Chap 5 : Tiểu Trận Của Yêu Đế.
Hạ giới đang treo đèn kết hoa, thiên đình lại một phen sóng gió.
"Nói! Đông Hoàng rốt cuộc đang ở đâu?"
Yêu hoàng Đế Tuấn đứng trên đại điện chắp tay sau lưng, khuôn mặt vô cùng tức giận nhìn vào yêu thần nhóm. Thần thức quét ngang quét dọc, khí tức bản thể của Đông Hoàng Thái Nhất hoàn toàn không có ở thái dương tinh hoặc thiên đình.
"Bệ hạ tha mạng, bọn ta thực sự không biết mà!"
Kế Mông, Thử Thiết, Quỷ Xa, Phi Liêm, Phi Đản và Thương Dương nhìn nhau, tới bây giờ mới nhận ra nhóm Bạch Trạch, Cửu Anh đi chơi không rủ mình.
Đế Tuấn :
"Các ngươi thân với Đông Hoàng như thế sao có thể không biết, hay là sợ Thái Nhất không sợ trẫm?"
Yêu sư Côn Bằng định không lên tiếng nhưng mà nhìn bọn họ cũng tội.
"Thiên đế đừng làm khó các vị yêu thần nữa. Đông Hoàng muốn đi ai cản nổi. Thần có hỏi Nam thiên yêu vương và Tây Thiên yêu vương rồi, kể cả Bắc Thiên và Đông Thiên cũng vậy, bọn họ căn bản không có thấy Đông Hoàng xa giá ra khỏi thiên môn."
Từ thái Dương tinh muốn nhập đại địa phải thông qua bốn cửa thiên môn, yêu binh yêu tướng canh gác đêm ngày như thế nào lẽ nào lại không phát hiện. Nhưng xét thấy đám người bên dưới cũng không giống nói dối.
Đế Tuấn mở ra Hà Đồ Lạc Thư cho lui ra toàn bộ yêu thần, duy nhất lưu lại Côn Bằng yêu sư.
Y lấy trong tay áo ra một cọng thuân ô linh vũ màu vàng đặt bên trên, ngay lập tức hiện rõ vị trí và hình ảnh của Đông Hoàng Thái Nhất đang ngồi bên cạnh công chúa phượng tộc vô cùng tình tứ.
Đế Tuấn lắc đầu bất lực, quả nhiên Thái Nhất giở trò biến thành nữ nhi qua mặt đám yêu binh trông coi, chơi xong trở về y nhất định dạy bảo lại hắn.
Côn Bằng : "Bệ hạ, không biết người có chuyện gì muốn bàn riêng với thần?"
Đế Tuấn :
"Yêu sư thật tinh ý, đúng là trẫm có việc muốn bàn đây. Ngươi thấy thần lực của Đông Hoàng thế nào?"
"Đông Hoàng cầm tiên thiên chí bảo Hỗn Độn chung thực lực chỉ đứng sau thánh nhân. Cùng cảnh giới trong bát hoang độc đấu hoàn toàn không có đối thủ."
Lời tán thưởng là thế song thiên đế lại bày ra khuôn mặt không mấy vui vẻ, vô địch hồng hoang có nghĩa lý gì? Không thành thánh nhân mọi nổ lực đều là cát bụi.
"Ngươi nói Tử Tiêu cung lần ba khai mở, Đạo tổ thuyết pháp liệu Thái Nhất có thể chứng thánh không?" - Đế Tuấn.
Côn Bằng :
"Việc này khó nói?! Trảm xong tam thi còn dựa vào cảm ngộ, ví như Nữ Oa nương nương tạo nhân tộc và Thái Thanh thánh nhân lập nhân giáo đều dựa vào đại công đức sau cùng thành thánh."
Đế Tuấn :
"Khai thiên công đức của hai huynh đệ bọn ta vẫn chưa đủ, chỉ còn cách lấy lực chứng đạo, mà con đường đó lại quá sức gian nan. Ta thành thánh hay không chẳng quan trọng, chỉ cần Thái Nhất thành thánh, viễn siêu thiên đạo là đủ.... Tuy nhiên đến giờ nó vẫn chưa trảm ra bản ngã thi, thật đau đầu."
Y nói ra nghi ngờ của mình, hai huynh đệ là chân thần, việc ngộ chấp niệm không khó, lạ ở chỗ Đông Hoàng Thái Nhất đã nhiều năm bế quan vẫn không có dấu hiệu trảm bản ngã thi.
Côn Bằng : "Bệ hạ nghi ngờ Đông Hoàng cố tình không trảm thi cuối ra sao?"
Đế Tuấn gật đầu nhìn vào hình ảnh Thái Nhất cùng Thanh Loan, hiềm nghi đệ đệ không trảm tam thi vì nàng, thành thánh về sau dần dần trở nên vô tình, hiện tại trong lòng đã có Thanh Loan nên chần chừ không muốn.
Ngoài mặt Đế Tuấn vô cùng tán thưởng hai người nhưng sau lưng lại cảm thấy đây là một mầm họa.
"Thánh lộ của Thái Nhất. Ta sẽ không để ai p·há h·oại. Yêu sư tài trí như thế không biết có cách gì cùng trẫm chia sẽ nổi lo này hay không?"
Côn Bằng nhìn ảnh diễn hóa từ Hà Đồ Lạc Thư, ánh mắt của Thái Nhất dành cho Thanh Loan tình ý miên man, hắn có chút không nỡ chia rẽ uyên ương.
"Cách thì có nhưng mà...."
Đế Tuấn liền gạt đi : "Ta muốn nghe cách của khanh! Mau nói!"
Yêu sư Côn Bằng ghé sát tai Đế Tuấn bắt đầu nói. "Chúng ta có thể... thế này... Và thế này!"
"Haha... Quả không nhìn lầm ngươi, tốt! Việc này cứ như vậy mà làm."
Đại Nhật thần cung vang lên tiếng cười của yêu hoàng Đế Tuấn, một luồng ánh sáng bay ra khỏi đại điện hướng đến Thanh Khâu thành.
Nhóm tổ Vu đi xem hội chung với đôi nam nữ mình người thân rắn, một người là yêu tộc thánh nhân - Nữ Oa nương nương. Người kia là sư huynh của nàng - Phục Hy.
Hậu Thổ tổ vu hiện tại vẫn chưa thành thánh, vu tộc với Nữ Oa giao tình rất tốt.
Nể mặt thánh nhân, Đế Giang cùng Chúc Dung thỏa hiệp không gây chuyện ở Thanh Khâu thành.
Sẵn đã không vừa mắt vu tộc, Phục Hy chào xã giao vài câu rồi biến mất vào đám đông vui hội. Y tìm thấy và nhập bọn cùng bốn vị yêu thần đang chiêm ngưỡng các mỹ nữ múa hát trên Vọng Nguyệt đài.
Cách đó không xa Đông Hoàng đang ngồi trên nóc mái đình ngắm trời đêm cùng phượng tộc công chúa Thanh Loan. Sau khi đắn đo suy nghĩ hôm nay Thái Nhất hạ quyết tâm muốn kết làm đạo lữ với nàng.
Cả hai vừa ngắm trăng vừa trò chuyện. Trên tay mang ra sợi dây chuyền đính mười khỏa tinh châu ngũ sắc cùng chiếc nhẫn hỏa viêm luyện từ vạn cổ thần mộc bên ngoài hỗn độn tinh không làm tín vật.
Bên dưới dòng người xem hội tấp nập qua lại.
Thanh Loan : "Thái Nhất, đang giấu gì đó?!"
"Tặng nàng!"
Đông Hoàng Thái Nhất cầm sợi dây chuyền đu đưa trước mặt người đẹp. Nàng đón lấy nó từ tay hắn, nét mặt tỏ ra vui vẻ nhưng nụ cười ẩn chứa phức tạp tâm tư.
Hắn bộ dạng nghiêm túc cầm lấy nhẫn hỏa viêm, xoay người biến lại hình dạng nam nhân, búng tay một cái trên trời xuất hiện cơn mưa sao băng tuyệt đẹp.
"Thanh Loan, ta nghĩ đã sẵn sàng đi xa hơn mối quan hệ hiện tại một chút...."
Thanh Loan mỉm cười, ghé môi lại gần Đông Hoàng hỏi nhỏ : "Hay là đến chỗ phượng tộc?! Ân ái ở đây sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy."
Đông Hoàng : "Ta không phải ý này mà là..."
"Cứu mạng a!! Cứu mạng! Vu tộc xuất hiện."
Lúc này bầu không khí trở nên hoảng loạn, yêu tộc bên dưới kêu gào thảm thiết từng đoàn chạy đi. Trên phố xuất hiện một đại vu thân thể to lớn tay cầm chùy gai không ngừng tru sát mọi người.
Rất nhanh tứ đại yêu thần cùng Phục Hy đã vây quanh kẻ này, bọn họ cùng hợp kích tế ra pháp bảo xông lên trấn áp gã, kì lạ thay! Tên đại vu này cứ sừng sững ở đó một chút thương tổn cũng không có.
Ngược lại còn như thuần thục toàn bộ lối đánh của họ, gã phản ứng lại vô cùng kịch liệt.
Thanh Loan :
"Vu tộc sao lại qua được cổng thành Thanh Khâu chứ? Chuyện này rất lạ?!
Trong khi đó Đông Hoàng Thái Nhất đã tức thời phi thân khỏi nóc Vọng Nguyệt lầu.
"Nàng ở yên đó! Ta sẽ quay lại ngay. Nhớ đợi ta, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng."
Thanh Loan : "Cẩn thận."
Đại vu thân cao lớn dị thường, tùy tiện quơ tay đánh đổ vô số kiến trúc trong thành, Thanh Khâu nữ đế cũng đã có mặt, mọi người tốn rất nhiều sức lực mới có thể dùng cấm chế tạm thời ngăn chặn gã để tộc nhân chạy trước.
Nữ Oa định giúp liền bị Phục Hy nhắc lời Hồng Quân, thánh nhân không được phép nhúng tay vào Vu - Yêu đại chiến.
Hậu Thổ, Đế Giang cùng Chúc Dung không hiểu sao Vu tộc lại xuất hiện ở đây, kẻ kia hoàn toàn chưa từng thấy qua lần nào.
Đế Giang :
"Không được! Ta phải ra mặt hỏi xem hắn rốt cuộc muốn gì."
Hậu Thổ :
"Đại ca bình tĩnh lại. Huynh hiện thân mọi người càng nghĩ do Vu tộc chúng ta đồng lõa với gã. Chỉ là một đại Vu, yêu thần bọn họ tu vi đủ áp chế hắn rồi."
"Da thịt hắn cứng như đá vạn năm vậy! Bạch Trạch, ngươi tả, ta hữu!" - Khâm Nguyên la lên ra hiệu.
"Anh Chiêu bảo mọi người bịt tay lại. Lão tử cho hắn biết thế nào là lễ độ."
Yêu thần Cửu Anh nhảy lên sau lưng gã, theo lời hắn toàn bộ yêu thần cùng Thanh Khâu nữ đế dùng thuật bịt chặt hai tai, Cửu Anh đu bám lại gần vị trí tai, y hít thật sâu rồi hét lên.
Luồng sóng âm khủng kh·iếp phá toái hư không như tiếng kêu khóc của trẻ con dội ra càn quét xung quanh.
Kể cả nhóm người Đế Giang cũng bị tiếng la này làm cho muốn nổ đầu nhưng tên đại vu không những không bị sóng âm ảnh hưởng còn dùng tay không túm lấy cơ thể Cửu Anh.
Thánh nhân đứng ngồi không yên, yêu tộc cũng như một phần gia đình của mình, Nữ Oa nương nương ngó thấy sóng âm của yêu thần Cửu Anh vô tác dụng, bất an bao trùm khuôn mặt nàng.
Độc chiêu của Cửu Anh, tiếng hét này đến đại la kim tiên ở gần cũng bị xé rách đầu.
Bỗng nhiên linh khí quanh người nàng mờ nhạt ẩn hiện kết giới. Nữ Oa bấm tay xem thử, sau đó lắc đầu nhìn lên trời.
"Buông huynh đệ của ta ra." - Anh Chiêu xòe ra hai cánh bay đến đạp thẳng vào mặt đại vu khiến gã ngã xuống, Khâm Nguyên không chần chờ nhào đến đỡ lấy Cửu Anh.
Yêu thần Cửu Anh trên mặt đất kịch liệt trào ra máu tươi, hắn cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị bóp nát.
"Tên này không thể nào mạnh như thế!" - Bạch Trạch lạnh người đối phó bên tả, đại vu b·ị c·hém đứt tay lại mọc ra như không. Khả năng hồi phục quá mức phi thường. Y cảm thấy nhục thân tên này có gì đó rất không ổn.
"Cái mẹ nó tránh ra Khâm Nguyên!" - Cửu Anh nhìn thấy đại chùy vung về phía này không do dự đá Khâm Nguyên ra một bên. Hắn thương thế đến mức này không thể kéo theo huynh đệ của mình cùng bị.
Tiếng binh khí v·a c·hạm vào nhau, trước khi đại chùy găm vào đầu Cửu Anh, Phục Hy dùng một thanh kiếm chặn lại.
"Cửu Anh mau chạy đi!"
Cửu Anh ho khan mấy cái, Chạy?! Hắn đến thở còn không nổi lại kêu hắn chạy. Sợ là cả khung xương cũng muốn rơi ra ngoài.
Bên này Đế Giang nhìn không nổi, sẽ rất hả hê nhìn cảnh này nếu bản thân đường đường chính chính giao đấu cùng yêu tộc, tuy nhiên cái kia vu tộc như từ trên trời rơi xuống, nhìn cả buổi cũng không biết là bộ lạc nào.
Động tĩnh trận chiến đánh động rất nhiều tán tu, bọn này đến từ hồng hoang vạn chủng tộc không đầu nhập phe nào, tên đại vu này làm loạn Thanh Khâu cũng sẽ dẫn đến ức vạn người bất mãn với vu tộc.
Trên thiên vân yêu hoàng Đế Tuấn chau mài nhìn sang Côn Bằng, thập đại yêu thần cũng là hạch tâm thuộc hạ của y, đòn vừa rồi hơi nặng tay với Cửu Anh.
"Trời giúp ta, tổ vu xuất hiện ở đây thì phen này chúng có nhảy xuống hoàng hà cũng không rửa hết... Có điều ngươi đối với Cửu Anh có cần thiết phải làm tới vậy không?"
Không cần thiết thật! Chỉ là lần trước Cửu Anh tới Bắc Minh trong lúc đánh nhau đã tiện tay thổi bay vườn linh thảo vạn năm của Côn Bằng.
Côn Bằng không đánh được Đế Tuấn đành trả thù lên bọn họ.
"Bệ hạ! Đã làm thì phải như thật! Cửu Anh cơ thể coi như cường đại hơn đám người còn lại, khi nào trở về bệ hạ ban thưởng cho hắn mấy cái thảo dược sẽ hồi phục."
Côn Bằng tay điều khiển hư ảnh của đại vu trong một bàn cờ được bố trí giống hệt Thanh Khâu thành nổi trên bề mặt Hà Đồ Lạc Thư. Huyễn ảnh được diễn hóa bởi phân nửa thực lực của thuân ô linh vũ màu vàng.
Nói cách khác yêu thần nhóm đang đấu với hư ảnh của Đông Hoàng Thái Nhất.
Đây cũng tính như lần đầu tiên hắn tiếp xúc với kiện đỉnh cấp linh bảo huyền diệu như Hà Đồ Lạc Thư, trong lòng không khỏi oán trách lão thiên gia quá mức thiên vị. Đế Tuấn, Thái Nhất ngoài xuất thân tốt còn có pháp bảo cộng sinh tốt.
Ở dưới tán tu càng lúc càng đông vẫn không chế ngự được, bất đắc dĩ Đông Hoàng Thái Nhất từ trong thời không triệu hồi Đông Hoàng chung.
Tiên thiên chí bảo rung động giữa trời, từ trên đỉnh đầu đại vu ép xuống một cỗ uy năng vạn trượng.
Nhưng nằm mơ cũng không ngờ được đại vu kia một tay bắt lấy tiên thiên chí bảo trấn áp lại như lấy đồ trong túi. Thần chung mất phản ứng, ngoan ngoãn nằm trong tay đại vu tùy ý sử dụng.
"Cái quỷ gì? Đông Hoàng chung bị Vu tộc trấn áp?!" - Yêu thần nhóm kinh hãi, ba vị tổ vu cũng tròn xoe mắt không hiểu chuyện gì.
"Hỗn đản trả pháp bảo cho ta."
Đông Hoàng Thái Nhất hóa Kim Ô thổi vào dòng thác lửa, hỏa diệm nhảy múa xung quanh da thịt gã đại vu, không lấy một mảng tổn thương.
Một khả năng chạy qua suy nghĩ, hắn là trùm cuối, để áp chế hắn toàn diện kiểu này trong thiên hạ người có khả năng làm được ngoài thiên mệnh nhân vật chính thì còn ai vào đây.
Trùng hợp thay nam chính có mặt trong nhóm tán tu và đang đứng cạnh Thanh Khâu nữ đế.
Vậy là bao nhiêu sát ý Đông Hoàng Thái Nhất liền dồn vào nam chính. Coi đây là quỷ kế của tên nhóc con nhân tộc kia.
"Đại Nhật Hoành Thiên, Thập Phương Câu Diệt!"
Từ miệng Kim Ô nhả ra một khỏa tiểu thái dương tinh, Đế Tuấn khuôn mặt dị biến. Thái dương sát chiêu đánh trúng huyễn ảnh đại vu sẽ biến mất, lúc đó thuân ô linh vũ rơi ra mọi chuyện đều đổ bể.
Đế Tuấn : "Không kéo dài nữa, yêu sư mau t·ấn c·ông cô ta đi."
"Bệ hạ! Làm vậy mọi người sẽ nhìn ra đại vu nhắm vào Thanh Loan mà đến."
Yêu sư Côn Bằng trong đầu liên tục nhảy số, đang t·ấn c·ông tán tu cùng yêu thần như thế nào đột nhiên lao lên đánh phượng tộc công chúa. Quá lộ liễu.
Côn Bằng điều khiển đại vu vung chùy đánh rơi bay về phía Vọng Nguyệt lầu. Đông Hoàng Thái Nhất đang triển khai sát chiêu vội vã ngừng lại tung cánh đến bên Thanh Loan.
Vị trí rơi của đại chùy tạo ra dư chấn, Thái Nhất dùng kim trảo bắt lấy Thanh Loan thả xuống dưới, lúc này sợi dây chuyền ban nãy hắn tặng rơi ra.
"Không xong!! Tín vật!" - Thanh Loan đưa tay chộp lấy nhưng không với tới.
"Chính là lúc này!" - Đế Tuấn ra hiệu. Côn Bằng điều khiển đại Vu phóng ra cuồng phong thổi bay những người trên mặt đất, sợi dây chuyền cũng vì thế văng đi thật xa.
"Điện hạ! Kết liễu hắn."
Bạch Trạch, Anh Chiêu, Khâm Nguyên, Cửu Anh tản ra bốn phía cố định cơ thể đại vu. Tán tu khắp nơi cũng phụ giúp. Bọn họ đồng loạt truyền vào linh lực tạo ra một tấm lưới khổng lồ.
"AAA!" - Đại vu vùng vẫy.
Tấm lưới rách thành lỗ lớn, gã vung nấm đấm khổng lồ nghiền nát không ít tán tu. Hai tay gã chộp lấy một tòa lầu ném về phía Thanh Loan, Đông Hoàng Thái Nhất không kịp trở tay, hắn ra sức thu về Đông Hoàng chung nhưng một chút phản ứng cũng không có.
"Cẩn thận!" - Nam chính không nghĩ nhiều cầm kiếm lao ra chẻ đôi tòa thành cứu Thanh Loan trong gang tấc.
Thiên đế quan sát thế trận khuôn mặt khó coi, gân máu nổi lên. Cả Đế Tuấn và Côn Bằng đều nhận ra tên nam chính.
Thay vì cảm ơn, Đông Hoàng Thái Nhất sấn tới túm chặt cổ nam chính nhấc bổng lên : "Mau dừng tên kia lại nếu không ta không khách sáo với ngươi đâu."
"Điện hạ!? Y là khách nhân của hồ tộc ta!" - Thanh Khâu nữ đế chạy đến can ngăn.
Đông Hoàng Thái Nhất tức giận ném nam chính trước mặt đại vu : "Còn giả vờ giả vịt! Rõ ràng cái thứ khủng bố đó là ngươi gọi ra. Ngươi tự đi giải quyết đi."
Thanh Khâu nữ đế tức giận : "Đông Hoàng điện hạ. Chuyện này không liên quan đến y."
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Câm miệng cho bổn hoàng! Còn nói giúp y, ta sẽ san bằng Thanh Khâu!"
Toàn bộ yêu thần cùng mọi người ở đó vì lời này đâm ra khó hiểu nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ là một đứa trẻ có thể sai khiến đại vu ư? Đông Hoàng Thái Nhất bị làm sao vậy?
Nam chính khó khăn bò dậy, đối diện cùng đại vu cao lớn vạn trượng trước mặt chân tay có chút run rẫy.
"Giết hắn!" - Đế Tuấn lạnh ngắt hạ giọng! Côn Bằng thao túng hư ảnh vung đại chùy đập xuống.
Ầm!
Chúc Dung tổ vu dùng tay không đỡ lại đại chùy. Giải nguy cho nam chính.
Chúc Dung :
"Con chim lông lá! Lão tử khinh! Trước giờ tưởng ngươi võ đức thế nào. Cư nhiên lại dùng trẻ con nhân tộc ra đỡ đòn trong khi hắn vừa cứu người đàn bà của ngươi."
"Bọn ta mới khinh! Vu tộc các ngươi quá sức bỉ ổi!"
"Ta Ngọc Thành đảo nguyện gia nhập yêu tộc."
"Thượng Trùng sơn cũng gia nhập yêu tộc!"
Chúc Dung :
"Các ngươi.... Chúng ta và tên đại vu này không quen biết! Hắn không phải bộ tộc của bọn ta."
"Tổ vu cùng đại vu xuất hiện ở đây lại bảo không liên quan! Chúc Dung! Ngươi cho bọn ta là trẻ lên ba à?"
Quần chúng đồng loạt phẫn nộ!
Đế Tuấn và Côn Bằng coi như thu hoạch ngoài ý muốn. Chỉ có Hậu Thổ cùng Đế Giang đã liệu trước chuyện này, họ đã không thể giải thích được gì nữa rồi.