Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư

Chương 31: Đã qua




Ngày Kỷ Hợi, Thái tử lên ngôi trước linh cữu Thái Tổ hoàng đế. Đổi niên hiệu là Thiên Thành năm thứ nhất.

Ngày ấy, hai vương Đông Chinh và Dực Thánh đến xin chịu tội. Xuống chiếu tha cho,lại cho tước như cũ.

Long Tự vừa trở về đã phải cùng hoàng đế đi đánh Hoa Lư. Trường Yên phủ dấy binh làm phản, không ai khác chính là người anh trai y luôn kính trọng, Khai Quốc vương Lý Long Bồ.

Vừa đến phủ, Đức Chính đã thấy em trai dàn binh lực. Y liền cùng Long Tự xuống ngựa, đi lại chỗ Long Bồ đang đứng một mình ở giữa trận.

-Long Bồ, em làm như vậy là có ý gì?

Long Bồ hít một hơi thở thật sâu.

-Bệ hạ nhìn xem, cố đô của chúng ta đẹp biết mấy. Hai triều Đinh, Lê đã lụn bại nơi mảnh đất này.

Đức Chính cau mày, y nhìn em trai từ nhỏ đã xa cách.

-Người ta nói, bọn phản thần đó sẽ lợi dụng đến vị vương gia cuối cùng của Tiên đế để mà làm phản. Bọn chúng đích thị có đến tìm ta.

Y cười lạnh, rút trong vạt áo ra một cuộc sớ rồi ném cho Long Tự.

-Đây là danh sách những đại thần đó, có vật chứng đủ cả. Chỉ cần hôm nay ta dấy quân tạo phản, bọn chúng đều sốt ruột mà để lộ chứng cứ. Cho nên, ta đánh liều một phen.

Đức Chính giãn cơ mặt, nhìn cậu em trai của mình.

-Bệ hạ xem, có phải ta nghĩ ra lí do nổi loạn cũng thuyết phục không? Khai Quốc vương cướp bóc khắp nơi, cậy núi sông mà làm loạn thành giặc, nay bất mãn Vũ Đức vương bị giết mà làm loạn.

Vua chẳng đợi y nói hết câu, đi đến ôm chầm lấy Long Bồ. Cả hai anh em trào nước mắt mà ghì chặt nhau.

-Đa tạ em, Long Bồ.

-Giang sơn của phụ hoàng, anh nhất định phải bảo vệ nó.

Long Tự nhìn Long Bồ, lần đầu tiên y thấy một Long Bồ luôn cười đùa cợt nhã, tình cảm đến thế. Long Bồ buông anh trai rồi đi lại bắt lấy cánh tay Long Tự.

-Còn tên họ Lý nha ngươi, nhất định phải ở bên cạnh bệ hạ thật lâu!

Nói rồi, vương lùi lại phía sau, đặt gươm xuống rồi quỳ xuống dập đầu. Ba quân phía sau cũng quỳ rạp xuống, hô vang vạn tuế.

Đức Chính nhìn Long Tự, nhìn tờ sớ buộc tội gian thần trong tay. Từ đây, y sẽ chấn hưng Đại Cồ Việt, giữ cho giang sơn này ngàn năm vẻ vang.

___________

Ngọc Chi ngồi trong phủ họ Vương, đã thấy cha cô là Vương Gián nghị đại phu vuốt chỏm râu đã bạc.

-Bệ hạ muốn lập một nữ nhân nhà họ Vương làm Hoàng hậu, ta định tiến cử em gái của con.

Cô mỉm cười.

-Cha, cứ làm như vậy. Nhà ta cũng nhờ vậy mà vẻ vang.

Ông dường như có điều khó xử.

-Con thân là đích nữ lại gả cho vương gia, em gái con thứ xuất lại gả vào hậu cung của bệ hạ. Con..

Cô biết cha vướng bận điều chi.

-Cha cứ làm như vậy. Chẳng qua cũng chỉ là tấm chồng, địa vị khác nhau có hề gì. Con gả cho vương gia, nhưng con hạnh phúc khi ở bên anh ấy, vậy là đủ rồi.

Thấy cha gật gù buồn bã, cô lặng nhìn tờ thánh lệnh sắc phong vẫn còn để ngay ngắn trên bàn. Vua lên ngôi, muốn lập con của trung thần trụ cột làm hoàng hậu, là lẽ dể hiểu. Bảy hoàng hậu được sắc phong, Chính cung hoàng hậu không ai khác chính là Mai Thái tử phi, đích mẫu của Hoàng thái tử.

____

Ngọc Chi trở về phủ, đã thấy Long Tự đứng giữa sân nhà.

-Long Tự!

Cô gọi, miệng cười rạng rỡ. Y xoay người, ào đến ôm cô bế thốc lên.

-Anh về rồi.

Ba tháng qua y luôn đánh khắp nơi, dẹp bỏ phản thần. Cuối cùng cũng về với cô rồi.

Long Tự cúi xuống hôn cô, tay giữ trên chiếc cổ thiên nga. Y sủng nịnh hôn xuống mắt cô rồi nhìn cô dịu dàng.

-Nàng lại gầy đi rồi, có phải lại bỏ bữa không?

Cô lắc đầu. Y chỉnh lại chiếc trâm bạc.

-Loạn lạc qua cả rồi sao?

Y đẩy cô vào lòng mình.

-Đã qua cả rồi, đợi qua năm nữa, bệ hạ ổn định triều cương, ta sẽ đưa nàng và con về Hoa Lư. Chúng ta sẽ thực hiện được giấc mơ của mình rồi.

Cô mỉm cười trong lòng y, bàn tay siết chặt y. Qua thật rồi, loạn lạc binh đao. Quãng đường phía trước sẽ thật an yên.

____________

Sinh thần bệ hạ năm nay do Vương hoàng hậu mới lập chủ trì. Vương hoàng hậu vẫn luôn là hậu phi được sủng ái nhất hậu cung, quyền lực chỉ thua Chính cung Linh Cảm hoàng hậu Mai thị mà thôi.

Năm nay, Vương hoàng hậu Lấy tre làm núi Vạn Tuế Nam Sơn ở Long trì: kiểu núi làm thành năm ngọn, trên đỉnh ngọn ở giữa dựng núi TrườngThọ, bên đỉnh bốn ngọn xung quanh đều đặt núi Bạch Hạc, trên núi làm hình dạngcác giống chim bay thú chạy, lưng chừng núi có rồng thần cuốn quanh, cắm xencác thứ cờ, treo lẫn vàng ngọc, sai con hát thổi sáo thổi kèn trong hang núi, dâng catấu múa làm vui, cho các quan ăn yến.

Ngọc Chi nhấc váy đi vào, đã thấy yến bày thịnh soạn trong đại điện. Nhân lúc Long Tự đến chỗ bệ hạ trò chuyện, cô liền đến chỗ Ngọc Hiền, em gái của cô.

-Khấu kiến Vương hoàng hậu.

Nàng ta nghênh mặt, cười lạnh mà nói to.

-Ở nhà ngày xưa luôn lên mặt là đích xuất, nay lai phải cúi đầu cung phụng bổn cung. Uy danh của đích nữ nhà ta đâu cả rồi.

Cô nghe em gái lời lẽ chua ngoa, lặng lẽ mỉm cười. Chuyện trước đây cô không biết, cũng chẳng thèm chấp nhặt nàng.

-Ta chỉ muốn đến để nhắc nhở, Tiên đế vẫn còn chưa táng, em đã mở tiệc linh đình như vậy, khéo hậu thế cười chê.

Nàng tức lắm. Bệ hạ cũng vừa quở trách nàng, nhưng tiếc công hạ nhân đã chuẩn bị cật lực, người sợ lãng phí nên cũng đã cho diễn ra. Nhưng cô ta có tư cách gì mà trách mắng nàng?

-Chị nghĩ bệ hạ từng sủng ái chị thì hay lắm sao? Đừng quên nữ nhân họ Vương được ngồi vào hậu vị là ta chứ không phải chị.

Cô thở dài, hết cách liền quay đầu bỏ đi.

-Ta nói cho chị biết. Chị đừng ỷ có bệ hạ bênh vực cho mình mà làm càn!

-Ai làm càn?

Vua và Long Tự đều đi tới. Long Tự liền đưa tay cho Ngọc Chi nắm, kéo cô về phía mình.

-Bệ hạ, thần thiếp...thần thiếp chỉ là đang uất ức.

-Nàng làm gì mà uất ức? Hoán Vũ vương phi dẫu sao cũng là chị của nàng, đừng lớn tiếng.

-Bệ hạ, sao người lại quát nạt thần thiếp trước mặt người ngoài như vậy?

Vua quay đi, nhìn Ngọc Chi thở dài.

-Chúng ta về chỗ vậy.

Cô gượng cười nói với Long Tự, để lại hai người họ. Vương Ngọc Hiền dậm chân mạnh, ứa nước mắt nhìn vua.

-Vậy là thật có đúng không, bệ hạ? Người sủng ái thần thiếp chỉ vì thần thiếp có gương mặt giống chị ta. Người muốn thần thiếp thay thế chị ta!

-Nàng đừng có mà làm loạn.

-Tại sao chị ta vừa xuất hiện, người liền bảo vệ!

-Ta chỉ thấy nàng quá đáng, muốn nàng giữ lễ tiết của một hậu phi!

-Vậy người giải thích vì sao những bức hoạ ở thư phòng đều là vẽ chị ta?

Nàng bật khóc, bao tủi nhục uất ức trào ra. Mỗi lần ở cạnh vua trong thư phòng, đều thấy những bức hoạ đó vua giấu kín, trân quý như bảo vật, dù đó có là chị ruột của nàng, nàng vẫn không thể tha thứ được.

Vua thở dài.

-Ngọc Hiền, ta lập nàng làm hậu không phải vì chị nàng, mà là vì gia tộc nàng, vì cả giang sơn này. Đừng hồ đồ nữa, bữa yến này ta đã quá mất mặt rồi!

Nói rồi, y dứt áo bỏ đi. Ngọc Hiền ôm mặt ngồi lại nức nở, rồi bàn tay nàng siết chặt. Đôi mắt kia nhếch lên, nhìn vào phía trong đại điện sáng rực đèn.

______________________

Ngọc Chi choáng váng đầu óc, cô dìu Long Tự vào một gian phòng trong cung. Cô nhớ mình chẳng uống bao nhiêu, rốt cuộc đã say như thế này rồi. Long Tự càng say hơn.

Cô đi về phía cửa toan đóng lại, đã nhận được một cú đánh như trời giáng xuống đầu, khiến cô chìm sâu vào hôn mê.

Sáng nay Đức Chính mở mắt dậy, đầu đau như búa bổ. Đêm qua không hiểu vì sao y uống không nhiều nhưng lại say đến như vậy. Bất chợt y nhìn sang người nằm cùng mình trên long sàng, liền hoảng hồn nhận ra Ngọc Chi. Cô bị trói hai tay, trên đầu vẫn còn đỏ vết tấn công mạnh khiến cô hôn mê sâu.

Hôm qua rốt cuộc đã có chuyện gì? Y không nhớ gì cả, chỉ biết được nội quan đưa về điện mà thôi. Nhưng sao Ngọc Chi lại ở đây, lại còn bị thương như thế này.

Nếu để cô tỉnh dậy và biết y ở đây, cô sẽ hận y đến nhường nào. Nghĩ đoạn, Đức Chính liền ngồi dậy, rời khỏi long sàng. Y vội vàng đi đến giá lấy áo ngoài khoác vào, tất tả vốc nước rửa mặt.

Bất chợt, cánh cửa mở toang, Vương Hoàng hậu bước vào, đôi môi nàng vờ ồ lên rồi chạy đến chỗ Đức Chính mà lay nhẹ.

-Bệ hạ, đêm qua người đã...

Y cau mày nhìn nàng, mới biết đây là cái bẫy rồi.

-Nàng làm cái gì thế hả?

Rồi vua nhìn ra ngoài, đã không thấy nội quan và người của Nội vụ phủ đâu. Chẳng có một ai cả.

Ngọc Chi nghe tiếng quát lớn, cô cau mày ngồi dậy, bần thần nhìn xung quanh là ngự điện của hoàng đế.

-Chuyện gì vậy?

Vương Ngọc Hiền đi lại, phất ống tay áo mà ngồi xuống bên long sàng, đưa tay gỡ trói cho Ngọc Chi.

-Chúc mừng chị, chúng ta cuối cùng lại chung một chồng rồi.

-Nàng im ngay cho trẫm!

Cô thất kinh nhìn về phía Đức Chính, nhìn y phục xộc xệch của y rồi nhìn Ngọc Hiền.

-Cô nói cái gì?

-Chị thông minh như vậy, nhìn mà còn chưa hiểu sao? Đêm qua, bệ hạ đã sủng hạnh chị rồi. Chị sẽ rất nhanh trở thành một hoàng hậu trong hoàng cung thôi.

Vua đi lại siết lấy cánh tay Ngọc Hiền kéo nàng đứng dậy.

-Lời trẫm nói, nàng không để vào tai sao? Trẫm chưa từng làm gì Ngọc Chi, nàng ấy là vợ của em trai trẫm. Kẻ đứng phía sau chuyện này trẫm đã nắm được năm phần rồi!

Ngọc Hiền phì cười.

-Bệ hạ, dẫu cho người có không làm gì. Chuyện vương phi ở lại một đêm trong ngự điện của bệ hạ, người đời sẽ nói những gì? Sau này, chị ta còn ngóc đầu dậy được hay sao?

Y nghiến răng rồi ném phăng nàng, Ngọc Hiền loạng choạng lùi lại.

-Đúng là hồ đồ! Việc cô làm, không chỉ tổn hại đến Ngọc Chi, mà còn tổn hại đến uy danh của trẫm, của hoàng thất này!

Vương Ngọc Hiền cắn răng, toan đi lại chỗ Đức Chính thì cửa điện đã mở toang lần nữa. Linh Hiển Thái hậu* bước vào. Phượng bào và trâm vấn tóc của người phụ nữ đứng đầu cả hoàng thất, dĩ nhiên lộng lẫy đến choáng váng người nhìn.

*Sau khi lên ngôi, Lý Thái Tông tôn mẹ là Lập Giáo hoàng hậu làm Linh Hiển Thái hậu.

-Chuyện như vậy mà cũng dám làm, ta quả thật đã nhìn lầm ngươi mới để ngươi vào hậu cung rồi.

Ngọc Chi vẫn chưa hết bần thần, cô rời khỏi sàng, quỳ xuống hành lễ.

-Mẫu hậu.

Bà đưa tay ngăn vua nói, chỉ nhìn Ngọc Chi sắc mặt thất thểu, rồi nhìn Ngọc Hiền quỳ dưới đất.

-Đêm qua, chính là ngươi đã hạ độc vào rượu có đúng không? Bình rượu của Hoán Vũ vương và vương phi, của Hoàng đế!

Nghe giọng nói đanh thép của bà, Vương Ngọc Hiền liền ngửa mặt sửng sốt. Nàng ta đã lo mọi chuyện chu toàn, làm gì có chuyện có ai biết được?

-Ngươi, vào đây.

Ngọc Hiền cau mày nhìn cung nữ thân cận của mình quỳ dưới chân Thái hậu.

-Trinh Nhi ngươi...

-Trinh Nhi là người của bổn Thái hậu cài vào bên cạnh ngươi. Ngay từ đầu ta đã biết nữ nhân nhà họ Vương không đơn giản rồi.

Ngọc Chi ngước mắt nhìn bà, cô lặng đi. Phải, bà muốn nói cô không đơn giản.

-Hạ độc hoàng thất là tội chém, hạ độc hoàng đế là tội tru di cửu tộc! Lại còn thêm thuốc vào thức ăn của Ngự tiền thị vệ và Nội vụ phủ để nửa đêm cho người khiêng Hoán Vũ vương phi vào tẩm điện của hoàng đế! Đúng là chuyện gì cũng dám gây ra?

Vua thở hắt nhìn nàng ta mặt mày xanh lét, bò đến quỳ dưới chân Thái hậu mà van xin.

-Thái hậu, thần thiếp tuổi còn non trẻ chưa hiểu chuyện, mong người thứ lỗi.

-Ngươi nghĩ ta ở hậu cung lâu như vậy, lại không đề phòng đám hậu phi mới lập muốn tranh giành quyền lực các ngươi hay sao?

-Thái hậu, thần thiếp...

-May mà những tên nô tài ngươi dặn đi loan truyền tin báo, ta đã bắt lại không sót một tên, nếu không ngươi đã gây ra đại hoạ đó biết không hả? Tiên đế mất chưa lâu, nếu bá tánh mà nghe Tân đế làm nên chuyện thương thiên hại lí này, làm sao mà dám trị vì thiên hạ!

Nàng ta run lẩy bẩy, quay sang Đức Chính mà ôm chặt chân y.

-Bệ hạ, bệ hạ xin người cứu thần thiếp, xin người nể tình họ Vương, nể tình cha thiếp, nể tình chị thiếp mà cứu lấy thần thiếp. Thần thiếp chỉ vì ghen tuông mờ mắt, không nghĩ đến đại cuộc! Xin người cứu thần thiếp bệ hạ...

Ngọc Chi thấy em gái nức nở, cô muốn nói gì đó, nhưng lại nhận ra mình không có chút tư cách gì mà nói chen vào.