Chap 47 : Tương Lai.
Trong lúc hắn bận tranh cãi, bức tranh đã bị đội giá lên một con số không tưởng.
Hồng Vân :
"Ta thấy Đông Hoàng chi bằng bỏ tiền ra mua sẽ tránh được xung đột không đáng có, thiên đình bảo khố tiền muôn bạc vạn. Chút đỉnh tính là gì."
Trấn Nguyên Tử : "Bỏ ra ít linh thạch tất cả đều vui."
Chắc chắn hai lão bất tử này kiểu gì cũng chia chát lợi ích trong đây.
Phẫn nộ dồn l·ên đ·ỉnh điểm khi hắn phát hiện ra mình không thể nhìn thấu tu vi của tên thành chủ đang đứng ở lầu trên cười đểu.
Côn Bằng chưa nhận ra tầm nghiêm trọng của vấn đề. Trên tay yêu hoàng bốc lên hai luồng hắc bạch chi khí, chớp mắt xuất hiện một cái hắc kỳ màu đen.
"Chiêu yêu phiên?!" - Bạch Trạch nhìn trân trối vào lá cờ.
Chiêu Yêu Phiên trên định ra thiên vực ranh giới, dưới kêu gọi thiên hạ yêu tộc. Trừ đại chiến vu yêu tiên, cờ đen này một khi xuất ra, ít nhiều vài cái đại tộc bị diệt.
Cái này chỉ là đùa thôi, đùa thôi mà. Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử nhăn mặt.
Liên tục khua tay múa chân ra dấu cầu cứu đến Côn Bằng. Nói gì thì nói cái đảo hiện tại có rất nhiều nhân khẩu. Đông Hoàng Thái Nhất gọi đến tứ phương yêu tộc thì căn bản không cần đánh nhau làm gì.
Mỗi tên phun ngụm nước bọt cũng đủ làm toàn bộ sinh linh Thùy Hoằng tiên đảo c·hết chìm.
Côn Bằng cũng bắt đầu ý thức được tên tiểu tử này một chút thiệt thòi liền không nuốt nổi.
"Không thể để đệ ấy gọi đến mấy chục vạn đại quân được."
Mũi thần tiễn bắn ra từ Yêu sư cung nhắm chuẩn hắc kỳ mang theo nó lao v·út đi, tụt khỏi tay Đông Hoàng Thái Nhất, cắm phập vào thanh cột trụ lớn, mà cái hành động này triệt để chọc giận hắn.
"chuẩn thánh."
Côn Bằng. "Biết ta chuẩn thánh thì tốt rồi. Dù gì ta và ngươi đều cùng cảnh giới. Đánh nhau có c·hết nổi đâu. Hay là lên trên kia đàm đạo. Ta mời ngươi uống rượu."
"Hôm nay ngươi không c·hết thì bọn chúng c·hết." - Thái Nhất liếc đám thuộc hạ của Côn Bằng.
"Nè nè khoan đã, lạm sát vô tội sẽ bị trời phạt đó!" - Côn Bằng vội can ngăn.
"Di Tinh Hoán Đẩu."
Thái Nhất biến hóa bản thể, trong cơn điên tiết muốn mang nơi này đốt thành bình địa.
Hồng trần khách cảm nhận được nguy cơ vừa bò vừa chạy khỏi.
Keng!
Hỗn Độn chung lướt ngang. Kim quang bắn phá bát phương. Dòng thời gian trường hà bị giằng kéo, vạn vật rơi vào bất động.
Đại nhật Kim Ô ngậm theo Hỗn Độn chung. Tinh thần lực rủ xuống, vẫn tinh rơi như mưa.
Hồng Vân : "Xong rồi, xong rồi.... Thế là xong rồi! Ta khó khăn lắm mới cải tạo được đảo."
"Côn Bằng huynh. Ngươi làm gì đó đi." - Trấn Nguyên Tử niệm chú, hai đạo thần quang bọc lấy ông ta và Hồng Vân bên trong.
Nam chính trước lúc thời không ngưng đọng đã ôm lấy Thái Phi, xui xẻo thế nào tư thế hai người phi thường thân mật, bàn tay y nằm trên ngực nàng ta. Cả hai nhìn nhau gượng gạo.
Kim Ô xoay cánh, lượn lại một vòng, lần này Ô trảo nhắm thẳng linh mạch công kích, mạch núi một khi sụp đổ, hòn đảo này tuyệt nhiên sẽ không còn.
"Không ổn! Tiểu tử này chơi thật!!" - Côn Bằng vận linh lực nghiền nát khống chế thời gian, thoát ly pháp tắc, tức tốc chạy tới kéo xuống tấm màn đang che bức tranh.
Bức tranh được giới thiệu là xuân họa kia hóa ra chỉ vẽ cảnh mười con Kim Ô tắm nắng, đậu trên Phù Tang.
"Thái Nhất là ta, Côn Bằng đây!!! Mau dừng lại, ta chỉ đùa với đệ thôi mà. Có phải ảnh hentai thật đâu????"
Đông Hoàng Thái Nhất dừng lại khi chỉ còn chút xíu nữa là bóp nát gãy mạch núi.
Cả hai bất lực nhìn đối phương, Côn Bằng thở dốc không ra hơi, y dùng tay xé rách bức tranh ném đi.
"Ta đầu hàng... Mau dừng lại đi. Cái tên tiểu tử này."
Trấn Nguyên Tử, Hồng Vân cùng toàn bộ sinh linh muốn ngất. Đùa kiểu này thêm vài lần nữa bọn họ đều chuyển hộ khẩu đến Huyết Hải.
Sau đó hai người ngồi nhâm nhi rượu trên thượng đài. Thái Nhất tỏ ý trách Côn Bằng sao không nói sớm một chút. Đối phương lại nhắc chuyện hắn nhốt mình ở thái dương tinh nên bản thân vẫn còn rất giận.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Không phải lúc trước ghét làm yêu sư lắm sao? Ta cho huynh cơ hội còn không mau về Bắc Minh ẩn mình."
Côn Bằng : "Cứ cho là ta không nỡ xa đệ đi."
"Phụt!!!" - Hắn nghe xong liền phun hết rượu khỏi miệng. "Lão ca! Ta có thê tử, con gái cũng có luôn rồi."
Côn Bằng : "Nói năng xằng bậy! Ông đây coi đệ như tiểu đệ ruột. Tiểu đệ gặp chuyện, ta làm lão ca sao có thể không lo."
"Nói thế từ đầu đi, tự nhiên huynh nói không nỡ xa làm cho đệ cảm thấy ớn lạnh."
Lục Nhĩ Mi Hầu mang lên rượu cùng trái cây. Tạm thời giữ mặt mũi cho Thái Nhất, Côn Bằng cũng không có tiếp tục mắng.
Hầu tử dâng xong rượu vẫn nán lại, tựa hồ có chuyện gì đó muốn nói, y bạo gan lại gần Thái Nhất, vừa lúc đó Thái Phi chạy tới đón lấy dĩa hoa quả muốn ăn, vô tình chạm vào tay Lục Nhĩ Mi Hầu.
Đột nhiên khung cảnh biến đổi, hoang thiên vạn dặm biến thành vùng đất khô cằn.
Cảnh vật điêu tàn chẳng còn lại ai, Thái Phi hốt hoảng đứng dậy kêu loạn.
"Cha!! Đại Nghệ! Yêu sư... Mọi người đâu cả rồi. Đây là đâu?"
"Bày thái dương thần trận."
"Thần đệ tuân lệnh."
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, phía trên đầu nàng xuất hiện vầng ánh sáng đốt cháy tinh không. Bầu trời xuất hiện mười khỏa thái dương tinh.
Mười vầng sáng bao bọc mười thiếu niên, bọn họ tay cầm trận kỳ, vương giả chi khí cùng kim quang nồng đậm, theo lệnh người đứng giữa, tất cả bắt đầu bố trận.
Sau lưng bọn họ Kim Ô vũ dực vỗ đập liên hồi. Nhiệt lượng xung quanh muốn nướng chín cửu thiên.
Người đứng giữa ra dáng cầm đầu, trên tay nắm một nhánh Phù Tang, hắn niệm khẩu quyết hóa nó thành trận nhãn.
Phù tang mộc hư ảnh hiện ra che chở đại trận.
"Vu tộc man di, có gan g·iết yêu thần của thiên giới. Mau ra lãnh tội! Nợ máu trả máu."
"Đế Hoang, chuyện đó Đông Hoàng Thái Nhất sớm đã giải quyết ổn thỏa. Các ngươi còn gây chuyện, đừng trách ta không nể tình."
Bên kia đỉnh núi, bóng dáng một đại vu cao lớn ngửa mặt lên trời đối diện với thập phương thái dương tinh cầu.
"Câm miệng cho bổn thái tử. Đám người vu tộc nếu không ra đây đền cho thiên đình một cái công đạo, ta sẽ cho các ngươi sống không bằng c·hết. Các huynh đệ diễn trận."
Lần lượt chín thiếu niên xung quanh hóa thành kim Ô tỏa ra bá đạo nhiệt năng, sông suối ao hồ cạn kiệt, hồng hoang sinh linh bỏ mạng vô số. Vu tộc da dày thịt thô cũng không sao chịu nổi.
Tên đại vu kia nhìn vạn vật c·hết c·háy không bình tĩnh nổi.
"Đám nhóc ngông cuồng. Hôm nay Khoa Phụ ta sẽ dạy cho các ngươi một bài học nhớ đời."
Khoa Phụ lấy thực lực Đại La cảnh, rèn luyện qua không biết bao nhiêu lần đại chiến thiên địa, bỏ xa mười yêu tộc thái tử có tu vi thái ất kim tiên được nuông chiều từ bé.
Rất nhanh bọn họ tiêu tốn rất nhiều linh lực duy trì trận pháp cuối cùng bị Khoa Phụ bức ép làm cho pháp trận tan rã.
Khoa Phụ : "Nể tình các ngươi miệng còn hôi sữa, chuyện hôm nay đến đây thôi, cút đi cho khuất mắt ta."
"Huynh trưởng! Chúng ta làm sao đây? Tên man di này mạnh quá." - Tứ thái tử Đế Vũ lên tiếng.
Tuy cảm thấy vô cùng mất mặt nhưng căn bản là đánh không lại, đại thái tử Đế Hoang quay sang truyền âm cho chín người em trai.
"Lũ người man rợ này không có đầu óc, chúng ta giả vờ kiệt sức hóa bản thể bay gần mặt đất, đủ chậm để cho hắn ôm hy vọng có thể đuổi kịp. Rồi sau đó đánh lén."
Tiểu thái tử nhỏ nhất tiến lại gần. "Huynh trưởng, tốc độ của tiểu Thập nhanh nhất. Đệ xung phong tách mọi người rồi vòng ra sau lưng t·ấn c·ông vào yếu huyệt, thiêu c·hết hắn."
Những thiếu niên khác nghe xong liền không đồng ý. Một phần vì thập thái tử còn rất nhỏ, được Hi Hòa và Đế Tuấn sủng đến tận trời. Hắn mà trầy da một chút cả đám đều bị chửi.
Đế Thập gương mặt tràn đầy tự tin. "Các huynh yên tâm đi, đệ làm được."
Đại thái tử xoa đầu tiểu đệ hắn. "Được rồi, trông cậy vào đệ hết. Thành công g·iết được hắn, phụ hoàng và hoàng thúc sẽ rất vui."
Mười Kim Ô theo kế hoạch đã định, dụ cho Khoa Phụ đuổi theo. Y trúng kế bắt đầu chạy như bay về phía mặt trời.
Vu tộc sức trâu khỏi nói nhưng mà cái gì cũng có cực hạn, bên trên Kim Ô thập tử mượn nhờ thần lực thái dương tinh, không tốn quá nhiều sức.
Trông thấy càng chạy càng xa, Khoa Phụ đứng lại muốn quay lưng về thì lập tức mười đứa con trai của Đế Tuấn thay nhau mắng chửi.
"Cẩu vu tộc! Bỏ cuộc rồi. Bọn ta cố tình bay chậm như thế, ngươi lại không bắt được."
"Vu tộc không những rất đần mà còn vô dụng nữa."
"Đám nhóc con." - Y tức giận dùng toàn bộ nộ khí cường hóa thân thể, gân máu nổi cộm trên từng mảnh da.
"Chính là lúc này." - Đế Hoang hét lớn. Một thanh viêm hỏa kiếm đâm từ sau gáy Khoa Phụ xuyên thấu cổ họng. Mười Kim Ô đồng loạt phóng thích vô biên thái dương chân hỏa nhằm nướng chính hắn ta.
Khoa Phụ ngã huỵch xuống đất. Cả người như một cây đuốc sống, chỉ kịp co giật mấy cái rồi c·hết.
"Đáng kiếp lắm!" - Đại Kim Ô đắc ý bước đến c·hặt đ·ầu y chuẩn bị trở về thiên giới.
Thái Phi không khỏi bất bình, nàng đúng là rất ghét vu tộc nhưng mà hành động của mười thiếu niên này thật sự không thể nhìn nổi.
"Khoa Phụ đại ca!!!"- Nam chính như người điên lao tới ôm lấy cái xác bị thiêu thành tro của Khoa Phụ, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Thái Phi : "Đại nghệ! " - Nàng vươn người chạm vào nam chính mới nhận ra bàn tay mình xuyên qua cơ thể hắn. Những thứ trước mặt cũng dần trở nên mơ hồ.
"Phi Phi... Con làm sao thế? Phi Phi..." - Đông Hoàng Thái Nhất cẩn thận kiểm tra nguyên thần Thái Phi. Bàn tay ấm áp kéo con gái về hiện thực.
Nàng nhìn đảo mắt tìm kiếm Lục Nhĩ Mi Hầu.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Hai đứa còn chưa nói cho ta biết vì cái gì đến đây."
Nam chính. "Bẩm nhạc phụ đại nhân, Phi Phi rủ đến đây tìm hiểu nguồn gốc của mấy bức.... Hmm... Hmmm."
"Không có gì đâu cha..." - Thái Phi dùng tay bụm miệng nam chính. "Bọn con muốn đến đây chơi thôi. Bên dưới phiên đấu giá vẫn còn tiếp tục, chúng ta đi xem, không làm phiền cha và yêu sư nữa."