Ta Có Thể Giữ Ngươi Tới Canh Năm

Chương 10




Câu trả lời này, ngày hôm qua Tạ Ấn Tuyết ít nhiều đã đoán ra được một chút, chỉ là tạm thời không thể khẳng định. Không những vậy, đáp án còn là do đầu bếp có đồng tử thẳng đứng A Cửu nói cho hắn biết.

A Cửu nói: Chỉ cần là trong vườn rau, bất kể thứ gì cũng đều là nguyên liệu.

Vì vậy đến lúc này Tạ Ấn Tuyết tất nhiên có thể khẳng định: Những người tham gia trò chơi bọn họ đã từng bước vào vườn rau, chính là một phần của nguyên liệu nấu ăn.

Món ăn trên thực đơn của bữa tiệc thịnh soạn mỗi tối đều dựa vào nguyên liệu nấu ăn mà ra. Bọn họ chọn nguyên liệu nấu ăn chay, đầu bếp phụ trách chọn nguyên liệu nấu ăn mặn. Nếu muốn tránh việc bị trở thành nguyên liệu thì không được chọn món mặn, như vậy mới có thể sống tiếp.

Cao Xảo nghe vậy thì liền vỗ đùi, nói kháy: "Tên món ăn cổ quái như vậy, tôi biết món nào chay món nào mặn mà lần?"

Tiêu Tư Vũ đắn đo vài giây rồi nói: "Tên món ăn cổ quái thật, tuy nhiên cũng không hẳn là không có quy luật."

Hai người hôm qua xảy ra chuyện - Sở Lệ là hoàn toàn do xui xẻo, còn Hạ Đóa vẫn có cơ hội có thể tránh xảy ra chuyện.

Nguyên nhân nằm ở nguyên liệu mà cô ta chọn chính là rau thơm.

Rau thơm loại nguyên liệu này bình thường rất ít khi được dùng riêng lẻ để làm món ăn, hầu như đều dùng để trộn với các loại rau khác hoặc để khử mùi tanh của thịt.

Tối hôm qua trong lúc gọi món, Hạ Đóa nhìn thấy "Đi Trên Đường Nhỏ Ở Quê" liền ngay lập tức nghĩ đến quê (乡 xiāng) và thơm (香 xiāng) đồng âm. Vì vậy nguyên liệu để làm món ăn này có lẽ là rau thơm mà cô ta chọn ban ngày.

Thực tế chứng minh dự đoán của Hạ Đóa là chính xác.

Tuy nhiên Hạ Đóa không ngờ rằng, rau thơm mà cô ta chọn lại được dùng để khử tanh cho móng heo.



"Chúng ta chỉ cần chọn nguyên liệu bình thường không được kết hợp cùng với thịt là được. Dù cho không biết thì tốt nhất cũng đừng chọn nguyên liệu thường ngày hay được dùng để làm gia vị hoặc làm nguyên liệu đi kèm. Như vậy có thể hạn chế đến mức tối đa số lượng và xác suất xuất hiện món mặn." Lữ Sóc chia sẻ cho mọi người một vài suy đoán của bản thân về những điều cần chú ý, "Còn nữa buổi tối lúc lên món, cố gắng hết sức để chọn tên món ăn nghe có vẻ là món chay."

Câu cuối cùng không cần nhắc nhở thì mọi người trong tối nay cũng sẽ đều chú ý.

Tạ Ấn Tuyết sau khi nghe những lời chân thành khuyên bảo của Lữ Sóc và Tiêu Tư Vũ nói với mọi người, thì giống như Vệ Đao, càng chú ý nhiều hơn đến hai người này. Ban đêm nghe thấy động tĩnh nhưng không mở cửa đi ra xem tình hình - đủ cẩn thận. Có thể tìm ra phân nửa quy tắc vào ngày thứ hai - đủ thông minh. Còn nguyện ý nói những thông tin mà bản thân dự đoán được cho mọi người - đủ nghĩa khí.

Vì vậy Tạ Ấn Tuyết cho rằng hai người bọn họ là hai trong những người tham gia trò chơi lần này có khả năng vượt ải dựa vào thực lực của bản thân. Có điều bọn họ nói ra quá nhiều, e rằng những người khác có thể dựa vào manh mối đó mà thuận lợi qua ải.

Nhìn thấy khách hàng tiềm năng sắp không còn nữa, Tạ Ấn Tuyết vẫn không gấp, còn gọi một người hầu đem ghế đặt cạnh vườn rau, có hứng thú muốn xem những người khác chọn nguyên liệu. Hắn quyết định hôm nay bản thân sẽ là người cuối cùng bước vào vườn rau chọn nguyên liệu nấu ăn.

Lữ Sóc đã chỉ rõ mối liên hệ giữa nguyên liệu và tên món ăn, vì vậy mọi người sẽ không chọn những loại rau thơm dùng làm gia vị như gừng, hành, tỏi... nữa mà thi nhau chọn những nguyên liệu có thể chế biến ra món ăn mà không cần dùng nguyên liệu khác như bí ngô, trứng vịt bắc thảo.

Sau khi Hạ Đóa được Đới Nguyệt và người phụ nữ nhiệt tình Cao Xảo cõng vào vườn rau chọn xong nguyên liệu, Nghiêm Chỉ khoác tay Ngụy Thu Vũ cùng Trần Vân đi vào vườn rau. Có điều sau khi đi vào vườn rau, Nghiêm Chỉ liền bỏ tay ra khỏi cánh tay Ngụy Thu Vũ, giống như là đang tính toán chia nhau ra để tìm nguyên liệu.

Kết quả Trần Vận thì nhìn ngang nhìn dọc xung quanh để chọn nguyên liệu, Nghiêm Chỉ và Ngụy Thu Vũ lại cùng bước tới giỏ đựng gạo.

"Thu Vũ, cậu cũng muốn chọn gạo à?" Nghiêm Chỉ ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Thu Vũ đứng bên cạnh, hỏi.

Ngụy Thu Vũ quả thực có ý này, dẫu sao hôm qua Tạ Ấn Tuyết đã chọn gạo để làm nguyên liệu. Buổi tối sau khi món ăn được chế biến từ nguyên liệu có liên quan đến gạo được lên thực đơn, Tiêu Tư Vũ đã chọn món có tên gọi đáng sợ "Cơm Đầu Người" mà vẫn bình an vô sự.

Nhưng cô ra không thể trực tiếp nói ra những lời này trước mặt Nghiêm Chỉ, không thì...Nghiêm Chỉ vào buổi tối có lẽ cảnh giác, giành với cô ta chọn trước tên món ăn có liên quan đến gạo.

"Không phải đâu." Vậy là Ngụy Thu Vũ cười, lắc đầu lấy ra một hạt ngô từ trong giỏ rau cạnh giỏ gạo, giả vờ như không có chuyện gì nói, "Mình chỉ muốn lấy hạt ngô này."

"Thì ra là như vậy." Nghiêm Chỉ cũng cười, bọn họ đem những nguyên liệu đã chọn xong giao cho đầu bếp.

Tuy nhiên trên đường ra khỏi vườn rau, Nghiêm Chỉ không còn khoác tay Ngụy Thu Vũ nữa.

Trần Vân nghĩ tới nghĩ lui mới chọn được đậu phộng làm nguyên liệu. Sau khi nộp nguyên liệu cho đầu bếp xong mới phát hiện hai người bạn cùng phòng của mình sớm đã ở ngoài vườn rau đợi rồi.

Ngụy Thu Vũ nhìn thấy Trần Vân chọn nguyên liệu xong trở về vị trí cũ thì liền bước tới đứng bên cạnh, không còn đứng cạnh Nghiêm Chỉ như trước khi chọn nguyên liệu. Mới tối qua Nghiêm Chỉ còn lo lắng khi ở bữa tiệc thịnh soạn, luôn khoác lấy cánh tay của Ngụy Thu Vũ để tìm kiếm cảm giác an toàn.

Vậy là Trần Vân không kìm được mà nhìn Ngụy Thu Vũ và Nghiêm Chỉ, nhận thấy rằng hai người bạn ngày thường ở ký túc xá chơi thân với nhau nhất dường như có điều gì đó thay đổi. Tuy nhiên cô cũng nhất thời không thể nói ra rốt cục đó là thay đổi gì, chỉ cảm giác rằng hai người đang chiến tranh lạnh sau một trận cãi vã. Trần Vận liền hỏi một câu để tán chuyện phiếm: "Sao các cậu chọn nguyên liệu nhanh thế, đã chọn nguyên liệu gì vậy?"

Ngụy Thu Vũ nói: "Mình chọn ngô."



"Mình đã chọn..." Nghiêm Chỉ dừng lại khoảng vài giây, sau đó có chút cảnh giác nhìn xung quanh, thấp giọng nói, "gạo tẻ."

Trần Vân ngơ người một lúc sau đó theo bản năng nói: "Cậu đã chọn nguyên liệu mà Tạ Ấn Tuyết chọn hôm qua?"

Trần Vân nói câu này thực ra không tính là lớn tiếng, tuy nhiên cũng không giống như Nghiêm Chỉ cố tình hạ thấp giọng, vì vậy nên mọi người đứng cạnh bọn họ đều có thể nghe thấy lời Trần Vân nói.

Nghiêm Chỉ đột nhiên biến sắc, mím môi có chút tức giận, trách móc nói: "Trần Vân, cậu lớn tiếng như vậy để làm gì?"

Trần Vân bị Nghiêm Chỉ gào lên, chết lặng.

Ban đầu cô không hiểu vì sao Nghiêm Chỉ lại làm lớn lên như vậy, tuy nhiên rất nhanh Trần Vân đã hiểu được rằng Nghiêm Chỉ sợ mọi người biết cô ta chọn gạo làm nguyên liệu, sau đó đến buổi tối sẽ đi trước một bước chọn tên món ăn có liên quan đến gạo.

"Không phải, trò chơi này ngốc như vậy sao?"

Trần Vân không biết nên làm thế nào, vừa muốn giải thích cho Nghiêm Chỉ trò chơi này sẽ không ngốc như vậy. Hôm qua Tạ Ấn Tuyết chọn gạo được chế biến thành món cơm bình thường, giúp Tiêu Tư Vũ thoát qua một nạn. Nhưng điều đó không có nghĩa là tối nay sẽ tiếp tục như vậy.

Tuy nhiên chưa nói hết lời, Nghiêm Chỉ đã lạnh lùng ngắt lời: "Vậy cậu đừng có mà chọn món ăn liên quan đến gạo nhé."

"Mình..." Trần Vân nghẹn lời.

Ánh mắt Trần Vân lưu luyến nhìn hai người bạn Ngụy Thu Vũ và Nghiêm Chỉ đang giữ im lặng. Sau khi nhìn thấy hai người bọn họ không còn dính lấy nhau, khoác cánh tay nhau không rời nữa thì cuối cùng Trần Vân mới hiểu không khí giữa bọn họ giống như vừa mới cãi nhau xong vậy.

Thực tế thì bọn họ không cãi nhau, chỉ là có điều ngăn cách - bởi vì tên món ăn vào buổi tối.

Cùng suy nghĩ với Nghiêm chỉ còn có Ngụy Thu Vũ, bọn họ đều cho rằng chọn món ăn có liên quan đến gạo thì chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện gì.

Trần Vân muốn hỏi ngược lại bọn họ tại sao lại ngốc như vậy. Tên món ăn liên quan đến gạo tối nay có an toàn hay không thì không có cách nào có thể khẳng định. Thế mà bọn họ lại gây nội chiến đúng vào giờ phút này.

Nhưng Trần Vân cũng rất rõ, nếu như bản thân đem những lời này nói ra thì tình cảm của mấy người bọn họ có lẽ sẽ xuất hiện rạn nứt, nhưng cũng có thể... đã rạn nứt từ lâu rồi.

Hôm qua khi Sở Lệ gặp chuyện, Ngụy Thu Vũ và Nghiêm Chỉ đều rất sợ hãi, cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài để tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người chơi khác vì sợ rằng bên ngoài sẽ có ác quỷ ăn thịt người. Bọn họ còn nói trò chơi sinh tồn vào ban đêm nếu tự ý đi ra ngoài thì đều sẽ chết. Cuối cùng vẫn là Trần Vân chạy tới chỗ Vệ Đao để cầu xin hộp cứu thương, rồi lại dẫn Tạ Ấn Tuyết tới dãy nhà sau. Vì vậy những lời này Trần Vân chỉ nghĩ trong lòng một lượt, chung quy lại vẫn kìm được không nói ra.

Tạ Ấn Tuyết ngồi một bên nghỉ ngơi, đôi mắt trong vắt đã nhìn thấy hết thảy màn tranh cãi của ba cô gái, khóe miệng ẩn chứa nụ cười, nhìn ba cô gái với tâm trạng tốt. Xem ra sau khi Sở Lệ ra đi thì tinh thần đoàn kết của ký túc xá này rất khó có thể trở về như ban đầu.

Hoặc là khách hàng tiềm năng của hắn, vẫn còn vài người.



Màn vừa rồi Liễu Bất Hoa cũng chứng kiến, đứng sau Tạ Ấn Tuyết than nhẹ: "Đáng tiếc."

Cái chết của Sở Lệ không làm cho ba người còn lại trong ký túc xá trở nên đoàn kết hơn, mà ngược lại đang trên bờ vực tan rã.

"Khụ khụ..."

Tạ Ấn Tuyết không nói lời nào, ho hai tiếng, dùng tay đỡ thái dương, mắt nhìn xuống để nghỉ ngơi. Ống tay áo vì động tác này mà rơi xuống làm lộ ra cánh tay gầy yếu trơ xương, vòng hoa lê bạc đeo trên cổ tay sáng lấp lánh dưới ánh nắng, nhưng cũng không so được với cổ tay trắng muốt như tuyết của hắn.

Tới lượt Tạ Ấn Tuyết, hắn mới hạ khuỷu tay xuống, nắm lấy tay đỡ của chiếc ghế gỗ đàn hương nhẹ nhàng đứng dậy, đưa mắt nhìn, hệt như một bông hoa lê yếu ớt bị sương mù dày đặc bao phủ trong một buổi sáng mùa xuân.

Hôm qua khi chọn nguyên liệu Tạ Ấn Tuyết đã gọi đầu bếp có đồng tử thẳng A Cửu đi cùng mình vào vườn rau, hiện giờ A Cửu cũng đang ở cạnh vườn rau, cùng với những đầu bếp khác âm u lạnh lẽo nhìn đám người tham gia trò chơi.

Mọi người cho rằng lần này Tạ Ấn Tuyết cũng sẽ gọi A Cửu đi vào vườn rau để chọn nguyên liệu.

Kết quả Tạ Ấn Tuyết đến nhìn cũng không nhìn A Cửu, ngược lại còn để Liễu Bất Hoa dìu mình đi vào vườn rau. Đám người dù có mù thế nào cũng đều có thể nhìn ra tình trạng của Tạ Ấn Tuyết tệ hơn hôm qua. Bọn họ thậm chí còn nghĩ rằng nếu như không có Liễu Bất Hoa dìu đỡ thì Tạ Ấn Tuyết đến ngay cả việc đi thôi cũng khó khăn.

Tuy nhiên hiện tại không một ai suy nghĩ giống hôm qua, cho rằng hắn thật sự yếu ớt.

Tác giả có lời muốn nói:

NPC: Tại sao lại không dám nhìn ta? Có phải người sợ ánh mắt giấu không nổi tình cảm yêu quý của ngươi sao?

Sếp Tạ:?