Chap 25 : Hồng Mông Tử Khí, Đông Hoàng đảo chính.
Đế Tuấn diễn giải sơ quy tắc vận hành cùng cách bố trận cho tất cả mọi người xong liền bế quan để hoàn thiện hai cái đại trận trong thời gian ngắn nhất, biết tính tình đệ đệ, sở vụ Cổ thiên đình y giao lại cho Côn Bằng.
Hai người trở về cùng nhau, bọn họ thả bước đi đến Chiến Tiên Đài. Đúng lúc bên dưới đang tiến hành sát hạch tranh đấu.
Côn Bằng : "Đồ Vu kiếm nên tính cho nhanh. Đệ có thể qua mặt Đế Tuấn được chứ Hồng Quân và hệ thống vẫn đang nhìn."
Trước lúc hành quyết tên yêu soái kia, hắn có đọc nội tâm của y phát hiện rất nhiều người biết sự tình máu nhân tộc dây vào binh khí có thể xuyên qua tổ vu chi thân.
Chẳng lẽ cứ ngồi đó canh ai tấu lên Đế Tuấn là g·iết kẻ đó.
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Mỗi chuyện đối đầu với nam chính thôi đệ cũng đã rất mệt mỏi rồi. Huống hồ hai cái đại thần phía sau."
"Đệ phải có lòng tin chứ? Thử nhìn tên tiểu tử dưới đó mà xem!!"
Dưới Chiến Tiên đài một tiểu binh tu vi Thiên Tiên đang bị dẫm dưới chân của tên Huyền Tiên đỉnh phong, bộ dáng thê thảm vô cùng nhưng không nhận thua.
Đáng tiếc đâu phải ai cũng là nam chính dựa vào lòng tin có thể lật kèo. Dám khiêu chiến đối thủ hơn mình hai cái đại cảnh giới.
Nhận thua trở về tu luyện ngày sau lại báo thù không tốt hơn ở trước mặt bao nhiêu người b·ị đ·ánh đến ngóc đầu không lên hay sao?
Mấy cái suy nghĩ đó được hắn âm thầm giữ lại cho riêng mình. Ngoài mặt ra vẻ tán dương.
"Hắn có lòng tin để làm điểm tựa, ta chẳng có gì."
Những người coi trọng cố gắng của người khác không thể nào là loại người vong ân bạc nghĩa. Côn Bằng một lúc đắn đo liền lấy ra Hồng Mông tử khí đưa trước mặt Đông Hoàng Thái Nhất.
"Lão đệ. Ngươi còn có ta, chúng ta không đánh không quen. Cái này hồng mông tử khí coi như quà lão già này tặng ngươi."
Đông Hoàng Thái Nhất làm ra vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng từ chối mà trong tâm kì thực đã rất phấn khởi.
"Vậy sao được, thánh vị lớn lao. Ta không thể nhận."
Côn Bằng lắc đầu, bản thân là pháo hôi, không ảnh hưởng nhiều đến cốt truyện, sinh tử tự bản thân có thể tự định đoạt.
"Vẫn là ta không thể nhắm mắt nhìn ngươi c·hết, nếu xem ta là bằng hữu liền nhận đi."
Hồng Mông tử khí là kim bài miễn tử trong vu yêu chiến. Thành thánh về sau, thiên đạo tại thế, nguyên thần bất diệt. Đông Hoàng Thái Nhất đưa tay đón lấy. Gương mặt rạng ngời.
"Côn Bằng! Huynh đúng là bằng hữu tốt nhất đời này của ta."
Y gật đầu rồi báo có việc trở về yêu sư cung.
Tay cầm chặt Hồng Mông Tử Khí, mọi chuyện thậm chí còn thuận lợi vượt xa dự kiến, không nén được vui mừng Đông Hoàng Thái Nhất bật cười thành tiếng. Tam Thập Tam Thiên nổ lên sấm chớp ngang trời.
Hồng Quân lão tổ như cảm ứng được biến số đưa tay lên bấm quẻ, đáng tiếc lần này ông ta không tính ra được.
Thái Nhất trở về tẩm điện vào ôn tuyền lôi cái xác nam chính từ thủy ngục ra rồi nhập hồn vào. Không gian hệ thống hiện ra.
Dường như chỉ chờ có vậy nó đã nổi đóa lên.
"Tên nhóc họ Lý kia, hình như ta chiều ngươi quá nên muốn trèo lên đầu ta ngồi. Cả nữ chính ngươi cũng dám thịt."
Mỹ nhân ái mộ anh hùng là chuyện xưa nay không hiếm, huống hồ Thái Nhất Thường Hi là thanh mai trúc mã. Hắn chốt bằng câu cuối nghe mát lòng mát dạ đến nổi nó muốn mắng cũng không mắng được.
"Đến cả hệ thống toàn năng vô địch siêu cấp như ngươi còn không lường trước được, ta làm sao mà ngờ tới."
Hệ Thống : "Hứ! Không thèm chấp ngươi, tìm ta có việc gì mau nói."
Thấy nó nguôi giận, Đông Hoàng Thái Nhất đi thẳng vào vấn đề, hắn muốn sửa đổi cốt truyện một chút, hệ thống lập tức dọa đánh rớt cảnh giới xuống chuẩn thánh sơ kì.
"Bình tĩnh đã. Chỉ thay đổi quá trình thôi chứ kết quả vẫn giữ nguyên. Cuối cùng vu yêu hai tộc vẫn bại trận, ta vẫn bị nam chính g·iết."
Hệ thống nghi ngờ, ủa nếu vậy thì sửa làm gì?
Thì sửa cho lẹ chứ làm gì. Hắn gợi ý thay vì yêu tộc luyện đồ vu kiếm rồi đến sự kiện nam chính xạ nhật, hai tộc mới bộc phát đánh nhau thì nó có thể rút gọn lại cho lẹ. Cụ thể không cần luyện Đồ Vu kiếm.
Hệ thống : "Không luyện Đồ Vu kiếm các ngươi làm gì có v·ũ k·hí đánh vu tộc?"
Đó là chuyện của yêu tộc. Miễn hai thế lực lớn đi xuống theo kịch bản. Nội bộ vu yêu chiến là tình tiết phụ trong dòng thời gian chính, không cần đào sâu. Hệ thống cân nhắc lại, cho là có lý, làm theo cách này vừa nhanh, vừa gọn cho nó và hắn.
Nhưng từ khi hắn làm phản diện luôn cố tình câu kéo tình tiết không muốn làm việc. Đột ngột hăng hái như thế, sẽ không có quỷ kế gì đi?
Đông Hoàng Thái Nhất. "Ta chán ở đây rồi, muốn nhanh chóng hoàn thành rồi trở về, chẳng lẽ không được?"
Nghe thế nó cũng an tâm phần nào, dù sao thì giấc mộng thần tiên cũng chỉ là giấc mộng, ai rồi cũng muốn trở về cuộc sống bình thường.
Nó đồng ý thả cho hắn thích làm gì thì làm nhưng bắt buộc phải ngoan ngoãn để nam chính xạ nhật.
Thái Nhất vui vẻ đi ra. "Cứ quyết định vậy đi." Vậy là xong phần hệ thống, chỉ còn lại chỗ Hồng Quân đạo tổ.
Không luyện Đồ Vu Kiếm, hắn xem thử Hồng Quân với vai trò người phát ngôn của thiên đạo lấy cái gì hoàn trả nhân quả cho nhân tộc. Mà nhân tộc không có khí vận ủng hộ, như thế nào quật khởi.
Tử Tiêu cung cửa lớn. Đông Hoàng Thái Nhất gặp Hạo Thiên lúc này chỉ là một tiên đồng.
"Phiền ngươi thông báo đạo tổ, yêu tộc Thái Nhất muốn cầu kiến."
Hạo Thiên : "Đạo tổ dặn ta ở đây đợi, Đông Hoàng có thể trực tiếp đi vào, không cần thông báo."
Tử Tiêu cung vẫn như năm đó, 3000 cái chỗ ngồi bao phủ bên hình xoắn ốc phía trên. Mênh mông thần quang, thiên đạo phù văn bay lượn không ngừng. Khác ở chỗ tứ bề không một bóng người. Tĩnh mịch an yên.
"Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?" - Giọng nói vang lên từ khắp các bồ đoàn nhưng không thấy bóng ai.
Đông Hoàng Thái Nhất trong lòng chế giễu. Hồng Quân một cái bấm tay tính ra thiên địa vận mệnh lại không biết hắn đến vì chủ đích gì?
"Lão sư, tiểu đồ muốn đế vương khí vận, tuy nhiên cái này hiện nay bị huynh trưởng ngưng tụ trên người không biết ta có thể cưỡng đoạt không?"
Hồng Quân nhịn không được liền hiện thân nhìn hắn một cái. Đông Hoàng Thái Nhất ý tứ muốn chí tôn thiên đế danh phận, chẳng làm Đông Hoàng nữa. Thật là để y một phen suy tư.
"Có thể!"
Thiên định hồng hoang đế vị vốn là của hắn.
Nữ Oa tạo người, Tam Thanh mở giáo, Thái Nhất ngự thiên hạ.
Về sau lập yêu tộc nhường Thái Huyền một bước mang đế vị và khí vận chia sẻ cho ca ca. Bây giờ lấy lại đồ của mình, thiên đạo cũng không có bất kì cái thái độ gì.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Tạ lão sư cho phép, tiểu đồ cáo từ."
Đạo tổ nhìn theo, tiếng thở dài rơi xuống Tử Tiêu cung.
Bước thẳng vào Đại Nhật thần cung chính điện, hắn cho gọi thập đại yêu thần cùng toàn bộ yêu chúng.
"Sau này thiên đình chỉ có một cái đế vị."
Vừa dứt câu toàn bộ người trong điện không hiểu chuyện gì hoang mang nhìn nhau.
Hi Hòa : "Tiểu thúc, ngươi có ý gì?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Nghe không rõ sao?! Ta từ nay về sau chính là yêu tộc thiên đế. Hôn sự của ngươi và Thái Huyền cũng xem như hủy bỏ. Thiên hôn cái gì đó không cần thiết nữa."
Cả yêu tộc bắt đầu náo loạn. Từ lúc lên ngôi thiên đế Thái Huyền lấy danh Đế Tuấn, bây giờ Đông Hoàng Thái Nhất dùng cái tên đó, chính là nói hắn muốn phế bỏ thần chức của ca ca.
Như để khẳng định lại, Thái Nhất gọi ra Yêu Hoàng kiếm chém nát vương tọa của Đế Tuấn.
Hi Hòa vừa giận vừa sợ, nàng đưa tay chỉ trích.
"Ngươi vi Đông Hoàng, Đế Tuấn vi thiên đế. Là thiên đạo tán thành. Bây giờ ngươi dám cả gan phế thiên đế. Thiên đạo không dung nổi ngươi."
Thái Nhất bật cười : "Đạo tổ đã cho phép, ngươi có tư cách gì chỉ trích trẫm?"
Mọi người run sợ, chém nát vương tọa ai cũng nghĩ thiên đạo sẽ nổi giận t·rừng t·rị Đông Hoàng Thái Nhất nhưng lúc hắn tuyên bố xong thiên đạo một chút dị tượng cũng không có phản ứng lại.
Quả nhiên như thế, thiên đạo ngầm khẳng định lời hắn.
Thường Hi : "Thái Nhất?"
Hắn nhìn nàng, lòng bàn tay nắm chặt vào Yêu Hoàng kiếm, chuyện đã đến nước này tuyệt đối không được mềm lòng. Lượng kiếp giáng xuống, ai chạy được cứ chạy.
"Bao nhiêu năm qua ta bán mạng cho thiên đình, vậy mà ca ca tốt của ta bế quan thà giao lại triều chính cho yêu sư cũng không giao cho ta. Ta gọi hắn ca ca, hắn lại coi ta là thuộc hạ. Nàng nói xem?"
Bạch Trạch : "Bệ hạ sợ người vướng bận triều chính không thoải mái cho nên mới giao cho yêu sư."
Anh Chiêu : "Thỉnh Đông Hoàng nghĩ lại."
"Thỉnh Đông Hoàng nghĩ lại."
"Câm miệng! Ý ta đã quyết, sâu kiến như các ngươi chỉ cần nghe theo."
Đông Hoàng Thái Nhất tế ra Hỗn Độn chung, chúng yêu hoảng sợ lùi xa, hắn muốn làm thiên đế đến cả thiên đạo cũng không quản, bọn họ dám quản?!
Thái Âm tinh Hi Hòa phản kháng, nàng mặc kệ Thái Nhất làm Đông Hoàng hay Thiên Đế, nhân duyên của nàng và Đế Tuấn do thiên đạo ban xuống, hắn không có quyền quyết định.
Thái Nhất trừng mắt : "Vì ngươi không xứng! Một cái Đại La Kim Tiên đòi làm thê tử của bọn ta? Không biết xấu hổ."
Hi Hòa không tin vào mắt mình, loạng choạng muốn ngất.
"Tỷ tỷ!!!" - Thường Hi tiên tử vội chạy đến đỡ. "Thái Nhất! Chẳng lẽ cả ta cũng không xứng với ngươi?"
Đông Hoàng Thái Nhất trăm vạn không nỡ nhưng miệng lại lạnh lùng thốt ra lời lẽ cay độc.
"Từ nay về sau các ngươi không còn là người của yêu tộc nữa. Chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Thường Hi c·hết lặng, đôi vai mỏng manh run lên bần bật. Vốn định báo tin vui nguyên dương của hắn và nguyên âm của nàng kết hợp thành công, chẳng bao lâu nữa sẽ nở ra một tiểu kim ô.
Có nằm mơ cũng không ngờ được lại nghe những lời này.
"Thái Nhất!..." - Nước mắt giai nhân chảy xuống thành dòng.
Nữ Oa thánh nhân ngồi ở Oa Hoàng quan sát tình hình mà bất bình thay cho Thái Âm tỷ muội. Muốn đảo chính cũng không nên từ hôn, họ theo bước yêu tộc từ những ngày sơ khai, hành xử như vậy quá tuyệt tình.
Trước mặt bao nhiêu người từ hôn, mặt mũi các nàng đều rơi sạch. Chắn chắc sẽ hận hắn đến suốt đời.
Ngoài Nữ Oa ra những vị thánh nhân khác cũng đang nhìn yêu tộc.
Nguyên Thủy, Lão Tử không biết nguyên do Đông Hoàng Thái Nhất muốn đoạt đế vị, nhưng cũng chẳng sao, đại thế yêu tộc và vu tộc đều vong, yêu hoàng hay yêu đế là hữu danh.
Phục Hy truyền âm cho hai tỷ muội Hi Hòa về trước, việc này hắn sẽ tìm hiểu rồi nói lại cho Đế Tuấn.
Thập đại yêu thần tâm tư rối bời, Côn Bằng tới, y mới về cung chưa ngồi nóng chỗ đã vội chạy đến. Vì cái gì đột nhiên muốn đảo chính? Chưa từng nghe Thái Nhất nói qua chuyện này.
Côn Bằng : "Đông Hoàng điện hạ."
"Yêu sư, đến đúng lúc lắm, chiếu cáo xuống toàn bộ tộc đàn. Ta chính là thiên đế, duy nhất yêu tộc thiên đế."