Linh Hiển Thái hậu hừ lạnh, nhìn dáng vẻ chẳng ra một nữ nhân hậu cung kia. Bà phất ống tay áo thêu phượng, đi về phía Vương hoàng hậu.
-Ta vốn dĩ định phế nhà ngươi, đày đi khuất mắt. Nhưng xét cho nhà ngươi chỉ vừa được sắc phong chưa đến hai tháng, cha ngươi đã được phong tới chức Phụ quốc thượng tướng, phò trợ hai đời vua, nên tha cho ngươi.
-Thần thiếp cảm tạ Thái hậu nhân từ.
Nàng ta nức nở, nhưng Đức Chính không cam tâm. Y nhìn về phía Ngọc Chi, cô đã phải chịu uỷ khuất ra sao. Lỡ như Long Tự có biết, làm sao y dám nhìn mặt em trai.
-Đừng cảm tạ ta vội. Vị trí hoàng hậu ta có thể giữ cho ngươi, nhưng xử tội ngươi ra sao, hãy để hoàng đế quyết định đi.
Đức Chính ngước mắt nhìn mẫu hậu. Bà đang rèn cho y ý chí sắt đá, đối với hậu cung nghiêm khắc để sau này còn bình thiên hạ.
-Bệ hạ, thần thiếp có lỗi, nguyện chép phạt ngàn lần nữ tắc để chuộc tội.
Vua rút bàn tay mình khỏi tay nàng đang siết lấy, lạnh tanh.
-Nàng sang dập đầu tạ lỗi với Hoán Vũ vương phi đi.
Ngọc Chi nhìn y, rồi nhìn Vương Ngọc Hiền miễn cưỡng quay sang, cúi đầu nhẹ một cái.
-Ta tạ lỗi với chị.
-Tạ lỗi thành tâm vào! Dập đầu sát đất mà cáo mọi lỗi lầm với vương phi cho trẫm!
Y gầm lên, khiến cả Thái hậu giật mình. Ngọc Chi biết, Đức Chính đang muốn giành lại công bằng cho cô.
-Bệ hạ, tôi không cần...
-Mau làm ngay!
Vương Ngọc Hiền nức nở dập đầu trước Ngọc Chi.
-Chị, em xin lỗi, là em tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện mới gây ra sự tình đó. Em mong chị tha thứ cho em.
-Tha thứ?
Đức Chính cười hắt. Y chỉ tay về phía Ngọc Hiền.
-Nếu nàng đã tuổi nhỏ không hiểu chuyện như vậy, nàng hãy đóng cửa điện sám hối, không có lệnh của trẫm mãi mãi không được ra ngoài! Nàng hãy dùng khoảng thời gian đó mà học cách hiểu chuyện hơn đi!
Ngọc Hiền ập đến nắm chặt tay y, nàng mếu máo lắc mạnh đầu.
-Đừng mà bệ hạ...
Y hất tung tay nàng, đi ra xa. Thái hậu liền hất cằm, bảo cung nữ Trinh Nhi đó lôi Ngọc Hiền ra.
Lúc này, cả ngự điện chỉ còn ba người. Thái hậu đi đến chỗ Ngọc Chi, đưa tay lên vết đỏ trên trán cô.
-Cô ra sau lánh đi một chút, lát nữa sẽ có người đưa cô đến cung của ta trị thương.
-Tôi không về nhà được sao?
Ánh mắt bà se sắt.
-Không được.
Đợi Ngọc Chi lầm lũi đi khỏi rồi, Đức Chính mới ngồi phịch xuống long sàng, hai tay ôm mặt.
-Vừa mới lên ngôi đã gây chuyện thị phi như thế, con thực quá mềm yếu rồi.
Linh Hiển Thái hậu chỉ thở dài.
-Năm đó, ở yến sinh thần con đỡ cho cô ta một dao, muốn xin bệ hạ cho cưới cô ta, rốt cuộc không được. Yến thiết đãi sứ thần, con tranh với trữ quân của Chân Lạp nhưng cũng không thành. Năm sau ở gia yến, con lại bị đổ oan cùng cô ta qua đêm ở doanh trại. Lần này lại là bị oan sủng hạnh cô ta. Hoàng đế, nữ nhân này, tốt nhất không nên giữ lại.
Y lập tức ngửa đầu nhìn bà, đôi chân mày cau chặt lại.
-Mẫu hậu, người gây ra lỗi đều là hậu phi của con, là vì con mà ghen tuông, nàng làm gì có lỗi?
-Lỗi của cô ta, là đã để bản thân lọt vào mắt hoàng đế, nhưng lại không cùng hoàng đế nên duyên vợ chồng.
Câu nói của bà chậm rãi mà lại như vạn tiễn xuyên vào tâm y. Y siết chặt bàn tay trên long bào vàng óng.
-Con cũng biết chuyện của Tiên đế và Tá Quốc Tiên hậu khi xưa rồi. Tiên đế vì muốn giữ nữ nhân mình yêu ở bên cạnh, một triều đại người cũng không tiếc dẹp bỏ, thay danh đổi phận cho Tiên hậu, che giấu tất cả. Phàm là nữ nhân được hoàng đế sủng ái, sớm muộn đều sẽ vào hậu cung mà thôi.
-Con sẽ không làm như vậy. Con tôn trọng nàng. Dẫu nàng có ở đâu, con đều sẽ mong nàng hạnh phúc.
Bà lắc đầu, ngước mắt nhìn con trai.
-Đó là vì con chưa nắm quyền lực lâu trong tay. Hoàng đế, càng ngày con sẽ càng cảm nhận được, thế gian này mình chính là thiên tử, trong tay con là quyền lực tối cao, vậy mà một nữ nhân con không có được, con sẽ cảm thấy tự tôn của mình bị tổn thương. Chỉ cần cô ta chết đi, con mới bình bình an an mà làm hoàng đế. Sau này năm tháng dài rộng, con sẽ còn gặp rất nhiều nữ nhân, vì con mà một lòng yêu thương, sinh con cho con.
Nhưng thế gian này sẽ chẳng có ai như Ngọc Chi, Đức Chính nghiến chặt răng, y đi lại, cúi mặt nhìn Thái hậu, khổ tâm day dứt. Bà đau lòng nhìn con trai đã không cách nào thoát khỏi mối tình này.
-Chỉ cần nàng còn được sống, mẫu hậu muốn con làm gì cũng được. Không bao giờ gặp lại nàng nữa, hay đày nàng và Long Tự đi xa khỏi hoàng thất, chuyện gì con cũng có thể làm, nhưng xin người hãy để con là kẻ chịu giày vò, không phải nàng, không phải Long Tự.
Thái hậu thở dài, nắm lấy bàn tay vua lạnh lẽo.
-Ta sống lâu trong hậu cung, ta rõ chuyện phải làm là gì.
Nói rồi, bà muốn rời khỏi tẩm điện đìu hiu. Vua lặng lẽ đứng dậy, đáy mắt tối tăm.
-Cho con gặp nàng, nói với nàng một lúc. Con nhất định sẽ từ bỏ nàng.
Thái hậu chỉ ngoái đầu, cặp mắt sắc lạnh vô tình.
-Không được.
Vua thống khổ nhìn đích mẫu, toan đi đến gần bà.
-Chẳng lẽ gặp nàng một lần, con cũng không có tư cách ư?
Bà quay đi, nhìn ra bầu trời vô tận, sức người có hạn, sao cứ cố vẫy vùng.
-Nàng ta, không muốn gặp con đâu, hoàng đế.
_____________
Long Tự nắm tay con trai còn chưa tròn một tuổi, quỳ trước cửa cung Thái hậu. Y cầm nón che cho con trai, để mặc mình hứng cơn nắng tháng sáu.
-Thái hậu, xin cho con được diện kiến người.
Linh Hiển hoàng hậu ngồi trong điện, nhìn qua khe cửa sổ đã thấy Long Tự cùng con quỳ ngoài cổng, bà thở dài.
-Vương phi có chắc không nghe thấy chứ?
-Hồi Thái hậu, vương phi ở khuất sau biệt điện, không nghe thấy tiếng vương gia xin cầu kiến người.
-Thôi vậy, cho nó vào đi, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, đã phải chịu khổ.
Long Tự lo lắng bước vào điện, mắt nhìn xung quanh.
-Không cần tìm, vương phi đang nghỉ ngơi rồi.
Bà nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn chàng trai trẻ rồi phất tay cho thượng cung đi đến dắt đứa trẻ lại. Nhìn thằng bé vừa chập chững đi, bà lại quặn lòng.
-Lại đây, tổ mẫu xem một chút.
Y nhẫn nại nhìn bà đón lấy Công Ngũ, rồi dường như đáy mắt bà ươn ướt.
-Thật là giống y như đúc.
Ngón tay bà lướt dọc đôi gò má bầu bĩnh, đỏ hỏn lên vì nắng nóng.
-Thằng bé có đôi mắt của ngươi, của Tiên đế.
Tiến đế bà nói đến, là chồng, hay là em trai của bà. Long Tự chỉ phất tà áo quỳ xuống. Lần đầu tiên suốt ngần ấy năm qua, y quỳ cung kính trước bà.
-Xin người, hãy thả vương phi của con về với con và Công Ngũ.
Lập Giáo hoàng hậu chẳng rời mắt khỏi thằng bé, bà vỗ vỗ lên lưng cu cậu, lặng ngắm nhìn dáng vẻ mà bà ngỡ bà đã quên.
-Nếu như người ấy còn sống, chắc chắn cũng sẽ rất vui khi nhìn thấy đứa bé này. Nó mang đôi mắt của người nhà họ Lê.
Y ngửa đầu nhìn bà, đôi chân mày cau lại, y cắn răng rồi nói.
-Con mất cha ruột từ khi còn trong bụng mẹ, nay đến mẹ ruột và cha nuôi cũng không còn. Con chỉ còn Ngọc Chi và Công Ngũ, xin người hãy rộng lòng ban cho gia đình con được đoàn tụ. Xin người...
Bà nhếch đôi mắt phượng, nhìn xuống chàng trai trẻ cả đời bà cố ghét bỏ.
-Ngươi chưa từng cầu xin ta, chưa từng cầu xin ai. Lần này lại vì một nữ nhân mà cầu xin?
Y cúi gằm mặt xuống đất.
-Vì vương phi của mình, con có thể làm mọi chuyện. Người muốn con thay nàng chết, con cũng nguyện lòng.
Lập Giáo hoàng hậu thở dài.
-Đến bản chất si tình, cũng giống đến như vậy...
Bà thả đứa nhỏ xuống, Thuỵ Thượng cung liền dắt nó về với cha.
-Cha của ngươi là em ruột của ta, ngươi là cháu ruột của ta, ta dẫu có hận mẫu hậu ngươi ra sao, vẫn muốn ngươi được hạnh phúc, muốn giọt máu cuối cùng của Lê gia được hạnh phúc. Chỉ là, vợ của ngươi lại lọt vào mắt của đương kim hoàng đế, làm sao mà ta không lo cho được.
Y ngước mắt nhìn bà. Y đã biết chuyện Vương hoàng hậu bày trò hãm hại Ngọc Chi, cho nên y mới dắt con đến đây cầu xin bà thấy thương mà cho gia đình đoàn tụ.
-Công Ngũ còn chưa đến một tuổi, xin Thái hậu nể tình Lê triều mà tha cho mẫu phi của nó.
-Ta tha cho cô ta, vậy mai đây ai tha cho giang sơn này.
Long Tự siết chặt bàn tay, đôi mắt y ngấn nước.
-Phải làm sao, người mới chịu buông tha cho nàng?
Linh Hiển Thái hậu thở dài, bà nhìn đứa nhỏ vẫn chưa hiểu gì, nắm lấy tay Long Tự, thật giống hệt năm đó, Long Tự ở bên cạnh nắm chặt tay Tiên đế không thôi.
-Ân ân oán oán, kéo dài hai triều đại. Đến nay người cũ đều đã không còn, ngươi cũng nên quy ẩn giang hồ, rời khỏi hoàng thất đi, vĩnh viễn. Từ đây, Đại Cồ Việt sẽ không còn một Hoán Vũ vương nữa, không còn ai mang dòng máu họ Lê nữa.
______________
Ngọc Chi ngồi lặng lẽ trong căn phòng xa lạ, cô nhìn bộ ấm trà sang trọng đặt trên chiếc bàn phủ khăn lụa. Lúc này đầu cô trống rỗng, giống như không còn có thể tưởng tượng điều gì tồi tệ hơn nữa có thể xảy đến với cô.
Cánh cửa mở, Linh Hiển Thái hậu bước vào một mình, tà váy lết dài trên đất. Cô liền đứng dậy, cau mày nhìn bà. Bà chỉ tay về phía bàn, ý bảo cô ngồi xuống.
-Thái hậu, con..
-Cứ ngồi xuống đã.
Bà điềm tĩnh rót một chén trà rồi đưa đến trước mặt cô.
-Uống đi.
Ngoc Chi nhìn chén trà, cô bần thần đôi chút. Bà hít một hơi rồi gật đầu.
-Tá Quốc Tiên hậu từng nói với ta, Tiên hậu chọn cô cho Long Tự để cứu cho giang sơn này một hậu cung êm ấm. Đó là vì Tiên hậu sợ nếu Tiên đế đồng ý phối hôn cho cô và bệ hạ, hậu cung này sẽ chỉ còn mình cô độc sủng mà thôi. Nhưng Tiên hậu đã quên, chính bản thân mình cũng đã bằng cách nào mà trở thành hoàng hậu.
Cô lặng đi, nhớ đến Tá Quốc hoàng hậu cả đời đau khổ. Cô nhìn Linh Hiển Thái hậu, không nói được gì.
-Cả đời, Tiên đế có từng trân trọng, có từng sủng ái phi tần hậu cung, nhưng chưa từng hi sinh cho ai như người làm với Tá Quốc Tiên hậu. Tình yêu càng lớn, ích kỉ càng nhiều. Nếu hôm nay ta không ngăn chặn, mai đây sẽ lại có thêm một Lý đế si tình, một hoàng hậu bi thương.
Nhìn chén trà này, nước mắt Ngọc Chi lại rơi, cô chưa từng nghĩ, bản thân mình lại có thể khiến Đức Chính lao đao khổ sở, huống hồ gì đến chuyện Lý đế si tình, hoàng hậu bi thương.
-Bệ hạ nhân từ, yêu Thái tử phi, cũng từng yêu Đoàn trắc phi, mai đây sẽ còn có nhiều hậu phi, làm sao tôi có thể khiến bệ hạ si tình chứ?
-Cô nghĩ, ta không biết con trai của mình yêu ai thực sự hay sao? Hoàng đế có thể đối với các hậu phi khác kính trọng, yêu thích nhưng đối với cô là cuồng nhiệt, là si tình.
Cô lắc đầu, cô không muốn nghe về tình yêu của y. Kiếp này cô được ba nam nhân yêu đến chết đi sống lại, nhưng có lẽ tình yêu của Đức Chính là khiến cô nặng nề nhất, mệt mỏi nhất. Đến giờ phút này, cô thực sự hối hận từng giây phút ở cùng Đức Chính.
-Ta ngồi ở hậu vị hơn hai mươi năm rồi. Ban đầu là công chúa, rồi làm Chính cung hoàng hậu, giờ đây là Thái hậu, có điều gì mà ta chưa từng thấy qua. Vương Ngọc Chi, hôm nay ta muốn cô nhớ, những điều ta làm, đều là vì giang sơn, vì bệ hạ.
Cô bật cười khổ tâm. Hay cho câu vì giang sơn, vì bệ hạ. Cô đã làm gì để phải nhận kết cuộc này?
-Giang sơn? Giang sơn này từng là của cha người, dòng họ người. Đến giờ, người lại nói vì giang sơn của người khác?
-Giang sơn của ai, thì cũng là giang sơn Đại Cồ Việt.
Nước mắt nàng uất ức đậu trên khoé mi.
-Dù Thái hậu có bắt tôi uống chén trà này, tôi có chết, cũng không phục.
Bà chậm rãi gật đầu.
-Cô rất giống Tiên hậu năm xưa, ban đầu còn vẫy vùng, lúc sau lại buông tay mặc số phận đẩy đưa. Cô có biết là vì sao không?
Cô đưa ánh mắt trơ trọi nhìn bà.
-Là vì Tiên hậu nghĩ cho con trai của mình, nghĩ cho trượng phu của mình.
Lúc này, cô mới trào nước mắt, nghĩ đến Tiên hậu.
-Ta vẫn nhớ, năm đó ta và Tiên hậu gặp nhau trước lúc Tiên đế dời đô về Hoa Lư, Tiên hậu đã từng mang ý định quyên sinh, đi theo Lê đế về trời. Nhưng lúc đó Long Tự vừa chào đời, Tiên hậu đã nghĩ, để con mình một mình côi cút giữa triều Lý, rồi nó sẽ ra sao? Lỡ như mai đây có ai phát hiện ra thân phật thật của nó, có lợi dụng nó, đưa nó vào con đường phản nghịch? Lỡ như, bệ hạ không yêu thương nó, nó sống như một hồn ma giữa hoàng thành? Cho nên, Tiên hậu đã nhẫn nhịn mà sống hai mươi năm bên cạnh Tiên đế.
Nghe tiếng bà chậm rãi nói, hơi thở yếu dần. Cô biết, bà cũng đau lòng.
-Tiên hậu vì con trai mình mà hi sinh nhiều đến như vậy, chẳng lẽ, cô không thể vì Công Ngũ hay sao?
-Vì Công Ngũ?
Cô chua chát cười.
Phải, nếu mai đây nó lớn lên mà biết, mẫu phi nó từng bị hãm hại mất danh phẩm như vậy, làm sao mà ngẩng mặt nhìn người. Lỡ như tất cả những âm mưu này chẳng dừng lại tại đây, lỡ như cô có trốn đi xa rồi, kẻ thù của bệ hạ vẫn sẽ tìm ra cô để uy hiếp người, há chẳng phải nguy hiểm cho Long Tự và Công Ngũ lắm sao?
Cô chưa từng nghĩ, được vua yêu thương lại đau đớn và nghiệt ngã nhường này.
-Người có biết, vì sao ngay từ đầu, tôi đã chọn Long Tự không?
Cô ngước đôi mắt lệ giàn ra, quặn lòng nhìn bà.
-Đó là vì tôi biết, tôi sẽ chẳng thể nào hạnh phúc khi ở bên cạnh một hoàng đế.
Bà lặng lẽ gật đầu, rôi buông tiếng thở dài.
-Xem ra, cô đúng là kẻ thông minh. Nhưng không chọn hoàng đế, không có nghĩa là không được hoàng đế chọn. Nỗi khổ ấy, chẳng kém nỗi khổ ở bên một vị hoàng đế là bao.
-Người ở bên hoàng đế một đời, hẳn là đau thương nhiều lắm.
Ánh mắt Thái hậu tối đi, rồi bà cong môi cười chua chát.
-Phàm là nữ nhân của hoàng thất, làm sao không đau thương, không hi sinh? Chỉ là cô ở bên người mình yêu, người đó cũng yêu mình, chính là chuyện mãn nguyện nhất thiên hạ này rồi.
Phải, đã là điều mãn nguyện nhất thiên hạ này rồi.