Chap 32 : Độc Đấu Thánh Nhân.
Côn Bằng một tay túm lấy Kim Ô xách đi như xách con gà con từ dưới đại địa về thiên đình, bao nhiêu con mắt nhìn vào bàn tán làm cho tiểu công chúa cảm thấy vô cùng mất mặt nhưng cô nhóc cũng không dám phản kháng.
Tới thần cung, tiểu công chúa lập tức bay sà về phía Đế Tuấn làm nũng. Yêu đế, Hi Hòa coi con gái Thái Nhất như con gái chính mình, vỗ về an ủi. Từ một cái đét mông nàng nói thành đ·ánh đ·ập tàn nhẫn. Kêu la om sòm.
Trên xuống dưới thiên đình lãnh giáo qua tính khí ngang ngược của công chúa, họ thừa hiểu Phi Phi nhưng chẳng ai dám đứng ra nói giúp Côn Bằng. Bởi vì Kim Ô không dễ thai ngén, yêu đế hẳn là chiều nàng đến tận răng.
Côn Bằng : "Bệ hạ, công chúa trong lúc chống cự phóng hoả cả ngọn núi, toàn bộ sinh linh bán kính trăm dặm c·hết hết."
Hi Hoà : "Phi Phi chưa điều khiển được ngọn lửa, sao nỡ la rầy đứa trẻ đáng yêu này chứ?"
Đế Tuấn : "Hài tử còn nhỏ, yêu sư lần sau nhẹ tay chút."
Mắt thấy nhi nữ sắp bị chiều đến vô pháp vô thiên, Thường Hi biến sắc.
Đế Tuấn : "Một vài cái sơn địa thôi, đốt một chút có sao đâu. Phi Phi vui là được."
Chẳng tưởng tượng nổi sau này thiên đế có con trai còn cưng chiều tới mức nào.
Ngoài cổng thiên môn thiên binh thiên tướng canh gác cảm nhận được luồng hơi thở quen thuộc, bọn họ chấn chỉnh lại đội hình, cùng nhau hướng ánh mắt mong đợi ra ngoài thiên ngoại thiên.
Đế Tuấn trong thần cung cũng nhận thấy khí tức của Đông Hoàng Thái Nhất đến gần, y vui mừng hôn lên trán cháu gái.
"Phi Phi, cha con về rồi... Người đâu chuẩn bị tiên quả, tiên thảo cho Đông Hoàng."
"Thật ạ? Mẫu thân... Cha sắp đến rồi sao?" - Tiểu hài tử vui mừng hướng ánh mắt về phía Thường Hi, nàng gật đầu khẳng định, sau đó ra dấu cho mọi người không nói cho Thái Nhất biết Phi Phi là con hắn, để xem đối phương có nhận ra không.
Hi Hòa : "Ái dà! Sao mà ngốc đến mức không nhận ra được, Phi Phi giống Thái Nhất tới vậy mà."
Thiên nữ bắt đầu tấu lên tiên khúc, kim quang ánh sáng rực rỡ lướt trên trời, giống như xuất hiện một khỏa thái dương tinh thứ hai. Thần điểu Kim Ô to lớn đập cánh hạ xuống cổng thiên môn, theo sau là vạn trượng hư ảnh kim ô to nhỏ, yêu tộc binh lính quỳ xuống hành lễ.
Đại Nhật Kim Ô hóa lại nhân dạng đi vào trong điện, cổ tay phải treo theo tiên thiên chí bảo rung lắc nhẹ tựa chuông gió. Thảm vàng trải dọc lối đi thẳng vào thần cung.
"Đông Hoàng thiên tuế, thiên thiên tuế."
"Ngươi vừa gọi bổn thiên đế là cái gì?" - Hắn trừng mắt nhìn bọn họ, yêu tộc đại thần chờ phản ứng của Đế Tuấn. Việc Thái Nhất muốn đảo chính rõ ràng không phải nhất thời bồng bột. Y thở dài một tiếng, toàn bộ trên dưới chúng yêu hiểu ý lui đi, Hi Hòa cùng Thường Hi cũng rời khỏi.
Trước khi được mẹ bế ra ngoài, tiểu Kim Ô ngoảnh lại trông theo bóng cha, ông ấy thậm chí còn oai phong hơn tưởng tượng của nàng gấp mấy lần.
Đại điện thoáng cái chỉ còn lại hai huynh đệ mặt đối mặt nhau. Đông Hoàng Thái Nhất mang ra Hồng Mông tử khí đẩy về phía đối phương.
"Hồng Mông Tử Khí."
Yêu đế Đế Tuấn nóng lòng phi thân tới bắt lấy hút vào nội thể. Thành thánh chính là chấp niệm duy nhất đời này của y. Thấy ca ca vui như vậy, coi như công sức của Thái Nhất không uổng phí.
Tuy nhiên sau đó Đế Tuấn thu lại nụ cười, đôi mắt ngờ vực nhìn hắn.
"Tại sao đệ muốn làm thiên đế?"
Thái Nhất : "Chuyện đó huynh không cần biết."
Đế Tuấn : "La Hầu uy h·iếp đệ mang yêu tộc khí vận cho hắn ta đã biết hết rồi, bây giờ chúng ta đến chỗ đạo tổ, chắc chắn đạo tổ sẽ giúp đệ loại bỏ ma chướng. "
Hà Đồ Lạc Thư bay lên trước mặt, chiếu lại viễn cảnh lúc ở Phượng tê cốc hắn đã bị phân thân ma tổ khống chế như thế nào.
Nhắc đến Hồng Quân, Đông Hoàng Thái Nhất bật cười, người bọn họ vạn nhất đề phòng chính là ông ta.
"Đệ không đi." - Thái Nhất chắp tay ra sau lưng. - "Tính toán chúng ta chính là thiên đạo. Bây giờ huynh nghe lời ta, đưa đế vị đây, sau đó cùng đại tẩu trở về thái dương tinh tu hành mới tránh được đại họa, đợi khi huynh thành thánh sẽ nhìn rõ cục diện vấn đề."
"Đại họa?" - Đế Tuấn lắc đầu cười khẩy. "Chúng ta được thiên đạo bảo hộ mà trưởng thành, sao thiên đạo có thể tính toán chúng ta? Ta thấy đệ rõ ràng bị ma chướng thao túng. Đi! Theo ta đến gặp đạo tổ."
Hắn gọi ra Hỗn Độn chung, thần khí bao phủ hai người cách trở thiên đạo dòm ngó. Chính lúc này mang bao nhiêu tâm tư của mình bộc bạch ra hết.
"Khi chúng ta đến Tử Tiêu cung đã bước lên bàn cờ của lão tặc thiên. Không có Hồng Mông tử khí, tu luyện theo tam thi trảm pháp bao giờ có thể thành thánh? Ca ca, huynh tin ta đi! Thiên đạo mượn sức chúng ta diệt vu tộc rồi cuối cùng đẩy chúng ta đi c·hết."
Hôm nay tiết lộ thiên cơ, khiêu khích thiên đạo. Đông Hoàng Thái Nhất chỉ mong có sự ủng hộ của Đế Tuấn, muốn ca ca hắn nhìn rõ bản chất của cái ghế thiên đế y đang ngồi.
Đùng!! Đùng.
Trên đỉnh Đại Nhật thần cung, cửu thế diệt lôi hung hăng nện xuống đầy trời. Thiên giới chìm trong sắc xám của mây đen, hồng hoang sinh linh kinh sợ nhưng cũng tò mò muốn xem yêu tộc gây chuyện đại nghịch bất đạo gì mà kéo đến đại lôi kiếp.
Đỉnh thần cung b·ị đ·ánh nát, hiện ra giữa tâm địa chấn là hai đạo kim quang được bao bọc bên trong Hỗn Độn chung. Mặt dù được bảo vệ dưới Tiên thiên chí bảo song Đế Tuấn đối với đại lôi kiếp lo sợ không thôi.
Rõ ràng thiên đạo đang rất giận dữ. Cả một biển sấm sét muốn đánh sập tam thập tam thiên.
Thái Nhất :
"Giao đế vị cho đệ đi, hậu vận yêu tộc đệ thay mọi người chống đỡ."
Đế Tuấn không quan tâm những lời em trai mình nói, chỉ thấy ma văn màu đen ẩn hiện khắp người Đông Hoàng Thái Nhất, còn có nhãn cầu từ màu vàng tượng trưng cho thái dương ánh sáng đã chuyển sang màu đỏ từ bao giờ.
Y bất mãn chỉ tay vào ngực đệ đệ.
"Anh Chiêu nói đệ đi ngược lại thánh vụ của nương nương, thay vì g·iết nhân tộc lại tàn sát đồng tộc, ta cứ nghĩ là hắn xàm tấu nhưng xem ra những chuyện điên khùng mà đệ làm đều do La Hầu giựt dây."
Đông Hoàng Thái Nhất giờ phút này khó chịu ra mặt, không cầm toàn bộ đế vương khí vận hắn không thể chèo lái đại cục theo ý mình. Trong lúc nóng giận khó kiềm chế nói ra những lời vô cùng khó nghe.
"Ca!! Bảo huynh đưa cho ta đế vị khó như thế. Huynh muốn ngồi cái ghế thiên đế đến mức không cần mạng luôn hả?"
Đế Tuấn : "Thái Nhất."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Huynh thà tin Hồng Quân cũng không tin ta?"
"Đông Hoàng Thái Nhất, ngươi thân là thái dương thần, đông cung thiên đế lại lạm sát đồng tộc, tu luyện tà đạo. Bước vào ma môn. Thiên đạo khó dung."
Lúc này mây đen rẽ ra làm hai, Nữ Oa nương nương hiện thân, bên cạnh có cả Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn. Hai vị tây phương nhị thánh.
Tiếp Dẫn : "Ngã phật từ bi, Thái Nhất đạo hữu. Khổ ải vô biên, quay đầu là bờ."
Chuẩn Đề hóa kim thân mười tám tay, mỗi tay cầm một kiện pháp bảo, công kích mạnh vào Hỗn Độn chung. Ba động dư âm hủy hai phần kiến trúc thiên đình.
Keng! Keng Keng !!!!
Tiên thiên chí bảo âm thanh không ngừng vang lên. Tiếng chuông uy thế phá toái không gian.
Nữ Oa thánh nhân dùng thần thông xô một cái bồ đoàn cuốn lấy Đế Tuấn thoát ra ngoài.
Sớm không vừa mắt thái độ năm lần bảy lượt chống đối của Thái Nhất, nàng ta mong muốn tây phương nhị thánh giáo huấn hắn thật tốt phen này.
Chuẩn Đề chụp lấy Hỗn Độn chung không cho nó rung lắc, thời không vặn vẹo, trước con mắt kinh ngạc của mọi người, cánh tay kim thân dần dần tan rã. Thần chung kịch liệt bạo phát. Hất văng y.
"Không hổ danh là tiên thiên chí bảo. Đáng tiếc, đạo hữu không phải thánh nhân." - Sau đó y để lại tràng cười đầy châm biếm. Đông Hoàng Thái Nhất càng thêm phẫn nộ, miệng phun ra tiên huyết tế lên.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Một không đủ thì hai."
Tay trái thu về Hỗn Độn chung, tay phải gọi ra một thanh hắc thiết thương đằng đằng sát khí. Ánh mắt Nữ Oa, tây phương nhị thánh và bao gồm cả chư vị đại năng đang nhìn vào yêu tộc cũng phải giật mình.
"Thí Thần Thương?!"
"Ài! Nghiệp chướng." - Hồng Quân ngồi ở Tử Tiêu cung lắc đầu. "Hạo Thiên, ngươi đến thiên đình một chuyến, sau khi bọn họ đánh xong bảo Đế Tuấn đến đây gặp ta."
Đồng tử tuân lệnh cưỡi mây bay đi.
Nam chính và mười hai tổ vu mắt thấy trên trời có dị tượng cũng đổ ra hóng chuyện.
Đế Giang : "Muội muội, trên đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Hậu Thổ : "Không rõ, hình như tây phương nhị thánh đang đối đầu với Hỗn Độn chung."
Chúc Dung : "Mặc kệ đi, trên đó bọn chúng rảnh rỗi không có việc gì làm liền lôi cái chuông ra tung hứng qua lại cho đỡ chán thôi mà."
Các vị tổ vu còn lại : "..."
Dưới công kích của Thí Thần Thương cùng Hỗn Độn chung, kim thân của Chuẩn Đề b·ị đ·ánh gần như vỡ ra rồi lại ngưng tụ.
Đối diện với hai kiện đại tiên thiên chí bảo có thể chém g·iết thánh nhân làm cho tây phương nhị thánh không dám nới lỏng cảnh giác một phút giây nào.
Thập đại yêu thần, đông đảo chúng yêu hồi hợp quan sát. Thường Hi tiên tử ôm chặt Thái Phi, cùng cầu nguyện cho Đông Hoàng Thái Nhất.
Cả người hắn thoát ra vô hạn lửa mặt trời, mây trắng nung trong thiên hỏa, tiên cảnh hóa núi lửa dung nham.
Chuẩn Đề nhắm mắt, hai tay chắp trước ngực. Từng đóa hoa sen xuất hiện. Không gian truyền đến trăm ngàn tiếng tụng kinh niệm chú.
"Thái Nhất cẩn thận." - Thường Hi tiên tử hét lên.
Trên đỉnh đầu giáng xuống bàn tay khổng lồ, may thay có Hỗn Độn Chung chống trụ. Bàn tay kia thu về, rồi lại dùng lực đập mạnh liên tiếp muốn đánh vỡ phòng ngự. Xem ra muốn thử sức bền của tiên thiên chí bảo đệ nhất phòng ngự.
Lúc mọi sự chú ý đổ dồn đến bàn tay đang gõ lên Hỗn Độn chung thì một bàn tay kim thân khác cầm lấy Thất Bảo Diệu Thụ t·ấn c·ông bất ngờ từ sau lưng, Đông Hoàng Thái Nhất rút ra trùng điệp tiên thiên chi khí từ trong đan điền dồn lên Thí Thần Thương, trực diện đâm thẳng vào nó.
Oanh!!!
Kim Thân Chuẩn Đề bị Thí Thần Thương xuyên qua đánh nổ. Bản thân y bị dư chấn hất sém nữa bay khỏi tam thập tam thiên. Thất Bảo Diệu Thụ văng ra ngoài, may có Tiếp Dẫn đưa tay thu lấy.
Chư thánh tròn mắt, Đông Hoàng Thái Nhất chiến lực rất không bình thường, yêu tộc thành viên lại vô cùng hả hê. Còn chưa thành thánh đã có thể đánh nổ kim thân thánh nhân, khi chứng đạo nói không chừng thiên đế của họ một tay cũng xách được tổ vu.
Tuy nhiên ngay đó Đế Tuấn tức giận mắng lớn.
"Thái Nhất, tên đại nghịch bất đạo này. Còn không mau theo hai vị thánh nhân đi Tu Di sơn chịu tội?! Hay là muốn cả yêu tộc chôn thân vì ngươi."