Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 46 : Gặp Lại Côn Bằng.




Chap 46 : Gặp Lại Côn Bằng.

"Khỏi đi. Ta còn việc khác. Đi thôi Bạch Trạch." - Đông Hoàng Thái Nhất xua tay từ chối.

"Ầy!" - Độc Nương giả vờ tiếc nuối. "Hôm nay đấu giá có một bức họa vô cùng tuyệt mỹ do đích thân thành chủ thủ bút."

Quả nhiên hắn nghe xong mí mắt đã bắt đầu giựt mấy cái. Linh cảm không tốt.

"Họa cái gì?"

"Là cực phẩm xuân cung họa nha. Mà không hiểu sao ta thấy có vài nét giống ngài. Ngài không muốn xem thì thôi vậy."

Nàng bật cười, bí hiểm dẫn theo đoàn khách nhân đi ra sau hậu viện. Rất nhanh Đông Hoàng Thái Nhất phải đuổi theo, lỡ như đó là tranh vẽ hắn thì...

Hậu viện Hồng Lâu có gốc cây liễu lớn c·hết khô quắc, Độc nương chạm tay lên lớp vỏ, toàn thân đại liễu run lắc rồi sụp đổ, mở ra lối đi thẳng xuống lòng đất.

Trong hư không một cái cổng lớn hiện ra, kim Bảng đề dòng chữ rõ to. "Nghênh Khách Đường."

Càng xuống không gian mở ra rộng thêm, những người lần đầu đến mở to mắt trầm trồ mọi thứ. Nàng hướng dẫn họ chỗ xếp hàng, ở cửa là một hầu tử đang tỉ mỉ ghi chép sổ sách rồi phát kim bài tượng trưng.

Bạch Trạch : "Kim bài?"

Huyết Thần tử. "Kim bài xác nhận khả năng tài phú, phòng trường hợp kẻ không đủ linh thạch trả giá những vật phẩm có giá trị cao. Ở đây có ba loại kim bài, đồng, bạc và vàng."

Hầu tử trông rất khù khờ, bọn họ thắc mắc y có thật sự được việc hay không.

Mà con khỉ này cũng không phải ai xa lạ, Lục Nhĩ Mi Hầu, cơ duyên đầu nhập làm thuộc hạ của Côn Bằng.

Y không cần hỏi bất cứ câu nào, nhìn sơ đối phương đủ biết toàn bộ túi tiền mang theo.

La Sát công chúa được trao cho kim bài vàng lè lưỡi trêu chọc Thái Nhất và Bạch Trạch, trước con mắt ngước nhìn của tất cả hồng trần khách vui vẻ nhảy chân sáo vào trong.

Tới phiên họ, Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn ra một tòa thiên uy đại thế sau lưng Đông Hoàng Thái Nhất đã ngưng cười. Sau gáy lạnh toát.

Chuẩn thánh cảnh!!

Loại cường giả này đến đây làm gì. Hầu tử phân vân không biết giải quyết thế nào, thực lực của đối phương nếu gây sự thì toàn bộ người ở đây liên kết lại cũng không chơi được. Mà không cho vào lỡ hắn nổi giận thì mệt.

Độc Nương nhép miệng, Lục Nhĩ thở phào như trút được gánh nặng rồi trở lại cười nói, mang ra hai cái kim bài vàng đưa cho bọn hắn. Tất cả diễn ra trong nháy mắt làm Bạch Trạch cảm thấy bất thường.

Sau khi hai người bước vào bên trong an tọa, y liền nói ra suy nghĩ của mình.

Bạch Trạch : "Điện hạ, con khỉ lúc nãy nhìn ra thân phận của chúng ta rồi. Sắc mặt khắc trước hoang mang, khắc sau liền bình thường, đám này hình như muốn giở trò gì đó."

"Hôm nay có nói gì ta cũng cho tên Tiêu Diêu thành chủ này thần hình câu diệt." - Đông Hoàng Thái Nhất nghiến răng, đáy mắt bắn ra lửa.

Bạch Trạch : "Người ta chọc gì điện hạ thế."

Bên ngoài một cặp thiếu niên trên người mang theo thiên địa phúc vận cũng vừa đến. Một yêu tộc, một vu tộc.



"Vợ à!? Nàng muốn ăn gà nướng hay là vịt nướng?"

Thái Phi : "Ta là yêu tộc công chúa. Gà cũng có thể tu thành linh trí?! Không ăn."

"Ta sai rồi." - Nam chính kiên nhẫn nhớ lại, quạ thì ăn gì. "Hay là ta tìm xác c·hết cho nàng ăn nha."

"Ngươi đi mà ăn xác c·hết. Ta là Kim Ô. Không phải quạ đen." - Dứt lời mỹ nhân bực dọc tới chỗ giám định, còn nam chính chả biết bản thân nói gì sai.

Hắc Ô ăn xác c·hết, chẳng lẽ Kim Ô ăn xác sống à?

Lục Nhĩ Mi Hầu nhìn hai thiếu niên, kiểu gì cũng không thấy mang theo chút tài nguyên hay linh thạch nào hết, liền muốn đuổi đi.

"Muốn vào trong phải có linh thạch hoặc pháp bảo có giá trị để trao đổi."

"Pháp bảo... Thứ này được không?" -Thái Phi mang ra một dãi họa quyển phát quang. Trên đó bay lượn vô số yêu văn cùng khí vận sơn hà.

"Công đức tiên thiên linh bảo!!!" - Hồng trần khách nhân đang xếp hàng ngả ngửa thốt lên.

Lục Nhĩ Mi Hầu phải dụi mắt mấy cái để nhìn cho rõ. Tiên thiên linh bảo cực kỳ hiếm, huống hồ là công đức tiên thiên linh bảo. Đây là con cháu của gia tộc nào? Thứ đồ này cũng dám mang đi bán.

"Cái thứ đồ này ngươi xác định mang đi đấu giá sao?"

"Cô nương... Không không không!!! Đại tiểu thư, tiểu tổ tông, vật này giá bao nhiêu. Ta mua... Ta đều mua hết."

"Tránh ra a! Mình ngươi có tiền sao? Ta trả giá gấp một trăm lần hắn. Bán cho ta."

"Ta cũng muốn mua Tiên thiên linh bảo. Bán cho ta đi."

Toàn bộ họ như ong vỡ tổ ùa vào Thái Phi và nam chính giành giựt nhau muốn mua lại cái quyển thư tịch kia.

Lục Nhĩ Mi Hầu : "Các ngươi tránh ra, tiểu nha đầu đã nói thứ này đấu giá rồi. Muốn gì tý nữa vào trong mà trả giá. Nha đầu, đưa nó cho ta. Ta giúp ngươi đăng ký."

Thái Phi vui vẻ gật đầu đưa pháp bảo cho hầu tử rồi cầm lấy hai cái kim bài cùng nam chính bước vào trong. Nam chính đầy nghi ngờ lai lịch cái quyển thiên thư kia, thiên đình giàu thì đúng là giàu nhưng công đức tiên thiên linh bảo trong tam giới có mấy cái đâu.

Nam chính hỏi thì nàng cho hay nhặt ở chỗ đại bá mình hay duyệt tấu chương. Có xin phép dì Hi Hòa rồi. Lấy ở chỗ thiên đế Đế Tuấn thì bảy tám phần là tiên thiên linh bảo Hà Đồ Lạc Thư.

Rồi y có biết cháu mình mang trấn thiên chi bảo đi đâu không vậy.

Cổ thiên đình. Đại Nhật cung.

Thiên hôn qua đi, không biết ngủ qua bao lâu. Đế Tuấn tỉnh dậy không thấy vợ, vội vã khoác nhẹ cái áo mỏng đi tìm, Hi Hòa nằm trong phòng ôm ấp một cái vỏ trứng thật to.

Bên trong rung động khí tức của mấy đoàn hỏa diễm đang cựa ngậy.

Đế Tuấn sững sờ, từng bước đi tới cạnh giường, có chút ngỡ ngàng và xúc động, đôi mắt không rời quả trứng lớn.

"Hi Hòa, con... Con của chúng ta? Có phải..."



Thiên hậu cả người mệt lả tuy nhiên trông thấy Đế Tuấn vui đến ngốc, tự nhiên tất cả muộn phiền đều bay đi hết, hạnh phúc vô bờ hiện rõ lên trên mặt. Nàng vẫy gọi hắn đến gần, cầm lấy bàn tay phu quân đặt lên vỏ trứng.

"Chàng cảm nhận được không? Mười đứa chúng nó là Kim Ô thuần huyết."

Đế Tuấn : "Mười đứa sao? Mười đứa..." - Hắn vươn người ôm lấy nàng. "Phu nhân, vất vả cho nàng."

Bọn họ cười trong hạnh phúc. Dựng dục tiêu tốn nhiều bản nguyên, không ít lần Đế Tuấn nghĩ thiên đạo không tán thành mình có con nên đã từ bỏ, chỉ có Hi Hòa là luôn kiên trì đến cùng.

Yêu đế muốn dùng Hà Đồ Lạc Thư xem vận mệnh cho con nhưng tìm trước tìm sau không thấy cộng sinh pháp bảo.

Hi Hòa : "Mấy hôm trước Thái Nhất đi phương nam du ngoạn, Phi Phi bảo bối buồn chán chạy qua đây nhìn thấy Hà Đồ Lạc Thư liền cầm chơi. Chàng đừng có mà phá hủy niềm vui của con bé."

Đế Tuấn : "Thái Nhất lại đi rồi? Thôi để sau cũng được. Giờ trẫm mang hài tử đến thái dương tinh rồi về đãi tiệc. Để toàn bộ hồng hoang vạn linh chúc phúc cho con của chúng ta."

Ở Nghênh Khách đường, khách nhân sớm phủ kín toàn bộ chỗ ngồi. Vật phẩm đấu giá bắt đầu được mang ra.

Thái Nhất, Bạch Trạch ngồi ở hàng đầu gần với đại sảnh trưng bày cùng Độc Nương.

Nam chính, Thái Phi ngồi tít những hàng đằng sau.

"Vật phẩm đầu tiên là phượng hoàng huyết mạch, tộc nhân cuối cùng. Mong muốn đổi bốn giọt tam quang thần thủy."

Một đứa trẻ ốm yếu xích sắt quấn trên người được dẫn ra. Mặt mùi bầm tím cơ thể chìm trong thương tích, xem chừng b·ị b·ạo h·ành một thời gian dài.

Thái Nhất nói to. "Nực cười, ở Phượng Tê Cốc, phượng tộc bị thiên hỏa thiêu thành tro, làm gì còn cái gọi là phượng hoàng huyết mạch."

"Phải rồi, đại la cảnh chưa chắc sống nổi, tên nhóc ốm như ma đói ở đâu lòi ra dám nói là huyết mạch phượng tộc."

"Gạt người sao?"

Đám người ai nấy nghe chuyện yêu tộc Đông Hoàng hỏa thiêu phượng cốc nên cũng tán đồng ý kiến, cho rằng người bán đang l·ừa đ·ảo.

Tên bán liền đứng ra thanh minh, thừa nhận đứa trẻ này nhặt được lúc còn là một quả trứng và cách xa phượng cốc.

"Ta mua hắn." - Thái Phi giơ kim bài lên. Nam chính ngồi bên cạnh cũng giật mình.

Thái Nhất ngồi xa chỗ con gái, bản thân cũng không thèm đoái hoài tới kẻ điên vừa kêu giá là ai.

Chỉ thầm mắng đối phương có bệnh, huyết mạch phượng tộc hàng thật cũng chẳng sánh vai nổi tam quang thần thủy, trân quý hơn một vạn lần.

Bạch Trạch : "Điện hạ, người ra giá là một đứa bé gái, không biết con cái nhà nào. Ra tay quá hào phóng."

Đông Hoàng Thái Nhất cười khảy. "Phá gia chi tử. May không phải con gái ta."

Thái Phi nhìn qua người ngồi cạnh. "Đại Nghệ, có tam quang thần thủy phải không?"

"Không vấn đề, nàng thích cái gì cứ ra giá. Ta mua cả cái tam giới này cho nàng còn được."



Nam chính có trăm vạn điểm tích lũy trong hệ thống, đổi cái gì không được nhưng mà việc vợ mình mua tên tiểu tử mặt trắng kia làm y chột dạ.

Phượng tộc nữ hay nam đều rất đẹp, có khi nào mua xong được tặng thêm cặp sừng.

"Thành giá!!"

"Vật phẩm tiếp theo. Tác Ma quỷ tằm một đôi! Mong muốn đổi lấy cao cấp linh bảo bất kì."

"Cái gì? Thứ nghiệp chướng đó mà đòi đổi cao cấp linh bảo??? Vọng tưởng."

Tứ bề rộn lên tiếng cười, Tác Ma quỷ tằm sinh trưởng ở nơi cực âm quanh năm không có mặt trời. Thứ chúng ăn là hài cốt và linh hồn của người tu hành. Nhả những sợi tơ độc tới mức phổ thông sinh linh chạm vào sẽ bị hóa thành chất lỏng.

Quỷ trùng ngoài ma tu sĩ chuyên dùng hại người ra thì chẳng ai muốn nuôi.

Người đăng ký đấu giá vật phẩm cũng không lộ diện trực tiếp. Hắn che mặt đứng sau bức hoành phong.

"Ở đây có trung cấp thái dương tiên quan. Đổi hay không đổi?" - Đông Hoàng Thái Nhất ném lên cái mũ kim quan nạm ngọc.

Vài kẻ bắt đầu liếc nhìn hắn với ánh mắt thù ghét, thứ tà đạo này kẻ bán can đảm một thì người mua can đảm mười. Từ khi ma tổ La Hầu b·ị đ·ánh bại, ma tu sĩ không khác gì chuột cống qua đường, người người đuổi g·iết.

Người bán thu lấy đồ đổi, hài lòng rời đi. Thí thần Thương bên trong thức hải của hắn dao động nhẹ. Mùi lưu lại trên cặp quỷ tằm rất quen.

"Các vị, vật phẩm tiếp theo sẽ vô cùng hấp dẫn. Rất thích hợp cho các vị mỹ nhân."

Tiếng hò reo của nữ nhân ngập tràn khán đài. Một khung tranh lớn được kéo ra giữa sảnh.

"Bức xuân họa bị che này do đích thân thành chủ thủ bút, cực phẩm trong cực các phẩm. Các vị tiên tử mời ra giá."

Một nàng đỏ mặt đứng hỏi. "Dám hỏi bức tranh này thành chủ họa ai."

Côn Bằng đứng nơi lầu cao cầm cây quạt tre tủm tỉm cười. Y dùng thuật che mắt biến ảo diện mạo của mình.

"Bức này tại hạ vẽ thần tượng trong lòng các nàng. Các nàng tự đoán đi."

"Mười hai tổ vu a? Hay là hai vị yêu đế vậy?"

Côn Bằng gật đầu. "Mua đi rồi biết, giá khởi điểm. Mười vạn linh thạch."

"Ta muốn!!! Ta muốn nó, Hai mươi vạn linh thạch."

"Ba mươi vạn...."

Cái giá đưa ra không ngừng tăng lên. Thái Phi tức giận đứng dậy hét giá năm trăm vạn linh thạch, loại tranh này mà lọt ra ngoài mặt mũi cha và đại bá nàng coi như bay hết đi.

Đông Hoàng Thái Nhất sớm không nhịn muốn bay lên đấm vỡ mặt đối phương, lúc này một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai hắn.

"Thái Nhất đạo hữu bình tĩnh. Đây là đạo tràng của ta. Nể mặt chút đi." - Hồng Vân đến cạnh ngồi xuống tỏ ra thân thiện.

Kêu bình tĩnh, ông ta nói dễ nghe như thế vì người hắn họa có phải ông ta đâu.

Trấn Nguyên Tử từ đâu ra cũng đến ngồi kế bên vuốt râu. "Đạo hữu nghe ta nói, chưa chắc người trong đó là ngươi mà, chờ lát nữa có người mua mở ra thì biết."

Biết cái rắm, mở ra là hắn thật thì toàn bộ hồng hoang vạn linh đều nhìn thấy. Mặt mũi không cần à?