Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 36 : Thân Tình?




Chap 36 : Thân Tình?

Từ ngày mọi người đi, hắn cảm thấy rất trống vắng bèn đi tới yêu sư cung nài nỉ Côn Bằng nói ra tung tích Thái Nhất và mọi người, không ngờ gặp Đế Tuấn đến trước một bước.

Côn Bằng sau khi biết hồng mông tử khí y lao tâm khổ trí giành được tặng cho Thái Nhất đã nằm trong tay Đế Tuấn thì rất không vui, thái độ lòi lõm hẳn ra.

"Ta quả thật không biết Đông Hoàng đang ở đâu, bệ hạ về đi."

Đế Tuấn : "Yêu sư thật không biết?"

Côn Bằng :

"Đông Hoàng cùng bệ hạ trăm vạn năm thân tình, bệ hạ không rõ thì người ngoài như ta làm sao tường. Thần còn phải luyện đan, cung tiễn bệ hạ."

Đế Tuấn ra ngoài, đôi mắt trở nên sắt lạnh, y đã cho Côn Bằng rất nhiều cơ hội rồi. Hắn từ đầu đến cuối không hề trân trọng.

Phía kia bầu trời Đông Hoàng Thái Nhất cùng con gái ngắm sao bên bờ Tây Hải. Bên cạnh là Thường Hi tiên tử.

Đông Hoàng Thái Nhất : "Phi Phi đường đường là yêu tộc công chúa, phải theo cha mẹ chịu khổ."

"Cha đừng nói thế, ở đây ngày nào cũng ăn món ngon của mẹ, ban đêm còn được cha và các vị yêu thần thúc thúc dẫn đi chơi. Rất vui."

Nghe con gái nói, nụ cười trên mặt Thái Nhất tắt đi.

Trẻ con càng hiểu chuyện, người lớn càng đau lòng, Kim Ô trời sinh yêu thích ánh sáng. Hiện tại chỉ có thể ra ngoài vào ban đêm để tránh bị người khác dòm ngó.

Cuộc sống gò bó thế này thoải mái thật sao?

Bàn tay Thường Hi nhẹ nhàng cử động, sao trời dịch chuyển. Rất nhiều tinh tú ồ ạt phát sáng lao v·út đi tạo nên cơn mưa sao băng tuyệt đẹp.

"Đẹp quá." - Thái Phi hào hứng chạy nhảy trên mặt biển.

Đoạn thời gian này ngoại hình của tiểu công chúa đã có dáng điệu trưởng thành, xét về độ tuổi nhân tộc, có lẽ cũng hơn mười bốn.

Thấy con gái đã đi đủ xa, Thường Hi dịu dàng nắm lấy tay hắn an ủi.

"Phu quân, ta và Phi Phi ở cạnh chàng. Nơi nào cũng là thiên giới."

"Thiệt thòi cho hai người." - Hai người tựa đầu vào nhau cất vang tiếng hát, tiếng sóng vỗ rì rào của biển hòa chung giai điệu êm tai, mặt trăng càng thêm sáng tỏ.

Đằng xa mấy vị yêu thần núp sau mỏm đá hâm mộ gần c·hết, nhìn người ta có cặp có đôi bọn họ chịu không được mà than với trời. Trừ Cửu Anh ra còn lại đều không có đạo lữ.



Thương Dương ngả đầu lên vai Quỷ Xa : "Ta cũng muốn có đạo lữ."

Quỷ Xa ghét bỏ đạp hắn qua một bên. "Lăn! Đừng có lợi dụng ta."

Thương Dương nhìn Quỷ Xa cứng rắn phản kháng đâm ra thất vọng tràn trề, bất quá Thập yêu thần chỉ có mình nàng ta là nữ. Vì cái gì lại khó cưa đổ như thế, hắn theo đuổi nàng cũng đã theo đuổi mấy vạn năm rồi.

Quỷ Xa chẳng phải kiểu đanh đá ngạo kiều tuy nhiên từ đầu khi xác định gia nhập thiên đình nàng sớm đã có người trong lòng, tiếc là người đó bao nhiêu năm qua không có nhìn trúng mình, giờ hắn đã có đạo lữ, Quỷ Xa c·hết tâm, quyết định cả đời này tuyệt đối không lấy ai nữa.

Ánh mắt nàng khẽ liếc về phía Đông Hoàng Thái Nhất cùng Thường Hi tiên tử, sau đó đứng dậy rảo bước một mình trên bờ biển bỏ mặc Thương Dương buồn bã phía sau.

Khâm Nguyên nhìn ra đến gần an ủi. "Thiên hạ mỹ nhân còn nhiều. Ngươi cứ muốn đâm đầu vào yêu tộc nữ nhân. Còn rất nhiều chủng tộc khác mà."

Phi Đản, Phi Liêm đang chơi vật tay, nghe vậy cũng hiếu kỳ hỏi đến. "Vì cái gì không thể yêu thích mỹ nữ yêu tộc?"

Kế Mông lắc đầu. "Hắn nói đúng, yêu tộc mỹ nữ c·hết mê c·hết mệt hai vị điện hạ, mặc định mang họ ra làm tiêu chuẩn. Ngươi nói xem có nhìn trúng chúng ta không? Nên học Cửu Anh chọn nhân tộc làm đạo lữ thì may ra."

Khâm Nguyên : "Kế Mông huynh, chỉ ngươi là hiểu ý ta.... Đáng tiếc nhân tộc nữ tử thọ mệnh quá ngắn, chỉ một cái chớp mắt các nàng đã không còn xinh đẹp nữa."

Cửu Anh nghe thế rất buồn, đúng là nhân tộc thọ mệnh so với bọn hắn vô cùng ngắn ngủi.

Thái Nhất và Thường Hi đang rất vui vẻ thì cảm nhận được hơi thở của Đế Tuấn.

Chuyện y đồng tình thánh nhân muốn bắt phu quân nàng tới Tu Di sơn chịu tội, Thường Hi vẫn rất để bụng, để không khó xử liền đứng dậy tránh mặt.

Yêu đế Đế Tuấn mặc trường bào lấp lánh ánh bạc, tóc đỏ thẳng tấp nhẹ bay trong gió.

"Hoàng đệ, thật biết hưởng thụ."

Hắn im lặng tỏ vẻ không quan tâm. Đế Tuấn lại gần khoanh tay nhìn mặt biển, không giấu nổi biểu cảm.

"Phải thế nào đệ mới hết giận? Hay là đưa đế vị cho đệ nha?"

Thái Nhất nghe vậy bật cười. Hắn cầm khí vận vì không muốn thiên đạo tính kế ca ca, lại bị đối phương nói thành tham quyền đoạt vị.

"Đệ có tâm cơ thì đã không đưa ra hồng mông tử khí. Huynh làm ta quá thất vọng."

Đế Tuấn gật đầu. "Vậy à?! Thế ta cầm khí vận sẽ xảy ra chuyện gì hả? Nói ra nguyên do. Khí vận và đế vị đều đưa cho đệ."



Đông Hoàng Thái Nhất :"Huynh sẽ..." - Cổ họng của hắn cứng lại, lời ra tới miệng bị nghẹn, quả nhiên hệ thống và thiên đạo chẳng phải để làm cảnh để mặc hắn nói gì cũng được.

Bỏ đi! Kiểu gì Đế Tuấn cũng không tin. Thái Nhất đứng dậy bỏ đi.

Đế Tuấn nói vọng theo. "Đệ rời khỏi yêu tộc, trở về thái dương tinh tu luyện đi. Đợi ta thành thánh, thiên đế chi vị sẽ nhường cho đệ."

"Huynh đuổi ta... Vì đế vị huynh sẵn sàng đuổi ta khỏi yêu tộc? Sao huynh lại đối xử với đệ như vậy chứ?"

"Là đệ ép ta thôi." - Đế Tuấn mang ra Linh Lung Tháp cùng Lượng Thiên Xích bắt đầu niệm pháp quyết.

"Được. Coi như ta hôm nay ta sáng mắt. Ta theo huynh." - Hắn hạ tay xuống, thất vọng bao trùm lấy tâm trí, chấp nhận để cho Lượng Thiên Xích khóa chặt. Chỉ chờ có thế Đế Tuấn thu lấy đệ đệ vào bên trong Linh Lung Tháp.

Thường Hi tiên tử cầm kiếm xông ra, nếu không trực tiếp nhìn thấy đ·ánh c·hết nàng cũng không tin được Đế Tuấn lại làm ra những chuyện này.

"Đứng lại, thả phu quân của ta ra. Hắn là đồng nguyên huynh đệ của ngươi. Ngươi sao lại nhẫn tâm như thế?"

Đế Tuấn : "Đúng lúc lắm, ngươi mau cùng ta về thiên đình chuẩn bị đại hôn."

"Đại hôn? Hỗn đản, ta là thê tử của đệ đệ ngươi. Ngươi không sợ tỷ tỷ ta biết được à."

Đế Tuấn cười lạnh. "Không phải vì hai ngươi nắm giữ thái âm bản nguyên, có thể lọt vào mắt trẫm sao?"

Y không nói nhiều liền dùng bảo tháp thu lấy Thường Hi nhốt lại, mọi chuyện chín yêu thần đang núp đều nhìn thấy nhưng không ai dám lộ diện.

Mãi đến khi Thái Phi quay về tìm không thấy cha mẹ, hốt hoảng chạy khắp nơi. Yêu thần xuất hiện trấn an nhưng cũng không biết nên nói sao, nàng còn quá nhỏ, biết được sự thật chẳng giúp được gì ngược lại còn làm rối tung rối mù cả lên.

Đúng lúc này nam chính mang theo vài trái đào đến thăm.

"Phi Phi, ta đến rồi... Mọi người làm sao thế?"

Cửu Anh ra dấu với nam chính. "Đến đây ta có chuyện nói riêng với ngươi."

Anh Chiêu gằn giọng. "Cửu Anh hắn là vu tộc, tu vi còn chưa đạt tới Đại La đỉnh phong nữa."

"Hắn có thể đối đầu với thánh nhân, chúng ta được sao?" - Khâm Nguyên thở dài, ngồi bệch xuống đất đầy bất lực, Lượng Thiên Xích và Linh Lung Tháp dùng đầu gối nghĩ cũng biết là do thánh nhân ban cho thiên đế.

Anh Chiêu vô cùng giận dữ, hắn ghét nhất là vu tộc. Tuy nhiên cũng không thể thay đổi được sự thật là tên vu tộc này thật sự có bản lĩnh.

Nam chính đi theo Cửu Anh đến một khoảng đất trống. "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Yêu thần Cửu Anh từ từ kể lại, nam chính bất ngờ.



Cả hắn cũng không nghĩ Đế Tuấn lại hành xử như thế. Trong thoáng chốc cũng không biết làm sao liền hỏi ý kiến hệ thống.

Hệ thống bảo mặc kệ thôi, vu yêu chiến kiểu gì Đế Tuấn cũng thả đệ đệ hắn ra. Dù vậy Nghê Thường cũng cảm thấy không an tâm chuyện của nhạc phụ tương lai.

"Đại Nghệ." - Thái Phi chạy tới ôm lấy nam chính từ đằng sau.

"Cha mẹ của ta đang ở đâu, ngươi biết đúng không, cầu xin ngươi mau nói cho ta biết đi."

Nam chính : "Ta... Ta không biết."

Thái Phi chép miệng, bàn tay di chuyển ôm eo nam chính. "Thật không biết? Nói cho ta đi mà."

"Ta không biết." - Nam chính lần đầu được vợ cả tương lai ôm, sướng tận nóc. Bây giờ sợ cả tên của tỷ tỷ, hắn cũng không nhớ nổi.

"Ngươi biết mà." - Thái Phi hôn nhẹ lên má nam chính, cứ thế hắn khai sạch chuyện Thường Hi và Thái Nhất bị Đế Tuấn bắt. Đến lúc nhìn lại phía sau đã chẳng thấy ai mới hốt hoảng đuổi theo nàng lên thiên giới.

Thái Âm tinh - Quảng Hàn cung.

Hi Hòa chấp mê bất ngộ, thay vì phản đối việc làm của Đế Tuấn. Nàng ta lại thiết phục muội muội đồng ý, thiên hôn chỉ là hình thức. Đế Tuấn cũng không có thực sự động phòng với Thường Hi.

"Tỷ, hắn không có yêu tỷ đâu. Hắn bây giờ là Đế Tuấn. Không phải Thái Huyền ca ca ngày xưa nữa."

Hi Hòa lạnh nhạt. "Dĩ nhiên, tướng công bây giờ đã là thiên đế. Không phải vì thái âm thần vị của muội, cũng không cần làm tới mức này."

Thường Hi : "Muội từ bỏ thần vị. Thà không làm thần, cũng không muốn bái đường với người khác."

Hi Hòa :

"Tỷ không ép muội nha, chỉ cần muội lột bỏ thần chức mang toàn bộ thái âm quyền hành giao cho tỷ. A Tuấn cũng không cần cưới muội nữa. Vĩnh viễn chỉ có mình ta."

Thường Hi cười khổ, hóa ra không phải chỉ mình Đế Tuấn thay đổi, cả tỷ tỷ nàng cũng không còn như xưa.

Thái Phi cùng nam chính lẻn vào thiên giới theo đoàn tán tu, trước mặt bọn họ là nấc thang bắc thẳng lên mây hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.

Nam chính : "Nàng là yêu tộc công chúa sao không phi hành mà phải đi bộ, ta nghe nói tận 999 bậc cầu thang. Mỗi bậc cũng gần một trượng."

"Ta đi thẳng vào đại bá sẽ cảnh giác, làm sao dò la ra chỗ giam giữ cha? Ngươi nam nhi trai tráng không trèo nổi. Vậy mà dám theo đuổi bổn công chúa."

"Ai bảo không trèo nổi, xem tý nữa còn cõng nàng đây."

Nam chính mở ra không gian hệ thống, mua một đống thuốc cường lực.