Chap 33 : Cứ Giao Cho Ta.
"Đông Hoàng bị tà vật khống chế, cuối xin thánh nhân thủ hạ lưu tình."
Thập đại yêu thần, toàn bộ yêu tộc hướng lên cầu xin. Đến nước này Thái Nhất cũng thấy lời này có lý, đối đầu với thánh nhân không có lợi ích gì, chỉ làm bọn họ ghi hận trút lên đầu yêu tộc nhưng mà hắn cũng không thể cứ như vậy mà b·ị b·ắt.
Hắn hạ xuống Thí Thần Thương, kêu gọi Hỗn Độn chung xé không gian rời đi. Ngay lúc niệm xong pháp quyết, công kích từ Thất Bảo Diệu Thụ của Chuẩn Đề quét tới, lỗ hỏng khép lại.
Tiếp Dẫn : "Đông Hoàng, rượu mời đã rót, chớ chọn rượu phạt."
Còn chưa để Tiếp Dẫn đe dọa hết câu, cả không gian hứng chịu một đợt thánh âm khủng kh·iếp, hai cái pháp bảo v·a c·hạm thật mạnh.
Hỗn Độn chung bất bình thay cho chủ, nó xoay tròn điên cuồng đập vào pháp bảo của tây phương nhị thánh, lần này Chuẩn Đề không phản ứng kịp vồ hụt, Thất Bảo Diệu Thụ b·ị đ·ánh bay mất tăm m·ất t·ích.
Làm xong một đòn này tiên thiên chí bảo ngạo nghễ trở về chỗ chủ nhân.
Đông Hoàng Thái Nhất chụp lấy nó giả vờ trách mấy câu, sau đó thu nhỏ treo lại dưới thắt lưng. Làm ra vẻ không biết gì.
"Hỗn Độn chung có linh. Nó không vừa mắt pháp bảo của hai vị nên muốn cọ xát. Thái Nhất càng không phải thánh nhân, khó kiểm soát hoàn toàn tiên thiên chí bảo. Thất lễ."
Ai cũng biết Hỗn Độn chung là lão đại chuyên bảo kê thiên giới, Thất Bảo Diệu Thụ ở địa bàn của nó năm lần bảy lượt công kích trên đầu trên cổ, rõ ràng không xem chủ nhà ra gì.
"Ngươi..."
Tây phương nhị thánh nuốt bồ hòn làm ngọt, nói vậy sao mà bắt bẻ được, chẳng lẽ đi so đo với cái chuông.
"Không biết tốt xấu." - Nữ Oa nâng lên Hồng Tú Cầu. "Hai người còn không ra tay đi?"
Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn : "Ra tay???? Ra tay kiểu gì."
Họ muốn mời Nữ Oa tự mình đi mà xuất thủ.
Trên có thiên đạo, dưới có trăm vạn sinh linh đang xem.
Tốt xấu gì cũng là thánh nhân, đánh nhau với chuẩn thánh chính là đang bôi tro trét trấu vào mặt... Quan trọng hơn là cả hai không có tự tin sẽ thắng.
Một Hỗn Độn chung đệ nhất thủ, một Thí Thần Thương đệ nhất sát.
Còn nữa, Đông Hoàng Thái Nhất! Hạng người ứng kiếp.
Căn bản thiên đạo cùng đạo tổ không cho hắn c·hết bây giờ, cái hố xui xẻo này thắng không được, thua không xong.
Để bớt quê, tây phương nhị thánh truyền âm nhỏ nhẹ cho Nữ Oa rằng lão sư dặn bắt người, không phải g·iết người.
Thấy làm căng không thu hoạch được gì, Tiếp Dẫn trưng ra khuôn mặt hiền từ, phong thái an nhiên nhà phật, trên người tỏa ra luồng khí tức phi thường, mang cho người đối diện cảm giác tin cậy.
Ông ta tiến lên bắt đầu nói rất nhiều, từ đạo lý làm người đến tác hại của việc nhập ma.
Chốt lại là khuyên hắn theo mình về Tu Di sơn chịu giam lỏng một khoảng thời gian.
Mặc dù tình thế đang có lợi cho bọn họ nhưng yêu đế Đế Tuấn một bên lòng như lửa đốt, y dư biết cái tánh nết bán trời không mời thiên lôi của Thái Nhất, còn lâu mới chịu đến tây phương chịu phạt.
Đánh nổ kim thân Chuẩn Đề thì oai đấy nhưng dù sao cũng vỏn vẹn một cái kim thân. Ngược lại thánh nhân tùy tiện hất tay, yêu đình trên dưới thần hình câu diệt.
Hai vị tây phương giả truyền giáo vô cùng nhiệt tình, cư nhiên người đam mê đồ ăn như hắn không muốn ăn trái cây, ngồi gõ mõ suốt quãng đời còn lại nên trực tiếp biến hóa bản thể muốn bay đi.
Thình lình Đế Tuấn lộ ra chân thân Kim Ô, lông vũ đỏ rực như ánh chiều tà, chao liệng mấy vòng rồi dang rộng hai cánh cố ý cản đường.
Hà Đồ Lạc Thư bay qua bay lại xung quanh người. Rất nhiều trận kỳ cũng được bố trí xuống.
"Thái Nhất đệ đừng chấp mê bất ngộ nữa."
Ước nguyện đưa Đế Tuấn thoát ly lượng kiếp, một đời bình an trong lòng hắn vụt tắt, Đông Hoàng Thái Nhất đã đánh giá thấp chấp niệm của ca ca. Kể cả có ánh sáng từ Hồng Mông tử khí dẫn lối, đối phương cũng không muốn bỏ đế vị.
"Ca ca, nếu ta cứ chấp mê bất ngộ..."
"Ngươi luôn hành động theo ý mình. Ta chỉ có mình ngươi là đệ đê, tại sao lại cứng đầu như thế hả?" - Đế Tuấn cắt ngang. Giọng nói có phần lớn tiếng.
"Bởi vì đệ không muốn c·hết, đệ chỉ muốn chúng ta có thể sống..."
Đông Hoàng Thái Nhất lúc này cháy rực lên đại hỏa, làm cho người ngoài không sao nhìn rõ nét mặt. Duy chỉ có Đế Tuấn đối diện có thể nhìn, từng dòng tâm lệ chảy xuống. Thái dương chân hỏa đốt cháy đi hết.
Yêu đế cứng người trong giây lát, Thái Nhất khóc?
Hai người bọn hắn từ khi hóa hình đến giờ hết thảy mọi thứ đều thuận lợi.
Con đường tu luyện thuê hoa dệt gấm, không chỉ nhất thống trăm vạn bộ tộc còn có được nhân duyên tốt, cuộc đời huy hoàng bất cứ ai cũng thèm khát.
Đáng lẽ cả hai sẽ cười đến cuối cùng. Chẳng lý do gì để khóc.
Chỉ cần có thể thành thánh, chỉ một bước nữa.
Một bước thôi!!
"Đã vậy cứ đi đi. Con đường này là đệ tự mình chọn." - Đế Tuấn truyền âm. Y trước giờ chưa từng từ chối Đông Hoàng Thái Nhất bất kể cái nguyện vọng nào.
"Chàng bỏ quên ta rồi."
Thường Hi tiên tử phi thân tới, Thái Nhất thu về bản thể đỡ thê tử của mình. Nửa muốn mang theo nàng, nửa lại không.
Theo kế hoạch phụ, không thể tránh được thiên hôn thì đành phải thuận theo đó đẩy Đế Tuấn thăng đến chuẩn thánh đỉnh phong để y còn nhanh chóng dùng hồng mông tử khí chứng đạo, vì thế công đức không nên chia sẻ ra, để mình Đế Tuấn và Hi Hòa độc hưởng sẽ có tác dụng hơn.
Nhưng nếu làm vậy có phải thiệt thòi Thường Hi quá không?
Do không thể nào chịu được việc cứ mãi ở Quảng Hàn cung chờ đợi, Thường Hi tiên tử ngay lập tức mang trong tay áo ra một cục bông tròn xoe như gà con đẩy vào người hắn ăn vạ.
"Phi Phi mau gọi cha đi."
"Cha ơi, cha ơi...."
Tiểu Kim Ô xòe cánh nhảy nhót tọt lên vai Đông Hoàng, dụi dụi cơ thể tròn vo vào cổ hắn khì khò âm thanh như mèo kêu khi được vuốt ve.
Đợi một chút!!!
Hắn chộp lấy bản thể của Phi Phi vạch bụng nhìn rõ từng cọng lông, này không phải phép che mắt mà là lông Kim Ô chân chính. Còn tiện tay nhổ thử cọng lông đuôi của con mình.
Quạ có lông vàng đích thị là Kim Ô, ba cái chân. Hai con mắt, cái mỏ...
Hắn đứng hình mất lúc lâu rồi hỏi lần nữa. "Không thể nào. Đang đùa đúng không? Không thể là con ta."
Thường Hi : "Chàng nói lung tung gì vậy? Nó là Kim Ô, nguyên âm lấy từ chỗ ta, con không phải của chàng thì của ai hả? Ta có thể lấy nguyên dương từ chỗ khác được à."
Thái Nhất : "Nhưng mà rất không hợp lý nha... Quái quỷ, ta sao có con được..."
Thường Hi : "Tại sao chàng không thể có con????"
Để sinh ra Kim Ô phải phối nguyên âm cùng nguyên dương. Thời điểm thu hoạch tốt nhất là lúc hai bên ân ân ái ái mà rút ra.
Bên dưới quần chúng lót dép hóng chuyện, một cái tiểu yêu tự nhiên nói ra chuyện ai cũng biết nhưng không ai dám hó hé.
"Ngoài thiên đế và Đông Hoàng trong tam giới này đi đâu tìm được nguyên dương. Không phải của Đông Hoàng chẳng lẽ của..."
"Câm miệng nha!" - Yêu đế quát tháo, y bắt đầu xoắn tay áo lên sẵn sàng đấm vào mặt tên nào dám nói bậy. Trăm ngàn con mắt liếc Đế Tuấn, rồi đám người liền huýt sáo quay đi chỗ khác như không chuyện gì.
Làm ơn! Làm phước dùm ta.
Đế Tuấn cầu nguyện, y còn chưa có chính thức rước Hi Hòa vào cửa, tốt nhất đừng nảy sinh ra loại tin đồn thất thiệt nào nữa.
Còn Hi Hòa và Thường Hi tức đến c·hết đi sống lại.
Đông Hoàng Thái Nhất vận công suất tối đa lục tìm trong não toàn bộ những cuốn tiểu thuyết dị bản viết về thời thượng cổ, nào là cưới Ứng Long, cưới Thường Hi... Mặn hơn có tác giả cho cưới Hậu Thổ tổ vu, cưới Huyền Minh tổ vu, có khi vui vui thì cưới luôn Tây Vương Mẫu...
Nhưng cũng chẳng bộ nào viết yêu tộc Đông Hoàng có con.
Ba vị thánh nhân cứ như vậy biến thành vô hình bị bỏ qua một bên.
Dù sao cũng là bọn họ đến bắt người, quan tâm chút đi có được không.
Nữ Oa : "Thái Nhất sư đệ đừng chậm trễ thời gian, mau theo tây phương nhị thánh đi Tu Di sơn."
"Đã vậy bọn ta đành dùng biện pháp mạnh."
Chuẩn Đề ném cái đài sen, nó ẩn đi rồi xuất hiện dưới chân Thái Nhất, từng cánh hoa sen nháy mắt hóa thành bàn chông găm vào da thịt giống như một cái nhà tù dính người.
"Bắt phụ thân của ta, đốt c·hết các ngươi." - Thái Phi nhấc lên thân hình nhỏ bé tung cánh lao tới t·ấn c·ông thánh nhân, toàn bộ yêu tộc đồng thời nín thở.
Nữ Oa cười khảy trong bụng. Yêu tộc từ trên xuống dưới bất phân tốt xấu bây giờ tiểu nha đầu mới sinh cũng không biết trời cao đối đầu thánh nhân. Chán sống hết rồi.
Hồng Tú Cầu bắn ra tia chớp màu đỏ.
Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất, Thường Hi kinh hoàng tế pháp bảo ngăn lại. Bởi vì Thái Phi là huyết mạch duy nhất của bọn hắn.
Thập đại yêu thần bên dưới hét lên.
Nhanh hơn bọn họ, luồng sáng từ dưới mây bay tới cuốn lấy tiểu công chúa. Một kích của Hồng Tú Cầu vừa va vào đã biến mất không thấy gì.
Côn Bằng ve vẫy cây quạt tre thầm khen mấy tên nam chính trong văn ngựa đực đánh hơi cực kỳ nhanh. Chỗ nào có nữ nhân, chỗ đó có nam chính.
Tiểu tử vu tộc từ đâu chui ra ôm ấp yêu tộc công chúa trong lòng làm cho ai nấy trên thiên đình đều tưởng gặp ma. Hai cái đại tộc này không choảng nhau vỡ đầu thì thôi đi, tự dưng lại hành xử thế làm ai cũng không quen.
Nam chính thở phào, may có lớp chắn của hệ thống buff cho nên cả hắn và Thái Phi không sao.
"Vợ à, nàng không b·ị t·hương đâu hả?" - Nam chính hỏi.
"Nói nhăng nói cuội. Ai là vợ ngươi."
Kim Ô không thèm đếm xỉa đối phương, tung cánh bay thẳng đến chỗ cha và mẹ.
Công kích của Hồng Tú Cầu là công kích của thánh nhân, việc một tên vu tộc vô danh dễ dàng đỡ được khiến ba vị thánh nhân lâm vào cảnh giác.
Bọn họ dùng thông thiên thuật cũng không bói ra nam chính là ai và từ đâu tới.
Nam chính nhìn yêu tộc. "Đông Hoàng và tiên tử mang Phi Phi đi trước, ở đây giao cho ta."
Yêu tộc thành viên cùng Đế Tuấn chả hiểu chuyện gì, tên vu tộc này biết mình đang nói gì không vậy. Trước mặt hắn là ba vị thánh nhân hàng thật giá thật. Cái gì mà ở đây giao cho ta!! Điên rồi đi.
"Đã vậy chúng ta đi trước."
Riêng Đông Hoàng Thái Nhất an tâm thập phần, ngó thấy nam chính muốn giúp mình, không khách sáo nhanh chóng dùng Thí Thần Thương xé nát đài sen rồi cùng thê tử và con gái thông qua Hỗn Độn chung chạy mất.
Chuẩn Đề cùng Tiếp Dẫn đuổi theo, nam chính bên này kéo căng dây cung hai phát bắn ra nhắm thẳng mặt bọn họ.
Cả hai cười ồ lên, cả né cũng chả thèm. Muốn trực tiếp dùng nhục thân đỡ để tên vu tộc ngông cuồng này biết thế nào là sức mạnh của thánh nhân.
Côn Bằng bên dưới tặc lưỡi. Mang từ đâu ra một cái bồ đoàn cùng nhân sâm quả ngồi xuống chuẩn bị xem kịch hay.