Chap 65 : Mặc Cả.
Hai người lén lén lút lút muốn nhân lúc không có ai tách đi, vừa quay lưng lại với hướng rút quân của yêu tộc đã giật mình. Trước mặt là thập yêu thần đứng vây xung quanh, Cửu Anh dẫn theo con trai đi tới quỳ bái trước mặt hắn, gương mặt cậu bé đầy tích, xem ra trước khi đến hắn bị cha mình dạy dỗ một trận ra trò.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Có chuyện gì sao?"
Anh Chiêu kể lại chuyện Ly Anh mang tin tức rất nhiều nội bộ truyền cho vu tộc, bọn chúng mới có thể thuận tới tiến công đến thiên hà, suýt hủy thiên đình. Cửu Anh lôi con trai ném tới trước mặt Thái Nhất.
"Đông Hoàng, là thần không biết dạy con. C·hết không hối tiếc... Cúi xin Đông Hoàng niệm tình tội thần vì thiên đình cống hiến bao nhiêu năm có thể lưu lại mạng cho nghiệt chủng này. Thần nguyện chịu mọi trách nhiệm"
Đông Hoàng Thái Nhất thịnh nộ. "Ngươi đang ra điều kiện với bản hoàng?"
"Thần không dám." - Cửu Anh hốt hoảng. "Cầu xin điện hạ..."
Côn Bằng : "Thái Nhất! Ta thấy..."
"Yêu sư, chuyện này ta tự khắc biết xử lý." - Hắn gằn giọng, Côn Bằng thấy thế cũng không dám nói nữa. Y ra dấu cho Thập Yêu thần nói giúp hai cha con Cửu Anh, nhưng chín người còn lại không ai dám hó hé nửa câu.
Theo Đông Hoàng Thái Nhất nhiều năm như thế cả bọn ai cũng rõ cả, ngày thường có thể bông đùa thoải mái nhưng động đến chuyện binh đao đại sự hắn lại cực kỳ nghiêm khắc, huống hồ phản đồ là t·rọng t·ội.
"Đừng g·iết cha ta, ông ấy không hề biết gì cả. Là ta tự mình cung cấp tình báo cho vu tộc để đổi lấy nguyên thần của mẹ và em gái. Không liên quan ai hết."
"Tên nghiệt tử. Tại sao trước khi làm ngươi không hỏi qua ta hả?" - Riêng Cửu Anh nghe xong muốn đ·ánh c·hết luôn thằng con. Luân hồi chưa lập, nhân tộc c·hết đi, hồn phách sau 49 ngày dần dần phi tán, làm gì có chuyện vu tộc giam giữ nguyên thần mẹ và em gái qua từng ấy năm.
Trên mặt Thái Nhất nổi đầy gân máu nhưng cũng không có phát tiết lên cậu thiếu niên trẻ. Chuyện cơ bản như thế nó cũng không biết thì nên trách người làm cha.
"Đủ rồi! Một năm ngươi gặp con được mấy lần? Những chuyện cơ bản như thế mà hắn không biết thì ngươi nên thấy hổ thẹn và tự kiểm điểm đi."
Tên nhóc trẻ người non dạ kia sau khi hiểu ra mình bị vu tộc gạt đã bật khóc nức nở ôm chằm lấy cha. Cửu Anh cũng biết sai liền dừng tay lại.
"Xin Đông Hoàng thủ hạ lưu tình."
"Xin Đông Hoàng thủ hạ lưu tình." - Thập yêu thần lúc này mới dám cùng nhau quỳ xuống xin tội.
"Tha cho hắn, các huynh đệ c·hết rồi có sống lại được không?" - Đông Hoàng Thái Nhất dáng vẻ đầy cương quyết rút yêu hoàng kiếm ra khỏi vỏ tiến về phía hai cha con họ.
Khâm Nguyên : "Người trích máu mình ra phục dựng họ thì được rồi mà."
"Ngươi muốn ta cứu hết toàn bộ thật đó hả?"- Hắn cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.
"Khâm Nguyên lúc nãy đánh nhau bị thiên lôi của tổ vu Cường Lương đánh trúng đầu đó mà... Im mồm dùm bọn ta đi." - Anh Chiêu túm áo Khâm Nguyên kéo về chỗ tránh cho y lại phát ngôn bừa bãi, Vu yêu lần này c·hết không biết bao nhiêu người, mỗi người một giọt, rút cạn tiên huyết không biết đã cứu được 1 phần 10 hay chưa.
Thái Nhất không nhiều lời nữa, bước tới nhanh gọn vung một nhát kiếm lướt qua người Cửu Anh, dòng máu đỏ thẫm bắn ra dọc thân kiếm, đầu y rơi xuống nằm lăn lóc cạnh t·hi t·hể.
Lúc sau cái cổ trơ trọi liền mọc ra một cái đầu khác, Cửu Anh bản tướng là hung thú chín đầu, triệt để chặt hết chín cái mới có thể đoạn tuyệt sinh cơ, y sau đó vẫn quỳ tại chỗ chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận nhát kiếm thứ hai, không chút phản kháng.
Hắn tra lại kiếm vào vỏ, tay trái lại tế ra Chiêu Yêu Phiên. Từ bên trong đó bắt lấy một tia chân linh nhét trở lại vào ấn đường của Cửu Anh.
"Cửu Anh yêu thần trong loạn chiến vu yêu bị vu tộc g·iết c·hết ở Bắc Minh h·ung t·hủy..." - Hắn liếc sang kẻ đang quỳ buông một tiếng thở dài. "Đi đi!"
Y c·hết dí tại chỗ, vẫn không dám tin bản thân phạm t·rọng t·ội vậy mà được tha mạng. Đám người đứng xem nín thở từ nãy đến giờ đã có thể an tâm. Còn sống là tốt rồi.
"Người muốn đuổi thần sao?" - Cửu Anh ngước mặt lên. Tâm trạng vui buồn pha lẫn.
Thái Nhất : "Chuyện này không sớm thì muộn huynh trưởng cũng biết, bản hoàng không muốn ca ca khó xử."
Cửu Anh minh bạch lần này ly biệt khó có ngày tương phùng. Tranh thủ ngắm nhìn tam thập tam thiên lần nữa. Yêu nhãn dừng lại trên người chín hảo bằng hữu của mình, lưu luyến không nỡ.
Khâm Nguyên, Bạch Trạch, Thương Dương, Thử Thiết... Lần lượt đi tới ôm lấy y thay cho lời từ biệt.
Anh Chiêu ngày thường cùng Cửu Anh chí tình chí thân, không biết bao nhiêu lần vào sinh ra tử, Nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, hắn nhét vào tay Cửu Anh một cái linh phù, cẩn thận dặn dò nếu bị vu tộc tập kích hãy gọi mình.
Cửu Anh : "Ta xin lỗi, không đến dự hôn lễ của ngươi và Bạch Hạc cô nương như đã hứa."
Anh Chiêu : "Khâm Nguyên hắn chắc chắn cũng sẽ uống luôn phần rượu của ngươi."
Yêu thần Cửu Anh lại hướng về bóng lưng Thái Nhất dập đầu ba lạy, năm đó lập nguyện chỉ cần còn thở, đều sẽ vì thiên đình báo đáp.
"Thần bất trung không thể phò tá hai vị điện hạ hồng đồ đại triển. Đông Hoàng.... Bảo trọng."
"Này...." - Đông Hoàng Thái Nhất xoay người lại. "Đi rồi sao?" - Một thoáng hụt hẫng tràn ngập tâm trí, vừa là thuộc hạ, vừa là bằng hữu. Nói đi, liền đi mất.
Côn Bằng trách hắn muốn từ biệt sao không nói sớm một chút. Nhân sinh ngắn ngủi, cái gì cần nói thì nên nói, không nên kiệm lời.
Hắn không phải không muốn, chỉ là sợ trò chuyện thêm một chút nữa sẽ không nỡ để hai cha con rời đi.
"Các ngươi lui đi. Việc này hạn chế nhắc trước mặt thiên đế."
"Chúng thần cáo lui."
Đúng lúc hệ thống liền xuất hiện làm hỏng bầu không khí nghiêm túc hiếm hoi của Côn Bằng và Thái Nhất, nó ra sức năn nỉ hai người họ đi khuyên nam chính.
Bốn mắt liếc nhau, cùng chung thắc mắc giúp nó sẽ thu được cái lợi ích gì.
Hệ thống nhớ đến cuộc họp vạn giới tuần trước, mấy thằng đồng nghiệp không chạy kịp KPI đều bị xử lý cho thẳng vào kho phế liệu mà rùng mình. Nó bất đắc dĩ vứt hết tôn nghiêm hằng ngày.
"Không phải đòi ở lại thế giới huyền ảo sao? Nếu giúp ta, ta đương nhiên tìm chỗ tốt cho các ngươi."
"Chỗ tốt?" - Côn Bằng chề môi. "Nói nghe thử."
Hệ thống : "Sau khi hoàn thành bộ hồng hoang bá chủ, tuyến cốt truyện này vẫn tiếp tục tự chạy mô phỏng một cách tự nhiên, ta cho 2 ngươi chọn thời gian và bối cảnh để chuyển sinh làm nhân vật chính!! Còn cấp cho mỗi tên một cái hệ thống. Thế nào?! Có phải chỗ tốt không?"
"Vậy kéo thời gian đến năm 2025 cho lão tử trở thành người giàu nhất hành tinh." - Côn Bằng suýt xoa, y cảm thấy giấc mộng Kim Ốc Tàng Kiều, tổng tài bạc tỷ của mình sắp thành sự thật.
Thái Nhất làm yêu tộc Đông Hoàng lâu rồi, giờ trở lại thành người thường cảm thấy khó hòa nhập, hắn bày tỏ chuyển sinh làm superman hoặc người sắt cũng được, tệ hơn nữa thì tổng thống quốc gia nào đó.
Hệ thống :
"Ta đâu thể đùng một cái cung cấp ngần ấy tài nguyên được. Các ngươi phải làm nhiệm vụ tự mình đổi lấy. Nhân vật chính chứ không phải ông cố nội. Tiểu tử Nghê Thường phải đi làm từng cái nhiệm vụ để đổi công pháp hoặc pháp bảo đó. Không làm mà đòi có điểm tích lũy, đi ăn c·ướp đi."
Côn Bằng : "Vậy thì ta chê. Nhân vật chính 80% xuất phát điểm bi thảm đến cùng cực, c·hết mẹ, c·hết cha, c·hết cả họ, không thì bị từ hôn, bị cắm sừng, b·ị đ·âm lén. Ta đâu có máu BDSM."
Thái Nhất giơ bàn tay thành hình nút like hướng về phía yêu sư, biểu thị mình cũng chê cái hệ thống này nốt.