Ta Có Thể Giữ Ngươi Tới Canh Năm

Chương 11




Hành động vẽ "bức tranh da người" cho Sở Lệ như một vị thần của Tạ Ấn Tuyết hôm qua, vào sáng sớm ngày hôm nay đã được Cao Xảo nói cho tất cả mọi người.

Tạ Ấn Tuyết thậm chí còn hài lòng về điều này, ngay cả khi cơ thể hắn trở nên khó chịu hơn.

Có điều Tạ Ấn Tuyết sớm đã quen với sự khó chịu này. Mặc dù hắn không phải là thần tiên thực thụ, tuy nhiên lại có khả năng vẽ da người, đây thực sự không phải điều người bình thường có thể làm được. Hắn cứu người khác thì người khác phải trả giá, vậy hắn có được năng lực như thế này thì không phải trả giá sao?

Không, hắn phải trả giá.

Hơn nữa cái giá phải trả còn đắt hơn nữa, ngộp thở hơn cả cơ thể thân tàn ma dại này, khó mà chịu được.

Trong thế giới thực tế, Tạ Ấn Tuyết còn lo lắng không biết khi nào bản thân sẽ chết, còn ở trong trò chơi "Tỏa trường sinh" này, hắn chỉ cần đảm bảo bản thân không gặp phải điều kiện kích hoạt cái chết nào là có thể điềm nhiên vô tư mà sống.

Hắn có thể không thích nơi này sao?

Hiện giờ có lẽ mọi người đều cho rằng hắn chính là NPC người đưa đò, nếu như vẫn còn giả làm người tham gia trò chơi như cũ thì dáng vẻ ốm yếu này chắc chắn chỉ là tỏ vẻ để cho vui mà thôi. Dẫu sao NPC người đưa đò trong những trò chơi khác cũng sẽ như vậy.

Cứ vậy đem theo một cơ thể bệnh tật, đi lại khó khăn, Tạ Ấn Tuyết mỉm cười. Sau khi bước vào vườn rau hắn cũng không lập tức chọn cà chua mà hôm qua hắn nói với đầu bếp A Cửu rồi về phòng nghỉ ngơi. Mà hắn lại không quan tâm đến cơ thể đang không thoải mái, đi vòng quanh vườn rau một vòng. Đồng thời tỉ mỉ xem một lượt từng cọng rau cái lá trong vườn rau, giống như đang thưởng thức vườn hoa tuyệt đẹp với những bông hoa đang nở rộ.

Sau đó, hắn mới chầm chậm dừng lại trước quả cà chua, giơ tay ra hái, nắn một lúc, khẽ cười, hứng thú nói: "Rau trong vườn hôm nay đều chín rồi..."

Câu nói này thoạt nghe chỉ là tiếng than nhẹ vô ý, lúc đầu không ai để ý cả. Cho dù có để ý, thì nhất thời cũng không nghĩ ra được điều gì ẩn chứa trong đó.

Mãi đến trưa khi người hầu đem cơm đến thì Lữ Sóc mới nhìn thấy món ăn "Thanh Long Ngọa Tuyết" làm từ dưa chuột xanh giòn và đường trắng ngọt ngậy mà đầu bếp Thập Tứ làm đúng như lời hứa. Hắn im lặng một lúc rồi đột nhiên mở to mắt nói với Tiêu Tư Vũ: "Món ăn đều chín cả rồi?!"



Trong phủ Tần gia, mọi người ngày ngày đều ăn chay thì không nói, có thể nhìn thấy đồ mặn thì là do dùng người để chế biến, như này thì mẹ nó ai có thể ăn được?

Vì vậy Tiêu Tư Vũ khi nhìn thấy đĩa dưa chuột xanh, mặt vốn dĩ đã xanh lại bị Lữ Sóc nói một câu không đầu không cuối, khiến hắn suýt chút nữa đã ngã khỏi ghế, lấy tay sờ vào ngực trái nói: "Dọa tôi hết hồn. Cậu đang nói về cái gì? Là rau trong vườn hay rau ở trên bàn?"

Bữa trưa hôm nay cũng vẫn là ba món ăn một món canh như cũ: Canh trứng rong biển, "Thanh Long Ngọa Tuyết", giá đỗ xào, su su xào.

"Thanh Long Ngọa Tuyết" trong bữa tiệc thịnh soạn tối qua có nguyên liệu là dưa chuột xanh đắng chát. Do đó khi đầu bếp Thập Tứ nói ngày thứ hai sẽ làm món này cho mọi người ăn thì sắc mặt của đám người mới khó coi như vậy.

Đến hôm nay, đầu bếp Thập Tứ thực sự đã làm món này. Tuy nhiên hôm nay lại có chút thay đổi - dưa chuột ở trên đường trắng đã chín.

Dưa chuột chín vừa phải, mọng nước, giòn giòn, không cần đường trắng ăn cũng rất ngon, vừa miệng hơn nhiều so với những món ăn còn lại.

Trên thực tế, ngoại trừ một vài món ăn ở bữa tiệc thịnh soạn khó ăn ra thì những món ăn còn lại đều không tệ. Bữa ăn sáng, trưa, tối của bọn họ mặc dù đều là đồ chay nhưng hương vị cũng ổn, huống hồ gì món khó ăn trong bữa tiệc thịnh soạn nói cho cùng là do nguyên liệu bọn họ chọn không tốt, không liên quan gì đến tài nghệ nấu ăn của đầu bếp.

Do đó vấn đề chính là ở đây.

Nguyên liệu để đầu bếp nấu ăn cho bọn họ đều lấy từ vườn rau. Vườn rau hôm qua bọn họ xem bên trong có rất nhiều loại rau hoặc là chưa chín, hoặc là chín quá mức bắt đầu thối nát. Nhưng hôm nay, tất cả nguyên liệu trong vườn đều chín đúng mức, không xanh quá không chín quá, là nguyên liệu tuyệt vời không thể bắt bẻ.

"Tạ Ấn Tuyết nói đúng..." Lữ Sóc lẩm bẩm, "Hôm qua hắn kêu Liễu Bất Hoa chọn dưa chuột xanh. Thực ra nếu tất cả chúng ta chỉ cần chọn nguyên liệu chưa chín sau đó cố gắng dựa vào tên món ăn, tìm ra món ăn dùng nguyên liệu mà mình giao nộp chế biến thì đều có thể tiếp tục sống."

Tiêu Tư Vũ với mái tóc màu xám như của bà già tiến vào trò chơi, nhìn thì có vẻ là phú nhị đại, công tử bột không có não, nhưng thực tế hắn lại rất thông minh, cũng rất thận trọng. Vì vậy khi Lữ Sóc vừa nói xong hắn đã lập tức phản ứng, sững người nói: "Bởi vì nguyên liệu không tốt."

"Không sai!" Lữ Sóc càng kích động hơn, "Bữa tiệc thịnh soạn hôm qua, chúng ta chỉ cần gọi món ăn theo nguyên liệu dở mà bản thân đã chọn. Dù rằng chọn đúng món mặn thì chỉ cần nói là nguyên liệu không tốt thì nhất định món ăn sẽ bị đem đi. Bởi vì một bữa tiệc lớn như vậy, nguyên liệu không tốt chính là tội lớn nhất!"

Ở Tần phủ, bọn họ đều là "khách quý" mà Tần lão gia mời đến, không những thế Tần lão gia đã nói, đầu bếp nấu ăn phải khiến cho bọn họ ăn thấy thỏa thích, nếu không thì là cái sai của đầu bếp.

Vậy thì, món ăn không ngon thì "khách quý" bọn họ sao có thể thỏa thích?

Lữ Sóc và Tiêu Tư Vũ cùng vò đầu bứt tai. Dù rằng tối hôm qua bọn họ không xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này cũng kìm không được nỗi đau. Điều quan trọng nhất chính là... nếu như bọn họ có thể sớm nhìn ra điểm này, có lẽ Sở Lệ và Hạ Đóa sẽ không xảy ra chuyện.

Không, cũng không đúng.

Quy tắc dọn món ăn không ngon đi quản gia tối qua mới nói, ban ngày cơ bản không một ai biết. Tạ Ấn Tuyết có lẽ cũng không hoàn toàn rõ, chỉ có dự đoán tổng thể, vì vậy bản thân hắn mới chọn gạo, còn để Liễu Bất Hoa chọn dưa chuột chát thử nghiệm.

Những rau xanh hoặc chín nát trong vườn rau hôm qua cũng giống như "thời kỳ tân thủ" mà trò chơi dành cho bọn họ. Có thể nắm chắc điều này hay không thì phải xem bản lĩnh của mỗi người. Còn hôm nay, dù cho có đoán ra được nguyên nhân hậu quả thì cũng không ích gì, bởi vì...

Tất cả nguyên liệu trong vườn rau đều hoàn mỹ, "thời kỳ tân thủ" kết thúc rồi.



Tạ Ấn Tuyết ban sáng sau khi chọn xong nguyên liệu đã được Liễu Bất Hoa dìu về phòng nằm nghỉ ngơi.

Sau khi nghỉ ngơi được một giờ, Tạ Ấn Tuyết chầm chậm có thể ngồi cạnh bàn chờ người hầu đem bữa trưa hôm nay tới.

Liễu Bất Hoa nhíu mày, giọng nói có phần lo lắng hỏi: "Cha nuôi, người vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn, ở đây nếu như ta không phá vỡ quy tắc thì sẽ không chết." Tạ Ấn Tuyết nuốt nước bọt, làm dịu cổ họng đau rát vì ho trong thời gian dài, nhẹ giọng an ủi Liễu Bất Hoa, "Ngươi không cần lo lắng cho ta."

"Vâng." Liễu Bất Hoa gật đầu, lại nói với Tạ Ấn Tuyết, "Đúng rồi cha nuôi, những thông tin về người đưa đò con đã nghe ngóng qua rồi."

Tạ Ấn Tuyết đáp: "Thế nào?"

Liễu Bất Hoa giơ ngón tay cái lên: "Việc hắn làm cũng tương tự như việc làm ăn của người. Tuy nhiên thân phận hắn không rõ, giống như người vô hình vậy. Còn phải để cho người tham gia trò chơi tìm ra hắn mới được. Vì vậy xét về mặt cạnh tranh, hắn không thể so nổi với người."

Liễu Bất Hoa cho rằng sự tồn tại của NPC người đưa đò trong trò chơi này thực ra là đang giúp đỡ Tạ Ấn Tuyết trong việc làm ăn để kéo dài sinh mệnh. Dẫu sao có sự giúp sức này, Tạ Ấn Tuyết không cần như mấy vụ làm ăn trước chứng minh bản lĩnh của bản thân với khách hàng nữa rồi.

Bây giờ Tạ Ấn Tuyết chỉ cần ngồi yên một chỗ, tùy ý tỏ ra khí chất thần bí của bậc cao nhân, chắc hẳn sẽ có người sợ chết đến tìm Tạ Ấn Tuyết, chấp nhận chịu đựng bệnh tật trong ngắn hạn để đổi lấy cơ hội sống lâu hơn.

Tạ Ấn Tuyết nắm tay đỡ lấy miệng, ho nhẹ hai tiếng, ra hiệu cho Liễu Bất Hoa thấp giọng chút, đừng có kiêu ngạo như vậy. Ngay cả khi Tạ Ấn Tuyết cũng nghĩ như vậy.

Đáng tiếc cho đến nay, bọn họ vẫn chưa tiếp nhận được vụ làm ăn nào.

Nghĩ đến đây, Liễu Bất Hoa không kìm được mà hỏi Tạ Ấn Tuyết: "Vậy cha nuôi, vừa rồi ở vườn rau tại sao người lại nhắc nhở bọn họ?"

Nếu như Tạ Ấn Tuyết không nói, có lẽ Lữ Sóc bọn họ không thể nghĩ ra được điều then chốt của nguyên liệu. Nước đi này của Tạ Ấn Tuyết, rõ ràng là đang đem vụ làm ăn tới tay ném đi chỗ khác.

"Không có gì, bây giờ nhắc nhở hay không đều không có gì khác biệt." Tạ Ấn Tuyết ngắm nghía chiếc vòng hoa lê bạc ở cổ tay, thong dong đáp, "Lữ Sóc và Tiêu Tư Vũ đều rất thông minh, dù cho ta không nói thì bọn họ có lẽ cũng đoán ra được, không chừng..."

Tạ Ấn Tuyết không nói hết câu, dường như nghĩ ra điều gì đó thú vị, cười một cái.

Buổi sáng lúc ở vườn rau chọn nguyên liệu, Trần Vân, Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ ba người có phát sinh mâu thuẫn. Lúc mới tiến vào trò chơi, Vệ Đao hỏi mọi người, ngoại trừ Lữ Sóc, Tiêu Tư Vũ và Cao Xảo thì có người mới nào nữa không.

Mặc dù xét về biểu hiện, những cô gái trong ký túc xá đều là người mới, tuy nhiên lúc đó bọn họ lại không thừa nhận.

Tạ Ấn Tuyết cho rằng hành động như vậy là khá thông minh. Bởi vì không đảm bảo được trong đám người chơi lão làng có người muốn lợi dụng người mới để làm bàn đạp cho bản thân hay không. Sau khi tiến vào trò chơi bọn họ cũng rất nghe lời, không tranh cãi, không hỏi những điều không nên hỏi, chỉ nhặt nhạnh những chỗ sơ hở của mọi người.



Đáng tiếc, thân phận người mới của bọn họ sớm đã bại lộ. Ngoại trừ việc không mang theo đạo cụ gì khi mới tiến vào phó bản ra, bọn họ còn có chấp niệm lớn muốn sống tiếp.

Cách thức tiến vào trò chơi đại khái có 3 loại: Bản thân sắp chết, tự nguyện bị người khác kéo vào trò chơi, còn có một loại nữa là thay người khác tiến vào trò chơi. Cách đầu tiên không thể lựa chọn, hai cách sau hoặc là vì trường sinh hoặc là vì tiền tài.

Lữ Sóc và Tiêu Tư Vũ đều là người mới, thậm chí còn tiến vào trò chơi trong lúc cận kề cái chết. Vì vậy trong ánh mắt của hai người bọn họ và đám người ký túc xá, Tạ Ấn Tuyết chỉ nhìn thấy nỗi sợ hãi cái chết cùng khát vọng sống.

Nhưng trong mắt đám người chơi lão làng Khâu Vũ Hành, Hạ Đóa, ngoại trừ nỗi sợ hãi cái chết ra, Tạ Ấn Tuyết còn nhìn thấy cả khát vọng trường sinh.

Người sống cuối cùng trong trò chơi, có thể trường sinh bất lão.

Hay nói cách khác trong trò chơi này không tồn tại đồng đội đích thực, mọi người đều là kẻ địch và đối thủ của nhau. Nếu như không phải trò chơi "Tỏa trường sinh" ở giai đoạn sau sẽ có một cơ hội có thể lựa chọn thoát khỏi trò chơi vĩnh viễn thì Tạ Ấn Tuyết cho rằng đến thời điểm này mọi người đã giết hại lẫn nhau, không thể hòa hợp được như hiện tại.

Tuy nhiên hòa bình ngắn hạn không thể thay đổi được hiện thực là cuối cùng bọn họ sẽ là đối thủ của nhau.

Vì vậy Tạ Ấn Tuyết có điều không hiểu: Theo lý mà nói, những người vì trường sinh mà tiến vào trò chơi như Vệ Đao phải hy vọng người mới chết càng nhiều càng tốt, đặc biệt là Lữ Sóc, Trần Vân, Tiêu Tư Vũ tương lai có khả năng cao sẽ trở thành những kẻ địch mạnh.

Nhưng Vệ Đao, Khâu Vũ Hành lại đem thông tin bảo vệ tính mạng "giao dịch trả giá với NPC người đưa đò là có thể tiếp tục sống" nói cho tất cả người mới. Tại sao lại như vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Tạ: Ta rất mạnh, ngươi không được.

NPC:?