Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 167




Nam nhân gầy đã qua tuổi thiếu niên, biết trong cuộc sống có rất nhiều việc bất đắc dĩ. Tuổi tác sư phụ đã cao, sớm muộn gì cũng đến ngày này, nhưng hắn vẫn không muốn thấy cảnh anh hùng ở độ tuổi xế chiều.

Nam nhân gầy cố gắng mỉm cười với các sư huynh sư đệ, đến khi trở về, hắn lập tức lấy giấy bút ra, chuẩn bị viết thư.

Nữ nhân béo thấy cảnh này thì đã biết phu quân mình muốn làm gì, có điều nàng ta cũng không định ngăn cản.

Suốt cả cuộc đời, con người có rất nhiều việc muốn làm, nếu như không tranh thủ làm lúc còn có thể làm, đợi mấy chục năm sau chắc chắn sẽ thấy hối hận.

Nam nhân gầy viết thư xong cũng không lập tức gửi đi, mà đưa cho thê tử xem trước, nói: “Khi ta còn nhỏ, sư phụ đã nhặt ta về giữa mùa đông lạnh giá, không có sư phụ thì có lẽ ta không thể sống được tới tận bây giờ. Ta cần phải báo đáp tình nghĩa của sư phụ. Ta không biết quan chủ sẽ bắt ta dùng gì để giao dịch với ngài, ta chỉ có thể nghĩ tới tình huống tệ nhất. Có điều suốt mấy năm qua ta đã kiếm không ít tiền lời ở Thủy huyện, cũng đủ cho nàng và hài tử ăn dùng nửa đời. Muội… xin đừng trách ta.”

Nữ nhân béo đọc hết những gì viết trong thư, nói: “Viết thêm tên của ta vào nữa. Huynh cho rằng huynh giỏi lắm à? Chuyện gì cũng có thể gánh vác một mình. Ân nhân của huynh cũng chính là ân nhân của ta, vậy thì nhất định ta cũng phải tham gia vào. Cho dù là có phải dùng mạng đổi mạng, hai người chúng ta cùng chịu vẫn hơn là một người.” Nàng ta nói hết câu, giọng đã nhẹ nhàng hơn không ít: “Hài tử không thể không có mẫu thân, đồng nghĩa với việc cũng chẳng thể không có phụ thân.”

“Hồng Anh…” Ánh mắt nam nhân gầy đầy rung động.

“Đừng có tỏ vẻ buồn nôn thế, nhanh viết thêm tên của ta vào đi rồi gửi thư đi, thời gian không chờ đợi ai đâu.” Nữ nhân béo nói.

Giang hồ chính là như thế, ân nghĩa phải cùng nhau gánh vác. Hai người cùng chịu vẫn tốt hơn là một người, chỉ mong rằng quan chủ sẽ không báo giá cao quá…

Phu thê hai người đi đến quyết định này cũng không nói cho người khác biết.

Tiểu Bạch Quả được phương trượng ôm ra ngoài chơi một vòng, mãi tới chạng vạng mới quay về.

Hắn được đưa đến nhiều nơi xa lạ cũng không tỏ vẻ sợ hãi gì, vừa thấy thược dược trồng trong chậu đã giơ tay ra muốn ôm lấy.

Nữ nhân béo không biết tại sao nhi tử lại chú ý tới chậu hoa này đến thế, nàng ta cố ý chuyển chỗ của chậu hoa rất nhiều lần, nhi tử vẫn không chịu từ bỏ, hết cách, nàng đành phải đưa chậu hoa cho hắn: “Muốn ôm cũng được, nhưng con không được tùy tiện làm nó chết, biết chưa?”

Tiểu Bạch Quả chớp mắt, vui vẻ ôm chậu hoa qua một bên chơi. Nữ nhân béo thấy hắn ôm chậu hoa như ôm báu vật cũng thấy yên tâm hơn nhiều.

Sau đó, tiểu Bạch Quả đi tới đâu cũng đều ôm theo chậu hoa tới đó. Người và cây cùng ăn cơm, cùng đi ngủ, dáng vẻ kia không khác nào xem chậu hoa như thú cưng của mình cả.

Phương trượng rất thích tiểu Bạch Quả, cho dù làm gì cũng dẫn hắn đi theo, đôi khi còn cho tiểu Bạch Quả ngồi lên vai mình, ai nhìn vào cũng biết ông cực kỳ thích hắn.

Nhưng sự yêu thích của ông với hậu bối cũng không thể ngăn được thời gian tàn nhẫn trôi qua. Mỗi ngày phương trượng đều già hơn một chút, chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Mỗi bước đi của ông vẫn còn rất vững vàng, nhưng sống lưng lại đang dần khom xuống.

Mọi người đều biết, đây là điềm báo trước khi ngọn nến tắt lửa. Nhưng bọn họ không làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn phương trượng bước từng bước tới khúc cuối đời người.

“Nếu con lớn hơn một chút thì hay rồi.” Phương trượng không hề lo lắng cho cơ thể của mình chút nào, mỗi lần rảnh rỗi đọc kinh Phật cho tiểu Bạch Quả nghe, ông đều xoa đầu hắn rồi cảm thán: “Con lớn hơn một chút, ta đã có thể giao hết sở học của mình cho con rồi.”

Tiểu Bạch Quả nghe không hiểu, đợi ông nói xong, cầm một chén nước đưa cho ông, bập bẹ nói: “Uống… uống…”

Phương trượng thấy hắn như thế thì thầm than trái tim con trẻ quá thuần khiết, ông cần gì phải lôi mấy thứ kia ra mà tạo áp lực cho hắn. Ông mỉm cười xoa đầu tiểu Bạch Quả, thuận tay nhận lấy chén trà rồi uống hết, nói: “Con có muốn ra ngoài chơi không?”

Tiểu Bạch Quả lập tức đứng lên, ôm chậu hoa bên người, muốn dắt tay ông ra ngoài…



Bức thư của phu thê béo gầy phải mất tận nửa tháng mới đưa tới Thủy huyện, khi Giang chưởng quầy mở thư ra, hương bưởi đã tỏa khắp núi Nhạn Quy.

Không biết có phải là do đất rừng trên núi phì nhiêu hay không, hương buổi trong núi còn ngọt ngào hơn so với bưởi được các thôn dân trồng dưới chân núi, ngon ngọt nhiều nước. Bưởi vừa chín, trong núi đã có đám khỉ hoang lặng lẽ đưa tới đạo quan.

Triệu Hưng Thái nhận được bưởi, lập tức dùng nó làm thành trà quả ngon miệng, đặt trước mặt Phó Yểu và Chung Ly đang ngồi sưởi ấm.

Phó Yểu nhấp một ngụm trà, nói: “Xem ra chúng ta phải ra cửa một chuyến rồi.” Trong tay nàng là bức thư Giang chưởng quầy vừa đưa tới: “Hiện giờ phía Bắc chắc là sắp có tuyết rơi, vừa hay ra ngoài ngắm tuyết luôn.”

“Băng Mạc Hà, tuyết trên núi Trường Bạch đều là cảnh đẹp nhân gian.” Chung Ly nói.

“Vậy đi hết.” Phó Yểu nói, nhìn lồ ng sưởi dưới chân: “Cái này hẳn là rất ấm.

“Có lẽ thế. Có điều vớ còn ấm hơn.”

Phó Yểu giơ chân dẫm lên chân y: “Đây là đôi vớ đầu tiên ta làm ra tặng người khác, không ấm thì cũng phải ấm.”

Chung Ly cười khẽ: “Ta rất vinh hạnh có thể làm người đầu tiên của ngươi.”

“Làm gì có chuyện tốt đẹp như thế, thứ đưa ngươi chỉ là đồ làm ra lúc luyện tay thôi.” Phó Yểu nói, trên thực tế, ngoại trừ Chung Ly thì nàng cũng không biết phải tặng cho ai.

Phụ thân nàng có nữ nhi, không cần nàng phải thể hiện gì cả.

“Luyện tập suốt một tháng? Xem ra tài nghệ còn phải cải thiện nhiều.” Chung Ly đùa giỡn.

Phó Yểu bị chọc giận tới mức bật cười, trực tiếp nhảy lên đùi Chung Ly, nhéo mạnh lên eo y: “Vậy tài nghệ này có cần cải thiện hơn chút không?”

Đợi nhéo xong nàng mới nhận ra có gì đó không đúng, nghiêng mặt nhìn qua, Thiên Huyền Tử và Tiêu Như Sắt không biết đã đứng cạnh bình phong từ lúc nào, trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người.

Tiêu Như Sắt cảm nhận được ánh mắt của Phó Yểu, lập tức phản ứng lại, nói: “Chúng ta tới đây nói lời tạm biệt…”

Phó Yểu sao lại không biết Chung Ly đã cố ý che giấu hơi thở của bọn họ, nàng hung ác nhéo y thêm một cái nữa rồi mới đứng lên, ra vẻ không có việc gì rồi nói: “Đi ngay bây giờ?”

“Đúng thế.” Thiên Huyền Tử cũng lấy lại tinh thần: “Thuật pháp mà ngài và Chung Ly công tử dạy ta, ta đều học xong hết rồi, giờ cũng là lúc nên rời đi thôi.”

Tiêu Như Sắt nói theo: “Ta đã ngắm hết một lượt phong cảnh Giang Nam, muốn tới Tây Nam xem thử.”

Hai người ngậm chặt miệng, không ai dám nói gì tới chuyện vừa nhìn thấy.

“Được, bây giờ trở về cũng dễ đi hơn là đợi tuyết rơi xuống.” Phó Yểu nói: “Đã sắp xếp đồ đạc trong hết chưa?”

“Xong cả rồi, xe ngựa đang chờ dưới chân núi.”

“Ta tiễn các ngươi.”

Bốn người rời khỏi đạo quan, Thiên Huyền Tử và Tiêu Như Sắt lên xe ngựa, mãi tới tận khi xe ngựa rời khỏi Phương gia thôn, Thiên Huyền Tử mới nói: “Quan chủ và Chung Ly công tử…”

Tiêu Như Sắt bật cười: “Bây giờ ngươi mới nhận ra đấy à?”

“Chẳng lẽ ngươi đã biết từ trước rồi?” Thiên Huyền Tử ngơ ngác.

Tiêu Như Sắt vốn định kể với hắn những dấu vết còn sót lại, thêm cả hành động thân mật khác với người thường, đây đều là những bằng chứng chứng tỏ quan hệ của hai người. Có điều nàng ta chợt nghĩ lại, bên cạnh Thiên Huyền Tử xưa nay không có nữ nhân thì sao hiểu được những chuyện này cơ chứ.

Nàng ta chỉ đành vỗ vai Thiên Huyền Tử như đang an ủi: “Ngươi vẫn nên một lòng hướng đạo đi.” Nàng ta hơi tò mò sau đó quan chủ sẽ trừng phạt Chung Ly đại nhân như thế nào, tiếc rằng nàng lại không thấy được.

Tối hôm đó, Chung Ly đứng bên ngoài phòng Phó Yểu ngắm trăng sáng suốt một đêm.



Ba ngày sau, Phó Yểu và Chung Ly ngồi thuyền tiến bắc. Lần này bọn họ không giống như lúc trước, đi thẳng một mạch tới địa điểm, mà chỉ như người bình thường, tới đâu đều hỏi thăm về các danh lam thắng cảnh, nếm thử đồ ăn đặc sắc của vùng miền nơi đó.

Triệu Hưng Thái có cánh cửa trong nhà bếp nên Phó Yểu cũng không dẫn hắn theo. Chuyến đi lần này hoàn toàn biến thành chuyến du ngoạn của nàng và Chung Ly.

Chung Ly có kiến thức rộng rãi, Phó Yểu được y dẫn theo, trong lòng lập tức có cảm giác trăm năm của mình đúng là đã sống trong đui mù.

Hai người không hề che giấu hơi thở của mình, cho nên quan hệ của bọn họ nhanh chóng bị lan truyền khắp nơi, trở thành chủ đề được bàn luận nhiều nhất.

Tất nhiên, điều này chủ yếu là vì hình tượng của Chung Ly đã có ảnh hưởng từ lâu, hơn nữa trước nay y thậm chí còn không thèm nể mặt thần linh, vậy mà đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện một nữ tử, người ngoài nhìn vào tất nhiên sẽ tò mò không thôi.

Tin tức lưu truyền giữa đám tinh quái rất nhanh, trong tiểu Ngọc Sơn của Từ Khanh cũng có người bàn luận về việc này.

“Cái này có tính là gần quan được ban lộc không? Ban đầu chủ nhân đã không thể làm gì được vị Phó quan chủ kia, giờ chắc chắn lại càng bất lực.”

“Có lẽ là thế. Thù của tiểu Ngọc Sơn chúng ta chắc không báo được rồi.”

“Thật sự thì ta hơi tò mò với vị Phó quan chủ kia, muốn tới đó xem thử nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngay cả Chung Ly đại nhân cũng bị mê hoặc.”

Hết thảy lời bàn tán của đám tinh quái đều rơi hết vào tai Từ Khanh, trên mặt nàng ta cũng không có biểu cảm gì quá mức.

Trước đó nàng ta cố tình tỏ vẻ bản thân quen thân với Chung Ly trước mặt Phó Yểu chỉ là muốn thử nàng. Không ngờ Phó Yểu lại không hề để ý nàng ta là ai, hoàn toàn quên mất nàng ta. Nàng có thể tỏ vẻ như vậy tất nhiên là vì có chỗ dựa vào.

Đúng là khó đối phó.

Móng tay của Từ Khanh vẽ mấy đường nhạt màu lên mặt bàn, cuối cùng đứng dậy, đi về phía đường hầm mật.

Bên dưới cầu thang xoắn ốc là thế giới được xây lên từ báu vật, và ở giữa thế giới này là một ngọn đèn le lói.

Ngọn đèn làm bằng ngọc mỏng manh, bấc đèn được điêu khắc thành hình cánh bướm đang bay. Ánh sáng toả ra từ bên trong ngọn đèn còn trong vắt và mê người hơn cả vàng bạc.

Từ Khanh vươn tay, cánh của con bướm khẽ cử động, rơi vào lòng bàn tay nàng ta.

Thứ này vốn là át chủ bài nàng ta vẫn luôn che giấu, không ngờ lại phải dùng vào lúc này.



Hai người Phó Yểu đi qua lãnh thổ Tề Lỗ, tiến thẳng về núi Trường Bạch, lúc này những bông tuyết đầu tiên cũng bắt đầu rơi.

Núi Trường Bạch quanh năm trắng xóa, đứng ở Thiên Trì nhìn xuống, thế giới xung quanh đều bị tuyết bao phủ, ở giữa có thêm ngọc thụ quỳnh hoa, chẳng khác nào vân cung giữa bầu trời.

“Đúng là một nơi tuyệt đẹp.” Phó Yểu nhìn về áng mây ở phía xa, suốt đường đi, nàng thấy được rất nhiều thứ trước kia mình từng xem nhẹ: “Không ngờ có một ngày ta lại cùng người khác ngắm nhìn phong cảnh, cảm giác cũng không tệ lắm.”

“Đây không phải lần đầu ta tới Thiên Trì, nhưng cảnh sắc Thiên Trì lần này đẹp hơn bất cứ lần nào tới đây trong quá khứ.” Chung Ly đứng cạnh Phó Yểu mở miệng nói.

Trong lúc cả hai đang ngắm nhìn mây bay, có một con hạc giấy được gió thổi tới, nó nương theo chiều gió rơi xuống đỉnh núi Trường Bạch.

Ngay khi nàng ta đang định th ở dốc thì đã thấy trên đỉnh núi có hai người đứng đó. Khi hai người kia xoay người lại, nàng ta mới nhận ra đó là hai người mà nàng ta không muốn nhìn thấy nhất.

Nàng ta vốn định lặng lẽ tới lấy nước rồi đi, nhưng hạc giấy lại nhận ra thùng giấy trong miệng mình có thể chứa được lượng nước của cả một lu lớn, khi nàng ta vừa định bay lên thì xém chút nữa đã kéo toàn thân mình rơi vào Thiên Trì.

Nàng ta cố gắng vẫy cánh một lúc lâu mới có thể từ từ nương theo làn gió, ngã trái ngã phải mà bay xuống núi.

Hai người đứng cạnh Thiên Trì kia không hề có ý qua giúp đỡ, có điều khoảng một khắc sau, hạc giấy bị gió núi thổi xuống dưới lại giãy giụa bay lên lần nữa.