Chap 49 : Huyết Hải Minh Hà.
Hi Hòa dịu dàng lao chùi thân thể cho chín chỉ kim ô vừa phá vỏ chui ra. Duy nhất quả trứng cuối cùng vẫn không chịu nứt.
"Đến đây với phụ hoàng."
Đế Tuấn vỗ nhẹ hai tay ra dấu, chín con kim ô xòe đôi cánh chưa mọc đủ lông nghiêng đầu quan sát hắn thật kỹ. Cả đám nhóc vẫn còn chưa quen mùi của cha.
Hi Hòa : "Phu quân! Phải cho chúng biết, chàng giống chúng mới được."
"Phải rồi há!"
Lần đầu làm cha vẫn có chút không quen. Cả người Đế Tuấn bùng lên thái dương chân hỏa, biến ra hình dạng bản thể, hắn thận trọng nhích ba cái chân từng bước đến chỗ con trai, dang ra đôi cánh mời gọi đám nhóc.
Chín tiểu Kim Ô bị hấp dẫn bởi sự ấm áp vô bờ, lần lượt một rồi hai, ba... Vừa chạy vừa bay tới chỗ cha. Đứa đi sau té lên đứa đằng trước, xù lông nhìn nhau.
Chả mấy chốc chín đứa đều đã rút vào đôi cánh của Đế Tuấn, lim dim nhắm mắt ngủ như bầy gà con.
"Nữ Oa thánh nhân đến."
Bên ngoài truyền tới thông báo Nữ Oa thánh nhân hạ tràng. Hai vợ chồng Đế Tuấn bế theo lũ trẻ đã say giấc ra gặp thánh nhân.
Hi Hòa : "Hài tử vừa ngủ, thất kính không thể hành lễ với nương nương."
Nữ Oa vui vẻ : "Không sao! Tiểu thái tử còn nhỏ, lễ nghi có thể miễn."
Đế Tuấn : "Cẩn thận!"
Ánh mắt của hai phu thê thiên đế nhìn con chứa đựng loại xúc cảm còn rộng lớn hơn cả thiên hà. Thấy cảnh này Nữ Oa không khỏi chạnh lòng, nàng biết rõ mười đứa bé này ứng kiếp mà sinh, thọ mệnh ngắn ngủi.
Hi Hòa : "Nhờ nương nương xem giúp bọn ta, tiểu Thập làm sao vẫn chưa chịu phá vỏ."
Quan sát quả trứng kim ô lấp lánh ngũ sắc thần quang nằm gọn trong tay Hi Hòa, không khó để nhận đó là chân linh của vị cường giả được Đạo tổ ký thác.
Nữ Oa : "Thập thái tử có phúc khí thiên địa, sau này y xuất thế, thành tựu còn hơn cả Đông Hoàng Thái Nhất."
Đế Tuấn : "Nếu thật như vậy thì tốt quá."
Lần trước đến thiên đình, thánh nhân có nhìn thấy một tiểu nha đầu mặt mài sáng sủa, phúc khí không nhỏ. Không biết là con gái của vị yêu thần nào, hôm nay nàng đến, trước là chúc phúc mười vị thái tử, sau thu nhận cô bé làm đồng nữ.
Đế Tuấn :
"Bé gái? Chẳng giấu thánh nhân. Đó là Thái Phi, cháu gái của ta."
"Cháu gái của thiên đế!!" - Nữ Oa bất ngờ. "Là con gái của Đông Hoàng Thái Nhất sao?"
Hi Hòa : "Chính là con gái của Thường Hi và Thái Nhất, không biết con bé đã chạy đi đâu mất, đợi nó về ta sẽ bảo nó đến Oa Hoàng cung bái kiến nương nương."
Thường Hi thiên định kết hôn với Đế Tuấn, bây giờ nàng với Đông Hoàng Thái Nhất sinh ra một đứa con gái. Sao lại phát sinh nhiều biến số như thế.
Huyết hải ngàn dặm, mặt biển đen kịn, mùi tanh tưởi của máu không lẫn vào đâu được. Ô uế xông đến tận trời.
Côn Bằng cùng Thái Nhất che mũi. Chỗ thế này cũng có người tu hành nổi sao?
Mặt nước thi thoảng sôi sùng sục rồi bắn lên cột nước văng tung tóe. Hai người đi dọc theo bờ, vô tình nhìn thấy bóng Hậu Thổ đằng xa. Đoán chừng thời điểm nàng ngộ đạo đang tới gần, chỉ cần cơ duyên gặp gỡ Luân Hồi Tử là đủ.
Nàng liếc qua vô tình nhìn thấy bọn hắn, phút chốc thu về xúc cảm.
"Không nhìn ra Đông cung thiên đế thân phận cao quý cũng có lúc đến chỗ này."
Thái Nhất : "Tổ vu các người kéo cả nhà lên thiên giới, ta đến huyết hải tính là gì đâu?"
"Grừ... Grừ ....rừ..."
Tiếng thều thào trầm đục kéo đến sự chú ý từ tất cả bọn họ, bên dưới biển máu rất nhiều thứ quỷ dị nhơ nuốt hình người trườn lên.
Hình thái chúng không rõ ràng, ngũ quan biến dạng nặng nề, cả khuôn mặt chỉ còn nhận ra cái miệng khô khốc. Cơ thể gầy guộc xiêu liêu, còn chảy ra một loại dung dịch đặc kẹo vô cùng kinh tởm.
Ban đầu chỉ có vài tên, lát sau đã xuất hiện hàng ngàn tên, kì lạ ở chỗ chúng như bị một cái gì đó thu hút mà cùng nhau bò về phía họ.
Nguyên thần sau một thời gian trôi dạt vô định sẽ dần bị ăn mòn trở thành loại gớm ghiếc này. Chúng từng là vu tộc, cũng từng yêu tộc... Bây giờ lại có bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, thật sự rất thảm.
Côn Bằng : "Những thứ này là oán hồn."
Mà không chỉ có nhiêu đó, lần lượt hằng hà sa số oán hồn bò ra, oán khí của chúng nhuộm đen cả bầu trời.
Vu yêu chỉ khai chiến lần một, số lượng oán hồn về sau xem chừng huyết hải cũng không chứa nổi.
Hậu Thổ nhìn Thái Nhất. "Không chỉ đám oán hồn hiện tại, hai tộc vu yêu tranh đấu cũng cuốn cả hồng hoang vạn tộc vào bên trong."
Đông Hoàng Thái Nhất cười lạnh. Hai chấp hay tay ra sau lưng. Vu tộc ức h·iếp các chủng tộc yếu hơn, hai huynh đệ hắn không làm yêu hoàng thì cũng có người khác làm yêu hoàng.
"Nguồn cơn do vu tộc các người thực dưỡng bừa bãi, các chủng tộc nhỏ yếu đoàn kết chống lại, t·hương v·ong là chuyện không thể tránh khỏi."
Hậu Thổ nhìn vào lũ oán linh đang than khóc.
"Ta không đề cập chuyện hai tộc, mà đang nói về những sinh linh đáng thương này."
Nàng tâm niệm, nếu có thể bằng cách nào đó, giúp đỡ toàn bộ sinh linh thoát khỏi sự đau đớn vô tận. Hết thảy sẽ cam tâm tình nguyện làm.
"Nói với ta?"
Hắn nghe xong nghi ngờ luôn thính giác của mình, theo lý thuyết họ còn là kẻ thù của nhau. Trước tình huống bất ngờ, trong đầu nhảy rất nhiều dấu chấm hỏi.
"Đúng vậy!" - Nhìn Hậu Thổ hừng hực quyết tâm, không giống nói đùa.
Thái Nhất : "Bổn hoàng trước giờ chỉ có g·iết người. Mấy chuyện cứu vớt chúng sinh không thuộc phạm trù của ta."
Hậu Thổ :
"Ngươi không phải vì lo cho đám oan hồn của yêu tộc mới thu gom chúng về Vạn Cốt Thiên sơn sao? Vì cái gì không tiện tay cứu vớt luôn toàn bộ oán linh trong thiên hạ."
Hắn dĩ nhiên cũng muốn cứu vớt oán linh nhưng mà định làm một mình, hợp tác với Hậu Thổ thì chẳng phải toàn bộ công đức đều nằm hết trên người nàng ta. Yêu tộc xơ múi được gì nữa.
Hậu Thổ :
"Thiên đế đâu chỉ cai quản thiên không, oán linh cũng là chúng sinh, để chúng trôi dạt vô định sẽ ảnh hưởng trật tự tam giới. Thiên đình yêu tộc cũng phải có trách nhiệm."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Một tổ vu muốn cứu vớt thiên hạ oán linh? Ngươi nghĩ mình là thánh nhân sao?"
Hậu Thổ : "Nếu ta làm được ngươi tính gì?"
"Ta sẽ...!!" - Đông Hoàng Thái Nhất bực mình, câu sau liền bị Côn Bằng xách tay kéo xệch sang một bên. Y cảm thấy hắn càng nói càng xa, không khéo sẽ bị vạ miệng.
Côn Bằng : "Cô ta về sau thành thánh thật đó, đệ đừng có tùy tiện hứa lung tung cái gì."
Thái Nhất : "Lão ca, loại nữ nhân lực điền này không dội thêm mấy xô nước lạnh cô ta sao chịu từ bỏ?"
"Đệ ngốc thiệt hay giả vờ vậy?" - Côn Bằng hỏi, nữ nhân càng bảo không được thì các nàng càng muốn làm. Điển hình là trước mắt là chuyện Thường Hi, Thái Nhất cấm nàng ấy yêu mình, giờ thì con gái cũng có luôn rồi, rồi có cấm được đâu.
Trong khi hai người đang vò đầu nghĩ cách thì Luân Hồi tử xuất hiện đằng sau mà không ai để ý, hắn ta dáng đi nhanh nhẹn như gió thổi, ung dung tự tại. Dường như mọi tâm niệm đổ dồn về phía Hậu Thổ.
"Đạo hữu nói hay lắm!!! Vạn vật trong hồng hoang đều có trật tự. Oán hồn cũng là một dạng sinh linh."
"Ngươi là ai??" - Hậu Thổ bối rối.
Luân Hồi Tử không nói không rằng, bàn tay vuốt nhẹ hàm râu lơ thơ.
"Đạo hữu có phải gần đây có cảm giác muốn đột phá tuy nhiên lại không biết bản thân cần cái gì? Thiếu cái gì?"
Hậu Thổ gật gù. Những gì ông ta nói rất đúng, nàng muốn đột phá, mặc khác đêm ngày thương xót các vong linh đang đau khổ cùng cực.
"Đúng vậy, ta trong hỗn độn suy nghĩ chất chồng không có lối thoát, từ bao giờ đã đi tới nơi này.... Chẳng lẽ ngươi biết đạo của ta nằm ở đâu?"
Luân Hồi Tử khẽ cười rồi sau đó thân ảnh tan biến.
"Giữa ngươi và ta có duyên. Đợi ngươi đạt thành chuẩn thánh viên mãn lại đến đây. Ta đưa ngươi đi tìm con đường của chính mình."
Hậu Thổ nghe xong trong lòng nhẹ nhõm vô cùng, tuy là chưa đạt được kết quả bản thân mong muốn nhưng mà sâu trong tâm cảm thấy giữa mình và lão nhân vừa rồi có một loại liên kết vô hình.
Nàng lúc này chủ động đi về phía của Đông Hoàng Thái Nhất ngỏ ý rằng tương lai về sau nếu bản thân nàng có thể giải thoát đau khổ cho vô lượng linh hồn, muốn hắn đồng hành cùng mình.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Ta là yêu hoàng, ngươi là vu tộc...."
Hậu Thổ : "Vậy ta sẽ chờ đến lúc ngươi không còn yêu hoàng, ta không còn là vu. Ta lại đến hỏi ngươi.
Nàng dứt lời liền bước trở về tổ bộ, Côn Bằng bên cạnh khen lấy khen để, thật sự muốn biết giữa hai người này là loại quan hệ gì, vận đào hoa của hắn có thua gì nam chính đâu.
Côn Bằng : "Ta thấy đệ sau này có triển vọng làm Phong Đô đại đế lắm."
"Huynh thích thì đi mà làm, lúc còn ở thế giới hiện đại đệ sợ nhất là ma đấy!"
Còn về quan hệ của họ. Chuyện phải kể từ thời điểm Long Hán sơ kiếp.
Thái Nhất đi trộm bảo khố của tam tộc tình cờ gặp một cô nương đánh nhau với Thủy Kỳ Lân liền ra tay trợ giúp, về sau mới biết nàng tu hành ở dưới chân Bất Chu Sơn, còn là Hậu Thổ.
Vậy thôi đó!
Côn Bằng : "Chỉ thế thôi?"
"Chỉ vậy thôi."
Đông Hoàng Thái Nhất bắt lấy một oán linh, từ chỗ nó tra hỏi được Luân Hồi tử hành tung vô định, như gió như mây. Đến đi không bóng.
Cả hai không còn cách nào khác tiếp tục nán lại chờ đợi mà không hề hay biết ông ta vừa nãy đã xuất hiện trò chuyện với Hậu Thổ cả buổi và đi mất tiêu rồi.
Thời gian trôi qua, họ cảm thấy không ổn, bèn bảo Côn Bằng chuẩn bị cùng mình xông vào bên trong Huyết hải.
Côn Bằng nhăn mặt, nước đen không khác gì nước cống. Đi xong về tắm hết một cái nguyên hội cũng chưa chắc sạch nổi. Cư nhiên Thái Nhất nói quá, y cũng không cách nào khác.
Minh Hà lúc này vừa ngủ dậy, định bụng lên bờ hít thở khí trời liền ngó thấy hai tên khả nghi đứng bên kia vô cùng mờ ám.
"Gì đây. Đông Hoàng Thái Nhất. Bắc Minh Côn Bằng? Hai tên làm trò gì ở địa bàn của lão tử?"