Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư

Chương 6: Thâm nhập




Nếu cô có mệnh hệ gì, nhất định sẽ tìm hắn báo thù đầu tiên.

Ngọc Chi lầm bầm rồi nhìn quanh khi thấy y bắt đầu leo lên những hộp gỗ chất đầy rơm rạ, bám vào tường nhà mà leo lên. Dường như là vách của một toà nhà cao và lộng lẫy.

Long Tự ghì chặt cánh trên thành tường tay đẩy người leo lên, bàn chân tựa vào một lỗ hõm trên tường gạch đã đổ. Y từ từ đưa mắt qua tường, quan sát hồi lâu.

-Anh làm cái gì thế hả?

Ngọc Chi lại gần, hỏi khẽ, cô sợ người xung quanh đây sẽ nghĩ hắn là trộm mà đuổi đánh mất.

Một lát sau, y mới leo xuống rồi phủi tay, dường như ánh mắt se sắt lại, lắc đầu khẽ như không.

-Đi thôi.

Cả hai trở lại con phố tấp nập, cô thấy y ít nói hẳn, gương mặt đăm chiêu, nét mày khó hiểu.

-Anh sao thế? Lúc nãy anh đã thấy gì vậy?

Y cười gượng, nhìn cô đang tròn mắt tò mò.

-Thấy người ta làm chuyện sau lưng mình. Đúng là không nằm ngoài dự đoán, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Tên này, hắn đã đi rình người ta sao? Nhưng hắn nói như vậy, người ta là ai? Là người tình của hắn ư?

Cô liếc nhìn tên hoàng tử cao lêu nghêu bên cạnh.

-Mới tí tuổi đã yêu đương.

-Sao cô biết ta đang yêu?

Y nhếch môi một cái, bỗng chốc mất đi vẻ ngoài suy tư ban nãy, rồi cuối đầu sát gần cô.

-Vậy có biết ta đang yêu ai không?

Ngọc Chi quay phắt đi, cô nhìn ra dòng người thưa thớt.

-A! Thừa Tuấn kìa.

Ngay lập tức, Long Tự liền ngước mắt lên. Y nhanh như một tia chớp kéo cô vào tiệm vải ven đường. Ngọc Chi vụt qua những thớ vải bay, nào là lụa, là tơ. Mắt cô trừng trừng nhìn y áp sát vào mình, vạt áo y chỉ thiếu chút nữa là có thể chạm vào mặt cô. Bàn tay y to lớn ôm lấy vai cô. Long Tự đang ngoái đầu nhìn qua tầng tầng lớp lớp vải vóc đang bay, xương hàm nam tính lộ rõ. Ngọc Chi ngửa đầu trông lên đã thấy đôi mày cau chặt mạnh mẽ nhường nào. Chưa biết chuyện gì xảy ra, cô chỉ biết mình trót si mê góc mặt này của y quá đỗi. Đúng là tên yêu nghiệt mà.

Thừa Tuấn cau mày, rõ ràng đã nhận ra gương mặt cô từ xa, nhưng chớp mắt một cái đã không thấy đâu nữa.

Đợi ngựa của anh trai đi xa, Long Tự mới thả lỏng, y quay lại nhìn nữ nhân bé nhỏ lọt thỏm trong vòng tay, bất giác đỏ mặt.

-Ta...không muốn Thừa Tuấn biết chúng ta đến đây.

Cô gật gù, lách người rời khỏi y. Long Tự cười một mình, y nhìn theo cô gái nhỏ rảo bước thật nhanh.

-Đợi ta theo chứ!

-Rốt cuộc là anh đang đi đâu thế hả?

-Ta đưa cô đi ngắm cảnh, đi thưởng thức thôi!

Thưởng thức gì chứ? Y vừa bắt cô thay một bộ y phục xinh đẹp, chất tóc gắn trâm và cài thêm mạng che mặt. Từ lúc đi với y đến giờ phải thay tới thay lui, giống như đang lẩn trốn điều gì vậy.

-Cô mặc bộ này rất đẹp.

Y đang đi lững thững giữa con phố sầm uất trong kinh thành, nghiêng đầu về phía cô mà nói khẽ.

-Cái gì?

-Không có gì.

Cô khó hiểu nhìn hắn phì cười rồi tăng tốc đi lên trên. Hắn vừa nói cái gì cô không rõ, mà nhìn cái kiểu ngại ngại kia chắc không phải là khen bộ y phục này đẹp đó chứ?

Cô theo chân y rong ruổi khắp nơi, cuối cùng cả hai rẽ vào một tửu lầu trên phố.

Thấy ai cũng ngước mắt nhìn cô, Long Tự liền kéo tay cô lại đi sát gần bên mình, còn quàng tay qua vai cô.

-Làm gì vậy?

-Đi sát vào không là bị ăn thịt đấy.

Cô là đứa nhóc ba tuổi chắc. Ngọc Chi mặc cho hắn kéo mình lôi xồng xộc lên lầu.

-Này, anh định giở trò gì thế hả?

Giây phút thấy y mở cửa bước vào một căn phòng, nhìn có vẻ giống một phòng khách sạn, cô lập tức hoảng hốt vùng chạy. Chân chưa chạy quá nửa bước, Ngọc Chi đã bị Long Tự ôm ngang bụng nhấc bổng lên. Y xốc cô vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.

-Na..

Còn chưa kịp la lên, cô bị Long Tự bịt miệng lại. Mắt y hướng về phía chiếc cửa sổ cạnh giường.

-Yên tâm đi, ta đường đường là hoàng tử của Đại Cồ Việt.

Là hoàng tử như hắn cô mới sợ đấy. Long Tự thả cô ra, láo liên nhìn xung quanh rồi đi lại chỗ tường cạnh giường.

-Anh tìm..

-Suỵt.

Y ra hiệu im lặng, rồi nhìn lên trần có một chỗ mắc đèn dầu. Long Tự leo lên tháo ra, qua cái lỗ nhỏ, y áp tai cố nghe ngóng.

Hắn lại đi rình người khác sao? Nhưng cái dáng vẻ nghiêm túc này thật khiến cô tin hắn không làm điều phí sức. Ngọc Chi chạy lại chỗ bàn, lấy cho y ống thuỷ tinh bao quanh cây đèn dầu.

-Áp cái này vào âm thanh sẽ được khuếch đại tới tai anh dễ hơn.

Long Tự lấy làm ngạc nhiên rồi cũng y lời, y trố mắt nhìn cô.

-Không ngờ cô cũng rất thông minh nữa.

Mặt Ngọc Chi đen lại, cô liếc hắn một hồi rồi đi ra ngoài cửa sổ. Ngay bên cạnh cách chưa tới một mét là một chiếc cửa sổ khác rồi, chắc là phòng bên cạnh đây. Dường như Long Tự đã theo dõi những người ngồi trong căn phòng đó.

Dường như y đã nghe được điều gì, sắc mặt sa sầm đi và đôi môi mím chặt. Hệt như lúc nãy ở chỗ thôn quê đó, có lẽ y đã nghe được những điều không nên nghe. Ban sáng ở hoàng cung, y nói sẽ cho cô thấy được, rốt cuộc Thừa Tuấn tranh cái gì. Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều liên quan đến Thừa Tuấn?

Bất chợt, Long Tự trượt tay làm rơi vỡ chiếc lồng thuỷ tinh. Ngọc Chi nghe tiếng người nháo nhào bên phòng bên cạnh, rồi cả những tiếng bước chân vồn vã. Long Tự trừng mắt quay sang cô rồi kéo cô ào lên giường, gấp rút tháo đai lưng và viên lĩnh.

-Này này này..

-Đừng để bọn chúng thấy mặt cô.

Nói rồi, y ập xuống hôn lên môi cô. Ngọc Chi trừng mắt cảm nhận đôi môi y gấp rút phủ lên cô, bờ ngực chỉ cách lớp áo viên lĩnh kia ập xuống lòng cô, bàn tay y luồn sau cổ, tay còn lại đè chặt vai cô xuống lớp chăn mềm.

Vậy là nụ hôn đầu tiên của cô đã diễn ra như vậy ư? Ở một thời đại cách mình 1000 năm, với một nam nhân cách mình một thiên niên kỉ. Nhưng đôi môi y ấm và mềm như bông vậy, khiến cô không thể phản kháng lại, như một bông hoa gòn mềm mại trong lòng y.

Tiếng cửa mở ầm, Ngọc Chi chỉ biết nhắm nghiền mắt, bàn tay cô run rẩy nhưng rồi được bàn tay to lớn thô ráp kia ghì chặt lấy.

Thừa Tuấn xô cửa, y và Lý Lực vừa thấy cảnh này đã quay phắt mặt đi. Giữa ban ngày ban mặt lại có cặp gian phu dâm phụ yêu đương nồng nhiệt thái quá. Thừa Tuấn hơi quay đầu nhìn y phục nam nhân kia rơi đầy trên đất và đồ đạc bị xô ngả. Nhưng cái bóng dáng của người nam nhân đó làm y hơi nheo mày.

Ngọc Chi nhìn qua  qua khe tay y, chỉ thấy cánh cửa chưa được đóng, lòng hơi sốt ruột. Cô đánh liều giật phăng trâm cài, lật người đè lên y, mái tóc dài rũ xuống che khuất gương mặt hai người họ.

Thừa Tuấn nhăn mặt hất cằm cho quân lui, nhìn Lý Lực đang đỏ mặt mà bỏ đi hết. Y cau mày đóng cửa lại, ánh mắt có phần nghi ngờ.

Long Tự thẫn thờ nhìn cô đè trên lồng ngực mình, mái tóc dài và mỏng như tơ, phủ một bên che đi hai người. Cô rời khỏi đôi môi y. Y nhìn đôi môi nhỏ kia bị y hôn mới đó mà đỏ tấy, nhìn đôi má đỏ bừng, nhìn đôi mắt vẫn còn hoen ướt sợ sệt. Là y đã đưa cô vào nguy hiểm rồi. Chẳng biết bằng dũng khí gì, y đưa tay luồn qua cổ, đẩy gương mặt cô xuống rồi hôn lên môi cô. Ngọc Chi càng bất ngờ. Cô đã nghĩ nam nhân thời phong kiến sẽ khác, người trước mặt cô giống như sinh ra trong thời hiện đại vậy.

Y hôn lên môi cô, lần này là nụ hôn nhẹ nhàng như nắng chạm vào hoa xuân. Rồi y đẩy cả hai ngồi dậy, lảng tránh ánh mắt cô.

-Ta đắc tội rồi.

Nói rồi, Long Tự rời khỏi giường, nhặt viên lĩnh rơi dưới đất rồi mặc lại. Ngọc Chi vẫn còn chưa hết bàng hoàng, nhìn sang bóng lưng y.

Cả hai rời khỏi bằng một cửa sau chuyên chuyển đồ. Lúc vòng ra trước đã thấy người của Thừa Tuấn đứng chờ sẵn, chắc chắn y đã sinh nghi rồi. Long Tự thấy thế liền thuê hai kẻ đầy tớ của tửu lầu đổi y phục với y và cô, giả dạng rời khỏi nơi đó đường đường chính chính.

Thật sự khiến cô có cái nhìn khác về tên hoàng tử này quá đỗi, hắn hành sự rất chu toàn.

Cả hai về lại một bờ sông êm ả ráng chiều đỏ rực, cô nhìn y ngồi xuống bên hàng ghế đợi đò, ánh mắt bất an.

-Những người đó, là người của phe Vũ Đức Vương, Đông Chinh Vương và Dực Thánh Vương mà anh nói sao?

Đợi được cái gật đầu trong gương mặt trầm mặc của y, Ngọc Chi ngồi xuống bên cạnh.

-Họ, sắp làm phản sao?

Cuối đời Lý Thái Tổ, loạn Tam vương nổ ra tranh giành ngôi báu với Thái tử, điều này cô đã được nghe nhắc đến, nhưng kết cục của những người đó ra sao? Cô không rõ.

Long Tự nhìn sang cô, cô vẫn luôn biết mọi chuyện y làm và có thể xâu chuỗi, đoán ra ý đồ.

-Bọn họ vẫn luôn chống đối Thái tử, nhưng dạo gần đây họp quân bất thường, lại chọn những nơi tửu điếm mà hội họp, để làm ta chỉ nghĩ bọn họ ăn chơi, không phòng bị. Ta khó lòng phân định.

-Vậy hôm nay anh đã có câu trả lời đúng không?

Long Tự nhìn thẳng vào mắt cô, đôi môi y mím lại rồi quay đi, nhìn ra bờ sông dịu dàng.

-Câu trả lời sớm đã có từ trước, nhưng chỉ là ta không tin, Thái tử cũng không tin mà thôi.

Những con người này, tranh đấu một đời, rốt cuộc để đổi lại điều gì chăng?

-Ta nên đưa cô về cung rồi.

Phải nhỉ, cô đã mất tích cả ngày hôm nay, nhất định sẽ gây náo động rồi.

-Lần sau, sẽ không kéo cô vào nguy hiểm nữa.

Giọng y hạ dần. Dường như y đang buồn lắm. Cũng đúng thật, có ai biết anh em mình phản bội mà vui.

-Cha anh...à, bệ hạ, biết chuyện này chứ?

Y lắc đầu khẽ, ánh mắt vẫn đăm đăm.

-Ta và Thái tử vẫn chưa nói chuyện này cho bệ hạ. Thái tử nói, đã là việc giữa các anh em, thì nên giữa các anh em giải quyết. Huống hồ chi, bệ hạ cũng đang ở thế giữ cho hai bên cân bằng thế lực, cũng là để luyện cho Thái tử ý chí sắt đá.

Y vẫn luôn gọi là bệ hạ, không gọi là cha, hay là phụ hoàng như cô vẫn nghĩ. Ngọc Chi bỗng thấy trầm tư nơi đáy mắt y.

-Bệ hạ thương mẫu hậu của anh như vậy, nhất định là rất thương anh.

Long Tự chết lặng, y quay sang nhìn cô rồi khẽ cười.

-Có người cha nào mà không thương con mình đâu? Chỉ là bệ hạ yêu thương Thái tử quá nhiều, những người con khác, chẳng qua chỉ là kè phò tá mà thôi.

Y thở dài nặng nề, rồi gượng gạo cười mà đáy mắt ngấn lệ.

-Dẫu sao, Đức Chính là con trai của cha ta, còn ta, hay Thừa Tuấn, cũng chỉ là hoàng tử của bệ hạ mà thôi.

Ngọc Chi chăm chú nhìn y, thậm chí nhìn thấu nỗi lòng của y. Đế vương từ trước đến nay vốn nhiều con cái, thương một người nhiều hơn những người còn lại, âu cũng là lẽ đương nhiên. Huống hồ Đức Chính còn là con trai đầu tiên của hoàng đế, đã lớn lên dưới gối người khi người còn chưa ngồi lên ngôi thiên tử.

Nhưng có ai biết được nỗi lòng của những người con khác hay chăng? Nhìn từ ánh mắt y, cô biết tuổi thơ y chưa từng có được yêu thương của bệ hạ.

-Nhớ ngày còn nhỏ, bệ hạ vẫn thường hay đến cung của mẫu hậu để thăm người. Lần nào người đến, người cũng nhìn ngắm Đức Chính thật lâu, trò chuyện cùng mẫu hậu thật lâu. Vậy mà mỗi lần ta khoe người, phụ hoàng, hôm nay con đã đọc xong Kinh thư, người cũng không buồn khen ta. Mẫu hậu nói, đó là vì bệ hạ muốn nghiêm khắc để ta có thể trở thành một trung thần không ai lay động.

Y hít một hơi thật sâu, ngửa cổ nhìn mây trôi trên đầu.

-Chức trung thần này, thật sự quá khó làm rồi.

Cô mím môi.

-Tặng anh này.

Y thấy cổ tay mình có vật gì luồn qua. Cô cột chiếc vòng tay đan bằng cỏ bện lại với nhau, ở giữa có một bông hoa cúc dại.

-Dây cỏ tôi tự tay thắt nên đeo vào sẽ luôn thuận lợi, bình an.

Long Tự bần thần nhìn những ngón tay nhỏ kéo hai đầu cỏ, siết vòng cỏ sát lại cổ tay y.

-Tình người dẫu nông sâu, vẫn là tình người. Đối với cha của anh cũng vậy, vẫn là đạo hiếu. Đối với anh em cũng vậy, vẫn là nghĩa.

Y nhìn cô đăm đăm, khiến cô hơi đỏ mặt.

-Tôi lấy lại nhé!

Y liền rụt tay lại, cười khì.

-Cô tự thắt cái này sao?

-Phải đó, đẹp không?

-Hình như chỗ này hơi lệch.

Y huơ tay lên không trung, soi chiếc vòng dưới nắng chiều. Cô ào tới toan giật lấy tay y thì y đã vụt lại.

-Không đẹp thì trả đây!

-Cô đã tặng ta rồi, sao lấy lại được. Nể tình Vương tiểu thư lá ngọc cành vàng hôm nay đi theo ta cùng điều tra, ta nhận vậy.

Cái tên ngông cuồng này, lại còn lí lẽ như hắn. Nếu cô không mềm lòng trước cái điệu bộ tổn thương ban nãy cô nhất định không tặng cho hắn đâu.

-Về thôi.

______________

Long Tự vừa về đã dặn cô cứ lẻn vào phòng ngủ, nói là bị ngất nên được Hoán Vũ vương đưa đến Thái y viện, vì y không thể đưa cô về tận Thuý Hoa cung khi đã tối, chỉ biết nhìn cô đi vào cửa phụ của nội cung.

Vừa đến điện, cô đã thất kinh nhìn một đoàn người thắp đuốc sáng rực đứng đợi mình.

-Tiểu thư đã về đấy à?

Thấy Thuỵ Thượng cung sắc mặt không vui, bên cạnh lại là Hạ Nghi xinh đẹp kia, lòng cô bỗng bất an vạn phần.

-À...chuyện là tôi...

-Tiểu thư vẫn còn đang trong thời gian thử thách, lại dám trốn xuất cung cùng nam nhân sao?

Hạ Nghi kia cao giọng, cô biết ngay từ lần đầu gặp, nàng ta không đơn giản mà.

Nhưng làm sao nàng ta biết?

-Vương tiểu thư, cha người cả đời thanh liêm, nhưng sao người lại vô pháp vô thiên đến nhường ấy?

-Tôi chỉ là...

-Phạt người ngày mai đóng cửa sám hối, không được ăn cơm!

-Thuỵ Thượng cung có phải hàm hồ rồi không? Chẳng lẽ người có cha làm quan to thì không cần xử tội theo cung quy hay sao?

Thuỵ Thượng cung nhếch mày, bà cắn răng nhìn Ngọc Chi đứng đó, không nói được lời nào. Ngọc Chi càng căng thẳng hơn, cô không biết phải nói thế nào để không liên luỵ đến Vương đại nhân và Long Tự.

-Phạt năm mươi tát tay.

Cô trợn trừng mắt nhìn bà rồi nhìn các tiểu thư đằng sau. Họ hả hê như xem một vở kịch.

-Còn không mau thi hành?

Cung nữ và nội quan ập đến ghì chặt lấy cô, nhấn người cô quỳ xuống. Ngọc Chi vùng vẫy bao nhiêu thì lại bị bọn họ ngắt vào da thịt đau đớn bấy nhiêu. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị người ta giày xéo, nhục nhã đến nhường này.

-Bỏ tôi ra! Các người có quyền gì mà động tay động chân như vậy?

-Quyền gì?

Hạ Nghi cười khẩy, nàng đi lại sát tai Ngọc Chi rồi hạ giọng nói khẽ.

-Lấy quyền lực của một Vũ Đức vương phi tương lai.

Cô cắn răng nhìn nàng ta. Rõ ràng là muốn trả đũa cô chuyện với Thừa Tuấn ở tiểu đình đó.

Một cung nữ đi đến, giáng một bạt tay như sấm vang trời xuống mặt Ngọc Chi. Cô bàng hoàng nghe tiếng lùng bùng rồi da mặt rát như có thứ gì đó lạnh ngắt áp vào da, rồi chuyển dần thành nóng như lửa đỏ.

Năm mươi bạt tay sao?

Cô chỉ thấy Hạ Nghi cười khi cái bạt tay tiếp theo giáng xuống.

-Dừng tay mau!

Là ai?

Ngọc Chi bị thả ra, cô ngã phịch xuống nền đất lạnh. Mặt cô nóng ran sau gần mười cái tát.

Thừa Tuấn cau chặt hàng chân mày như núi Thái Sơn, y lao đến toan chạm vào người cô thì Hạ Nghi đã la toáng lên.

-Vương gia, đã đêm rồi người còn làm gì ở Cấm Cung?

-Ta có việc cần vào cung gặp Lập Nguyên hoàng hậu. Các ngươi ngăn được ta?

Thuỵ Thượng cung vội cúi đầu. Hạ Nghi nhếch chân mày nhìn Thừa Tuấn.

-Vương gia định làm gì?

Thuỵ Thượng sợ gây chuyện ồn ào liền đi lại hạ giọng.

-Vương gia, cung Thuý Hoa hiện giờ đang trong kì học lễ của các vương tôn tiểu thư nhất nhì kinh thành. Họ đều là những nữ nhân chưa gả khỏi cửa, xin người chớ có lui đến đây, kẻo lại tổn hại uy danh của người.

Thừa Tuấn nhìn bà, rồi cũng nhìn Ngọc Chi đang lồm cồm ngồi dậy, môi cô bật máu và hai má đỏ như cánh đào.

-Là ta đã đưa nàng ấy đi.

Cả một biệt điện rộ lên tiếng xì xào. Ngọc Chi nhăn mặt nhìn y.

Thừa Tuấn khuỵu xuống chỗ cô, rút trong ống tay áo ra chiếc trâm bạc hoa mai nhỏ.