Chap 37 : Trèo Lên Thiên Đỉnh.
"Ngươi thật cõng nổi bổn công chúa đi hết 999 bậc. Ta liền gả cho ngươi."
"Thật sao?!" Nam chính thốt lên. "Ta cho nàng suy nghĩ lại đấy."
Vu tộc ngu ngốc không biết trời cao đất rộng.
Để vừa có tiếng, vừa có miếng với tộc nhân, Đế Tuấn ngoài miệng nói xây thiên lộ 999 bậc ai cũng đi được nhưng thực tế vô cùng khó nhai.
Huyền cơ bên trong 999 bậc thang cũng chỉ có nội bộ yêu tộc được biết. Mỗi bậc đặt một cái tiểu cấm chế. Càng lên cao, cấm chế càng huyền ảo. Mấy bước thang đầu Địa Tiên tu sĩ có thể nhàn nhã mà bước.
Tuy nhiên muốn trèo lên bậc cuối cùng. Nhất thiết phải đạt tu vi Đại La Kim Tiên viên mãn và sở hữu pháp tướng nguyên thần, bằng không thì nằm mơ cũng không đến được.
Mà đa số cường giả tu vi Đại La Kim Tiên có thiệp mời được đón tiếp ở bốn cổng thiên môn.
Chỉ có bọn người vô danh tiểu tốt hoặc là chuyên gia gây sự như Thập nhị tổ vu không ai mời mới đi bằng đường này.
Suy cho cùng thiên giới chi môn, chó gà cũng có thể đặt chân tới thì uy nghiêm thiên đình biết để đâu.
"Bổn công chúa không nói hai lời."
Thái Phi bật cười. "Nhưng lỡ ngươi đi không nổi, phải ở trước mặt toàn bộ hồng hoang sinh linh và mấy tên man rợ cơ bắp dưới chân Bất Chu Sơn rằng thừa nhận yêu tộc ta là hồng hoang đệ nhất tộc."
Nam chính cười to hơn. Hắn tiến lại bế bổng Thái Phi bắt đầu bước đi.
"Được! Ngược lại nàng ở trước mặt mọi người phải thừa nhận sau này gả cho ta."
"Làm được rồi nói." - Yêu tộc công chúa vênh mặt.
Đừng nói là vu tộc không có nguyên thần, sợ là Thập Đại yêu thần lỡ đi bằng cửa này cũng vô phương vào trong.
Tiên lộ mở ra, đoàn người trùng điệp bắt đầu hăng hái leo lên trời.
Đoàn người nối đuôi nhau phấn khởi chuyện trò, đa số là yêu tộc.
Xa xa một chút còn nhìn thấy cả vu tộc ham vui muốn thử sức, lác đác vài người trong nhân tộc, cả long tộc.... Nam chính nhìn đám người thành phần hỗn tạp, tu luyện còn chưa có hoàn chỉnh lắc đầu ngao ngán.
"Đại bá nàng thực sự cho phép những kẻ này bước vào thiên môn sao?"
Thái Phi : "Ngươi bắt đầu hiểu vấn đề rồi đấy nhưng quá muộn để rút lui."
Hắn khẳng định bản thân sẽ không rút lui.
Có chí khí!! - Thái Phi tặc lưỡi. Nàng chờ xem hắn được kiên trì bao lâu.
Tiểu công chúa vui vẻ ngả đầu vào ngực nam chính, đồng thời dùng thần lực hủy đi hạn chế nhục thân, mang sức nặng vạn trượng của Kim Ô cơ thể giải phóng ra hết trong hình dạng thiếu nữ mảnh mai.
"Khụ... Phi Phi nàng..." - Cơ thể nàng ta trở nên nặng kinh khủng, nam chính bị nhục thân vạn cân bức hai chân khuỵu gối xuống, tựa hồ không đứng nổi.
Thái Phi : "Ai da! Chỉ mới đi có mấy bậc thang thôi ngươi đã không bước nổi rồi à?"
Rất nhiều người đi ngang chê cười hắn không có bản lĩnh còn bày đặt ôm theo mỹ nhân trèo thiên đỉnh.
Nam chính cắn răng gồng lên, bàn tay thao tác mở ra không gian hệ thống, dùng cả đống điểm đổi ngay một bộ công pháp luyện thể, điểm gân cốt và sức bền cứ như vậy được buff lên chóng mặt.
Nháy mắt hai chân nhẹ tựa lông hồng. Cử động thoải mái.
Yêu tộc công chúa hai mắt mở to. Kim Ô nhục thân của nàng không to bằng Đế Tuấn và Thái Nhất nhưng một sải cánh cũng đủ che khuất một phần Bất Chu Sơn, tình huống này quá là không hợp lý.
Nam chính đắc ý.
"Vu tộc nhục thân cường hãn, vừa nãy ta ngồi xuống khởi động, đừng nói là 999 bậc, cõng nàng 9999 bậc cũng không thành vấn đề."
"À... Ừm..." - Mỹ nhân mím môi, lên trên còn có rất nhiều cửa ải cấm chế. Nàng không tin hắn vượt qua hết.
Hệ thống đứng kế bên nhắc nhở nam chính nổ ít thôi, sức bền thể chất của công pháp này tiêu tốn rất nhiều linh lực, dùng quá nhiều khéo vỡ tim mà c·hết, chưa kể thời gian duy trì dữ lắm là một nén nhang.
Cả hai thuận lợi vượt qua nhiều bậc, càng lên cao cuồng phong càng dữ, từng đợt gió chực chờ thổi bay mọi thứ, tới đoạn bậc thang lấp lánh sắc tím, tán tu cảm nhận được gì đó rồi bảo nhau mang ra pháp bảo chậm rãi tiến lên.
Còn lại vu tộc cùng vài chủng người khác chủ quan đi tới không ngờ đạo hạnh không đủ rơi vào huyễn cảnh, bất động một chỗ, cuối cùng bị nỗi sợ của chính mình dọa ngã xuống.
Vị trí hiện tại khá cao, quang cảnh mây mù giăng lối chỉ còn lại tiếng la hét thất thanh vọng lại.
"Tiểu huynh đệ, theo kinh nghiệm của ta phía trước bố trí trận đồ. Nguyên thần không vững rất khó vượt qua, ngươi thân vu tộc không có nguyên thần phải tự lượng sức mình."
Tán tu đi sau kéo nam chính lại khuyên can.
"Đa tạ đạo hữu, đã đi tới đây rồi, cứ vậy bỏ về ta sẽ ăn ngủ không được mất."
Người kia chép miệng : "Ăn ngủ không được còn tốt hơn bỏ mạng, lão phu khuyên ngươi suy nghĩ lại."
Thái Phi : "Người ta nói đúng, lượng sức mình đi."
"Không thử sao biết không được." - Nam chính tự tin đặt chân lên, cảnh tượng thần tiên biến mất. Bốn bề nổi thiên hỏa, t·hiên t·ai thạch trên trời cũng rơi không ngừng. Điêu tàn cảnh vật, tuy lạ mà quen.
"Nghê Thường... Cứu tỷ... Cứu tỷ với." - Giọng nói thân thuộc kêu gọi đằng sau lưng. Quay mặt thấy cảnh tượng năm đó, Nghê Hồng thân thể bốc lửa bị Cổ Kim Thạch đâm xuyên qua đang cố lết về hướng nam chính.
"Tỷ tỷ. Tỷ tỷ!!"
"Đây là huyễn cảnh, bước lệch sẽ bị gió lớn thổi rơi khỏi thiên lộ. Ở độ cao này chắc chắn té tan xương nát thịt. Không muốn c·hết thì đừng nhúc nhích."
Hắn định xoay người chạy về phía hư ảnh của tỷ tỷ liền bị giọng của Thái Phi kéo lại thực tại. Mở mắt ra nam chính cả người đổ mồ hôi nhễ nhại phát hiện bản thân đứng ở rìa bậc thang, nửa bước nữa rơi xuống đại địa bên dưới.
Thái Phi cắn đầu ngón tay mình, mang tiên huyết quẹt lên mí mắt nam chính giúp hắn nhìn rõ hơn một chút.
"Cảm ơn nàng."
"Cảm ơn cái gì, sợ ngươi té c·hết lôi theo bổn công chúa nên ta mới giúp. Còn không mau đi tiếp."
Người ta vì cứu cha mình mới trèo lên đây, Phi Phi cũng đâu phải tâm can sắt đá.
Sau khi hắn an toàn vượt qua, thở phào nhẹ nhõm nhìn phía sau, từng tốp đoàn người ôm theo lễ vật, khuôn mặt vô cùng thất vọng. Họ tốn rất nhiều công sức chuẩn bị hậu lễ.
Nam chính : "Rõ ràng không thích cứ muốn ban cho người ta hy vọng."
Thái Phi : "Ngươi mắng ta?"
"Không có, ta đang nói đại bá của nàng, huyễn trận vừa rồi ta thấy quá sức đối với mọi người."
Nam chính vội vàng thanh minh, hắn hất mặt về phía đoàn người đang lẳng lặng ra về.
Từ đầu Đế Tuấn đâu có ý mở cửa thiên môn cho vô danh tiểu tốt. Thái Phi chợt nghĩ ra một ý. Nàng xúi nam chính hủy đi mắt trận, huyễn cảnh sụp đổ tới lúc đó ai cũng có thể qua được.
Hắn lo ngại. "Làm vậy có ổn không?"
"Ai bảo đại bá bắt nạt cha mẹ ta, Với lại bọn họ cũng đến dự hôn lễ chứ có làm gì đâu, chúng ta giúp dì Hi Hòa có nhiều lễ vật hơn, tất cả đều vui."
"Có lý. Vậy nàng đứng chờ ở đây. Ta vào trong hủy đi trận nhãn." - Nam chính phóng thích ra nguyên thần hùng hổ đi vào. Có tiên huyết Kim Ô dẫn lối chẳng bao lâu sau thành công xé rách mắt trận, hủy huyễn cảnh, giúp toàn bộ người phía sau đi lên.
Ai cũng bu lại cảm ơn bọn họ rối riết.
Đế Tuấn mà biết chắc sẽ bất lực gục ngã trước cái máu phá gia của hai cha con nhà này.
Hai yêu soái đứng quan sát cảnh tượng tự tát vào mặt nhau.
"Cái mẹ nó! Vu tộc có nguyên thần????"
"Còn hủy đại mê trận của bệ hạ... Mau!!! Mau truyền âm cho Bạch Trạch đại nhân."
Đông Hoàng điện bên trong.
Đông Hoàng Thái Nhất đang ngồi đánh bài với Côn Bằng, Bạch Trạch và rất nhiều yêu vương. Tay trái lỏng lẻo Lượng Thiên Xích. Sau lưng là Linh Lung Tháp. Trông hắn chẳng có chút gì giống với đang bị giam giữ.
Bạch Trạch hí hửng : "Điện hạ, yêu sư! Ngại quá ta lại thắng rồi."
"C·hết tiệt!" - Côn Bằng cắn răng ấm ức mang một kiện cao cấp linh bảo giao ra, đáng lẽ cái trò đỏ đen y và Thái Nhất dạy cho bọn họ, như thế nào Bạch Trạch lại chơi giỏi như thế, liên tiếp thắng mấy ván.
Lỗ tai Bạch Trạch giật nhẹ. Tiếng kêu la của mấy tên yêu soái truyền tới.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Sao thế? Có chuyện à? Ngươi không thể đi khi đã thắng bọn ta nhiều ván như thế. Đấy là quy tắc."
Côn Bằng : "Đúng vậy."
Bạch Trạch cười khổ, khí vận của hắn đang tốt không thể bỏ giữa chừng. Bèn truyền âm lại hỏi rõ tình hình hai tên yêu soái trông coi thiên lộ.
Bọn chúng bẩm báo là sau khi ngủ gật dậy liền nhìn thấy có tên vu tộc sở hữu nguyên thần phá hủy Mộng Uyên trận của thiên đế.
Hắn nghe xong liền hỏi lại đám yêu soái đó đã tỉnh ngủ chưa? Rồi khuyên họ đi rửa mặt đi.
Từ cổ chí kim chưa từng nghe nói vu tộc có nguyên thần, còn chưa tính tới chuyện vô lý như phá mê trận để toàn bộ sinh linh hồng hoang tiến vào thiên giới.
Trận đồ đích thân Đế Tuấn hạ xuống, đâu phải đồ chơi mà nói phá là phá, ai tin cho nổi.
Đang kể truyện cười gì thế? Nói xong Bạch Trạch cắt liên lạc tiếp tục đánh bài.
Mấy tên yêu vương nhìn nhau không dám lên tiếng, họ đùn đẩy qua lại. Được một lúc, tên cầm bài lấy hết can đảm hỏi Đông Hoàng Thái Nhất.
"Điện hạ, người đã về chót liên tục sáu ván rồi... Lần này điện hạ định đặt gì vậy?"
Côn Bằng truyền âm. "Phải đó Thái Nhất, hay là đệ nghĩ đi thôi. Ta thấy chơi tiếp không chừng thua luôn cả Hỗn Độn chung."
Đông Hoàng Thái Nhất khẽ cử động ngón tay, Thúy Quang Lưỡng Nghi Đăng treo trên giường bay đến bên cạnh. Hắn chộp lấy nó đặt xuống.
"Cứ chờ đó. Có thái dương kim tinh chiếu mệnh phía trước, phúc vận độ trì phía trên. Tay phải sờ Linh Lung Tháp, tay trái cầm Lượng Thiên xích. Chẳng mấy chốc linh quả, linh bảo đổ hết vào túi bản hoàng. Ta sẽ thắng hết tất cả. Lột luôn quần áo mấy người."
Mấy tên yêu soái thèm nhỏ dãi nhìn chăm chăm vào Thúy Quang Lưỡng Nghi Đăng, một trong những đại minh đăng vô cùng lợi hại thời hồng hoang thượng cổ. Nghe nói tiến vào trong tu luyện, sẽ tăng tốc quá trình lãnh ngộ đại đạo, tu vi thăng tiến ngàn dặm.
Đúng lúc này tên yêu soái mặt mài đầy lông lá, nhìn sơ qua có hình dáng giống như con vượn. Tay cầm bài líu ríu hỏi nhỏ.
"Đông Hoàng... Nếu thần thắng... Có thật là sẽ cầm được Thúy Quang Lưỡng Nghi Đăng về không?'
Đông Hoàng Thái Nhất : "Ngươi thắng rồi nói tiếp."
Côn Bằng nhìn tên yêu soái có chút quen mắt, hỏi ra mới biết y tên gọi Bạch Viên, đoán không lầm con khỉ này về sau chính là Mi Hầu vương, một trong thất đại thánh kết bái huynh đệ với thạch hầu Tôn Ngộ Không.
Có tích xưa viết Thúy Quang Lưỡng Nghi Đăng treo trong tẩm cung Đông Hoàng Thái Nhất, sau khi yêu hoàng vẫn lạc không hiểu vì lý do gì về sau xuất hiện trong tay Mi Hầu Vương ở thời đại tây du lượng kiếp, đó vẫn luôn là bí ẩn thượng cổ.
Có lẽ nào chính là cái biến cố này mới khiến Lưỡng Nghi Đăng lưu lạc tam giới. Vậy ván này Thái Nhất thua chắc.
"Điện hạ. Ta thấy cũng đến giờ ăn rồi, người đi ăn chút gì đi rồi đánh tiếp." - Côn Bằng cố nháy mắt ra hiệu với Thái Nhất.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Có ăn cũng đánh xong ván này rồi ăn. Bạch Trạch, chia bài đi."