Ta Đợi Nàng Ở Hoa Lư

Chương 12: Vũ Đức Vương




Thừa Tuấn biết Ngọc Chi về lại kinh thành rồi, cô cũng được Long Tự đưa về hoàng cung. Y ngồi ở tiểu đình giữa rừng hoa kiều mạch, lặng lẽ nhìn hoa soi trên nước. Nơi này gần Thuý Hoa cung, nhất định sẽ gặp được cô.

Dàn cung nữ đi qua, một nữ nhân đi cuối cùng. Cô chợt bắt gặp ánh mắt y, bèn dừng lại.

Vũ Đức vương biết cô tiến về phía mình, gương mặt dường như phảng phất nỗi thất vọng. Đâu đó trong y bỗng đau lòng, nhất là khi nhớ về thái độ của Thái tử bảo vệ cô khỏi y lúc đó.

-Cô về kinh rồi?

Ngọc Chi gật gù, nhìn y rót một tách trà cho mình.

-Thích khách đó, có phải là người của anh không?

Bàn tay y sững lại trong không trung, Thừa Tuấn bật cười lạnh.

-Cô tin Long Tự hơn tin ta sao?

Điều đó còn phải hỏi sao? Từ lúc gặp y đến giờ, có lúc nào rắc rối của cô không từ y mà ra?

-Vậy nếu ta nói, ta không hề làm, cô có tin ta không?

Ngọc Chi nhìn vào đôi mắt kia, cô thấy được vô vàn khó xử. Y đang phải vật lộn với điều gì? Vương quyền, hay lí trí?

-Ta việc gì phải hãm hại cô?

-Trước đây chúng ta có từng quen biết không?

Cô bỗng nhiên bật ra câu hỏi này, khiến đến bản thân mình cũng bất ngờ. Vì dường như cô cảm nhận được hai người này đã từng có kí ức gì đó. Đâu đó trong tiềm thức này, đang cố lay động cô.

Thừa Tuấn lặng thinh, y cười khẽ rồi cúi mặt, nhấp một ngụm trà.

-Cô tỉnh lại sau tai nạn đó, nghe nói đã không còn nhớ những chuyện trước đây.

Ngọc Chi cau mày, cô bỗng thấy nỗi buồn trong mắt y. Nhưng rồi nhanh chóng cái bi sầu đó mất đi, lại là một Thừa Tuấn luôn cười lạnh, nhếch chân mày nhìn cô trân trân. Thật ra đôi mắt y rất giống Thái tử. Tiếc thay, họ lại đem lòng đối địch nhau.

-Cũng tốt.

Ngọc Chi thở hắt, cô không biết phải nói chuyện gì với y, với người Long Tự đang nghi là hãm hại cô.

-Ta đã từng cứu cô một mạng ở yến tiệc thuyền rồng đó.

Lần tai nạn đó, chính là y đã cứu cô sao? Ngọc Chi nhăn mặt nhìn y, nhìn gương mặt y lấp ló sau ánh nắng len qua từ tán cây.

-Chẳng lẽ, điều này chưa từng có ai nói với cô sao?

Quả thật là như vậy. Thừa Tuấn cười khổ, lắc đầu.

-Dĩ nhiên rồi. Ở bên cạnh cô là người của Thái tử, của Long Tự, tất nhiên sẽ không để cô biết chuyện này.

-Anh muốn nói điều gì?

Thừa Tuấn lặng im nhìn cô. Chưa bao giờ những con cờ của y lại khó thao túng đến như thế, ngay cả khi y đã muốn dứt khoát một lần.

-Ta muốn nói, có thể Long Tự chưa từng thể hiện âm mưu thoán đạt giang sơn, nhưng hắn cũng là kẻ đa mưu túc trí, không hề khờ khạo vô ưu như cô nghĩ đâu.

Y đã chỉa gươm về Long Tự rồi.

-Hắn biết cha cô muốn cô làm trắc phi của Thái tử, liền ra sức giành lấy cô về tay mình.

-Anh đừng nói về Long Tự như vậy có được không?

Thừa Tuấn nghênh mặt với cô, cũng như đương đầu với nỗi khổ tâm của mình.

-Không phải anh đã có Hạ Nghi làm Vương phi rồi ư? Anh đã kéo được phe phái Lý đại nhân. Chẳng lẽ anh còn cần đến cha của tôi hay sao?

Y lặng câm, chỉ nhìn cô trối trân. Trước đây y chưa từng nghĩ mình sẽ như kẻ câm đứng trước mặt cô, không chút kháng cự.

-Ta đúng là đã từng trông chờ đến phe phái của Vương đại nhân, nhưng vậy chẳng phải đã chứng minh ta sẽ không bao giờ làm hại đến cô sao?

Ngọc Chi thở dài. Cô muốn tin y không phải là người xấu.

-Tôi tốt nhất không nên gặp anh nữa.

Thừa Tuấn biết, y có rất ít cơ hội giữ cô lại. Nhưng sâu trong y, nơi yếu đuối nhất, đã đưa tay giữ lấy cô. Đôi mắt y dán chặt xuống đất, môi nén lời sắp bật thành tiếng.

Ngọc Chi quay lại, đã thấy gương mặt rối loạn của y.

-Nếu như ta nói, ta từng muốn xin bệ hạ ban hôn cho ta và cô, nhưng kẻ khác đã cướp đi cơ hội đó thì sao?

Cô cau mày, quay lại nhìn vào đôi mắt dao động kia.

-Nếu như ta nói, ta và cô đã từng gặp nhau từ trước thì sao?

Ngọc Chi lúc này mới rõ, những mối quan hệ này đã không còn đơn giản nữa rồi. Vương Ngọc Chi này, rốt cuộc đã có quan hệ như thế nào với ba vị hoàng tử này kia chứ?

-Tôi không cần biết nữa.

Cô vụt tay y ra.

-Những chuyện này đều là của trước kia. Tôi muốn bắt đầu lại từ đầu. Nếu được, anh hãy xem như chưa từng quen biết tôi vậy.

Thừa Tuấn cắn răng, y đi đến ôm chầm lấy cô. Ngọc Chi vùng vẫy, cô đẩy y ra nhưng càng khiến y cuộn chặt vòng tay mình quanh người cô.

-Thừa Tuấn!

-Nếu xem như chưa từng quen biết, cô có thể xem như chưa từng biết Thái tử, Long Tự hay không?

Sự thật là cô cũng chưa từng quen biết hai người này, y cũng không ngoại lệ.

-Ta sai rồi, Ngọc Chi.

Y sai điều gì? Dường như cô cảm nhận được ở đâu đó trong y sầu bi chồng chất, cũng chính là lí do đẩy y đi đến ngày hôm nay, đối đầu với Đông cung Thái tử. Nhưng y đã làm gì, vì ai? Chẳng lẽ, một lần nữa liên quan đến Vương Ngọc Chi?

Cô đợi y bình tĩnh lại rồi đẩy y ra, ánh mắt không hề giận dữ. Cô chỉ rối bời.

-Tôi vừa mất trí nhớ tỉnh dậy, quả thật không thể nhớ những chuyện trước kia. Cho nên dù anh có nói những kí ức đó, tôi cũng không biết.

Thừa Tuấn khổ tâm, y ngồi phịch xuống.

-Ngay cả khi cô không mất trí nhớ, cô cũng không biết đâu.

Ngọc Chi thở dài nhìn nam nhân chồng chéo tâm tư trước mặt. Cô muốn hiểu y, nhưng lại sợ y sẽ lừa dối mình.

Cô không biết, đến cuối cùng y sẽ ra sao trong cuộc tranh đoạt tam vương. Nhưng ít nhất lúc này, cô chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi tìm kiếm người hiểu mình.

Y ngước mắt nhìn cô ngồi xuống.

-Tôi muốn làm bạn với anh.

Cô nhìn cái cau mày của y, lại nhìn ra xa.

-Trong hoàng cung này, quả thật quá cô độc rồi.

Lời này, cô nói dành cho ai? Bản thân cô cũng không biết. Cho Lập Giáo hoàng hậu, Tá Quốc hoàng hậu, cho y, hay cho chính bản thân mình?

-Chúng ta từng là bằng hữu.

_____________________

Tiệc sinh thần của Thái tử cũng đã đến, cả Đông cung trang trí đèn lồng rực rỡ, tiếng nhạc vang qua mấy lớp cửa cung. Hôm nay cũng giống như mọi yến tiệc khác, vắng mặt Tá Quốc Hoàng hậu.

Lập Nguyên hoàng hậu thay chính cung đang ở xa, chủ trì mọi sự. Con trai của bà, Vũ Đức vương Lý Thừa Tuấn đương nhiên cũng được đánh giá cao hơn các hoàng tử còn lại.

Hôm nay, lần đầu tiên Ngọc Chi gặp Thái tử phi họ Mai, tên Nguyệt. Phải, người vợ chính thống của Thái tử quả thật phong thái ngút trời, khí chất của bậc mẫu nghi thiên hạ mai này.

Bên cạnh nàng là Đoàn trắc phi, nom vẫn còn trẻ.

-Vương tiểu thư, đã lâu không gặp. Nàng đã khỏi hẳn bệnh tình chưa?

Nghe Thái tử phi hỏi, cô mới biết ý nàng nhắc đến lần ngã khỏi thuyền rồng ấy.

-Tiểu nữ đã không sao, đa tạ Thái tử phi đã quan tâm.