Chap 63 : Vu Yêu Lần Hai.
Côn Bằng chạy tới vừa kịp trông thấy Đế Tuấn chuẩn bị tự mình tách ra phân thân, cái bàn cờ vu yêu này dù sao cũng ngồi chung cả đám, yêu tộc sụp đổ thì kết cục của hắn cũng không khá hơn nổi, thôi thì huynh đệ của bằng hữu thì cũng như huynh đệ của mình.
"Bệ hạ, ném ta Hà Đồ Lạc Thư, ta giúp người trấn thái âm mắt trận."
Đế Tuấn nghe vậy liền đẩy Hà Đồ Lạc Thư cho Côn Bằng, hắn thông qua nó nhận được truyền thừa thái âm, kết hợp với khống chế âm hàn có sẵn, biến hóa thái âm tinh hòa vào Chu Thiên Tinh Đấu.
Trận kỳ phân đi các phương. Yêu tộc đại thần đang chiến đấu vội vàng thu quân lùi về, cưỡng chế dâng ra linh lực, trên đầu mỗi người xuất ra một hành lang ánh sáng chiếu thẳng lên trời.
Trời đất sập tối, trăm triệu ngôi sao tinh không hiện ra cùng với Thái Dương tinh và Thái Âm tinh.
Ở trận nhãn, mọi chuyện không được thuận lợi, cỗ khí thế mãnh liệt từ trăm vạn yêu chúng nghiền ép Côn Bằng như muốn bóp nát hắn.
Đế Tuấn : "Cố lên. Trận đồ này lấy thái âm, thái dương mà diễn hóa ra, ngươi không phải thuần âm, giai đoạn đầu nhất định phải giữ vững tinh thần, nếu bị trận bài xích ngươi sẽ thảm lắm."
Côn Bằng bị trận nhãn giầy xéo như cái bánh giò, thế quái nào trước lại bày trận không cảnh báo hắn trước để giờ mới nói.
"Sao lại là Chu Thiên Tinh Đấu? Đế Tuấn??! Gia hỏa này không phải nên bày Hỗn Nguyên Hà Lạc sao?"
Hồng Quân đứng trên cao kinh ngạc, theo lý mà nói. Yêu tộc giai đoạn hai không nên xuất hiện Chu Thiên Tinh Tinh Đấu, trận này muốn phá nhất định phải hủy đi trận nhãn.
Số lượng tử thương hai bên vẫn chưa đủ, hiện giờ không thể đình chiến được, nhưng nếu tiếp tục thì một trong hai yêu hoàng, ai c·hết cũng làm mất cân bằng vu yêu trầm trọng.
Bên phía vu tộc tập hợp lại, mười hai tổ vu trích ra tinh huyết, mang thủy, hỏa, phong, kim, âm dương nhị khí... kết hợp vói thiên địa chi khí gọi ra Bàn Cổ.
Bàn Cổ, thân cao vạn trượng, đầu chạm tới mây. Uy hùng khó tả. Sự xuất hiện của khai thiên cổ thần làm hồng hoang vạn linh run sợ.
"Con sông lấp lánh ánh bạc, trời xanh, thiên sơn, vạn thủy do ta mang đến... Nhìn thấy ta còn không mau quỳ xuống!!!" - Bàn Cổ hai mắt mở to nhìn trừng trừng Đế Tuấn, cầm lấy Khai Thiên Phủ dọng mạnh xuống đất, thái dương, thái âm cũng vì y mà rung chuyển.
"Chạy đi, mau chạy đi!"
"Bàn Cổ... Là Bàn Cổ thật đó!!! Bệ hạ, là sáng thế Bàn Cổ. Chúng ta không thắng nổi đâu." - Yêu tộc quân lính trở nên hoảng loạn la hét rời bỏ hàng ngũ làm đại trận lung lay.
Đứng trước Bàn Cổ yêu tộc không khác gì côn trùng.
Đế Tuấn : "Không được dao động, đó không phải Bàn Cổ chân chính."
Côn Bằng : "Họ căn bản không nhìn ra chỉ là chấp niệm được gọi ra. Bệ hạ có nói gì cũng vô ích thôi"
Bàn Cổ nhấc Khai Thiên Phủ bước từng bước qua thiên hà, nước sâu đến tới thắt lưng.
Đế Giang nhìn quang cảnh yêu tộc từng tốp bị Bàn Cổ hành quyết nói lớn. "Đế Tuấn, giờ ngươi lập tức rời khỏi Thiên Đình, phụng bồi vu tộc trở thành thiên Địa tôn chủ, nể tình Đại Nghệ ta liền có thể tha cho đông đảo yêu tộc một mạng."
"Theo ta không bằng các vị Tổ Vu tự cắt cổ, hiến tổ Vu tinh huyết cho Thiên Đế bệ hạ, Đông Hoàng đến ta đảm bảo sẽ nói giúp để các ngươi tránh bị diệt tộc."
Còn chưa để Đế Tuấn trả lời, Yêu sư Côn Bằng bên cạnh lãnh đạm cười. Yêu tộc xác định không thắng nhưng cũng sẽ không tới mức c·hết hết chủ lực, Hồng Quân tí nữa xuất hiện đình chiến cho xem.
"Rơi!!"
Đế Tuấn lay động kỳ phiên. 365 ngôi sáng tỏa sáng rực rỡ rơi như mưa xuống chiến trường. Tập trung nhiều nhất nhắm vào đầu của Bàn Cổ. Mỗi một viên vẫn tinh bồi thêm thái dương chân hỏa, uy lực v·a c·hạm không thể coi thường.
Chúc Cửu Âm : "Đại ca, mấy cái thiên thạch này không ảnh hưởng phụ thần nhưng mà sẽ hủy diệt con cháu chúng ta."
Đế Giang chắp hai tay trước ngực, thời không vặn vẹo rách ra cơ số lỗ hỏng đón lấy từng khối vẫn tinh đang rơi.
"Thần lực vừa duy trì trận vừa bẻ cong không thời gian không cầm cự được lâu." - Đế Giang nhìn sang các vị tổ vu khác.
Huyền Minh khẩn trương nhìn Hậu Thổ. "Trận này muốn phá phải làm thế nào?" - Đổi lại Hậu Thổ im lặng không nói, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía nàng.
Chúc Dung : "Tới nước này muội còn như thế à? Hôm nay không phải Đế Tuấn c·hết thì chúng ta c·hết."
Hậu Thổ : "Muốn phá Chu Thiên Tinh Đấu phải hủy mắt trận nhưng mà Đế Tuấn lấy bản nguyên ra bố trận, nếu bọn họ c·hết thái dương và thái âm tinh cũng sẽ ảnh hưởng, đại nhân quả này các huynh thật sự muốn gánh sao?"
Các vị tổ vu khác nghe vậy có chút e ngại, riêng Đế Giang cảm thấy bản thân đang nắm đại thế trong tay, hắn nghĩ đơn giản chỉ cần đánh bại yêu tộc, khí vận và thực lực vu tộc tăng lên, bọn họ chắc chắn sẽ chứng đạo.
Bàn Cổ thần vươn tay chộp lấy sao trời nghiền nát, y tiến một bước yêu tộc lùi một dặm,
Hồng Quân rất muốn ra tay nhưng vẫn cố chờ thêm để chạy đủ chỉ tiêu của thiên đạo giao cho, dù sao thì Đế Tuấn vẫn còn trụ nổi mà.
Lần hai mỗi tộc c·hết hơn bảy phần mười quân lực, có như vậy trận cuối toàn bộ cường giả mới đánh hết mình được.
Bất ngờ Bàn Cổ vung Khai Thiên Thần Phủ chém vào Thái dương tinh, tinh quang sáng lóa từ cây búa phát ra làm Đế Tuấn không nhìn thấy gì, bên cạnh Côn Bằng chỉ kịp hét lên bảo hắn tránh đi.
Hư không ngân lên tiếng chuông, từ đằng xa thân ảnh Tam Túc Kim Ô nhanh như tên bắn thiêu đốt toàn bộ chân hỏa lao tới.
"Phu quân." - Hi Hòa trong điện nhìn thấy bủn rủn tay chân đánh vỡ Nhật Minh Kính rơi xuống tan tành.
Sau một hồi dư chấn thổi bay một phần thiên khung, Đế Tuấn thở hồng hộc mở mắt ra, thái dương mắt trận vẫn bình an vô sự, chắn trước mặt là Đông Hoàng Thái Nhất đỉnh chặt Hỗn Độn Chung.
"Thái Nhất?!" - Đế Tuấn vừa vui vừa lo, bàn tay xoa vội khuôn mặt đệ đệ.
"Ca ca, may mà ta đến kịp, huynh có sao không?" - Đông Hoàng Thái Nhất hỏi đến. Nhìn thấy Côn Bằng bên kia mắt trận, hắn cũng nhẹ lòng phần nào. "Lão ca đa tạ huynh."
"Khách sáo gì chứ? Ai bảo ta là yêu sư của các ngươi." - Côn Bằng truyền âm.
Hỗn Độn chung xảy ra dị biến, vô số phù văn vỡ nát, trên thân thần bảo cũng xuất hiện vết nứt lớn. Đế Tuấn Thái Nhất bàng hoàng, tiên thiên chí bảo đệ nhất công thủ cũng không chịu nổi một nhát Khai Thiên Phủ.
Đông Hoàng Thái Nhất trong mũi chảy ra vô số tiên huyết. Tiên quang ảm đảm đi rất nhiều. "Rút quân đi. Để ta chặn vu tộc."
Đế Tuấn bấy giờ trong mắt trào ra bi lệ. Nét mặt không nén nổi bi thương. Thái Nhất tỏ ra thoải mái, nhanh tay lau đi v·ết m·áu. - "Chút máu mũi thôi mà! Không sao. Mau rút đi. Ta lo được."
Yêu hoàng cưỡng ép thu về cảm xúc, phất tay thu lại trận kỳ. "Thu quân!"
Trên dưới yêu tộc như c·hết đ·uối vớ được cái phao lập tức lui khỏi chiến địa. Còn lại Thái Nhất và hư ảnh Bàn Cổ đối mặt.
"Thấy ta! Còn không quỳ." - Bàn Cổ cao giọng, tiếng vang khắp trời đất mênh mông.
Chúc Dung. "Con chim kia! Đầu óc ngươi bị Khai Thiên Phủ đập hỏng rồi sao? Dám hỗn xược trước mặt phụ thần."
Nữ Oa đứng cạnh Hồng Quân nhìn thấy Phục Hy đã theo đoàn người rút lui khỏi đó âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đáng lẽ đạo tổ nên đình chiến rồi mới đúng, vẫn bất động quan sát?
Hư ảnh Bàn Cổ do mười hai vu tổ chuẩn thánh phối hợp gọi ra, tuy chẳng phải hàng thật nhưng sức mạnh khủng bố không cần giới thiệu, Hồng Quân hiếu kỳ muốn xem thử Thái Nhất có thể làm ra cái trò gì?
Đông Hoàng Thái Nhất thu về Hỗn Độn chung, vết tích Khai Thiên Phủ gây ra không nhẹ, chịu thêm một búa nữa bể nát là cái chắc.
Đế Giang nghi ngờ. "Thái Nhất! Ngươi muốn dùng cái mạng để đỡ nhát búa khai thiên tích địa thứ 2?"
"Không thử làm sao biết! Đế Giang, đến đi." - Hắn nói, ánh mắt rơi xuống cây búa khai thiên mà Bàn Cổ cầm.
La Hầu từng kể Bàn Cổ năm đó không có mạnh tới nổi một mình chấp hết 3000 ma thần mà là thu thập tinh huyết của bọn chúng, nhát Khai Thiên Phủ thứ 49 trong quá khứ chém xuống cũng đã tiêu tốn hết toàn bộ tu vi cả đời của hắn, chỉ còn công đức lưu lại thiên địa.
Hệ thống đột ngột xuất hiện thông báo.
"Hàng thật đã bị thân tử đạo tiêu nên cái hư ảnh Bàn Cổ này cũng không phải quá mạnh, có đi chăng do sức của 12 tổ vu trợ cho nó. Ngươi làm Hậu Thổ động lòng, nàng ta nhất định tự bóp đồng đội."
"Sao lại là ngươi?" - Đông Hoàng Thái Nhất giật mình nhìn sang bên cạnh. "Ngươi không phải muốn ta c·hết nhất à?"
Hệ thống phì cười. "Ta giúp ngươi thoát lần này, ngươi giúp ta đi khuyên nam chính, ngoài ngươi ra Nghê Thường chẳng chịu giao tiếp với ai cả."
Hắn cười lớn. "Cần gì, ngươi không giúp ta thì đạo tổ sẽ giúp, giờ ta tự bạo cũng có c·hết được trong vu yêu lần 2 đâu mà lo."
"Tiểu tử!! Cẩn thận." - Hệ thống hét lên, trong lúc cả hai đang trò chuyện nhát Khai Thiên Phủ thứ hai đập tới.