Chap 24 : Đồ Vu Kiếm muốn xuất thế?
Còn chưa đợi nam chính phản ứng, hệ thống đã đưa y đến trước cửa Thái Âm Tinh.
Tinh cầu thái âm hoa rơi đầy trời.
Âm hàn lạnh lẽo ở đây chỉ có Thiềm Thừ và Ngọc Thố là chịu nổi. Cả một lục địa mênh mông u tịch.
Trong Quảng Hàn cung tỷ muội Hi Hoà đang dùng nguyên âm cùng nguyên dương kết hợp. Hai đạo nguyên khí quấn lấy nhau biến thành những quả trứng lấp lánh ánh vàng.
Họ hết sức vui mừng, tuy nhiên ngay sau đó đã tràn ngập thất vọng, quả trứng thiếu tim thai.
Mỗi lần sinh con theo cách này tiêu tốn cực nhiều bản nguyên, tỉ lệ thành công lại thấp. Tổng cộng đã dùng hết ba phần bản nguyên của mình và Đế Tuấn mà không có bất cứ kết quả gì.
"Có lẽ số trời không cho ta có hài tử."
Thường Hi : "Tỷ tỷ đừng bi quan, lát nữa ta đến tìm Thái Nhất và tỷ phu lấy thêm nguyên dương thử lại."
"Đừng." - Hi Hòa lắc đầu.
Liên tục trích bản nguyên sẽ ảnh hưởng đến quá trình tu luyện, sau đại chiến ở Bất Chu Sơn bọn hắn cũng mệt mỏi rồi, thực lực của yêu tộc so với vu tộc bây giờ không khác gì trứng chọi đá.
Nàng thừa biết bắt cả hai đưa ra bản nguyên một cách vô ích sẽ làm lung lay nền móng cả yêu đình.
Bàn tay Hi Hòa sờ lên vỏ từng quả trứng lạnh ngắt. "Con của ta."
"Để muội tiễn chúng. Tỷ vào trong nghỉ ngơi đi."
Thường Hi ôm lấy mấy hai quả trứng đi ra ngoài. Nàng đặt chúng xuống dưới gốc cây Nguyệt Quế. Xung quanh cũng có rất nhiều quả trứng khác.
Dù cho chỉ là những cái vỏ trứng vô hồn nhưng đều hình thành từ nguyên dương khí và nguyên âm khí coi như một nửa hài tử bọn họ.
Nam chính còn đang say đắm trong huyền cảnh lung linh, lạc bước đến bên Nguyệt Quế thụ. Bắt gặp thiếu nữ xinh đẹp ngồi cạnh những quả trứng màu vàng sáng rực.
Đó là lần đầu tiên y trông thấy một người xinh đẹp đến như thế. Chẳng một thơ ca mỹ từ nào nơi trần tục có thể miêu tả được dung mạo của nàng.
Vu yêu chiến lần trước bóng hình nàng ẩn hiện trên mây, chưa có dịp nhìn rõ như hiện tại.
Nam chính : "Gặp qua Thái Âm tiên tử."
Hệ thống hiện ra đầy mong đợi, lần đầu tiên nam chính gặp nữ chính. Lãng mạn c·hết đi được.
Nó mang ra một cái máy ảnh mini chuẩn bị lưu lại khoảng khắc này thì hành động tiếp theo của Thường Hi như tạt một gáo nước đá.
Nàng đối với vu tộc thập phần ghét bỏ, sắc mặt biến chuyển rõ rệt.
Hàn khí nương theo chuyển động cánh tay nàng tụ thành băng kiếm, đầy trời cánh hoa nháy mắt hóa tuyết trắng. Cuồng phong rít thổi, cảnh sắc từ cổ tích biến thành cổ mộ. U ám tột độ.
Thường Hi : "Tặc nhân vu tộc dám xông vào thái âm tinh, lá gan không nhỏ nhỉ?"
Nam chính : "Đây là vợ ta?? Tiền bối, ngươi chắc chứ?"
Hệ Thống : "Cái này...!"
Chính tay nó gieo giắt khí vận chi nữ trên người nàng, bây giờ nguyên do gì nữ chính mệnh cách đó biến mất rồi.
Quan trọng hơn là toàn bộ nữ nhân trong thế giới này đều được thiết lập yêu mến nam chính thì người đáng lẽ là vợ cả của y lại phản ứng có khác gì huyết hải thâm thù đâu.
Nghê Thường ngắm chiếc trâm cài tóc trên đầu Thường Hi, y từng thấy qua thứ như vậy trước đây, thuân Ô linh vũ của Đông Hoàng Thái Nhất. Hẳn là không phải tự nhiên nó lại ở đó.
Thiên mệnh chi tử không có vẻ gì là tức giận, vốn dĩ y không coi trọng việc lập hậu cung mà có cảm giác mình sắp đột phá Đại La Kim Tiên. Tại hệ thống cứ bắt đi tìm nữ nhân nếu không thời gian này Nghê Thường đã vùi đầu đi săn hung thú rồi.
Hệ thống phát hiện cái lông Kim Ô khả nghi kia liền hiểu ra tác giả cái vụ rối rắm này không ai khác là Đông Hoàng Thái Nhất.
Thêm cái tên nam chính bất thường này nữa, vợ y bị người ta đoạt mất mà lại dửng dưng như không. Đợi khi rãnh rỗi nó nhất định scan lại giới tính của tên này.
Nam chính : "Tiên tử hiểu nhầm rồi. Ta chỉ tình cờ đi ngang."
Thường Hi âm thầm đánh giá, Thái Âm tinh vô số pháp trận ẩn, có thể mò tới tận chỗ trung tâm của tinh cầu mà không cần nàng dẫn đường chứng tỏ thực lực đối phương không dễ đối phó.
"Nơi đây không hoan nghênh vu tộc."
"Đã vậy không dám làm phiền tiên tữ." - Sợ đắc tội mỹ nhân, nam chính truyền tống khỏi đó.
Ra tới bên ngoài, hệ thống không ngừng lãi nhãi, hay rồi! Nữ chính nhất kiến chung tình với Đông Hoàng Thái Nhất.
Khổ nỗi bắt buộc chánh cung của nam chính phải xuất thân từ thái âm tinh để có thiên địa khí vận mà phụ trợ y xây dựng cơ đồ. Nhìn tới nhìn lui nơi này chỉ có hai tỷ muội Hi Hoà, Thường Hi, giờ cả hai đều không thích nam chính, đi đâu tìm một cái thiên mệnh nữ nhân.
Quá bực bội nó chuyển sang trút giận lên Nghê Thường tội nghiệp.
Hệ thống : "Vừa lòng chưa? Bây giờ nữ chính cũng không thèm nhìn ngươi mà chạy đi thích Đông Hoàng Thái Nhất! Ta coi ngươi sau này lấy đâu ra khí vận mà xây đại nghiệp. Chẳng bằng đi Tây Phương giáo xuất gia làm hòa thượng cho rồi."
Nam chính :"Tiền bối không phải nói trong thiên hạ cái gì cũng không qua được tính toán của ngươi sao?"
"Ta chỉ gieo khí vận chi nữ lên người nàng ta thôi, thích hay không còn tùy vào sự cố gắng của bản thân ngươi. Trên đời này nếu cái gì cũng tuân theo ý trời thì đã không có sự xuất hiện của ma đạo."
Nam chính : "Hệ thống tiền bối, ngươi đừng giận nữa mà! Cũng đâu phải Thái Âm tinh chỉ có hai nàng ấy. Lúc nãy ta thấy dưới gốc Nguyệt Quế có một vài cái vỏ trứng. Nói không chừng còn có sinh linh khác."
"Vỏ trứng?" Hệ thống khẩn trương. " Vậy liền đi xem thử."
Hai người ẩn khí tức xâm nhập vào thái âm tinh lần nữa. Bên dưới gốc Nguyệt Quế quả nhiên có những quả trứng còn mới nhưng lại không có sinh khí.
Bất quá hai người họ cũng không biết là trứng của Hi Hoà và Thường Hi tạo ra mà nghĩ là do con vật nào đó bỏ lại.
Hệ thống :
"Ta thấy chắc do mấy con thỏ ngọc để lại. Không bằng thả vào đây thiên mệnh chi nữ phúc khí. Đợi nó lớn lại tìm ngươi kết duyên."
Nam chính nhíu mài, mấy cái vỏ trứng này vô cùng khả nghi, ai biết là giống loài gì, y sống mấy ngàn năm chưa thấy qua con thỏ nào đẻ trứng cả.
Hệ thống mặc kệ, miễn là nữ, trứng con gì đâu có quan trọng. Nó thả vào một trong phúc vận dày đặc. Để tránh tình huống ngoài ý muốn như Thường Hi, bắt buộc nam chính trích máu làm dẫn.
Y làm theo, máu đào chảy lên lớp vỏ lập tức ngấm vào, lúc này hệ thống lại thao tác một cái gì đó, phút sau tim thai hình thành, sinh linh bên trong theo đó bừng tỉnh.
Hệ thống gật đầu hài lòng. "Nàng vì ngươi mà sinh ra. Không sợ bị ai đoạt mất nữa."
Xong việc họ rời đi, để lại quả trứng nhỏ âm thầm phát triển, hấp thụ nguyên âm và nguyên dương từ những cái vỏ trứng sót lại quanh đó, lông cánh hình thành. Một cái Kim Ô khẽ chuyển mình bên trong.
Đông Hoàng Thái Nhất cùng Đế Tuấn đang thảo luận quân tình thì tim đập mạnh một hồi. Nguyên thần hưng phấn cao độ.
Thái dương chân hoả mất kiểm soát kịch liệt tuôn ra bao phủ Thử Thiết và Kế Mông bên cạnh. Tất cả đều bị dọa một phen.
Kế Mông yêu thần khói từ miệng nhả ra như ấm nước sôi, lông tóc bị đốt trụi một mảng, chúng yêu hú hồn hú vía, may mà bọn họ đứng xa.
Hai vị yêu hoàng cảm nhận phúc vận yêu tộc lại tăng lên một ít, tuy nhiên cũng không bận tâm nhiều mà tiếp tục thảo luận chuyện chiến sự.
Đế Tuấn :
"Chư vị có ý kiến gì cứ nói. Vu tộc da thịt hầu như đao thương bất nhập, vấn đề không giải quyết được sẽ có rất nhiều huynh đệ tiếp tục nằm xuống."
Phục Hy : "Đế Tuấn đạo hữu hay là dùng cao cấp linh thạch luyện xem."
Bạch Trạch :
"Nhục thân bọn hắn từ tinh huyết Bàn Cổ mà thành, vô cùng vững chãi. Thượng cấp linh thạch cũng không xuyên nổi. Hai vị bệ hạ! Ta có ý này, thử chiêu dùng độc trị độc đi. Lấy máu để luyện thần khí."
Đế Tuấn : "Máu à?"
Đông Hoàng Thái Nhất nghe đến dùng máu thì dáng ngồi bắt đầu không tự nhiên. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ hiện giờ yêu tộc vẫn còn có thể cứu vãn được nhưng nếu thật sự đi luyện đồ vu kiếm, vô tận nghiệp lực giáng xuống. Không thể trở mình.
Có một phần trăm cơ hội thay đổi hắn cũng sẽ thử.
"Huynh trưởng! Ta thấy dùng máu luyện kiếm không ổn cho lắm."
Lúc này có vị Đại La chính thần cho gọi vào một tên yêu soái.
"Bẩm thiên đế, thần có một phát hiện lớn. Lần trước ở chỗ nhân tộc, quân ta có t·hảm s·át một ngôi làng, lúc đó máu của chúng...."
AAA!!!
Tiếng thét chói tai vang lên, còn chưa kịp hết câu tên tiểu yêu bị thái dương chân hỏa đốt cháy, cả cơ thể bùng lên như một ngọn đuốc sống, thần hình câu diệt trong nháy mắt. Một sợi lông tóc cũng không còn.
Đế Tuấn nhìn người vừa ra tay, Đông Hoàng Thái Nhất sắc mặt lạnh ngắt.
"Hoàng đệ! Sao lại g·iết y?"
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Hắn xem thường quân lệnh, Cửu Anh! Có phải lần trước trong lúc viễn chinh sa trường ngươi có ra lệnh đại quân tha mạng cho một ngôi làng nhân tộc không?"
Cửu Anh ngẩn ra một chút rồi gật đầu, đúng là lần đó cùng Anh Chiêu thủ Nữu Dương, phu nhân của y đang mang thai có xin tha mạng cho một ngôi làng bị yêu tộc binh lính bắt được.
Cửu Anh đã đồng ý rồi bỏ đi mà không biết đám thuộc hạ sau lưng mình đã tự ý hành quyết toàn bộ.
Nghe qua đúng là đám yêu soái này đã phạm vào tội khi quân nhưng Đông Hoàng Thái Nhất cũng không nên vì một đám nhân tộc đ·ã c·hết mà ra tay với người mình như vậy.
Việc này khiến Đế Tuấn nghi ngờ. Để y nói hết g·iết cũng không muộn mà. Thái Nhất gấp như vậy làm gì.
Đế Tuấn gặng hỏi tên Đại La chính thần đã dẫn yêu soái đó vào. - "Xích Hống, ngươi biết tên yêu soái vừa rồi muốn tâu cái gì lên trẫm không?"
"Bẩm hai vị thiên đế...." - Đại La chính thần nhìn thấy thuộc hạ c·hết không kịp ngoáp có chút rén.
Ban đầu định để hắn tấu lên chuyện phát hiện dùng máu nhân tộc dính trên kiếm có thể chém xuyên qua cơ thể đại vu thì sẽ được hai vị yêu hoàng ban thưởng. Tên này thuộc binh đoàn của y, chắc chắn y cũng được thưởng ké.
Nào ngờ tên thuộc hạ bị ghép vào tội xem thường quân lệnh xử tử tại chỗ. Bây giờ y đứng ra nói sẽ bị vạ lây trở thành kẻ tiếp theo bị đốt trong thái dương chân hỏa.
Nghỉ đến đây mồ hôi chảy đầm đìa. "Bẩm hai vị thiên đế, thần không biết gì hết ạ."
"Tốt! Vậy lui xuống đi." - Đông Hoàng Thái Nhất thở dài.
Qua được lần này sợ không qua được lần sau, yêu tộc dạo này g·iết nhiều nhân tộc như vậy không sớm thì muộn bí mật máu của nhân tộc xuyên được thân thể tổ vu cũng bị phơi bày ra.
Nhỏ nhoi yêu soái hắn có thể diệt khẩu nhưng Đại La chính thần thì khác. Lúc ấy Đế Tuấn sẽ ra tay ngăn lại và truy hỏi nguyên nhân.
"Hôm nay triệu tập mọi người là muốn để các người xem qua một chút."
Còn đang miên man suy nghĩ bước tiếp theo sẽ bưng kín chuyện này ra sao thì Đế Tuấn mang ra Đông Hoàng chung đưa lại cho Thái Nhất. Hà Đồ Lạc Thư mở ra một cái tiểu thiên thế giới, tất cả bị hút vào trong đó.
Trong tiểu thế giới này Đế Tuấn chi phối vận vật, y tạo ra rất nhiều trận kỳ. Diễn hóa tách ra Hà Đồ Lạc Thư thu nhỏ. Pháp bảo bị hút lên tinh không lẫn vào đại trận đang dần hình thành.
Vô số ngôi sao được triệu tập, đồng thời xuất hiện bản sao của thái âm tinh và thái dương tinh trôi nổi.
Không hổ là Đế Tuấn. Trong thời ngắn như vậy thông qua Hỗn Độn chung và sự vận chuyển của sao trời đã ngộ ra được một trong những đại trận lưu danh thiên cổ.
Phục Hy cùng thập yêu thần nhìn lên, tinh tú dịch chuyển đến hoa mắt, một con rối khổng lồ xuất hiện, Đế Tuấn nhẹ nhàng điều khiển kỳ phiên, ngôi sao tinh không lao vào con rối p·hát n·ổ, không cần biết trận gì. Có thể triệu hoán ức vạn sao trời, nhìn thôi cũng thấy quá cường đại.
Phục Hy khuôn mặt đầy kích động. "Đế Tuấn đạo hữu, cái này là trận gì?"
Đế Tuấn :
"Cái này gọi là Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, trước mắt có Thái âm tinh và Thái dương tinh làm mắt trận, đồng thời cần 365 chủ tinh và 14.800 tiểu tinh, vô số pháp bảo duy trì làm dẫn. Một khi thi triển xuống có thể sai khiến sao trời, đừng nói mười hai tổ vu, thiên địa cũng muốn hủy diệt."
"Tốt quá! Có trận này chúng ta không sợ đám người vu tộc nữa." - Chúng yêu reo lên.
Song Đế Tuấn lại khổ sở nhìn qua bọn họ. "Cái này là ta đang diễn hóa đơn giản cho các vị xem thôi, kỳ thực nếu mang ra hồng hoang phức tạp vạn lần, mấu chốt là 365 chủ tinh tối thiểu phải có 365 cường giả Đại La Kim Tiên điều khiển, một người cũng không được thiếu."
Phục Hy cùng Thập Yêu thần rơi vào trầm mặc, ba trăm sáu mươi lăm cường giả Đại La cảnh không phải dễ tìm. Sau Vu yêu trận đầu, Đại La chính thần trên thiên đình chỉ còn lại gần hai trăm vị. Đào đâu ra bây giờ.