Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 41 : Thiên Hôn [ 1 ]




Chap 41 : Thiên Hôn [ 1 ]

Đông cung hậu viện, nam chính và Đông Hoàng Thái Nhất liếc mắt thăm dò nhau, sau hơn mấy ngàn năm đây tính như lần đầu tiên hai bên không vác ân oán vào câu chuyện. Cái trừng mắt từ nhạc phụ tương lai làm cậu thiếu niên trẻ phải lên tiếng trước.

"Là như vầy, ta đã tốn cả tối để khuyên giải các vị vu tổ, bọn họ nói vu tộc cai quản đại địa, Đông Hoàng và thiên đế cai quản thiên không. Như thế chúng ta cũng không cần căng thẳng đến mức đánh nhau to như lần trước."

Kéo hắn ra đây chỉ để nói như thế? Đông Hoàng Thái Nhất từ mong chờ chuyển qua thất vọng, nghe xong quay lưng bỏ đi.

Bởi vì vu yêu không phải chia địa bàn là giải quyết được. Gốc rễ của vấn đề nằm ở chỗ vu tộc dùng yêu tộc làm thức ăn, quản địa, quản thiên tác dụng gì đâu?

Đơn giản hai tộc còn thở thì còn thù.

"Vu yêu ân oán hai tộc không c·hết không thôi, mà Đông Hoàng và mười hai tổ vu không cần thiết phải thế." - Nam chính liền đuổi theo.

Quả nhiên hắn đứng lại, gương mặt thể hiện vài phần hiếu kỳ. "Nói rõ hơn đi."

Nam chính :

"Hai vị thiên đế từ bỏ thần thức, Mười hai tổ vu không làm vu tổ không phải được rồi sao?"

Liền đó hệ thống hiện ra dùng chùy gỗ đánh liên tiếp vào đầu nam chính cho hả giận.

"Tiểu tử thúi chiều ngươi quá ngươi trèo lên đầu ta ngồi đúng không?"

Nam chính bật chế độ riêng tư lên. Bọn họ bị ngăn trở bởi một mái vòm không gian, hệ thống ở bên ngoài biểu cảm vô cùng tức giận liên tục đánh đấm thật mạnh vào bức tường vô hình.

Đáng đời lắm! Thái Nhất đứng xem rất thỏa mãn, hệ thống chuyên đi hành người khác rốt cuộc cũng bị nhân vật chính đá đít.

Ánh nhìn dành cho nam chính cũng dễ chịu hơn. - "Ngươi thích con gái ta hả?" - Đông Hoàng Thái Nhất bất ngờ hỏi.

Bị nói trúng tim đen nam chính đứng hình mất một lúc, y lấy Xạ Nhật thần cung ra giả vờ lau chùi.

I'm lặng tức là xác nhận nghi ngờ của hắn là chính xác, Tính ra cũng không khó đoán. Sống với vu tộc từng ấy thời gian, nam chính phấn đấu cho vu tộc là thường tình.

Lạ ở chỗ y lại đòi cứu cả hai huynh đệ hắn dù trước đó luôn miệng đòi trả thù cho tỷ tỷ.

Lý do lấp át cả huyết hải thâm thù. Ngoài nữ nhân ra còn gì hợp lý hơn.

Nhạc phụ tương lai quá tinh ý, nam chính vội tìm đề tài khác, bản thân không đủ can đảm nói với hắn mình thích Thái Phi, lỡ như cha vợ không cho phép. Cả ba sẽ vô cùng khó xử.

"Nghe yêu sư nói Đông Hoàng có thể hồi sinh n·gười c·hết."

Đông Hoàng Thái Nhất :

"Không sai! Nhưng mà cái gì cũng có cái giá của nó, người sống lại sẽ trở thành người của ta. Mãi mãi không thể trở về cuộc sống trước kia. Hỏi như thế có phải muốn ta cứu tỷ tỷ của ngươi?"



Đông Hoàng Thái Nhất cứu tỷ tỷ của y, nàng ấy sẽ trở thành yêu quái.

Nhân vật chính sững người nhớ về khoảng thời gian mình bị vứt xuống Vạn Cốt Thiên Sơn gặp gỡ hệ thống.

Y ảo tưởng Thái Nhất không cứu mình là không muốn mình nhập yêu tộc, vậy mà bản thân lại oán trách hắn thấy c·hết không cứu bao nhiêu năm qua.

"Ta thật đáng c·hết, thì ra năm đó Đông Hoàng không cứu ta là bởi không muốn ta trở thành yêu. Nghê Thường không hiểu chuyện luôn nghe theo kẻ xấu trách nhầm người."

Đông Hoàng Thái Nhất : "????"

Hệ thống : "???"

Hệ thống tức đến thổ huyết. Lúc đó Thái Nhất thật muốn ngươi c·hết. Còn ta giúp ngươi từ A đến Z, ngươi lại mặc định ta là người xấu? Cái đạo lý gì đây.

Thái Nhất dở khóc dở cười, hắn cảm thấy ông trời cũng đang giúp mình, đối phương tự biên tự diễn gán cho hắn hình tượng chẳng khác gì thánh mẫu. Đã vậy mục đích dùng Nghê Hồng đối phó nam chính như ban đầu cũng nên thay đổi.

"Hiểu là tốt rồi... Tiện thể tỷ tỷ của ngươi ta cũng đã cứu sống, nàng ấy bây giờ ở thiên đình. Sớm thôi cả hai sẽ được gặp mặt nhau."

Nghe tin tỷ tỷ hoàn dương, nam chính vui mừng quỳ xuống bái lễ nguyện lên núi đao, xuống biển lửa vì hắn.

Đông Hoàng Thái Nhất . "Vậy chuyện cổ kim thạch hại c·hết tỷ ngươi..."

Nhắc đến vụ việc cổng thiên môn bị đạp đổ, nam chính tức giận đứng lên.

"Đông Hoàng đang muốn nói việc người ném cổ kim thạch xuống nhân gian cũng là hệ thống tiền bối sắp xếp phải không? Ta biết ngay mà. Hệ thống tiền bối quả nhiên là kẻ chủ mưu thao túng tất cả."

"Khụ... Khụ.. Đúng! Ngươi quá thông minh." - Thái Nhất gật đầu lia lịa liếc qua hệ thống bên ngoài đang bất lực la hét. Phen này cẩu hệ thống nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy trắng nổi.

Ngồi không chuyện tốt cũng tự đưa đến là có thật.

Thế rồi câu trước nghe Nghê Thường nhắc đến Côn Bằng. Hắn lại cảm thấy áy náy.

Đông Hoàng Thái Nhất : "Có nói chuyện riêng với yêu sư rồi sao?"

Nam chính bảo côn Bằng kể rất nhiều về hoàn cảnh của bọn họ. Còn luôn miệng nói tốt cho Thái Nhất.

Cảm xúc hắn đóng băng, ngoài chuyện Côn Bằng xông vào thái dương tinh và lần đầu đánh nhau sém c·hết ở nhân tộc tổ bộ ra, từ lúc biết đối phương cùng xuyên không. Côn Bằng chưa từng làm việc gì sứt mẻ giao tình của bọn họ.

Hồng mông tử khí trăm phương ngàn kế có được dễ dàng mang tặng Thái Nhất, hắn không xài mà nhường cho Đế Tuấn, Côn Bằng cũng chỉ hờn dỗi vài câu rồi cho qua, Vu Yêu chiến tận lực giúp đỡ.

Đi đâu tìm được bằng hữu tốt như thế?



Nghĩ tới đây hối hận vô cùng, muốn ngay lập tức đi Thái dương tinh thả người.

Nam chính : "Đông Hoàng, mong suy xét lại. Ta không muốn ngươi hay các vị tổ vu phải chôn thân vì trận chiến vô ích này."

"Bổn hoàng sẽ suy nghĩ, ngươi nói với mười hai tên man rợ kia đừng có gây chuyện trong hôn lễ của ca ca ta."

Nam chính : "Sẽ không đâu! Trước đó Đế Giang vu tổ muốn đánh lên thiên đình, ta nói thiên đạo sẽ không cho phép yêu tộc diệt vong, thiên hôn lần này ban phát vạn mẫu công đức, bọn họ không tin mới đòi xem thử."

"Tốt nhất bảo bọn chúng yên phận đi... Nếu không ta tuyệt đối không gả con gái cho ngươi."

Hắn nói vu vơ trước khi biến mất. Còn không quên mỉm cười với đối phương.

Nhân vật chính tự tát một phát thật mạnh vào mặt mình. "Ể! Ta không mơ?"

Đông Hoàng cho phép quen Phi Phi làm y vui như trẻ con được cho kẹo, trong đầu không ngừng tự tập luyện các tư thế để lần sau gặp thỉnh an nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân.

Hệ thống làm ầm ĩ còn nam chính tỉnh bơ, hủy kết giới xong thong thả về phòng nghỉ ngơi mặc kệ trời đất.

Thái Nhất tìm đến Thái dương tâm mạch thả Côn Bằng, phát hiện chỉ còn cái lồng giam trống. Đối phương thoát ra không tìm hắn tính sổ hoặc nói lý mà chọn im lặng rời đi.

"Lão ca, huynh không muốn gặp ta nữa sao?"

Thủy Hoằng tiên đảo ở phương nam, Côn Bằng ngồi tiếp một mỹ nữ mua tranh. Nàng ta nhìn mấy bức vẽ mà tim gan quắn quéo hết cả lên.

"Tiên nhân, tranh của ngài thật sống động. Ta nhìn mà cảm giác như Đông Hoàng đang thực sự đứng trước mặt cười với mình vậy."

Côn Bằng : "Xem ra cô nương rất ngưỡng mộ Đông Hoàng."

Nữ yêu kể lại các tỷ muội trong động của nàng ở vu yêu chiến trong thấy Đông Hoàng và thiên đế về đều như người mất hồn.

"Tiên nhân... Ngươi có thể vẽ ít một chút được không. Kiểu ít quần áo ấy..."

Nàng ta vửa nói, vừa mang ra một túi linh thạch cao cấp đặt lên tay Côn Bằng, y giả vờ lắc đầu.

"Chỗ ta làm ăn đoàng hoàng không có vẽ mấy loại tranh như vậy đâu."

Nữ yêu lấy ra một viên huyết châu. "Cái này là trưởng lão tộc ta năm xưa nhặt ở chiến trường thương viễn, nghe nói do máu của Kỳ Lân tổ trước lúc c·hết đông lại mà thành. Không biết tiên nhân có thể vẽ vài nét không?"

"Thôi được rồi! Nể tình cô nương quá ái mộ hai vị yêu hoàng."

Nhìn phát nhận ra ngay hàng tốt, Côn Bằng thu lấy huyết châu vào tay áo, đồng thời mang ra bức họa Đông Hoàng Thái Nhất khuyến cáo không thể cho trẻ con xem đặt lên bàn, nàng ta hét lên kích động chộp lấy tấm tranh biến mất.

Côn Bằng mĩm cười : "Thái Nhất a Thái Nhất! Đệ không sớm tìm đến xin lỗi ta, sợ là có một trăm cái miệng cũng không giải thích được với thê tử đâu."

Các bạn trẻ rút kinh nghiệm, chọc giận ai cũng đừng chọc vào họa sĩ vẽ hentai.



Bên này Đế Giang nhớ lại khi đánh nhau với Thái Nhất bị nam chính một chiêu đánh văng trong lòng phát sinh hiềm nghi.

Thấy lão đại nửa đêm thường xuyên lẻn ra ngoài trèo lên ngồi bất động trên nóc Đông cung, Chúc Cửu Âm lầm tưởng hắn đang nghĩ cách đánh úp Đông Hoàng Thái Nhất bèn lén lén lút lút tiếp cận.

Chờ hoài cũng không thấy động tĩnh, mất hết kiên nhẫn y từ đằng sau bất ngờ vỗ vai Đế Giang, đối phương giật mình ngã chỏng vó từ trên nóc xuống dưới, tiếp đất tạo ra một cơn chấn động.

Đế Giang : "Lão nhị ngươi làm cái trò gì thế? May mắn ta không có nguyên thần nếu không cũng bị ngươi dọa bay mất hết rồi."

Chúc Cửu Âm nói nhỏ. "Lão đại, đang rình trộm Thái Nhất hả?"

"Đệ có bệnh à? Ta rình hắn làm gì?" - Đế Giang đứng dậy, vươn người mấy cái. - "Chỉ là không ngủ được, suy nghĩ chút chuyện của Đại Nghệ!"

Chúc Cửu Âm cũng nhìn ra, từ lúc nam chính xuất hiện đã không có gì là bình thường. Vu tộc có nguyên thần rồi việc một đại vu đối cứng với ba vị thánh nhân đã làm tên tuổi vang danh khắp tam giới.

"Đại Nghệ là ai đi nữa cũng là phe chúng ta."

Đế Giang : "Vì phe chúng ta nên mới lo đấy."

"Đế Giang!!!!!" - Thái Nhất xoắn cao trường bào nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Đế Giang trừng mắt : "Con chim lông lá, nổi điên cái gì đó?"

Đông Hoàng Thái Nhất : "Từ khi các ngươi dọn đến đây ta không được ngủ ngày nào cả."

Hồng hoang thuở đầu, thái dương tinh vận chuyển chưa thật sự ổn định.

Kim Ô huynh đệ giáng thế lập nguyện nắm giữ quyền hành ngự nhật, ngày ngày dậy sớm hiển hóa pháp thân điều khiển thái dương tuần du theo chu kỳ, tạo ra các mùa tiêu biểu cùng các phương thời tiết. Cũng vì vậy có vô lượng công đức kim quang.

Truyền thuyết kể về sau Đế Tuấn đã giao lại quyền hành ngự nhật cho mười đứa con trai tuy nhiên đó là chuyện của sau này, hiện tại Đế Tuấn bận bịu thiên hôn, việc này do Thái Nhất làm. Không được ngủ đủ giấc nhưng ngày nào cũng phải dậy sớm đi làm khiến hắn đâm ra khó ở.

Hậu Thổ đằng xa đi tới thấy hai vị đại ca bị hắn bắt nạt nàng liền đứng ra bênh vực.

"Bọn ta đến tham dự đám cưới của Đế Tuấn, chờ khi lễ thành tự nhiên sẽ rời đi. Ngươi không cần kiếm chuyện đuổi."

"Cô nói ta kiếm chuyện?" - Thái Nhất chép miệng. "Hai tên man rợ này làm trò gì gây ra tiếng động lớn đến mức ai cũng có thể nghe được."

Hậu Thổ nhún vai : "Tiếng động nào? Ta không nghe!"

Chúc Cửu Âm, Đế Giang : "Rõ ràng chỉ có mình ngươi nghe, ngươi gây chuyện vô cớ hòng đuổi khách."

Đông Hoàng Thái Nhất gọi tên yêu binh canh gác gần đó đến. "Nói cho bọn hắn biết tiếng động vừa rồi lớn tới mức nào!"

Tên yêu binh định nói thì Chúc Cửu Âm giơ tay xoa xoa cái bụng mình đầy ẩn ý. Không như Thái Nhất, yêu tộc thành viên sợ vu tộc như sợ phụ mẫu, thiên binh ngất xỉu tại chỗ chưa kịp nói câu nào.

Vu tổ chỉ bênh người nhà tuyệt nhiên sẽ không nói lý lẽ. Bất lực hắn đành cam chịu bước trở lại vào phòng. Hỗn Độn chung xuất hiện bao phủ tẩm cung. Lần này tiếng vo ve của con muỗi cũng không thể bay vào trong.