Chap 6 : Tổ Long Thần Uy.
Đế Giang né tranh cãi hết sức có thể, y cùng Chúc Dung đổ dồn khống chế lên tên đại vu, hai phe thân thể cường hãn bất phân thắng bại. Gã đại vu bỏ qua bọn họ t·ấn c·ông nam chính, đứa trẻ bị một quyền đấm bay vào tường thành.
Thanh Khâu nữ đế muốn đến xem xét liền bị yêu thần Bạch Trạch giữ lại, y lắc đầu ra hiệu nàng đừng có manh động làm trái ý Đông Hoàng Thái Nhất.
Nhìn thấy cảnh ân công nằm bất động, máu từ lỗ tai chảy ra khiến nàng không nghĩ được gì khác lao đến trước mặt đại nhật Kim Ô đang tung cánh trên không trung.
"Đông Hoàng điện hạ, nhân tộc chỉ là một chủng tộc yếu đuối có tài phép đến cỡ nào để khiển được vu tộc? Cho ta qua đó đi."
Hậu Thổ tổ vu : "Ta không nghĩ đại ca và tứ ca có có hứng thú hợp tác với một đứa trẻ."
Bên dưới hoả nhãn Thái Nhất nhìn rõ toàn bộ xương cốt bên trong cơ thể nam chính bị gãy hết, đan điền vỡ vụn, chẳng lẽ như thế cũng là đóng kịch?
Nhưng nếu không phải nam chính thì ai có thể đứng sau tên này.
"Bạch Trạch để nàng ta đi." - Thái Nhất nói.
Thanh Khâu nữ đế đến bế thốc ân nhân của nàng rời đi chỗ chiến địa.
Yêu Thần Cửu Anh :
"Đông Hoàng ta thấy cái thứ quái vật này có lẽ không phải do Đế Giang và Chúc Dung gọi đến đâu."
"Gia hỏa ngươi dám đi nói giúp cho vu tộc hả!" - Khâm Nguyên gõ lên đầu Cửu Anh, vu tộc nói không liên quan đến tổ vu thì ai tin chứ?
Cửu Anh :
"Vu tộc kéo đến kẻ mạnh như thế rồi khổ công ra đó đánh nhau với người mình diễn tuồng cho chúng ta xem, hình như không đúng lắm."
Bạch Trạch cùng Thái Nhất cảm thấy lời này có chút đạo lý, Tổ Vu trước nay đều công khai chống lại vạn tộc thì không có lý do gì lại đi diễn tuồng lấy thiện cảm của đám đông. Nói gì phối hợp với một đứa trẻ chơi trò khổ nhục kế.
Anh Chiêu :
"Điện hạ chúng ta làm sao đây? Khả năng chiến đấu của y không thua gì người."
Chỉ một câu khiến Đông Hoàng Thái Nhất sáng tỏ. Y sử dụng Hỗn Độn chung lại miễn nhiễm thái dương chân hỏa. Trùng hợp ư?
Hắn ngửa mặt lên trời dùng thần thức dò xét, cư nhiên không có xuyên qua nổi Hà Đồ Lạc Thư. Dù vậy Côn Bằng vẫn thấy sợ, nuốt nước bọt nhìn Đế Tuấn cảm giác mọi chuyện bại lộ.
Đế Tuấn khuôn mặt đâm chiêu. Đông Hoàng Thái Nhất phát hiện thì hình tượng ca ca tốt liền sụp đổ. Còn chưa bàn phẫn nộ từ Thanh Khâu hồ tộc và phượng hoàng tộc, mất đi sự ủng hộ của hai đại tộc này yêu tộc làm sao tranh đoạt với Vu tộc.
"Cái gì mà ồn ào vậy hả? Có biết ta đang vui vẻ không?"
Trong lúc yêu đế còn không biết xử lý ra sao thì có hai cái bóng mờ xuất hiện phía sau lưng đại vu, Đế Tuấn đưa tay vén mây để nhìn rõ đối phương, đó là một nam nhân có mái tóc màu xanh ngọc gợn sóng như thủy triều loạng choạng bước đi, tay trái ôm một mỹ nữ ăn mặc hở hang. Tay phải cầm theo một bình ngọc tửu.
Ngũ quan khuôn mặt người này hoàn hảo đến khó tin, thân thể chứa chín đạo ánh sáng hình thái con rồng bay lượn, thiên uy đại thế không thể nghi ngờ.
Người này không phải Doanh Chính hay sao?!
Đế Tuấn lớn tiếng ra lệnh cho Côn Bằng.
"Có cách rồi! Yêu sư! Mau... Mau đ·ánh c·hết vị cô nương bên cạnh nam nhân đó cho ta!"
Côn Bằng tròn mắt nhìn : "Bệ hạ nói cô gái đứng cạnh tên say rượu kia?"
Đế Tuấn tức giận : "Trẫm kêu gì thì làm đi."
Côn Bằng chẳng hiểu gì cả, hắn cho rằng thiên đế hoảng quá hóa loạn muốn cừu sát người vô tội nhưng mà cũng răm rắp làm theo.
Cánh tay đại vu huyễn ảnh giáng xuống vị trí nam nhân nọ bắt lấy người nữ nhân đi bên cạnh mạnh bạo ngắt đầu làm nàng ta c·hết không kịp hét lên một tiếng.
"Tiểu Ngư...?!!"
Người tóc xanh trong cơn say tưởng bản thân nhìn nhầm liền dùng ngọc bình gõ vào đầu mình, mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh chỉ còn lại cái xác không đầu. Máu bắn ra khắp người y.
"Dám động vào nữ nhân của ông đây!"
Y tức giận nhìn vào gã cao to kia trong miệng khẩu quyết liên tục truyền ra, toàn thành rung chuyển, từ nơi chân trời ngọn sóng cao cả vạn trượng càn quét đường đi đổ tới với tốc độ khủng kh·iếp.
"Hồng thủy a!!! Đại hồng thủy." - Mọi người vội phi thân lên cổng thành tự tạo kết giới bao bọc lấy bản thân.
Nam nhân kia nhún chân một cái cưỡi trên con s·óng t·hần chập chờn nhấn chìm mọi thứ. Đợt hồng thủy này mà giáng xuống Thanh Khâu thì Bạch Linh có lẽ không cần làm nữ đế nữa.
Nàng như bộc phát không hề sợ hãi tiến ra chỉ tay vào y.
"Doanh Chính khốn kiếp! Dám xuống tay lão nương nguyền rủa ngươi sau này không làm nam nhân được nữa."
Lời vừa ra liền hiệu quả đến mức khiến đối phương tỉnh cả rượu, nam nhân tóc xanh lấy lại ý thức trước khi sắp sửa c·hôn v·ùi Thanh Khâu thánh địa.
Nữ Oa nương nương : "Tổ long! Kẻ nào ra tay nhắm vào kẻ đó. Tránh lạm sát vô tội."
Ngọn sóng bắt đầu đóng băng, thay vào đó trên trời lại có rất nhiều vòi rồng, ẩn bên trong mỗi vòi là một viên Định Hải Thần Châu chứa thiên địa tạo tác.
Các khoả Định Hải Thần Châu theo hiệu triệu bắn phá nhục thân huyễn ảnh đại vu, xé gã ra ngàn mảng.
Quái vật cả đám người tốn toàn bộ công sức để áp chế bị nam nhân này một chiêu đánh nát.
Nhìn thấy huyễn ảnh b·ị đ·ánh không còn lưu lại vết tích Kim Ô lông, Đế Tuấn và Côn Bằng thở dài như trút bỏ được gánh nặng, hai người bọn họ bị dọa cho một phen hú vía, sém chút nữa Đông Hoàng Thái Nhất phát hiện ra.
Nước rút đi, y thu lại pháp bảo rồi lập tức chạy đến chỗ cái xác của vị cô nương đi bên cạnh lúc nãy bây giờ chỉ còn lại xác con cá nhỏ nằm trên đất.
"Người đẹp của ta..."
"Đa tạ đạo hữu ra tay cứu giúp!" - Lúc này tán tu nhao nhao lại gần cường giả bày tỏ mến mộ.
"Cảm ơn cái gì? Ai cứu các ngươi chứ? Mỹ nhân của ta c·hết rồi! Các ngươi có đền nổi không?"
Nam nhân tóc xanh vô cùng bất mãn, để cua được mỹ nữ này y đã đi theo nàng từ nam hải đến tây hải và ngược lại. Cuối cùng gạ được nàng ấy trao thân cho mình sau khi xem hội xong, kết quả lại bị người ta g·iết c·hết.
Nữ Oa nương nương tiến đến chào hỏi, nàng thu lấy xác cá dưới đất vào tay áo, nhìn thấy thánh nhân người kia mới bình tĩnh lại một chút.
"Thái Nhất sư đệ, mau đến đây."
Nghe gọi đại nhật Kim Ô biến trở lại thành Đông Hoàng Thái Nhất, hai huynh đệ từng nghe đạo ở chỗ Hồng Quân coi như đồ đệ ký danh, Nữ Oa đệ tử chính thức của ông ấy theo vai vế là sư tỷ của cả hai.
Nữ Oa hướng về nam nhân tóc xanh giới thiệu : "Đây là tổ long Doanh Chính."
Đông Hoàng Thái Nhất nhớ ra, người này là phụ thân của Ngao Nguyệt.
"Đa tạ tổ long ra tay giúp đỡ."
Doanh Chính là con rồng đầu tiên trong trời đất nên gọi là tổ Long, thai nghén cùng thời với Bàn Cổ, từ sau tam tộc đại kiếp lui về quy ẩn, thực lực người này trong các tiểu thuyết mạng đều gói gọn trong hai chữ rất mạnh.
Long tính bổn dâm, theo sự tích long sinh cửu tử, tổ long thuộc tuýt người nhìn đâu cũng thấy giai nhân, liên tục giao hợp với rất nhiều chủng tộc sinh ra một đám con lai.
Doanh Chính nhìn về phía Thái Nhất cùng Thanh Loan, hai mắt không chớp, cũng không đáp lại lời Đông Hoàng.
Thanh Loan nắm chặt tay Thái Nhất, hắn cảm thấy khó chịu cho rằng tên dâm tặc này đang để ý phượng tộc công chúa.
Doanh Chính quả nhiên thái độ biến hoá, nét mặt khó chịu vừa nãy đã bốc hơi. Huyết mạch hệ hỏa cùng nguyên thần mạnh mẽ của kẻ trước mặt làm hắn chấn kinh, tìm kiếm lâu như vậy rồi mới bắt gặp loại hỏa diễm chói mắt như thế.
"Ta cứ nghĩ phi cầm điểu tộc chỉ tổ Phượng là huyết mạch dị chủng thiên hạ kỳ hỏa."
Lời này là nói Thanh Loan?
Quần chúng phỏng đoán sắp có thêm một trận cường giả đại chiến.
Nhóm người tổ vu vốn định rời đi nhưng rồi thấy sắp có chuyện náo nhiệt liền hí hửng đứng xem.
Nữ Oa xám mặt, nàng thế nào lại quên mất Doanh Chính vô cùng háo sắc, vốn muốn Đông Hoàng nhân dịp này kết quan hệ với hồng hoang cổ thần nào ngờ khiến mọi người lâm vào tình huống dở khóc dở cười.
Thái Nhất kéo Thanh Loan núp đằng sau mình, hư ảnh Tam Túc Kim Ô vươn rộng cánh. Tuy b·ị t·hương nhưng nếu có kẻ nào dám động vào nàng, hắn sẽ không nhân nhượng, bất kể là ai.
Tổ long :
"Không biết đạo hữu đã có ai kết thành đạo lữ hay chưa?"
Đông Hoàng Thái Nhất máu ghen tuông nổi lên, tên Tổ long này cũng quá mặt dày rồi đi. Có hắn đứng ở đây lại dám cầu thân Thanh Loan công chúa.
Quần chúng vây quanh âm thầm cỗ vũ Đông Hoàng. Bất quá hắn cũng hiểu Doanh Chính một khi đã nhìn trúng ai thì không có khả năng buông tha. Nếu còn dây dưa e là lại một lần nữa bị người ta c·ướp mất tiểu thê tử.
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Không biết tổ long có dám cùng ta một trận chiến. Để ta dưỡng thương xong gặp mặt ở Nam Hải. Nếu ta thắng long tộc phải quy thuận yêu đình, còn ngươi thắng tùy ngươi định đoạt."
Tổ long nghe vậy không giấu nổi sung sướng cười lớn thành tiếng. Y từ cổ chí kim không hề có đối thủ, cho là tổ Phượng cùng tổ Lân liên thủ y còn không để vào mắt.
"Được! Quyết định như vậy."
Đế Tuấn ở trong Đại Nhật thần cung nghe qua rất vui mừng. Xem ra chuyện này hắn và Côn Bằng không cần nhúng tay vào nữa. Ai biết được Doanh Chính lại yêu thích phượng tộc công chúa!
"Người đâu! Dâng rượu cho trẫm và yêu sư."
Chúng yêu cùng Côn Bằng : "Bệ hạ, người không định cổ vũ cho Đông Hoàng a?"
Đế Tuấn nhếch mép :
"Thái Nhất vẫn là không có cửa ăn Doanh Chính còn y lại không thể xuống tay hạ sát nó, nghĩ lại đứa nhỏ này thật khờ khạo, khi không vì một nữ nhân mà chọc vào tên dâm long ấy làm gì không biết... Yêu sư! Cạn.''
Côn Bằng gật gù tán đồng, xét cho cùng Đế Tuấn và Đông Hoàng là con trai cưng của thiên đạo mang đại khí vận trên người, Tổ long g·iết Thái Nhất sẽ tự hủy đi khí vận long tộc mà việc đó không khác gì với diệt tộc cả.
Cho nên tổ long g·iết Thái Nhất là không khả năng.
"Bệ hạ! Cạn!"
Bên dưới mọi người đều ra sức khuyên can Đông Hoàng, tổ long là nhân vật nào chứ? Lúc y tung hoành hồng hoang Thái Nhất còn chưa hoá hình. Trận này khỏi đấu cũng biết ai thắng rồi.
Đông Hoàng Thái Nhất thì nghĩ khác, y là phản diện nên chỉ thua mỗi nam chính, tổ long tính là gì.
Riêng Thanh Loan vẻ mặt đầy ghét bỏ : "Cho dù ngươi có thắng, xét về hiềm khích giữa phượng tộc và long tộc ta cũng không gả cho ngươi."
Doanh Chính cau mài. "Mỹ nhân phượng tộc đúng là rất đẹp nhưng đáng tiếc lần này người ta muốn lấy không phải nàng."
Chúc Dung tổ vu nghe xong rất hụt hẫng. "Nói cả buổi không phải cô nương ấy? Thế chẳng lẽ ngươi muốn cưới con tạp mao điểu kia?"
Doanh Chính : "Đúng vậy."
"Cái gì? Tổ long muốn lấy Đông Hoàng?!"
Toàn bộ hồng hoang sinh linh kinh hãi.
Yêu thần nhóm, ba vị Vu tổ. Bao gồm cả Nữ Oa há hốc mồm ra. Yêu hoàng Đế Tuấn và yêu sư Côn Bằng phun hết toàn bộ rượu vừa vào tới cổ họng.
"Ngươi có bệnh a? Ta là nam nhân đấy?!"
Đông Hoàng Thái Nhất hoang mang kêu lên, ngần ấy năm mới gặp loại tình huống này. Hắn cảm thấy buồn nôn c·hết đi được.
Tổ long nhìn đối phương phản ứng liền cảm thấy khó hiểu, tiên thiên sinh linh không phân âm dương, đối phương biến nữ là được mà, huyết mạch kết hợp một cái dị chủng bảo bối chứ quan trọng gì nam hay nữ.
"Nếu yêu hoàng không muốn thì có thể tùy tiện thả ra bản nguyên để ta kết hợp cùng long huyết thai nghén hài tử là được."
Tới đây chúng cường giả đều hiểu ra ý đồ của tổ long, hắn không phải nhìn trúng dung mạo yêu hoàng mà là nhìn trúng thái dương chân hỏa và thiên hôn công đức.
Đế Tuấn rơi xuống vương tọa, tổ long vẫn luôn muốn long tộc quật khởi nhưng hiện tại long tộc cường giả chỉ có mình y, đổi lại yêu tộc khí vận ngút trời. Cho nên Doanh Chính tính toán nước đi này chia sẻ một phần yêu tộc khí vận và thiên hôn công đức mà không cần đem long tộc nhập vào yêu đình.
Nhất cử lưỡng tiện.
Chưa kể kết đạo lữ với Tam Túc Kim Ô, hài tử mang Kim Ô huyết mạch chính là yêu tộc thái tử không thể nghi ngờ. Địa vị long tộc cũng tăng theo không ít mà chẳng ảnh hưởng đại thế long tộc.
Yêu tộc thiên đình - Đại Nhật thần cung bên trong, Đế Tuấn hóa thành Kim Ô bản thể liên tục vỗ cánh muốn ngay lập tức bay xuống đó t·hiêu r·ụi tứ hải. Trước giờ đều là bản thân tính toán người khác, Doanh Chính vậy mà dám tính toán hai huynh đệ hắn.
Côn Bằng túm chặt Kim Ô trảo kéo lại.
"Bệ hạ bình tĩnh. Ngươi thế nào là đối thủ của người ta?! Lúc nãy không phải nói chỉ có kẻ khờ khạo mới chọc vào tên dâm long đó hay sao? Các ngươi mau ra đây giúp ta một tay giữ lại yêu hoàng."
Thái Nhất lúc này lờ mờ đoán ra mưu ma chước quỷ của y rồi truyền âm cho Nữ Oa nhờ nàng giúp đỡ. Thánh nhân khó xử, bảo nàng làm sao mà gỡ được mối tơ vò này? Thái Nhất công khai thách đấu người ta, còn tự mình đặt điều kiện.
"Tổ long hay là nể tình ta coi như chuyện lớn hóa nhỏ, nhỏ hóa không đi."
Doanh Chính :
"Thánh Nhân, lời đã nói làm sao rút lại? Có điều ta cũng không như vậy đến hỏi cưới, Định Hải Thần Châu hai mươi bốn khỏa làm quà, Không biết Đông Hoàng thấy thế nào?"
"Tặng hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu? Ái chà! Cái này tổ long chơi lớn quá."
Tiếng trầm trồ xung quanh vang lên, Đế Tuấn trên cao nghe đến hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu đáy mắt dao động. Mỗi một viên đều là tiên thiên linh bảo chứa đựng sức mạnh trấn áp lưu thủy vận chuyển. Dù đối với phúc lợi từ công đức thiên hôn và yêu tộc khí vận lại không thấm bao nhiêu nhưng có còn hơn không.
Đệ đệ hắn đã khiêu chiến người ta, làm sao mà hồi lại được chứ?
"Bệ hạ! Đại quân sẵn sàng xuất phát. Đội tiên phong đã vào vị trí."
Quỷ Xa và Phi Liêm vừa nhận lệnh điều động binh mã. Bên ngoài đại điện truyền đến âm thanh vô số yêu binh tập trung.
Khổ tâm nhất là Côn Bằng, cứ nghĩ tháng ngày trôi qua ở thiên đình sẽ yên bình làm một cái chức yêu sư không sóng gió, ai ngờ đến Đế Tuấn nổi điên muốn đánh với tổ long.
Hắn cũng không có toàn tâm toàn lực muốn dâng mạng mình lên thớt nên ra sức khuyên can.
"Bệ hạ nghĩ lại đi! Đánh với tổ long tốn hao rất nhiều binh lực, tránh hy sinh vô ích khuyến cáo nên suy xét kỹ lại."
"Cho mọi người giải tán." - Đế Tuấn hạ lệnh. Trong đầu hắn bây giờ chỉ bay qua bay lại hình ảnh hai mươi bốn viên Định Hải Thần Châu.
"Ủa?! Bệ hạ... Vậy là không đánh nữa hả?" - Côn Bằng hoài nghi hỏi lại. Sáu vị yêu thần khó hiểu nhìn nhau.
Thương Dương gãi đầu : "Bệ hạ. Vậy...?"
Đế Tuấn : "Tổ long tuy rất mạnh nhưng hoàng đệ chưa chắc thua hắn. Chúng ta cứ tin y lần này."
Chỉ có yêu thần nhóm là khổ, sáu người nhăn nhó, lúc nãy đi hiệu triệu huynh đệ đến nói là có chuyện rất quan trọng trong lúc tất cả đang ăn dở bữa trưa, mặt mài ai cũng hậm hực khó chịu đều cho là yêu thần ỷ thế ức h·iếp họ.
Bây giờ ra đó nói không có gì giải tán sợ là đám yêu binh kia sẽ...
"Làm sao đó?!" - Đế Tuấn thấy yêu thần nhóm bất động chưa muốn đi.
Quỷ Xa : "Bệ hạ! Lúc triệu tập mọi người là giờ ăn trưa, họ đứng cả buổi ngoài đó, giờ nói không có gì rồi giải tán thì..."
Đế Tuấn : "Ừ! Dù sao ta cũng là thiên đế không thể tùy tiện như vậy được... Ngươi ra đó nói là hôm nay thiên đình bảo khố phát thêm bổng lộc."
"Bệ hạ! Phát thật sao?" - Yêu sư Côn Bằng cùng sáu yêu thần gương mặt lấy lại tinh thần.
Đế Tuấn :
"Dĩ nhiên là thật, mở sổ sách trích bổng lộc tháng sau của Đông Hoàng, Cửu Anh, Anh Chiêu, Khâm Nguyên và Bạch Trạch chia ra phát cho chúng huynh đệ. Có ai phản đối gì không?"
"Thiên đế anh minh!" - Sáu vị yêu thần lập tức đồng ý, họ chạy nhanh như bay đến thiên đình bảo khố.
Dưới Thanh Khâu thành, bốn vị yêu thần đi theo Đông Hoàng có cảm giác đau thương mất mát không tả nổi trào lên trong đầu nhưng không biết là chuyện gì.