Chap 29 : Nhân tộc tín ngưỡng.
Nhân tộc bị dồn vào một chỗ. Hoàn toàn không có một tia hy vọng nào. Ba vị yêu thần cùng yêu hậu hiện thân. Tế đàn đẫm máu phía trên, bên dưới t·hảm s·át vẫn chưa có dấu hiệu ngưng lại.
Đại năng nhân tộc nhìn từng người bị đưa lên tế sống, rút cạn máu gào lên từng tiếng thê lương.
"Xưa nay nhân tộc và yêu tộc nước sông không phạm nước giếng, cớ gì lại xuống tay với chúng ta. Các ngươi không sợ thánh nhân trách phạt sao?"
Hắn không nhận được hồi đáp. Yêu thần nhóm và yêu binh yêu tướng lãnh đạm không quan tâm.
Nhân sinh luôn tàn nhẫn, không phải cứ người không chọc ta thì ta cũng sẽ không đụng tới ngươi. Suy cho cùng thiên đạo nằm trong tay kẻ mạnh.
Phi Đản : "Nương nương huyết tế và linh hồn đã sắp thu thập đủ."
"Vậy thì thêm một nhóm nữa rồi trở về thôi." - Hi Hòa đưa tay chỉnh trâm cài bị lệch trên mái tóc.
Nhân tộc nghe vậy liền vui mừng ôm lấy nhau, cuối cùng đại nạn cũng sắp qua.
Nhóm hơn bốn chục người được chọn cuối cùng bị đưa lên tế đàn để phanh thây thì lúc này gió lớn thổi tới. Cỏ cây lay động theo một hướng.
Thử Thiết, Quỷ Xa, Phi Đản tế ra pháp bảo, đôi mắt căng thẳng quan sát nhất cử nhất động của vạn vật xung quanh. Yêu hậu ngả người trên xa giá điềm tĩnh chảy chuốt ngoại hình.
"Bảo vệ nương nương!!" - Thử Thiết yêu thần cầm Lang Nha Bổng lao tới lấy thân đỡ hai cái hung khí không rõ là gì xé gió công kích. Quỷ Xa cũng dùng Phượng Tiêm Hỏa Kích tạo ra một lớp kết giới.
"Đại Nghệ đến rồi! Các huynh đệ, xông lên." - Hàng loạt cường giả Đại La cảnh của nhân tộc từ bị động nhìn thấy tình thế lập tức chuyển sang chủ động t·ấn c·ông yêu tộc.
Trên người Hi Hòa trào ra thái âm thần thủy. Dòng chảy hỗn loạn tràn về phía nhân tộc, người trần mắt thịt không kịp chạy trốn chỉ cần tiếp xúc qua da cả cơ thể hóa thành vĩnh cửu băng tuyết.
Nam chính nhanh như sóc từng nhịp di chuyển hủy đi kỳ phiên trấn trụ quanh tế đàn. Yêu tộc binh linh không đủ thời gian tránh đi bị dư âm nổ văng ra các hướng. Thái âm thần thủy chảy đến chỗ huyết tế bao bọc lại thành một khối băng vững chãi bảo vệ phía ngoài chậu máu.
Hi Hòa : "Yêu tộc làm việc, kẻ không liên quan tránh xa."
Trên trời xuất hiện mỹ nữ tiên thiên đạo cốt tay cầm cây roi chớp tắt lôi điện, có nửa thân dưới là rắn can đảm nhìn vào yêu tộc.
"Huyết tế đã thu thập đủ. Nữ Oa thánh nhân có lệnh không cho phép tận diệt nhân tộc huyết mạch."
"Cứ tưởng là ai. Chỉ là một cái đồng nữ nhỏ nhoi." - Hi Hòa bỉu môi, nàng kia là Tiểu Linh Nhi, cùng lắm chỉ là một con rắn thành tinh được Nữ Oa nhìn trúng theo hầu thánh nhân.
Tiểu Linh Nhi nghe vậy liền giả vờ ngạc nhiên : "Hi Hòa tiên tử nghe nói tiên tử bị Đông cung thiên đế trục xuất khỏi yêu tộc, bây giờ vẫn lấy danh yêu tộc ở đây ra oai sao? Thật bái phục da mặt của tiên tử."
"Nha đầu thối!"
Hàn khí trên thân Hi Hòa tỏa ra, nhiệt độ hạ xuống không phanh, hàn khí tác động làm tiết trời đang nắng xuất hiện tuyết rơi. Cỏ cây đông cứng trong bán kính trăm dặm.
Yêu hậu nâng lên Nguyệt Phiến vung thật mạnh mấy cái, cây quạt hậu thiên linh bảo này tác dụng so với hậu thế Quạt Ba Tiêu của Bà La Sát còn mạnh hơn mấy lần, nhanh chóng thổi bay toàn bộ sinh linh trên đường đi của nó mất tăm m·ất t·ích.
"Cẩn thận." - Nam chính đỡ lấy Tiểu Linh Nhi.
Hắn một tay ôm mỹ nữ, tay còn lại gọi ra Xạ Nhật Thần cung, miệng kéo căng dây cung bắn một loạt tiễn về hướng Hi Hòa.
Yêu thần muốn động thủ cứu giá thì rất nhiều nhân tộc tu sĩ tập kích tế đàn làm bọn họ phân tâm. Thiên binh thiên tướng như ong vỡ tổ tràn ra kết thành khiên thịt xung quanh Hi Hòa.
Bên này mũi tên Xạ Nhật Thần cung như có linh lại hướng từ trên xuống phóng thẳng xuống găm vào nhục thân đốt cháy da thịt yêu hậu.
"Nương nương!"
"Vu tộc!!!!" - Yêu hậu thân ảnh biến mất, tại chỗ xuất hiện một con cóc khổng lồ toàn thân lấp lánh ngọc quang miệng nghiền nát mấy cái mũi tên đầy phẫn nộ.
Bấy giờ yêu tộc binh lính tản ra xông tới bảo vệ tế đàn, bởi vì bản thể của Thiềm Thừ cường đại không kém Kim Ô, Hi Hòa hình dạng bản thể bọn họ căn bản không cần lo.
Tiểu Linh Nhi : "Hàn âm khí của Đại La viên mãn chàng không đối phó nổi đâu. Mau đi đi."
Nam chính : "Nàng vì ta mà đến sao ta bỏ rơi nàng được."
"Tất các ngươi đều phải c·hết cho bổn cung." - Hi Hòa thổi ra một làn khói trắng dày đặc, ai chạy không thoát bị chìm trong đó chỉ còn lại quần áo và bộ da khô rơi xuống.
Nam chính ra hiệu, cường giả nhân tộc hợp lực khởi động một vòng trận pháp khống chế ba vị yêu thần và yêu tộc đại quân. Tình thế nháy mắt xoay chuyển.
Phi Đản, Thử Thiết, Quỷ Xa bị trận pháp chế ngự vẫn đang toàn lực bảo vệ chu toàn cho tế đàn, sức lực rút cạn theo từng giây. Yêu tộc binh lính thì bị một lực vô hình quấn lấy không thể nhúc nhích.
"Yêu nữ, nếu ngươi không dừng tay đừng trách ta đem đám thiên binh này nổ c·hết."
Tuy nhiên chuyện không ai ngờ lúc này đã xảy ra, nhân tộc thường dân không cảm kích mà còn phẫn nộ. Một kẻ trong nhóm người bị hiến tế cuối cùng dùng hết sức lực cầm lấy đá ném vào nam chính và đại la cường giả nhân tộc.
Đáng lẽ yêu tộc sau khi lấy mạng của nhóm người cuối cùng sẽ rời đi, đằng này vì nhân tộc cường giả sau lưng cấu kết với vu tộc cứu bọn họ cho nên trong lúc hai bên giao đấu c·hết thêm mấy trăm sinh mạng vô ích.
"Đều tại các ngươi."
"Mau cút, nếu không phải tại ngươi thì người nhà của ta đã không c·hết."
"Xem chuyện tốt các ngươi làm đi, thê tử và mẫu thân ta vốn có cơ hội sống đều c·hết rồi."
"Chính các ngươi cấu kết với vu tộc chọc giận thần linh. Thần linh mới tận diệt chúng ta."
Nam chính sững sờ, đáng lẽ người bị chửi mắng và nguyền rủa phải là yêu tộc, vì sao hắn đứng ra bênh vực còn bị phỉ nhổ. Cường giả nhân tộc cũng vô cùng bối rối. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được người thân quay lưng với mình.
Một ông lão già nua chống gậy đi tới chỉ tay vào nhân tộc cường giả. "Các ngươi mau nhận tội đi."
Đại năng nhân tộc nghe vậy liền quát lớn. "Bọn chúng không phải thần linh mà ác ma."
"Không có các thần thương xót bao nhiêu năm qua chúng ta làm sao mưa thuận gió hòa. Ngươi cũng không khôn lớn được như thế, bây giờ có chút bản lĩnh lại muốn phạt thần, tội ác tày trời."
Lời ông già kéo theo rất nhiều người mù quáng tin tưởng, khác với đám thiếu niên tu hành tiên đạo nhìn rõ bản chất yêu tộc thì đám người phàm này coi yêu tộc là thần linh, cho dù yêu tộc có g·iết c·hết họ cũng là ý trời, không hề oán trách.
"Xin nương nương khai ân. Tha lỗi cho sự mạo phạm của chúng tôi."
Đoàn người nối gót đi tới trước mặt bản thể của Hi Hòa quỳ lạy. Van xin sự tha thứ.
Mắt thấy yêu thần bị trận pháp chế ngự, Hi Hòa miễn cưỡng hóa lại hình người. Dưới áp lực của đám dân đen, đại năng nhân tộc buộc phải hủy đi trận pháp thả người.
Yêu hậu Hi Hòa nhìn kỹ nam chính, ghi nhớ chuyện ngày hôm nay. Sau đó cùng đại quân mang theo tế đàn trở về thiên giới. Nhân tộc cũng nhanh chóng trở mặt vạch rõ ranh giới với nam chính, bọn họ cùng vu tộc dù sao cũng không chung đường.
"Ta đã sai ở đâu?" - Phải mất một lúc hắn mới thôi nhìn theo bóng dáng đoàn người.
Tiểu Linh Nhi an ủi không được đành ngậm ngùi trở về chỗ Nữ Oa phụng mệnh trước.
"Tặc nhân đáng ghét dám đả thương dì Hi Hòa. Đốt c·hết ngươi."
Liền sau lưng truyền tới một cái cầu lửa nóng bỏng. Nam chính nhanh tay dùng cung tên bắn thẳng, xuyên qua cầu lửa bay vào bụi rặm bên đường.
"Oa oaa... ! Đau quá. Cánh của ta!!!!"
Sau đó là tiếng khóc lóc chói tai hình như là của một đứa trẻ con.
Nghê Thường định mặc kệ rồi bỏ đi nhưng đã đi được một đoạn rất xa vẫn còn nghe thấy tiếng khóc, bất quá đành phải trở lại xem thử.
Hắn bước đến chỗ bụi rặm, không khỏi kinh ngạc.
Hài tử yêu tộc khoảng năm tuổi hơn, bả vai bị thần tiễn trọng thương, kì lạ là đứa trẻ này ngoại hình chẳng khác gì Đông Hoàng Thái Nhất thu nhỏ, màu tóc trắng dài. Giống nhất ở ánh mắt hổ phách.
Có điều nam chính đối với đứa trẻ này không hiểu sao lại có cảm giác như quen biết đã lâu, tim hắn cũng muốn loạn nhịp.
"Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!!!" - Hài tử khóc càng lúc càng to hơn.
Nó nén đau lén dùng tay tự lau đi tiên huyết màu vàng từ vai mình chảy ra. Mẫu thân từng dặn hồng hoang hiểm ác, phụ thân của nó lại rất nhiều kẻ thù cho nên không thể cho bất cứ ai biết thân phận và bản thể của mình là cái gì.
Nam chính : "Ngươi là ai vì cớ gì t·ấn c·ông ta?"
"Nhìn ngươi thấy ghét nên ta đánh! Ngươi không nói võ đức bắt nạt trẻ con Oa oa... Oa..."
"Thật phiền! Để ta xem thử."
Nam chính lại gần thận trọng cởi áo xem v·ết t·hương cho nó. Tiểu hài tử cũng không có phản ứng.
Lực bắn ban nãy không quá mạnh, tuy nhiên đứa nhỏ này hóa hình không lâu, cơ thể có vẻ ốm yếu cho nên một cái tác động cũng tạo nên v·ết t·hương khá nghiêm trọng. Xương vai trái hình như gãy rồi.
Nam chính :"Ngươi là loài gì tu luyện thành? Cái loại nội thương này tệ gì cũng phải nắn lại xương."
"Quạ." - Nó lạnh nhạt đáp gọn.
Nam chính bắt đầu thấy là lạ, ngoại hình đã giống rồi. Mà lại là cùng loài quạ... Có khi nào đứa nhỏ này là con của Đông Hoàng Thái Nhất không? Tuy nhiên hắn lại bỏ ngay ý nghĩ đó.
Con của Đế Tuấn và Thái Nhất là yêu tộc thái tử, yêu tộc công chúa cành vàng lá ngọc, làm gì có chuyện thả cho một mình chạy long nhong ở đại địa toàn là vu tộc như thế.
"Quạ thì chắc một tuần là khỏi. Trong thời gian đó không thể bay, ta băng bó cho ngươi xong thì nhanh chóng về nhà. Gần đây vu tộc rất hay lui tới. Cái ngoại hình của ngươi giống một kẻ mà vu tộc rất ghét, tự mà liệu hồn đi."
"Ta không về được... Oa oa oa...!
Tiểu hài tử vốn đã nín lại đột nhiên khóc to hơn. Cánh bị thế này làm sao mà bay nổi. Thái âm tinh và Thái Dương tinh đâu phải cách đại địa một hai dặm đường đâu.
Nam chính : "Vậy thế này, nhà ngươi ở đâu. Ta đưa ngươi về."
Sợ nam chính có ý xấu nó nhất định không nói mà yêu cầu hắn bảo vệ nó đến khi lành sẽ tự mình về nhà. Nam chính lập tức từ chối, hắn với thân phận là vu tộc không thể chứa chấp được.
Cứ như vậy sao khi băng bó xong để bỏ lại đứa nhỏ rời đi mất.
"Đáng ghét! Đợi về được sẽ mách với nương đánh gãy chân ngươi."
Tiểu hài tử đến chỗ dòng suối uống nước, hạ phàm lần này là lén theo quân đoàn của dì Hi Hòa.
Đại bá nói cha đang vân du tứ hải, sau khi trở về sẽ đến Thái Âm tinh thăm nó, tuy nhiên một lần đi này không biết qua bao nhiêu năm, nó không muốn đợi, quyết định xuống đại địa đi tìm ông ấy.
Quảng Hàn cung.
Thường Hi tiên tử bước vào tẩm cung.
"Phi Phi! Nữ nhi bảo bối của ta. Nương có mang mấy quả Phù Tang của đại bá cho con này."
Nàng đến gần giường bông kéo chăn xuống định hù tiểu hài tử một cái, liền phát hiện bên trong chỉ là một cái hình nhân. Thường Hi hốt hoảng nhìn ra ngoài, đại trận lớn nhỏ ở Thái Âm tinh vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu ngoại nhân xâm nhập. Vậy chỉ có một nguyên do là cái tiểu nha đầu này trốn ra ngoài.
Thường Hi : "Người đâu, mau đến cổ thiên đình báo cho thiên hậu và thiên đế biết. Phi Phi biến mất rồi."