Chap 30 : Duyên Thiên Định.
Vài canh giờ sau....
Thường Hi. "Tỷ phu!!! Có tìm được Phi Phi không?" - Nàng lo lắng không yên, hai tay liên tục giằng xé tà áo của chính mình.
Thông qua Nhật Minh Kính và Hà Đồ Lạc Thư, yêu đế Đế Tuấn nhìn thấy rõ vị trí cùng tình trạng hiện tại của cháu gái, vì không muốn Thường Hi cùng Hi Hòa lo lắng nên giấu đi chuyện Phi Phi b·ị t·hương.
"Con bé tạm thời không sao... Nhưng mà nó đang ở gần chân núi Bất Chu."
Chân núi Bất Chu sơn là địa bàn của vu tộc, nghe vậy tim của Hi Hòa cùng Thường Hi muốn vỡ ra. Khó khăn lắm mới dựng dục được một cái trứng Kim Ô, cho dù liều mạng các nàng cũng phải đưa con gái về an toàn.
Thường Hi rối trí, nhất quyết đòi hạ phàm đích thân tìm con.
Đế Tuấn từ chối lập tức, lấy tu vi của họ đích thân đến vu tộc sẽ phát giác. Tới lúc đó đẩy Phi Phi vào hoàn cảnh nguy hiểm hơn.
Côn Bằng : "Bệ hạ, thập yêu thần gần đây bận rộn luyện quân. Với lại bọn họ cũng chưa chắc đối phó được tổ vu. Chuyện đi đón tiểu công chúa để cho thần."
Đế Tuấn vui mừng. Hắn còn đang định mở lời nhờ vả.
"Được vậy thì tốt quá! Nếu yêu sư thành công cứu được cháu gái của trẫm. Nhất định tán thành một cái nguyện vọng bất kỳ của ngươi."
Hi Hòa : "Yêu sư mau chóng lên đường mang cháu gái ta về thiên đình."
Thường Hi : "Trông cậy vào yêu sư."
Côn Bằng rời khỏi thần điện lúc sau, Đế Tuấn mới lộ ra biểu cảm tức giận. Y không hiểu nổi làm thế nào một đứa nhỏ tu vi Kim Tiên có thể tránh khỏi ánh mắt của thiên môn tứ tướng để xuống trần.
"Cái tiểu nha đầu này cũng thật lợi hại, hôm đó dẫn nó đến chỗ tẩm cung của hoàng đệ. Quay qua quay lại đã chẳng thấy tăm hơi. Trẫm cứ tưởng nó chạy về Thái Âm tinh... Ai ngờ."
Hi Hòa vừa an ủi muội muội vừa mĩm cười. "Một đám thiên môn tướng cùng cả mấy cái đại trận hộ thiên cũng không cản được tiểu nha đầu. Coi như thừa hưởng bản lĩnh của phụ thân nó."
Thường Hi lộ ra một tia nghiêm khắc. "Đợi nó về, muội nhất định treo lên đánh."
Tiểu hài tử vì quá mệt nằm ngủ quên bên cạnh dòng suối. Tiếng kêu cứu thất thanh giữa khu rừng tĩnh mịch đánh thức.
Đứa bé thận trọng núp phía sau tản đá cao qua đầu.
Từ xa nhìn thấy cảnh tên đại vu đang truy đuổi một người tu sĩ yêu tộc. Người đó chẳng may bị vất phải khúc gỗ mục chắn ngang lối.
"Chạy nữa đi!" - Đại vu tay cầm cây chùy đầy gai vung lên. Trong nháy mắt đập nát đầu tu sĩ kia thành đống thịt vụn rồi ăn thịt trước sự chứng kiến của đứa nhỏ.
Lúc này toàn thân nó cứng đờ. Ý thức thúc giục mau chóng đứng dậy bỏ chạy nhưng cơ thể lại không sao di chuyển được. Sợ đến tê cứng tứ chi, phải cố cắn vào mu bàn tay để trấn tĩnh lại. Bây giờ chỉ c·ần s·ai một li, chắc chắn đi một mạng.
"Hôm nay tới đây được rồi! Về điện thôi." - Hai tên vu tộc khác đi tới chỗ tên đại vu đang ăn thịt yêu tộc nói lớn.
Hắn đến cao to dị thường, gương mặt hung mãnh, một người mình mẩy toàn lửa là lửa. Hai con hỏa xà bò khắp cơ thể trông vô cùng đáng sợ. Người còn lại khắp người có hai con thanh xà trườn bò, da thịt mọc vảy. Hung tợn không kém.
Crốp!!
Trong lúc vô thức cử động, chân hài tử đạp phải một nhánh cây khô nằm dưới đất gây ra tiếng. Tên vu tộc kia lập tức nhìn về hướng tản đá nó đang ẩn mình.
Hai gã lao tới. Tiểu hài tử vận khí phun ra hơn chục khối cầu lửa.
Tuy nhiên chỉ một chiêu Chúc Dung đã phá hủy toàn bộ. Gương mặt hào hứng dâng cao bởi vì hắn phát hiện ra mấy cái cầu lửa đó là thái dương chân hỏa.
Cho nên lầm tưởng kẻ ra tay là Đông Hoàng Thái Nhất, Chúc Dung đinh ninh sau lần trước bị ngoại lực ngoài tinh không hút lấy đối phương đã bị trọng thương, mấy cái công kích này mới yếu ớt như thế.
Hắn cùng Cộng Công điên cuồng đuổi tới, tiểu hài tử nhanh như cắt nhảy xuống dòng sông sau lưng. Nó không dám hít thở tránh bọt nước nổi lên trên.
Khi xung quanh đã yên tĩnh, đứa nhỏ di chuyển bên dưới mặt nước thả trôi thêm một đoạn đủ xa rồi mới ngoi lên hít thở. Sau khi nhìn kỹ xung quanh không thấy ai, ba chân bốn cẳng chạy biến vào rừng.
"Đau quá!" - Nó rít lên, v·ết t·hương được nam chính băng bó sơ sài ngấm nước đau rát khó chịu.
Ngay sau lưng một bàn tay chồm lấy bịt miệng của nó lôi vào cái hang gần đó. Quá bất ngờ, đứa trẻ ra sức cắn vào tay của đối phương, người này nhịn đau không dám hó hé nửa câu.
"Im nào, đi đứng kiểu gì để Cộng Công và Chúc Dung tổ vu phát giác vậy."
Nhận ra giọng nói, tiểu hài tử mới bình tĩnh lại. Hóa ra nam chính vẫn luôn đi theo nó.
Hai vị tổ vu đuổi tới. Biết không thể qua mặt được họ, nam chính liền để cho tiểu hài núp trong hang còn mình ra đánh lạc hướng.
Chúc Dung thấy nam chính ở gần đây thì tỏ ra ngạc nhiên.
"Đại Nghệ sao ngươi lại ở đây. Chẳng phải ngươi đến chỗ nhân tộc có việc à?"
Nam chính : "Ta xong việc rồi, tiện đường... Tiện đường đi qua vô tình bắt được một cái tiểu yêu làm bia luyện tiễn, không ngờ gặp hai vị tổ vu."
Cộng Công : "Bọn ta đuổi theo Đông Hoàng Thái Nhất."
Nam chính : "Đông Hoàng Thái Nhất? Sao Đông Hoàng Thái Nhất lại ở đây được."
Chúc Dung : "Ai mà biết! Hắn lén dùng thái dương chân hỏa t·ấn c·ông ta rồi chạy mất. Bọn ta đuổi theo tới đây thì mất dấu. Ngươi không thấy thật à?"
"Không!" - Nam chính chỉ tay về hướng khác. "Có lẽ hắn chạy hướng kia. Hai vị đuổi theo nhanh còn kịp."
Cộng Công ngửi thấy mùi yêu khí, y bước về phía cái động phủ đằng sau.
Lập tức Nghê Thường đứng ra ngăn cản. Trán đầm đìa mồ hôi.
"Các vị tổ vu, tiểu yêu trong đó là bia tập bắn tiễn của ta."
Chúc Dung : "Ậy! Bọn ta coi thử thôi mà. Sẽ không g·iết hắn."
Nam chính : "Không... Không được đâu."
Hành động này càng làm cho Cộng Cộng và Chúc Dung nhất quyết muốn xem bên trong là thứ gì.
Thấy tình hình không ổn. Nam chính tự nhủ đây là tạo hóa của đứa trẻ này.
Lúc thấy nó phun ra cầu lửa mang thái dương chân hỏa, Nghê Thường mơ hồ nhận ra thân phận. Mối thù tỷ tỷ bị Cổ Kim Thạch g·iết thôi thúc y mặc kệ đứa bé. Hôm nay nó yểu mệnh tại đây cũng do nghiệp báo của yêu tộc.
Nam chính thở dài đứng qua một bên. Cộng Công và Chúc Dung theo mùi yêu khí xông thẳng vào trong. Bất ngờ cả hai lão ấy vừa vào đã nhanh chóng đi ra ngoài, miệng còn nói xin lỗi nam chính.
Cộng Công : "Đại Nghệ sao không nói thẳng ra là ngươi.... Thiệt tình! Ta không cố ý phá hư chuyện tốt của ngươi đâu."
Chúc Dung vỗ vai y. "Người trẻ vẫn là sức lực sung mãn. Bọn ta không phiền ngươi hưởng thụ nữa. Cộng Công mau tới phía trước tìm thử xem."
Nghê Thường không hiểu gì chạy ngay vào trong, đập vào mắt hắn là cơ thể sống động của một thiếu nữ đang cởi toang xiêm y, lộ bộ ngực trần, nàng ta dùng hai tay che phần mặt.
Cũng may tiểu hài tử nhanh trí biến thành thiếu nữ, Chúc Dung, Cộng Công tưởng nam chính bắt nữ yêu để hưởng thụ nên nó đã thoát một mạng. Liền đó thiếu nữ ngồi dậy, thấy nam chính nhìn mình không chớp mắt nó tức giận tát thật mạnh vào mặt y.
Nam chính bắt lấy tay của tiểu hài tử. "Nàng là nữ nhân?" - Bởi vì cá tính có phần mạnh mẽ, từ đầu tới cuối nam chính tưởng nó là con trai.
"Ta cảnh cáo ngươi, dám mang chuyện này truyền ra ngoài, ta sẽ không tha cho ngươi."
Khoảng khắc bàn tay họ tiếp xúc với nhau, hồ điệp bay lượn thành đàn, dương liễu quấn quít từng nhánh.
Hệ thống vui mừng hiện ra thông báo. Người trước mặt chính là thiên duyên lúc trước gieo xuống ở thái âm tinh, thiên mệnh chi nữ của y.
Kể từ giây phút này, vận mệnh của họ chính thức được gắn kết.
Rốt cuộc nam chính đã hiểu cảm giác lâng lâng lúc nhìn thấy đứa trẻ này từ đâu mà đến, cả thế giới u ám bừng lên sắc màu một lần nữa.
"Hỗn đản, buông ra." - Kèm theo tiếng mắng lại là một cái tát trời giáng. Dù vậy nam chính một cái phản ứng cũng không có, ngờ nghệch nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như kiểu đánh tiếp đi.
Mãi lúc sau mới lên tiếng. "Ta xin lỗi... Nàng tên gì?" - Vừa hỏi y vừa tra hệ thống toàn bộ thông tin.
"Tên gia gia nhà ngươi." - Thiếu nữ biến trở lại thành tiểu hài tử lên năm.
Hồ sơ nhân vật hiện lên hai chữ Thái Phi.
Thái Phi. Cái tên thật hay. Người vợ này Nghê Thường rất vừa ý. Nhìn qua một thoáng toàn bộ thông tin của thê tử tương lai, biết nàng lần này rời khỏi thiên giới để tìm cha.
Nam chính : "Nàng muốn tìm cha. Ta dắt nàng đi được không."
"Ngươi... Bổn cô nương chỉ đi lạc. Cha của ta là đại vương của một quả núi, ông ấy đang ở cùng với mẹ của ta. Ta chẳng hiểu ngươi đang nói gì." - Tiểu công chúa yêu tộc ngây dại nhìn người lạ.
Mục đích hạ phàm của nó mẫu thân cũng không biết, tên vu tộc này tại sao lại rõ như ban ngày.
Cho nên càng nghĩ rằng đối phương không phải người tốt, nó phủ nhận tất cả rồi liền đứng dậy bỏ đi. Nam chính cứ bám theo đằng sau. Bất đắc dĩ quay lại lườm y một cái.
''Lăn cho ta. Ban đầu nhờ ngươi bảo vệ thì phũ phàng từ chối?! Bây giờ ta không cần nữa."
"Không đi đâu, lỡ nàng xảy ra chuyện ta sẽ tự trách mình suốt đời." - Nam chính mĩm cười, vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
"Đồ điên." - Tiểu hài tử nghĩ thầm.
Nhìn biểu cảm Nghê Thường hệ thống chắc mẩm tên nhóc này có máu M.
Nữ chính thoạt nhìn có vẻ mỏng manh, có lẽ cũng do hóa hình chưa lâu, cá tính nàng độc lập, ghép với nam chính sẽ bù trừ cho khuyết điểm thiếu kiềm chế và không thấu đáo của y.
Coi như xứng đôi vừa lứa. Trừ việc nàng ta là con của....
Hệ thống hai mở mở tô hố nhìn vào bảng thông tin và thông số.
"Con của Đông Hoàng Thái Nhất. Tại sao lại là con gái của Đông Hoàng Thái Nhất?"
Nghê Thường khuôn mặt tươi như gió xuân.
Hệ thống bí mật thao tác trên bảng điều khiển, lần lượt xóa đi từng cái file dữ liệu của Thái Phi.
Nam chính quay qua định hỏi hệ thống xem liệu mình có thể giúp nàng nhanh chóng lành v·ết t·hương hay không thì nhìn thấy cảnh đó. Y vô cùng tức giận.
"Hệ thống tiền bối! Ngươi làm cái gì thế? Mau dừng lại."
Hệ thống : "Đông Hoàng Thái Nhất trời định không thể có con. Ngươi cũng không nên yêu con kẻ thù g·iết tỷ tỷ mình. Nhân lúc hai ngươi tình cảm chưa bắt đầu thì kết thúc đi. Ta sẽ chọn nữ chính khác cho ngươi."
"Thiên định, Ý trời! Ta chán ý trời rồi." - Nam chính hét lên. Y triệt để giận rồi. - "Tại sao bất cứ cái gì trong cuộc đời ta đều phải theo ý trời hết vậy? Người xuống tay với tỷ tỷ là cha của nàng chứ không phải nàng. Huống hồ... Huống hồ Đông Hoàng Thái Nhất đã nói hắn không phải cố ý."
"Cái gì chứ?"
Hệ thống khóa lại thời gian mang nam chính vào giao diện chính.
Trong tất cả những cái thế giới phụ trách, ngoài các nhân vật phụ ra thì chưa một nam chính nào bất mãn với nó. Nhân vật chính này bị lỗi ở chỗ nào? Cần thiết nó sẽ khởi động lại cốt truyện từ đầu.
"Nghê Thường. Ngươi nói cho ta biết, từ lúc nào ngươi đã tha thứ cho Đông Hoàng Thái Nhất."
Nam chính cúi mặt : "Ta nghĩ hắn không xấu."
"Không xấu?! Ngươi biết ngươi đang nói gì không?"
Hệ thống chiếu lại cảnh yêu tộc g·iết nhân tộc luyện Đồ Vu kiếm. Và cảnh cơ thể nam chính lạnh ngắt bị vứt xuống Vạn Cốt Thiên sơn rồi sang cảnh hắn đá gãy cổng thiên môn, hệ thống hỏi y như thế nào là không xấu?
Nghê Thường :
"Lần đầu tiên ta gặp Đông Hoàng Thái Nhất. Hắn dùng thần khí che chở cho nhân tộc... Sao tiền bối không chiếu cảnh đó?"
Hệ thống : "Tên nhóc này, chỉ một chuyện đó cũng đâu có thay đổi được sự thật hắn làm tất cả những chuyện thương thiên hại lý còn lại. Sao ngươi không chịu hiểu hả?"
"Ta lại hỏi tiền bối, thiên đạo và ý trời ở đâu những lúc đó. Tại sao không cản hắn lại mà trơ mắt nhìn, hay là toàn bộ những hành động đó của hắn đều theo ý của thiên đạo mà làm?"
Hệ thống c·hết trân, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Đối diện với câu hỏi này, trả lời sao mới tốt?