Cô chết lặng nhìn chiếc trâm Long Tự đã tặng rồi nhìn y. Y sát người lại cô, nói vào tai.
-Muốn thoát tội thì hãy nhận lấy đi, nếu không Long Tự cũng sẽ bị liên luỵ.
Ngọc Chi lúc này mới phát hiện ra. Cuộc chiến của những vương gia này, mình đã bị cuốn vào từ lúc nào không hay biết.
Cô đưa tay nhận lấy chiếc trâm của mình. Thừa Tuấn gật đầu, tay nâng cô dậy khỏi đất lạnh.
-Vương đại nhân và phu nhân nhớ con gái, ta đã đưa nàng rời cung thăm phụ mẫu. Nếu Thuỵ Thượng cung không tin có thể đến nhà họ Vương hỏi thử.
-Nô tì không dám.
Thuỵ Thượng cung chẳng nói chẳng rằng, hành lễ rồi rời đi, kéo theo lũ lượt các tiểu thư khác. Chỉ còn Hạ Nghi đứng trân trân.
-Tôi không tin.
Ánh mắt Thừa Tuấn nhếch sang Hạ Nghi, y đi lại, gương mặt lạnh như băng.
-Không tin thì không tin, cô có thể làm được gì?
-Vương gia người...
Nàng ta giận đến không nói nên lời, nhìn ra Ngọc Chi đang ôm mặt phía sau.
-Rốt cuộc người định làm gì?
-Ta làm gì không đến lượt cô biết, nhưng cô nếu còn một lần hãm hại vu cáo, ta tuyệt đối không tha.
Nói rồi, y quay lưng đi nắm lấy cánh tay Ngọc Chi. Hạ Nghi gọi với lại.
-Người chọn cô ta sao?
Ngọc Chi vụt khỏi tay y, quay lại đối diện với Hạ Nghi.
-Cho dù vương gia có chọn tôi hay không, tôi cũng khuyên cô nên tự nhìn nhận lại bản thân mình. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, đừng có suốt ngày đợi sơ hở của người khác mà tìm niềm vui cho bản thân mình.
-Cô dám?
-Làm như vậy rất thảm hại, cô có biết không?
Thừa Tuấn nhìn Ngọc Chi, ánh mắt rưng rưng vì cơn đau vẫn chưa nguôi hết. Nhưng tâm hồn luôn sục sôi đó, chí khí đó, ít nữ tử nào có được. Cô không cần y bảo bọc, chỉ cần bản thân mình.
Hạ Nghi toan lao đến, Ngọc Chi đã đưa tay giữ phăng vai nàng ta lại, giữ khoảng cách với mình, đủ cho hai mắt nhìn thấu nhau.
-Nếu là ghen tuông nữ nhi thường tình, cô không cần phải lo. Tôi không có hứng thú đâu mà chơi trò hậu cung tranh đấu với cô.
Nói rồi, cô đẩy nàng ta lùi lại mấy bước rồi rời khỏi. Hạ Nghi ngửa cổ nhìn trăng mà nghiến răng, lần đầu tiên có kẻ dám đối đầu với nàng như thế.
_______________
Thừa Tuấn lôi cô vào Thái y viện, lúc này đã không còn ai. Y thắp đèn sáng, lục mở những tủ thuốc bằng gỗ.
-Ngồi yên.
Y ra lệnh, rồi thoa một thứ thuốc nghe mùi như bột nghệ lên hai má cô, bàn tay y to lớn là vậy nhưng lại cẩn trọng dùng lực trên gương mặt cô.
-Để tôi thoa được rồi.
Y chẳng nói gì, chỉ tiếp tục thoa thuốc. Một hồi lâu sau, y mới cất chất giọng trầm ấm của mình.
-Vậy người trong tửu lầu đó là cô sao?
Ý y hỏi người con gái phủ phục lên người nam nhân đó, xoã mái tóc dài che chắn cho hai người đó sao? Cô không trả lời, cũng không nhìn y.
-Quả thật rất thông minh.
Y cảm thán, rồi đóng nắp lọ thuốc lại. Thừa Tuấn đi ra ngoài, lúc trở về mang theo một chiếc khăn toả hơi lạnh, dường như là được thấm từ nước rọng ngoài trời để thay đổi theo nhiệt độ ban đêm.
Y cầm hai tay hai khăn, áp vào gò má cô rồi kề mặt mình lại gần.
-Thông minh như vậy, cô lại chọn đi theo Long Tự sao?
Long Tự cũng rất thông minh mà. Ngọc Chi hơi khó chịu, cô toan vùng ra thì y lại nhẹ nhàng xoa khăn trên mặt cô.
-Cô có biết, cả hai đời vua của hai triều đại trước, Thái tử đều không thể lên ngôi hay không?
Ý y muốn nói nhà Đinh và nhà Lê sao? Người này lại có thể nói cho cô biết ý đồ của mình như vậy, chắc hẳn y cũng đã biết phe Thái tử đã rõ chuyện này rồi.
-Các anh tranh giành gì là chuyện của các anh. Tôi không muốn xen vào.
Đôi mắt y mang ý cười, lại cầm lấy chiếc trâm hoa mai nhỏ trong tay cô, nhẹ nhàng cài lên búi tóc cô.
-Long Tự trước giờ chẳng gần gũi nữ nhân nào. Thái tử trước giờ chẳng bênh vực cho tiểu thư nào.
Cô nhìn vào đôi mắt lúc nào cũng se sắt kia, không cười, không nói. Y nghiêng mái đầu ngắm nhìn dáng vẻ trước mặt, có phần đăm chiêu.
-Cuộc chiến này, e là cô không thể đứng ngoài nữa rồi.
_________
Đức Chính bước vào gian phòng hương quế khang trang, đã thấy Tá Quốc hoàng hậu ngồi trên ghế nứa, nhìn ra khoảng sân trồng cây ban lọt thỏm giữa một biệt điện nguy nga.
Cây từ lúc được đem từ Hoa Lư về, khí hậu không thích nghi được nên nó chỉ lay lắt tồn tại chứ không ra hoa.
-Tá Quốc mẫu hậu.
Y gọi, bà liền quay đầu rồi cười hiền từ.
Đức Chính ngồi bên chiếc ghế vừa được cung nữ kê thêm, đón lấy tách trà nhả khói. Mấy năm nay nhờ có Tá Quốc hoàng hậu mà y luôn tìm được chốn bình yên. Bà như là người mẹ thứ hai của y, lại có cách nhìn nhận vô cùng khách quan trước mọi việc.
Từ ngoài Thuỵ Thượng cung bước vào. Thuỵ Thượng cung bao lâu qua vẫn luôn theo hầu hoàng hậu, mọi việc chu toàn.
-Nô tì khấu kiến hoàng hậu, Thái tử.
Bà được lệnh bình thân, bèn đến bên hoàng hậu mà cúi đầu thuật lại những chuyện hôm qua.
-Có chuyện như vậy nữa sao?
Đức Chính lén nhìn nét mặt của hoàng hậu, nhưng chưa từng đoán được tâm tư nơi bà.
Hoàng hậu gật gù, biểu cảm không hài lòng lắm.
-Cô gái mà Long Tự thích này, quả thật tâm tư không đơn giản.
Đức Chính đằng hắng, y ngồi thẳng, nhìn bà bằng đôi mắt quả quyết.
-Có chuyện này có thể mẫu hậu chưa hay, nhưng Thừa Tuấn chỉ đang lợi dụng Ngọc Chi để gây hiềm khích với Hạ Nghi và Long Tự, từ đó gây mâu thuẫn giữa các phe phái. Vương tiểu thư vừa mới trở về kinh thành, quả thật không biết gì đâu.
Lần này, bà mới hiện rõ tâm tư lo lắng của mình về nữ nhân này.
-Sớm không về, muộn không về, lại về đúng yến tiệc tuyển vương phi? Con không nghĩ cô ta có tâm tư gì sao?
-Vương tiểu thư cũng đã đến tuổi gả đi. Vương đại nhân trước đó mấy lần đã có y, nhưng Vương tiểu thư tuổi vẫn còn nhỏ, đến năm nay mới dự được yến.
-Ta có nghe nói, cô ta dư không ngã xuống hồ, lại không còn chút kí ức gì. Con cũng biết, ở cái hoàng cung này có chuyện gì mà trùng hợp đâu.
Đức Chính lặng đi, y trầm ngâm một hồi.
-Chuyện Vương tiểu thư bị mất trí nhớ không thể là giả được.
Y không thể giải thích được, chỉ là y biết như vậy mà thôi.
Bà nhếch đôi chân mày phượng, nhìn Thái tử đã trưởng thành, tâm tư cũng khó nắm bắt hơn rồi.
-Ta chưa bao giờ thấy con ra mặt vì một nữ nhân nào, kể cả là Thái tử phi?
Đức Chính biết. Nhưng cô gái nhỏ ngơ ngác ấy, lí tưởng của cô ấy thật đẹp, cách nhìn nhận thế gian cũng thật đơn thuần làm sao. Người như nàng nếu ở lâu trong hoàng cung, sẽ bị vùi dập không thương tiếc.
Vả lại, y cũng làm vậy vì cô ấy là người Long Tự thích. Đúng vậy...
-Chỉ là, trên triều Thừa Tuấn và Long Tự luôn đối nghịch nhau, nên chuyện Thừa Tuấn làm cũng là để chống đội Tự.
Bà thở dài. Bà không muốn đứa con này cuốn vào tranh tranh đấu đấu, nhưng nó lại có vẻ thích ở ngoài kia, bảo vệ anh trai mình. Âu cũng là điều nên làm. Những đứa trẻ này cũng đã đến tuổi yêu, e là con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách.
-Tính tình của Long Tự, cả ta và con đều rõ. Chỉ sợ nó sẽ vì nữ nhân kia mà tổn hại đến bản thân mình, cũng làm hại đến nàng ta.
Cũng là làm hại đến vương triều này.
Bà trầm ngâm, nhìn ra thân cây trơ trụi, xác xơ.
-Sắp tới ngày tuyển vương phi cho các hoàng tử khác và trắc thiếp cho con, con cũng nên có sự chuẩn bị trước. Mai này con sẽ kế thừa Bệ hạ, phải khai chi tán diệp cho họ Lý.
Đức Chính gật gù. Y đã có một vương phi một trắc thiếp, e là đã đủ phiền phức rồi. Điều y lo lắng chính là Thừa Tuấn lớn hơn Long Tự, theo vai vế sẽ chọn trước, nếu như Long Tự bị hắn làm cho tổn thương, sợ rằng dễ bị thao thúng.
-Con có thể thỉnh cầu mẫu hậu một chuyện được không?
-Con cứ nói.
-Lần này, hãy để những vương gia chưa có vương phi chọn trước.
Mắt bà hơi nheo lại, quay sang nhìn Đức Chính. Rõ ràng trong lòng y đã có sắp xếp, nhưng bà vẫn muốn suy đi tính lại cho người con trai Long Tự này.
-Thời gian của ta không còn nhiều nữa.
Đôi mắt đã mờ đục của Tá Quốc hoàng hậu trải trên cây ban trong vườn, thở dài vô tận. Dạo gần đây bà hay mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, bà theo gió bay về đỉnh núi Mã Yên, ngắm nhìn rừng hoa ban trăm dặm. Gió cuốn hoa bay, cuốn luôn mái tóc của nam nhân đang đứng trên mỏm đá sát rìa núi.
-Cho nên, ta muốn những ngày tháng sau này của Long Tự và con, phải thật bình an.
Ý bà muốn là, vương phi này của Long Tự phải là một người hoàn toàn bình thường, hoàn toàn không cuốn y vào những guồng xoay tranh tranh đấu đấu. Vương Ngọc Chi này, xuất thân hiển hách, hồng nhan hoạ thuỷ, vốn dĩ từ cái tên thôi đã nghe ra tiểu thư đài các, tâm tư khó thăm dò.
Đức Chính thở dài. Y không nói nữa, càng nói sẽ càng thêm dầu vào lửa mà thôi.
______________________
-Có chuyện đó sao?
Long Tự đứng bật dậy, nhìn cô nằm dài trên chiếc bàn đá giữa ngự hoa viên.
-Sao lúc đó cô không cho người đi nói với ta.
-Lúc đó sắp khóc tới nơi, có mà gọi anh đến thì toi à.
Y bực tức không vui, lại chỗ Ngọc Chi kéo ống tay áo cô dậy.
-Sau này có chuyện gì khó khăn cô phải tìm ta đầu tiên có biết không?
Cô ngồi dậy, uể oải nhìn y. Y liền nhìn khắp mặt cô, xuýt xoa nhìn gò má vẫn còn hơi sưng.
-Lúc đó có là ai cứu thì tôi cũng mang ơn lắm rồi, anh đừng như thế có được không?
-Nhưng mà..
-Thừa Tuấn chẳng làm gì cả, chỉ là đưa tôi đến Thái y viện đắp thuốc chườm lạnh mà thôi.
-Hắn còn đưa cô đến Thái y viện sao?
Y trợn mắt gầm lên. Cô liền chồm người lại che miệng y.
-Anh làm cái gì vậy?
Y gạt tay cô ra, cau mày.
-Cô có biết hắn là đối thủ với ta trên triều không?
-Anh đừng tưởng mình thông minh, Thừa Tuấn đã biết anh đi theo dõi anh ấy rồi.
Nghe đến đây, Long Tự cau mày lại, y thở hắt rồi ngồi xuống ghế, rót một tách trà.
-Hắn nói với cô sao?
Ngọc Chi lẳng lặng gật đầu. Cô biết chuyện này không đơn giản, sẽ dẫn đến loạn tam vương sau này.
-Hắn có nói thêm với cô điều gì không?
-Tôi nghĩ, Thừa Tuấn muốn thông qua tôi nói với anh và Thái tử, anh ấy đã biết chuyện hai người lần theo được tung tích của anh ấy rồi.
Y gật đầu, quả thật không sai. Đây, chính là lời tuyên chiến của Thừa Tuấn.
Rồi bất ngờ, y nghe tiếng Ngọc Chi thở dài , cô cụp hàng mi như con mèo nhỏ, hạ giọng nói với y.
-Thật ra là lỗi của tôi, là tôi đã đánh rơi chiếc trâm hoa mai bạc. Lúc đó anh ấy đến cứu, nói là đã đưa tôi rời cung về nhà cha ruột. Nếu tôi không nhận chiếc trâm đó, e là không thể thoát khỏi cảnh ngược đãi đó rồi.
Y trầm ngâm rồi ngả đẩu hít một hơi, đoạn lại xoa đầu cô mà cười khẽ.
-Thôi nào, có sao đâu. Chẳng qua chỉ là một tên hoàng tử, việc gì phải sợ!
Cô phì cười. Y cũng phì cười. Hắn làm như hắn không phải là hoàng tử chắc.
Lúc này, nắng soi đôi mắt y nâu ánh, như một đôi mắt nhìn thấu nhân gian, nhìn thấu vương triều này. Y luôn tự do tự tại, như được sinh ra ở thời hiện đại vậy, phóng khoáng và ung dung.
-Lúc nào...cô đến gặp mẫu hậu của ta nhé.
Mặt cô bỗng gượng lại, nhìn y đang trìu mến quan sát cô.
-Làm gì?
Y nghiêng đầu, chỉnh lại chiếc trâm bạc trên tóc cô.
-Cô đoán xem.
Ngọc Chi vỗ vai y một cái làm y giật mình, cô hất cằm.
-Này, rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi thế. Mới tí tuổi đầu đã yêu đương rồi còn định lấy vợ sao?
-Này!
-Tôi nói trước với anh là tôi không có ý định làm vương phi hay trắc thiếp gì đó đâu, anh khỏi lo lắng.
-Này...
Y giật giật ống tay áo cô, cười hiền.
-Ta đùa thôi, cô đừng giận.
Tên này lại nghĩ cô đang giỡn sao?
-Nhưng ta có một chuyện muốn nói với cô.
Dù y vẫn cười, nhưng ánh mắt như đang cố nói một chuyện nghiêm túc. Giống như là đang nguỵ trang. Cô biết hoàng cung này có nhiều người dõi theo nhất cử nhất động của y, nên người con trai này vẫn luôn cố tỏ ra mình vô ưu vô lo như vậy.
-Chuyện gì?
-Muốn cô diễn một vở kịch.
___________________________________
Sinh thần của Thái tử đến khi tháng sáu mưa rả rích ùa về Thăng Long. Ngọc Chi biết được khi nghe Long Tự giải thích tại sao gần đây cung nhân cứ tất bật dọn dẹp rồi trang trí cả hoàng cung.
Cô ngồi hì hục chép những trang chữ dài. Thật ra xuyên về thân xác này, những thứ như chữ viết, thơ văn sách vở, kể cả những ngón đàn của vị tiểu thư họ Vương này dường như vẫn ở trong tiềm thức, cô từng ngạc nhiên khi biết mình có thể viết ra những dòng hán tự này.
Long Tự úp quyển sách lên mặt, nằm vắt vẻo trên lan can của tiểu đình. Từ lần Thừa Tuấn cứu cô đi khỏi Thuỵ Thượng cung, dường như bọn họ chẳng dám chì chiết cô nữa.
-Này, sinh thần của Thái tử, tôi có cần phải tặng lễ vật gì không?
Cô biết, dẫu sao Thái tử cũng là người cô từng gặp trong ảo ảnh ở Đoan Môn. Phải có lí do gì đó, có lẽ là giúp sức cho Thái tử, cũng có lẽ, là để tìm ra một bí mật nào đó.
Long Tự rút quyển sách đang che mặt, nhìn sang cô.
-Không cần đâu, ta nghĩ cha cô đã lo chu toàn rồi.
Nói đoạn, y đi đến chỗ bàn, đưa cổ tay ra, gương mặt lại là vẻ mặt cười hớn hở trêu cô.
-Này, đừng quên cô đã tặng vật đính ước cho ta, nhất định không được nghĩ đến chuyện tặng quà cho nam nhân khác đâu.
Cô đấm thụp vào cánh tay y, nhìn chiếc vòng cỏ cô tự tay thắt, y vẫn luôn đeo ở cổ tay.
-Anh tự copy cái khác đấy à!
Y nghiêng đầu nhìn cô, có những từ cô nói y chưa từng hiểu, nhưng nhìn nét mặt giận dỗi đáng yêu này, y cứ u mê không dứt.
-Này, ta phải mời bao nhiêu lần nữa thì cô mới chịu làm vương phi của ta?
Cô chống cằm nhìn y.
-Vậy tôi phải nói anh bao nhiêu lần nữa thì anh mới chịu tin là tôi sẽ rời khỏi hoàng cung sau đợt tuyển phi này?
Y cười, chồm người đến gần chỉnh lại chiếc trâm trên tóc cô.
-Có trâm định tình ở đây rồi, cô còn muốn chạy sao?
Cô lại đánh y một cái. Phải làm sao mới tránh xa được tên suốt ngày thả thính này đây?
Ánh mắt y bỗng chan chứa trải lên cô. Ngọc Chi nhìn sâu vào đôi mắt nâu đồng, y hạ thấp gương mặt sát đến cô.
-Từng nhớ ta nói với cô về hai phe tranh đấu chứ?
Cô gật đầu, nhìn y có phần trầm lắng đi.
-Thừa Tuấn vừa được bệ hạ ban quyền khiển binh, dẫn đến sát biên giới dẹp giặc phản, e là thế lực sẽ càng mạnh hơn.
Thế cục tam vương tranh đấu đó, sắp đến rồi sao?
Cô trầm ngâm, nghĩ đến vị Thái tử này.
Nếu có thể, cô muốn giúp vị Thái tử này vượt qua được kiếp nạn ấy. Nhưng cô không biết khi nào nó sẽ diễn ra, và sẽ diễn ra như thế nào. Làm sao cô dám nói với những người ở đây, bệ hạ sắp băng, tam vương sắp làm phản.