Chương 27 : Bái Sư.
Sau khi Chúc Dung bị Đế Giang kéo đi, hai vị vu tổ lớn tiếng qua lại cả quãng đường, hỏa thần cảm thấy bất mãn với cách hành sự của đai huynh, Chúc Dung cuối cùng chịu không nổi mà hất tay đối phương.
Đế Giang vô cùng mệt mỏi, gã tựa người vào tảng đá gần đó, chờ cho Chúc Dung bình tĩnh lại.
"Ngươi không nể mặt ta cũng phải nể mặt Hậu Thổ muội muội..." - Nhắc đến Bình Tâm nương nương, giọng Đế Giang đột ngột ngừng lại, nhiều năm như thế rồi mà cách xưng hô ấy vẫn quen thuộc đến mức khó lòng thay đổi. "Là thánh nhân không muốn chúng ta gây khó dễ cho hắn."
Chúc Dung đương nhiên biết ý tứ của Hậu Thổ, nhưng y vẫn không cam tâm, ngoài bất lực co tay đấm mạnh vào vách đá để trút giận thì cũng không còn cách gì.
Chuyện ở Vọng Hương Đài nhuộm đỏ biển hoa nhanh chóng tới tai Thập Điện Diêm La.
Cuối cùng Yên Hà được hai tên quỷ vô thường mời đến gặp họ.
Quỷ Cung so với trước đây không có nhiều thay đổi, tông màu xám xịt lạnh lẽo bao trùm.
Mười vị quỷ thần trấn ngục ngồi trên tòa cao, minh đăng hắt lên mặt ánh sáng leo loét màu xanh lục.
Một trong mười vị Diêm La vương vung tay về phía hắn. Thần quang truyền theo đường thẳng vào giữa ấn đường.
Trước mặt mọi người hiện ra dải họa quyển cùng một cây bút lấp lánh ánh bạc, thứ này có nhiệm vụ ghi chép lại toàn bộ quá trình luân hồi chuyển thế, nhân quả, thiện, ác của đời người.
Tuy nhiên lần này cả hai món pháp bảo rung lên kịch liệt rồi rơi bộp xuống đất trong ánh mắt ngỡ ngàng của Thập Điện Diêm La.
"Không cần xác nhận nữa." - Một vị cảm thán, hai tay không nén được hồi hợp tự động đan vào nhau. "Nương nương đã ra mặt rồi, chúng ta không lẽ còn nghi ngờ cả trực giác của nương nương."
Minh Thư không thể soi chiếu số mệnh của những tồn tại nằm ngoài luân hồi, bao gồm cả tiên thiên thần thánh và số ít hậu thiên sinh linh vượt qua trật tự thế gian.
Chính vì vậy, khi sổ luân hồi không thể nhìn thấu hắn, Thập Diêm La Vương đã nhanh chóng liên kết việc này với chuyện rừng hoa bỉ ngạn nở rộ, tới nay đã minh bạch phần nào.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đồng loạt bước xuống khỏi vương tọa tiến về phía Yên Hà, cùng nhau cúi đầu nghênh bái.
Trái với mong đợi của mười vị Diêm La Vương, Yên Hà khẽ lắc đầu từ chối đại lễ.
Minh giới vận hành ổn định suốt ngàn năm qua, mọi thứ đều đang đi đúng quỹ đạo. Chỗ này rõ ràng không cần Phong Đô Đại Đế can thiệp vào nữa.
Còn nhớ luân hồi lập, Hậu Thổ từng phát nguyện cầu cho âm linh có chốn quay về, người hữu duyên vẫn sẽ tương phùng, mọi nhân quả trên thế gian sẽ được hoàn trả công bằng.
Sở dĩ Lý Băng Thu dây dưa tới bây giờ với chuyện tiền kiếp cũng là vì Thường Hi cùng Hậu Thổ, hắn nợ họ quá nhiều.
Nam nhân nợ tình, nợ duyên còn có hứng trả... Nợ việc thì nằm mơ đi.
Đã mắc công xuyên vào thế giới huyền ảo, người ta đều muốn trải nghiệm nhân sinh, ai rãnh mà ôm công việc kiếp trước làm không xong tới kiếp này làm tiếp.
Nô lệ tư bản xuyên qua hay sao?
Thập điện Diêm La nhìn nhau, lộ rõ sự ngập ngừng.
"Nếu Phong Đô Đại Đế đã nói vậy, chúng ta tự nhiên không dám làm khó ngài. Lập tức lệnh cho quỷ sai hộ tống Đại Đế trở về dương gian."
Yên Hà chưa vội rời đi. Hắn liếc nhìn Minh Thư cuộn tròn trên tay một trong số họ, bỗng nhớ đến lão đại phu. Các ông ta đối xử với hắn và Bát Tử, khiến bản thân muốn làm chút gì đó cho ông ấy.
"Ta có một yêu cầu nhỏ, hy vọng các vị có thể ân chuẩn. Lão thiện nhân Thương Minh Hà ở thôn Đài Sơn, suốt đời làm việc thiện. Có thể nào trích ít phước báu, cho ông ấy thêm hai ngày để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng?"
Không gian bỗng chốc im lặng. Mười vị Diêm La chìm trong trầm tư, luân hồi không thể tùy ý can thiệp... Nhưng Phong Đô Đại Đế là ai chứ? Là người cùng Bình Tâm nương nương hoàn thành luân hồi, quy tắc chỉ để điều hành công việc thôi, sau có thể đặt cao hơn người tạo ra nó.
Sau một hồi cân nhắc, mười vị Diêm La đồng loạt gật đầu. "Hai ngày không thành vấn đề."
Yên Hà khẽ cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm kích.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo cánh hoa bỉ ngạn còn vương lại trên nền đất, hắn mỉm cười nhìn chúng, gửi gắm lời cảm tạ tới cố nhân.
Trên đường hộ tống Yên Hà trở lại dương gian, Hắc Bạch Vô Thường ban đầu còn rất vui vẻ. Trấn an hắn đoạn này có đèn đường, ít ổ gà, ổ voi, gần đây cũng không có con ma xó nào đi lạc.
Bạch Vô Thường tiếp lời, giọng đầy phấn khởi : "Chẳng mấy chốc là tới nơi thôi, ngài cứ thoải mái đi."
Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn nhận ra cả hai không thoải mái như vẻ bề ngoài.
Hai tên thường xuyên liếc mắt nhìn nhau, rồi lẩm bẩm đọc chú Đại Bi.
Hắc Vô Thường còn lấy chuỗi hạt ra lần từng hạt một, trông như cao tăng chứ chẳng giống quỷ xứ tẹo nào.
Yên Hà khẽ nhíu mài. "Hai người lẩm bẩm gì thế?"
Nào ngờ vừa mở miệng hỏi thì cả hai giật mình, bất thình lình tăng tốc.
Ban đầu là bước nhanh. Rồi chuyển sang chạy chậm. Chưa đầy ba khắc sau đã phóng hết tốc lực như đang thi chạy nước rút.
Hắn đứng sững tại chỗ, khó hiểu nhìn theo bóng họ mờ dần phía trước rồi quay sang đám quỷ sai lẽo đẽo theo sau.
"Dưới này sắp tranh giải Bát Hương Vàng mở rộng à? Cấp trên của các ngươi bị sao vậy?"
Mấy tên quỷ sai không nhịn được cười, ôm bụng rần rần đáp :"Họ sợ Đại Đế trách tội vụ bắt nhầm hồn ngài ấy mà!"
Được một quãng, cảm giác ấm áp tràn tới, đám quỷ sai dừng bước cúi chào, thần trí hắn dần dần tắm trong ánh sáng dịu nhẹ.
Yên Hà khẽ cử động trên chiếc giường êm ái, hắn ngồi dậy vươn vai nhìn quanh phòng, bất ngờ giật mình phát hiện đứa trẻ bị ma tu chiếm xác được hắn cứu được đang ngồi bên mép giường, đôi mắt tròn xoe nhìn hắn chằm chằm không chớp.
“Ngươi…” – Hắn vừa định lên tiếng hỏi thì Bát Tử bất thình lình xông vào.
“Điện hạ tỉnh rồi à?!” – Bát Tử thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang đứa trẻ đang ngồi cạnh giường. "Ta đã bảo thằng nhóc này để yên cho ngài nghỉ ngơi, mà nó cứ nhất định chạy vào đây mãi. Phiền thật!"
Thằng nhóc không trả lời, chỉ tò mò nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ, đôi mắt trong veo như không chút tạp niệm.
"Không sao đâu, ta cũng đã tỉnh rồi." - Hắn vuốt mặt rồi quay sang nó. "Nhóc con tên gì? Sao cứ ngồi đây nhìn ta vậy?"
Nó chớp mắt, giọng nói lí nhí nhưng rõ ràng: “Đệ chỉ nhớ mình họ Lâm thôi… Ca ca, huynh đã cứu đệ sao? Sao huynh cứu được đệ vậy?”
Câu hỏi của nó khiến Bát Tử có chút khó chịu, y vốn không ưa gì con nít, nhất là bọn con nít nói nhiều.
"Ngươi nhớ nhà mình ở đâu không? Nhớ được thì chúng ta đưa về, chứ đừng bám theo nữa."
Đứa trẻ lắc đầu, ánh mắt buồn bã. "Đệ không nhớ… Đệ cùng gia gia đi hái thuốc, sau đó nhặt được một cây kiếm gỉ lấp lánh ánh vàng trong khe núi, sau đó không còn nhớ gì nữa..."
Bát Tử cười khảy. "Đâu ra một cây kiếm giá trị nằm trong khe núi cho mà nhặt, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là có kẻ giở trò dụ dỗ lũ người tham lam. Đừng nói là ngươi nhặt nha?"
Yên Hà :"Bát Tử, nó chỉ là đứa trẻ con sáu tuổi, ngươi hy vọng gì ở một đứa bé nhìn thấy đồ chơi lấp lánh?"