Chap 40 : Oan Gia Đối Đầu.
Thiên binh, thiên tướng rút xa khỏi thiên lộ, cửa lớn mở ra. Bạch Trạch yêu thần một mình đến đó đón khách. Cả người cẩn thận mang theo rất nhiều pháp bảo hộ thân, đeo cả cẩm thiết tú y đao thương bất nhập trừ trường hợp mười hai tổ vu giở chứng muốn ăn thịt mình.
Tuy thế lúc đến gần đối diện với bọn họ vẫn không nén được sợ hãi. Bạch Trạch không dám nhìn thẳng, hắn chỉ tay qua chỗ hai tên yêu soái đang run như cầy sấy.
"Các vị khách nhân theo hai viên yêu soái đến nam cung nghỉ ngơi, nhị vị vu tổ thiên đế đặc biệt sắp xếp riêng. Mời theo tại hạ."
Cộng Công tổ vu khoanh tay trước ngực giọng điệu đầy hách dịch.
"Sắp xếp riêng? Sẽ không để bọn ta ở thiên lao chứ?"
Bạch Trạch : "Khách dự hôn lễ đương nhiên sẽ được tiếp đãi thật tốt."
"Bạch Trạch thúc thúc... Ta...!" - Thái Phi lẻn đi sau níu áo Bạch Trạch muốn thú tội. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu bảo cô nhóc đến Thái Âm tinh tìm mẫu thân, Đế Tuấn đã biết nàng giúp người ngoài phá huyễn cảnh, để y bắt gặp thế nào cũng no đòn.
Thấy thế Thái Phi tạm biệt nam chính bay đến thái âm tinh, Nghê Thường nhập bọn với mười hai tổ vu bước đến Đông cung.
Thiên giới hỉ khí xung thiên, ngũ sắc thần vân lơ lửng, ngàn vạn bàn tiệc bày biện đầy đủ linh quả, linh dược. Người ra kẻ vào tấp nập.
Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử, Minh Hà... Đại năng các phương tụ tập sớm đang ngồi đàm đạo cùng nhau ngắm nhìn thiên nữ ca hát nhảy múa, bọn họ vừa nhìn thấy mười hai tổ vu đi ngang tụt hết cả hứng thú, trừng mắt đáp lễ.
Vu tộc trong hồng hoang vừa ngang tàng vừa hống hách, đi đâu cũng vỗ ngực xưng danh Bàn Cổ chính tông chẳng được lòng một ai.
Bàn tiệc cạnh đó Tây Vương Mẫu cùng mấy cái nữ yêu đầu óc không được bình thường nhìn vào đống cơ bắp di động xuýt xoa thưởng thức.
Bạch Trạch giữ khoảng cách an toàn, đám yêu binh tháp tùng âm thầm ghi lại di chúc. Bất ngờ Đế Giang tổ vu ngứa mũi hắc xì một cái, cả toáng yêu tộc đang chuẩn bị tiệc gần đó chạy như bay đi hết.
Nhóm tổ vu bật cười chế giễu thiên đình yêu tộc chạy giỏi hơn hẳn yêu tộc dưới đại địa. Hậu Thổ chớp mắt, đường đi hình như có chút quen thuộc.
Nàng buộc miệng hỏi lại.
"Đế Tuấn sắp xếp bọn ta ở Đông Hoàng cung?"
Bạch Trạch :
"Là như vầy, khách nhân không ai chịu nghỉ ngơi chung một chỗ với các vị, bất đắc dĩ phải mời mọi người đến Đông Hoàng cung an tọa, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Chúc Dung hào hứng. "Chỗ của Đông Hoàng Thái Nhất! Hahaha!! Thú vị. Không vấn đề."
"Bọn ta cũng không vấn đề."
Đế Giang hơi ngạc nhiên, mười hai huynh đệ hắn chuẩn thánh cảnh, Đế Tuấn lại sắp xếp ở chung với em trai y, không sợ bọn họ thịt luôn Đông Hoàng Thái Nhất à?
Xa Bỉ Thi nói nhỏ. "Đế Giang đại ca, ta nghĩ theo tình hình này Đông Hoàng Thái Nhất thực lực lại tăng lên nên Đế Tuấn mới sắp xếp như vậy để chúng ta biết khó mà lui."
Cú Mang : "Ta không tin một mình hắn chấp được mười hai người chúng ta."
Bạch Trạch cứ nhìn Hậu Thổ, không kiềm nổi hiếu kỳ hỏi ra khúc mắc.
"Kỳ lạ! Hậu Thổ tổ vu... Sao ngươi biết đường này là tới Đông Hoàng cung vậy? Các người không phải lần đầu lên đây à?"
"Đúng đó! Sao muội biết thế?" - Mười một tổ vu còn lại hướng ánh mắt về phía Hậu Thổ.
"Mặc kệ ta." - Nói rồi nàng lững thững đi thật nhanh lên trước bỏ lại bọn họ phía sau.
Đông Hoàng Thái Nhất bên này vẫn chưa hay biết gì, hắn vừa cùng Thường Hi đàm đạo mấy hiệp, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Dọc đường bắt gặp Thập Yêu thần đã về từ lúc nào đang ngồi uống rượu say xưa, Thái Nhất chợt nhớ đến con gái cưng, hỏi ra mới biết nghe nói tiểu công chúa đã đến thái âm tinh tìm Thường Hi nên hắn nhẹ nhõm trong lòng.
Đúng lúc xoay người rời đi thì Khâm Nguyên yêu thần níu tay kéo lại.
"Đông Hoàng uống một chút đi."
Nhìn mấy vò rượu đã thèm rỏ dãi nhưng nghĩ đến Thường Hi muốn mình cay rượu nên đã từ chối khéo. Yêu thần Cửu Anh cũng có thê tử liền thông cảm, các nàng ghét nhất là lang quân toàn mùi rượu.
Đám người còn lại là cẩu độc thân. Thấy hắn từ chối ai nấy đều tỏ ra không vui.
Phi Đản : "Đông Hoàng, nam vô tửu như kỳ vô phong, nam nhân không uống rượu như lá cờ không có gió đông. Uống đi, một ly thôi."
Đông Hoàng Thái Nhất rụt tay về. "Lá cờ giờ đã có người cầm rồi, không cần gió đông cũng tự phất thôi."
Nào ngờ câu nói này liền bị mấy vị yêu thần còn lại bật cười khoái trá. Chỉ mỗi Khâm Nguyên là không hiểu chuyện.
"Cờ không có gió làm sao phất được."
Cửu Anh bên cạnh nâng chén trà nhạt uống lấy giọng. "Bao giờ ngươi có thê tử sẽ hiểu thôi."
"Phì!!!" - Khâm Nguyên hừ lạnh. Y rất chi là bất bình mấy tên ỷ có thê tử rồi tối ngày mang ra khoe như Cửu Anh.
"Bọn ta có bạn lữ cũng không sợ vợ như ngươi đâu. Đông Hoàng? Người sẽ không sợ vợ như Cửu Anh chứ?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Sợ cái gì mà sợ, nói lung tung."
Khâm Nguyên : "Vậy uống đi, uống đi mà."
"Uống thì uống. Một ly thôi đấy."
Cứ thế Thái Nhất xoắn tay áo nhập bọn, họ cùng nhau chén chú chén anh đến say mèm mới mò về cung mà không lường trước thứ gì đang chờ đợi mình ở nhà. Vào tới cửa hơi thở quen thuộc xộc vào mũi.
"Sao lại có mùi của mấy tên vai u thịt bắp ở đây nhỉ?"
Tưởng bản thân đang say, hắn tới túm áo yêu binh canh gác gần đó hỏi chuyện mà không để ý đối phương cả người cứng đờ, mặt cắt không ra giọt máu. Sau khi xác định đây là nhà mình mới buông tha người ta mà lảo đảo bước trở vào trong.
Mở cửa ra, dưới ánh sáng lờ mờ song hành cùng mùi hương dịu nhẹ lan tỏa giữa không gian. Trước mặt hắn, nữ tử không nhìn rõ mặt đang ngâm cơ thể dưới ôn tuyền, phát hiện có người nàng ta giật mình, trước tiên đưa tay kéo tấm lụa che đậy.
"Hậu Thổ?? Thiệt là... Bọn n·gười c·hết dẫm này, không biết đưa cái loại rượu gì cho mình nữa."
Thái Nhất phàn nàn, hắn đưa tay dụi mắt nhìn lại. Vẫn là Hậu Thổ đang đỏ mặt ở dưới ôn tuyền. Ảo giác, chắn chắc là ảo giác, nói rồi bỏ đi một mạch về tẩm cung nằm ngủ.
Nửa đêm hắn b·ị đ·ánh thức bởi tiếng ngáy ồn ào kinh khủng kh·iếp. Chịu hết siết thức dậy gào đến khản giọng cũng không thấy đám thiên nữ trong cung.
"Người đâu? Người đâu rồi!!!"
Mãi lúc sau có tên yêu tướng canh gác chạy vào.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Ngươi c·hết ở đâu nãy giờ thế? Thiên nữ dọn dẹp trông coi cung đâu?"
Yêu tướng. "Bẩm Đông Hoàng các nàng qua thần cung giúp đỡ hôn lễ hết rồi ạ."
"Lý nào lại thế." - Hắn nhíu mài, nghe xong liền tỉnh ngủ, bổng lộc của các nàng hắn phát với lại Thanh Khâu nữ đế cũng mang theo rất nhiều hồ yêu lên đây phụ giúp, khi không chạy qua thần cung đòi giúp đỡ.
Tên nọ còn đang suy nghĩ lý do hợp lý thì bị hỏi đến kẻ đang ngáy to như sấm. Yêu tướng tái mặt, hiện giờ Thái Nhất đã tỉnh rượu, tinh mắt nhìn ra thái độ lúng túng mờ ám của thuộc hạ.
"Nói! Mấy ngày nay ta vắng mặt ở nhà xảy ra chuyện gì?"
Yêu tướng : "Bẩm.... Bẩm Đông Hoàng, thiên đế mang vài vị khách nhân đến chỗ chúng ta nghỉ ngơi."
Thái Nhất sắc mặt khó coi. Ca ca có lộn không? Ba mươi ba trọng thiên bao nhiêu chỗ lại mang đến chỗ hắn, nhớ lại cảnh tượng mờ mờ ảo ảo lúc tối cộng thêm hơi thở quen thuộc hồi mới bước vào cửa. Chẳng lẽ...
"Khách nhân đến chỗ chúng ta là ai thế?"
Yêu tướng : "Đông Hoàng, người hứa với ta phải bình tĩnh mới được."
Sau đó...
"Đế Giang, lăn ra đây cho bổn hoàng. Ai cho các ngươi đến địa bàn của ta hả?"
Vu tổ Đế Giang mở cửa bước ra, Đông Hoàng Thái Nhất trạng thái cuồng nộ, khắp người đỏ lửa đứng vững trên không, Đông Hoàng chung và Thí Thần Thương bên cạnh, khí thế dọa người.
Ngược lại Đế Giang rất bình tĩnh, không chút nao núng ưỡn trước ngực thách thức. "Là ca ca ngươi chứ ai."
Chúc Dung : "Con chim bệnh, nửa đêm nháo cái gì thế? Tin ta nhổ lông ngươi không?"
"Tự tìm đường c·hết!"
Hỏa diệm tắt, thân ẩn tan biến. Tia sáng lóe lên khiến Đế Giang giật mình, một cước từ đằng sau đạp ngã Chúc Dung trước khi Thí Thần Thương chọc nát vị trí đứng, gây ra một vùng oanh kích mạnh mẽ.
Loạt âm thanh long trời lở đất dồn dập, sương khói tản đi khoảng sân bị nghiền nát thành một cái hố sâu khoắng không thấy đáy xuyên qua thiên phận thấu xuống đại địa.
Chúc Dung cả kinh, thời gian ngắn trước hắn còn không bắt kịp tốc độ của y và mà hiện giờ mọi thứ lại nằm ngoài tầm kiểu soát, không có cú đá của Đế Giang sợ là bản thân đã nằm dưới đáy của cái hố này.
Chúc Cửu Âm : "Đại ca, tình huống bất lợi, vừa rồi nếu không đóng đinh lại thời gian sợ là ta cũng không nhìn kịp."
Cường Lương : "Ta không tin hắn một đối mười hai! Lên!!!"
"Khoan đã, mọi người nghe ta nói! Đông Hoàng dừng tay. " - Nam chính ôm cái gối ngủ chạy ra.
"Keng Keng Keng"
Thượng cổ thiên đình tiếng chuông kéo dài, chấn động thương khung. Tinh thần chi lực cùng không gian pháp tắc dâng lên cao. Khách khứa đảo mắt chú ý đến động tĩnh kinh thiên, mặc khác Đế Tuấn đàm đạo cùng đại năng hừ lạnh bỏ qua, vờ như không thấy.
Minh Hà qua miệng mồm nhiều chuyện của đám yêu binh cũng tò mò hỏi tới.
"Đạo hữu. Ngươi tốt xấu gì cũng nên qua đó nhìn xem đồng nguyên huynh đệ mình tình huống thế nào."
Đế Tuấn tươi cười bảo họ không cần lo, Thái Nhất không c·hết được. Trấn Nguyên Tử, Hồng Vân nhìn nhau khó hiểu. Song cũng chẳng bận tâm thêm, chủ nhà nói không sao thì tức không sao. Uống rượu tiếp.
Cửu Anh, Khâm Nguyên, Anh Chiêu cùng mấy vị yêu thần tụ tập. Xem tình huống Đông Hoàng Chung chắc chắn là đang đánh với tổ vu. Bọn họ không hẹn cùng nhìn về hướng Đông cung.
Quỷ Xa tức tốc đứng dậy bị cả đám giữ lại. Dưa vào họ đến chỉ có thể làm quần chúng ăn dưa, không phụ giúp được gì sợ là báo hại thêm.
Lát sau quả nhiên trận chiến dịu lại, các đạo thần thông cũng hạ xuống. Vùng trời đông cung an tĩnh trở lại.
Thái Nhất sau khi nghe nam chính thì thầm cái gì đó tạm thời nguôi giận, Nghê Thường lôi hắn đến chỗ khác nói chuyện.