Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư

Chương 13: Hậu cung




Yến sinh thần của Thái tử cũng đã đến, cả Cấm cung trang trí đèn lồng rực rỡ, tiếng nhạc vang qua mấy lớp cửa cung. Hôm nay cũng giống như mọi yến tiệc khác, vắng mặt Tá Quốc Hoàng hậu.

Lập Nguyên hoàng hậu thay chính cung đang ở xa, chủ trì mọi sự. Con trai của bà, Vũ Đức vương Lý Thừa Tuấn đương nhiên cũng được đánh giá cao hơn các hoàng tử còn lại. Mấy năm về trước, khi Lập Giáo hoàng hậu chọn ở lại Hoa Lư, còn Tá Quốc hoàng hậu lui về hậu đình, bà từ đó đã quyền lực nhất hậu cung.

Đứng trên cầu cửa khúc giữa lòng hồ, hôm nay, lần đầu tiên Ngọc Chi gặp Thái tử phi họ Mai, tên Nguyệt. Phải, người vợ chính thống của Thái tử quả thật phong thái ngút trời, khí chất của bậc mẫu nghi thiên hạ mai này.

Bên cạnh nàng là Đoàn trắc phi, nom vẫn còn trẻ.

-Vương tiểu thư, đã lâu không gặp. Nàng đã khỏi hẳn bệnh tình chưa?

Nghe Thái tử phi hỏi, cô mới biết ý nàng nhắc đến lần ngã khỏi thuyền rồng ấy.

-Tôi đã không sao, đa tạ Thái tử phi đã quan tâm.

Vẻ mặt của Đoàn Trắc phi đó nhìn cô, quả thật có muôn phần đố kị.

-Đoàn trắc phi trước đây đã từng quen biết tôi sao?

Nàng ta che tay áo cười khẽ, ánh mắt sắc lẹm.

-Có ai ở cái phủ Khai Thiên Vương không biết đến Vương tiểu thư cơ chứ? Cô vẫn luôn mặt dày đến để tiếp cận Thái tử kia mà?

-Mai Hoa!

Thái tử phi quay phắt sang, nàng gắt, đôi mày phượng nhíu lại.

Ngọc Chi cười mà tiến lại gần Đoàn Trắc phi kia.

-Cô yên tâm, lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ. Tôi dù có không phải ở bên Thái tử, cũng nhất định không trở thành trắc thiếp.

-Cô!

Đoàn Mai Hoa kia toan vung cái tát, Ngọc Chi đã nghiêng đầu cười khẩy. Thái tử phi vội tiến lại, nắm lấy tay cô, đôi mắt nàng có phần sợ hãi.

-Vương tiểu thư xin đừng để bụng. Tính tình Mai Hoa trước nay đều bốc đồng như vậy.

-Thái tử phi đừng lo lắng, tôi chẳng qua chỉ là muốn nói những lời thẳng thắn với Đoàn trắc phi thôi.

Nói rồi, cô hướng ánh mắt như có tia điện về phía nữ nhân kia, nom cũng còn trẻ mà lại có tâm cơ như vậy, đáng tiếc. Những chuyện cô và Long Tự đã điều tra được, về yến tiệc tuyển phi ở thuyền rồng đó, quả thật khiến người ta đau đầu.

-Cô định làm gì?

Nàng ta tiến sát tới cô, nghiến răng mà hỏi. Ngọc Chi cười lạnh, nhếch chân mày phượng.

-Trắc phi đã làm gì, tôi nghĩ cả tôi và cô đều biết. Nhưng yên tâm, chuyện cũng đã qua, tôi không có ý lật lại để mà nhìn cô bị trừng phạt đâu.

-Cô đúng là tâm cơ khó lường!

Nàng ta vung tay giáng một cái tát xuống mặt Ngọc Chi. Cô không tránh, chỉ lắc đầu vì nghĩ nữ nhân đã ở bậc Trắc phi này chẳng hành động như vậy. Cô chẳng mảy may sợ sệt khóc lóc, chỉ vuốt lại lọn tóc bị làm cho rơi xuống trước trán, điềm nhiên nhìn Mai Hoa.

-Đoàn Mai Hoa, cô nghĩ cô tát tôi một cái, cộng thêm lần đó cô đẩy tôi xuống nước, tôi sẽ trả lại cô thế nào đây?

Thái tử phi kinh hãi rồi dáo dác nhìn quanh, sợ có ai nghe thấy. Nàng ta đi lại phía hai nữ nhân đang đối đầu, vội nắm lấy tay Ngọc Chi. Nhưng Ngọc Chi chỉ lặng lẽ vuột tay nàng ra, nhìn Thái tử đang hướng về đằng này.

-Trước đây Thái tử chưa từng thích tôi, việc gì khiến cô phải làm điều tàn độc như vậy? Lỡ như lúc đó tôi mất mạng thì sao? Hà cớ gì cô lại muốn giúp đỡ Lý Hạ Nghi?

Nàng ta cười khẩy, tiến đến túm lấy áo viên lĩnh khoác ngoài của cô mà cuộn siết lấy.

-Nữ nhân rắn độc nhà ngươi, có tư cách gì mà dám tra hỏi ta như thế?

-Cô còn chưa giải trình được động cơ của mình, đừng nói đến tôn ti trật tự. Tôi không muốn đôi co với cô.

Cô toan quay đi. Nàng ta nghiến răng, tay đang vò trên áo ngoài của cô dồn lực đẩy cô thật mạnh về phía sau. Ngọc Chi chợt hoảng hốt, đằng sau cô là hồ nước sâu rộng.

Từ phía sau Mai Hoa, Đức Chính lao đến như một cơn gió, y nắm lấy bàn tay cô chới với trong không trung rồi đẩy mạnh cô vào lòng mình. Cô ngửa mặt nhìn y, nhìn bờ vai rộng gánh cả thiên hạ, đôi mắt sáng mang cả giang sơn. Thái tử chẳng nói gì, chỉ nhìn thấy sự hoảng hốt nơi gương mặt trong ngần kia. Từng đường nét, lại khiến tim y như ngạt thở.

Ngọc Chi ôm vai mình, lúc nãy Thái tử kéo cô mạnh quá. Y quay lại trừng mắt nhìn Mai Hoa.

-Nàng làm gì vậy!

Đoàn Mai Hoa càng bàng hoàng nhìn Thái tử điện hạ ôm chặt nữ nhân lọt thỏm trong lòng y, để nàng ta tựa trên long cổn thêu rồng.

-Điện hạ, thần thiếp phải·hỏi người câu này mới đúng!

Thái tử thở hắt nhìn Mai Hoa. Thái tử phi cố gắng chen vào, nàng chậm rãi nhìn Thái tử rồi cầu xin.

-Điện hạ, ở đây đang là giữa Cấm Cung, người có chuyện gì để về nhà hẵng nói, kẻo làm mất uy danh của Khai Thiên phủ chúng ta.

Đức Chính dường như cũng rất nể mặt Thái tử phi, ánh mắt y dành cho nàng dường như không phải tình ý, nhưng cũng có tôn trọng. Y rời khỏi cô, ánh mắt trở nên ấm áp.

-Nàng không sao chứ?

-Đa tạ Thái tử quan tâm, chỉ là tai nạn.

Thấy Ngọc Chi tránh ánh mắt mình, Đức Chính có phần không vui. Y thấy cô đưa tay ôm vai, biết mình đã dùng lực hơi mạnh rồi. Thái tử phi lặng lẽ đến bên, hạ giọng.

-Điện hạ, nếu người không yên tâm thiếp sẽ đưa Vương tiểu thư đến chỗ thái y xem sao.

-Không cần phiền Thái tử phi.

Cô vội lên tiếng, thở dài nhìn ba người.

-Chuyện cũng chẳng có gì to tát, tôi xin cáo lui vậy.

Cô quay lưng dời bước khỏi ánh mắt của Đức Chính, càng khiến y thâm tâm không vui. Đợi Vương Ngọc Chi đi hẳn rồi, Mai Hoa mới đi đến bên.

-Quả là khác xa lúc trước. Nếu đổi lại là trước kia cô ta được điện hạ quan tâm như vậy, sẽ mừng quýnh lên hay sao?

-Nàng đừng nói nữa.

Y gầm gừ, Mai Hoa cũng có chút sợ sệt mà không dám nói tiếng nào nữa. Thái tử phi lại càng im lìm hơn.

-Năm đó nàng nói Vương Ngọc Chi ta đến chùa Duyên Ninh, làm nàng ấy đứng đợi dưới mưa suốt mấy canh giờ. Thân thể Ngọc Chi không khoẻ, phải đưa về quê tịnh dưỡng suốt ba năm. Nàng đừng tưởng ta không hay biết!

Thái tử phi lặng lẽ đi lại bên y, lắc đầu rất khẽ. Đức Chính nhìn ánh mắt u buồn của người vợ kết tóc, cũng thở dài. Chuyện đã qua, cũng là chuyện tổn hại đến uy danh của phủ, nàng không muốn y vì một người mà huỷ hoại. Điều này y cũng biết. Nhưng điều mà hai nàng không biết đó chính là Thái tử vẫn luôn để tâm những chuyện xảy ra với Vương Ngọc Chi.

Ngọc Chi ngồi xuống chỗ ngồi của mình, lẳng lặng nhìn Vương đại nhân ngồi bên cạnh. Thật ra từ lúc xuyên về thân xác này, cô chưa từng thân thiết với cha, càng không có bất kì kỉ niệm gì.

Cuối cùng vua cũng đến, cũng như chục năm nay, không ai đi bên cạnh. Thật sự, rất cô độc. Vua cũng như chú Tuấn. Chú Tuấn ở kiếp sau yêu Nguyễn Hoài An sâu đậm. Bệ hạ của kiếp này, lại yêu đậm sâu Tá Quốc hoàng hậu. Nhưng bà luôn lạnh nhạt với tình yêu đó.

Long Tự đi ngang qua chỗ ngồi của cô, nhưng không nhìn cô lấy một lần. Có phải y không nhìn thấy cô không? Tại sao sắc mặt y lại kém như thế? Cô cau mày, nhìn y về lại chỗ ngồi ở gần bệ hạ. Dường như y cũng không đưa mắt tìm cô.

Yến tiệc cũng qua đi một nửa, sau bài sớ chúc mừng của bệ hạ, các hoàng thân thi nhau dành những món quà quý giá từ mọi miền dâng lên Đông cung thái tử. Thậm chí đến cả Thừa Tuấn cũng phải tìm được ngọc từ Tây Tạng để làm vừa lòng bệ hạ, để người thấy anh em thuận hoà.

-Thái tử, năm nay con có đặc biệt yêu thích điều gì, trẫm đều có thể ban cho con.

Thái tử từ nãy tới giờ luôn im lặng, chỉ đáp lễ không thôi. Lúc này bỗng nhiên gương mặt y hằn lên nhiều tâm tư khó xử.

Đức Chính ngước mắt nhìn Long Tự, đã thấy em trai trân trân nhìn mình.

**

-Hôm nay anh đến sớm thế?

Long Tự bước vào trường bắn, y cố dẹp bỏ hết những khó chịu trước kia ở đạo Đại Hoàng, mỉm cười với anh trai. Đức Chính lẳng lặng giương cung. Y buông tay, mũi tên ghim thẳng vào giữa hồng tâm.

-Ta định nói một chuyện với em.

Y gật gù, nhấc một chiếc nỏ lên ngắm nghía.

-Trước đó, em muốn bàn một chuyện với anh. Chuyện Lý Hạ Nghi hãm hại Ngọc Chi, có nghi ngờ có sự góp tay của Đoàn trắc phi, đã điều tra được vài manh mối rồi.

Thái tử làm thinh, Long Tự liền thở dài.

-Chỉ là Đoàn Mai Hoa này vẫn quá cẩn thận, chưa lộ nhiều hành tung. Lúc này công khai chuyện với Lý Hạ Nghi, quả thật là đả thảo kinh xà.

-Đoàn Mai Hoa mấy năm qua luôn đóng tốt vai một trắc phi hiếu thuận với phụ hoàng, có không ít bao bọc từ Đoàn Tham tri. Những điều nàng ta làm sau lưng ta, ta đều biết. Nhưng để giữ thanh danh Khai Thiên phủ nên hết lần này đến lần khác ta đều làm ngơ. Lần này lại lộ ra chuyện cô ta cấu kết với người ngoài, làm chuyện thương thiên hại lý.

-Điện hạ, chuyện này em cũng đã nghi ngờ từ lâu. Vốn không hề đơn giản chỉ là chuyện thương thiên hại lý. Nếu xét về động cơ, Đoàn Mai Hoa không thể chỉ vì ghen ghét nữ nhi thường tình mà hãm hại Ngọc Chi. Huống hồ chi Ngọc Chi chưa từng được người để mắt đến.

Đức Chính buông cung, nhìn ra mũi tên ở xa tít tắp.

-Em nghi ngờ nàng ta có âm mưu khác?

-Không ít lần thuộc hạ của em thấy nô tì thân cận của trắc phi đến vùng Giang An, nơi em đã phát hiện những cuộc hội họp bí mật của Thừa Tuấn cùng chú Dực và Lực ở tửu lầu.

-Chỉ là thấy đến đó, chứ không thấy bước vào đó?

Long Tự lắc đầu.

-Mỗi lần đến đó, đều có người yểm trợ. Trắc phi đều biết mất không giấu vết.

-Vậy chuyện đó có liên quan gì đến Lý Hạ Nghi, mà họ lại hợp sức cố thủ tiêu Ngọc Chi?

Long Tự đặt tay lên những mũi tên nhọn hoắc, mắt óng lên từng suy nghĩ.

-Lý Hạ Nghi luôn xem Ngọc Chi là cái gai trong mắt. Trước cô ta muốn làm Vũ Đức Vương phi nhưng khi nghe đến bệ hạ muốn ban hôn Ngọc Chi cho người khác không phải Thái tử, có lẽ cô ta đã lo sợ Ngọc Chi cướp đi vị trí của mình. Phe phái của họ muốn triệt tiêu con cờ mà Vương đại nhân muốn dùng. Chỉ cần đại nhân ấy ngả về phía nào, phe đó đều sẽ như hổ mọc thêm cánh. Bọn họ từng muốn chiêu mộ Vương đại nhân nhưng bất thành, chắc chắn đã muốn lật đổ đại nhân ấy.

Y lại lắc đầu, trầm mặc nhìn mũi tên.

-Vương đại nhân trước giờ đều muốn con mình làm trắc thiếp của Thái tử, vốn đã thuận theo anh từ trong tư tưởng, khó bề lay chuyển. Lúc đó Vương Ngọc Chi cũng vô cùng ái mộ anh, cho nên bọn họ đã sợ nàng trở thành nội gián cho phe ta.

Thái tử trầm ngâm, y gật đầu. Qua một hồi tranh tranh đấu đấu, y nhận ra những tổn thương người con gái ấy phải nhận đều là vì y.

-Ta biết, từ nhỏ em đã yêu thích Ngọc Chi.

Long Tự cười trừ, y cố trấn an mình, cố ngăn bàn tay đang nâng chiếc nỏ không run rẩy. Bỗng dưng Thái tử lại nói ra câu ấy.

-Đúng vậy. Thì ra anh luôn biết chuyện đó sao?

-Chính vì biết, nên ta mới luôn từ chối nàng để không làm tổn thương em.

Long Tự rời mắt khỏi chiếc nỏ, nhìn anh trai.

-Anh lo cho em như vậy, em lại khờ dại chưa từng biết tấm lòng của anh.

Đức Chính đi lại lấy hai thanh gươm gỗ, ném một thanh cho Long Tự rồi bước ra giữa sân.

-Đấu với ta một trận.

Long Tự miễn cưỡng nhấc gươm gỗ, hướng về phía anh trai tung thế tấn công. Đức Chính nhanh như chớp vung gươm đỡ rồi xoay người đáp trả.

-Đừng nhường ta, ta biết em đã tinh thông võ nghệ hơn ta rồi.

Long Tự cắn răng, y ghì chặt gươm đẩy Đức Chính lùi mấy thước. Giữa khoảnh khắc kề gươm trước mặt như vậy, Đức Chính mới nhìn rõ cậu em trai tự khi nào đã trưởng thành, trở thành một nam nhân tuấn mỹ.

-Nếu bây giờ ta nói, ta muốn lập Ngọc Chi làm trắc phi thì sao?

Long Tự nghiến răng, y ghì sát thanh gươm xuống người anh trai mà y luôn kính nể.

-Cả đời em chưa hề tranh giành với anh điều gì, nhưng nữ nhân mà em yêu, em cũng không thể có được hay sao?

Đức Chính dồn sức hất tung y ra, xoay gươm đánh trả.

-Ta cũng chưa từng yêu cầu em điều gì, chỉ duy nhất lần này muốn em nhường nàng cho ta.

Long Tự lấy đà lao đến đạp thẳng vào gươm, Đức Chính mất đà khuỵu ngã. Dàn nội quan theo hầu hốt hoảng la lên.

-Thái tử! Người đâu!

Đức Chính đưa tay ra hiệu lui hết, y nhắm nghiền mắt, chống thanh gươm xuống đất mà đứng dậy. Dường như trong đôi mắt Long Tự vỡ nát, y siết chặt gươm, gân xanh nổi trên những đốt ngón tay to lớn.

-Anh có biết em yêu nàng từ năm mấy tuổi không?

Thái tử lặng im, y dán mắt xuống đất.

-Từ năm năm tuổi đó!

Long Tự gào lên, nước mắt y kìm nén nơi đôi đồng tử nâu đồng, bi ai.

-Anh biết mà có đúng không!

Đức Chính ngả đầu, y nhắm mắt cố hít một hơi thật sâu. Y chỉ có một người em trai thân thiết luôn đồng cam cộng khổ này. Giờ đây y lại làm cả hai xa nhau một bước.

-Anh biết em đã vui mừng đến nhường nào, khi biết nàng đã quên anh, hoàn toàn quên sạch quá khứ đó. Em đã vui đến nhường nào khi biết nàng đã gần em thêm một chút!

-Long Tự...

-Sẽ không có chuyện, em nhường nàng cho anh đâu.

Thái tử lặng đi. Nhưng y biết mình không muốn từ bỏ.

-Em có đủ sức bảo vệ nàng không?

Long Tự thất kinh nhìn anh trai, hằn sâu trên trán cái chau mày thật chặt.

-Anh nói cái gì?

-Nếu tai ương lại ập đến lần nữa, em sẽ cứu được nàng chứ?

-Lý Đức Chính!

Y ập đến túm lấy vạt hoàng bào kia, hành động mà y chưa từng nghĩ mình sẽ làm đối với anh trai mình.

-Anh đừng quên, mỗi một tai ương mà nàng gặp, có cái nào không phải do anh ban!

-Những tai ương đó, nếu điều tra được, em sẽ ban chết cho những kẻ đó chứ?

Long Tự sững sờ nhìn vào đôi mắt kia.

-Không, em không đủ quyền lực.

Phải, câu nói Đức Chính nói ra sao mà nhẹ tênh. Quyền, binh quyền, tôn quyền, pháp quyền, Long Tự đều không có.

-Em có biết, kết cục của những nữ nhân bị cả hai phe phái nhắm vào chứ? Em có đủ khả năng che chở cho nàng không?

Long Tự nhắm nghiền mắt, cố ngăn nước mắt chảy ra trên gương mặt y. Y ném phăng vạt áo anh trai, một lực ném thẳn thanh gươm cắm chặt xuống đất giữa hai người.

-Em cái gì cũng không có, nhưng chỉ duy nhất bản lĩnh là không thiếu. Em sẽ che chở cho nữ nhân của mình, dù có phải chết.

Đức Chính một giây thoáng sững sờ. Y chưa từng nghĩ, Long Tự đã vì một Vương Ngọc Chi mà trưởng thành đến như vậy, chỉ để bảo vệ cô.

-Lý Thừa Tuấn sáng nay giữa triều cô lập Lý Thừa tướng, muốn lập Ngọc Chi làm chính vương phi. Em nghĩ, phe của chú Dực và Lực sẽ để yên hay sao? Em nghĩ Ngọc Chi sẽ an toàn hay sao? Bọn họ cho rằng vì Ngọc Chi mà Thừa Tuấn bỏ bê chính sự, tự ý hành động. Em nghĩ em có thể một mình bảo vệ nàng chu toàn hay sao?

Long Tự bật cười. Đến lúc này, y mới biết quyền lực là gì. Mẫu hậu y luôn muốn y tránh xa quyền lực, tránh xa tranh đấu. Thảo nào bà không muốn y ở bên cạnh Ngọc Chi. Vì ở bên Ngọc Chi đồng nghĩa với cuốn vào vòng xoáy này, không lối thoát.

-Chỉ khi ở bên cạnh ta, nàng mới được an toàn. Ngay lúc này đây, ta là kẻ duy nhất có thể tranh với Thừa Tuấn!

Phải, Long Tự là ai? Một hoàng thứtử chẳng có gì, lại muốn đi tranh với một Thái tử, một Vũ Đức vương. Quả thật là quá tự đề cao mình rồi.