Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Chương 166




Thiếu Lâm Tự rất rộng, tiểu Bạch Quả được phương trượng ôm trong tay cứ tò mò nhìn ngó xung quanh. Phương trượng thấy hắn hoạt bát, cũng không xem hắn như một đứa trẻ, vừa rời khỏi vườn rau đã thả hắn xuống đất.

Tiểu Bạch Quả được tự do, lập tức chạy loạn khắp nơi bằng đôi chân ngắn ngủn. Ba người lớn đi theo phía sau, vừa đi vừa ôn lại chuyện cũ.

Đôi phu thê béo gầy vốn đang lo lắng cho cơ thể của sư phụ nên mới vội vàng chạy về, hiện giờ thấy sư phụ vẫn bình yên vô sự nên cũng không nhắc tới nữa, chỉ nói rằng nhớ sư phụ nên mới về thăm, tiện thể dẫn hài tử về cho ông nhìn một cái.

Nói được những lời này, tâm trạng của phu thê béo gầy cũng thoải mái hơn nhiều, trò chuyện một lúc, bọn họ kể lại những chuyện mình đã mắt thấy tai nghe trong mấy năm qua cho sư phụ nghe.

Sống trên đời đã mấy chục năm, những chuyện kỳ bí mà bọn họ gặp được đều là xảy ra ở Thanh Tùng Quan.

“Sư phụ, ngài có tin vào quỷ thần không?” Nam nhân gầy hỏi.

Phương trượng thấy cục bột nếp đã chạy vào đại điện, quyết định ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, nói: “Xem ra phu thê các con đã gặp được không ít chuyện.”

Bồn hoa được bóng cây che mát, gió thu nhẹ nhàng lướt qua.

Trong lúc bọn họ mải nói chuyện, tiểu Bạch Quả đã chạy vào Đại Hùng Bảo Điện.

Trong đại điện, Phật Tổ ngồi đoan trang trên cao, dưới tượng Phật bày đầy hoa tươi quả ngọt. Những người khác trong đại diện cũng chú ý tới tiểu Bạch Quả, thấy hắn chỉ là một tiểu hài tử, cũng chỉ cẩn thận để hắn không chạm vào mấy thứ nhang đèn, ngoài ra không hề hạn chế hoạt động của hắn.

Tiểu Bạch Quả nhanh chóng đi về phía trước, mắt nhìn chăm chú vào một bó hoa. Hắn nhìn một lúc lâu, quyết định nhón chân, muốn lấy bó hoa đó.

“Con không thể lấy cái này được.” Tiểu hòa thượng bên cạnh thấy thế thì vội chạy tới xoa đầu hắn, ôm hắn ra xa, còn lẩm bẩm nói: “Đó đều là thứ dâng lên cho Phật Tổ, để ta đi hái hoa khác cho con.”

Tiểu Bạch Quả không nói gì, đôi mắt đen láy vẫn nhìn vào bó hoa kia.

Phương trượng bên ngoài nghe được lai lịch của tiểu Bạch Quả, cười nhạt nói: “Thiên hạ to lớn, chuyện lạ nào cũng có thể xảy ra. Thần và quỷ đều sinh ra bởi lòng người. Có điều nói đi cũng phải nói lại, hài tử đó thật sự có phật duyên với ta.”

Phu thê béo gầy: “…” Chúng ta có thể đừng nói tới chuyện này được không…

Lúc này tiểu hòa thượng đã ôm tiểu Bạch Quả đi hái hoa, hắn vốn định tìm hoa ở bồn hoa cho hài tử, nhưng tiểu Bạch Quả lại giãy giụa muốn xuống, tự mình bước từng bước nhỏ, nhào vào lòng phương trượng, miệng lúng phúng nói với phương trượng: “Hoa… hoa…”

Tiểu hòa thượng thấy thế thì vội giải thích với phương trượng, nói rằng hắn muốn lấy hoa trước mặt Phật Tổ.

Tiểu hài tử thích những thứ tươi sáng là chuyện bình thường, phu thê béo gầy cũng không thấy có gì kỳ lạ, phương trượng lại bế hài tử lên, nói: “Đi, chúng ta đi hỏi Phật Tổ, xin ngài cho bó hoa.”

Bọn họ bước vào đại điện, nhìn thấy trước tượng Phật có đặt một vòng hoa thơm. Những đóa hoa này đều được hái xuống hằng ngày, trên cánh hoa thậm chí vẫn còn đọng sương sớm, vừa tới gần đã ngửi được hương hoa nồng nàn.

“Con thích hoa nào?” Phương trượng cười hỏi.

Tiểu Bạch Quả cắn tay, khom người về phía trước, phương trượng lập tức cúi người để hắn có thể chạm tới vòng hoa.

“Thích cái này sao?” Phương trượng đẩy vòng hoa ra, thấy thứ bên trong không phải một đóa hoa mà là một gốc cây xanh còn chưa nở.

Tiểu hòa thượng thấy thế thì “A” một tiếng, bình thường hoa tươi trong đại điện đều do hắn chuẩn bị, tại sao hắn lại không phát hiện có một cây thược dược lẫn vào bên trong chứ?

Đúng lúc này, tiểu Bạch Quả hơi dùng sức, kéo cây thược dược về phía mình.

Phương trượng thấy thế thì cười ha hả: “Con đúng là có phật duyên.”

Tiểu hòa thượng cũng không nói gì, vòng hoa này vốn được nối chặt vào với nhau, tiểu hài tử này có thể rút được cả cây thược dược hoàn chỉnh ra ngoài như vậy, cũng chứng tỏ Phật Tổ cố ý muốn tặng cho hắn. Hơn nữa, vạn vật đều có linh, hắn vừa ra tay đã cứu được một sinh linh, phương trượng nói đúng, hắn thật sự có phật duyên.

Phu thê béo gầy thấy cảnh này cũng chỉ biết dở khóc dở cười.

Bọn họ nhớ tới lai lịch của hài tử, cũng chỉ đành thôi.

Điều duy nhất bọn họ mong chờ ở hài tử là được bình an vui vẻ. Hắn muốn làm gì cũng được, cuộc sống con người chỉ cần được vui sướng, như vậy đã không uổng công đầu thai làm người rồi.

Tiểu Bạch Quả vừa có được hoa là nở nụ cười tươi rói, há miệng ngậm lấy một mảnh lá cây, nữ nhân béo thấy thế thì vội vàng cứu thược dược ra khỏi miệng hắn: “Không thể ăn cái này.”

Tiểu Bạch Quả dường như hơi hoang mang, cái đầu nhỏ hơi nghiêng sang một bên, sau đó giơ thược dược về phía mẫu thân mình. Nữ nhân béo không hiếu ý nhi tử, nghĩ rằng hắn muốn đưa cho mình, cho nên cũng nhận lấy, lòng thầm nghĩ đợi quay về sẽ tìm một chậu hoa bỏ vào.

Tiểu Bạch Quả nhìn đóa hoa được mẫu thân cầm mất, lòng thấy hơi tủi thân, hắn chỉ định chìa ra ngoài một chút… có điều nhớ tới mẫu thân vẫn luôn cho mình uống nước ngon ngọt, hắn cũng đành nhường hoa cho bà…

Mấy người lớn làm sao biết được suy nghĩ của hài tử, cho nên bọn họ chuẩn bị ôm hài tử rời đi.

Ra tới đại điện, nữ nhân béo nhờ tiểu hòa thượng tìm giúp mình một chậu hoa. Sau khi trồng xong, phương trượng sai người dẫn phu thê tới phòng nghỉ, ông thì ôm tiểu Bạch Quả về phòng mình.

Trong lòng nữ nhân béo hiểu rõ, gia đình bọn họ chắc chắn phải ở lại trong chùa một thời gian, cho nên cũng đặt chậu hoa lên cửa sổ phòng nghỉ của mình.

Đợi sau khi dọn dẹp phòng xong, nam nhân gầy vừa ra ngoài đã thấy có không ít sư huynh đệ tới trong viện.

Xem ra mọi người đều tới vì sư phụ.

“May mà chỉ sợ bóng sợ gió một hồi.” Nam nhân gầy trò chuyện với các sư huynh sư đệ.

Mọi người đều đã lâu ngày không gặp, đang vui vẻ chuyện trò, nghe nam nhân gầy nói thế thì sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn.

“Xem ra đệ còn chưa biết.”

“Cái gì…” Trong lòng nam nhân gầy đột nhiên nổi lên dự cảm không lành.

“Võ công của sư phụ giờ đã phế, thời gian chỉ còn có hơn một tháng nữa.”

“Sao lại như thế?” Nam nhân gầy thấy bọn họ chỉ đang nói đùa với mình thôi: “Ta vừa nói chuyện với sư phụ, rõ ràng ngài không sao cả, tại sao lại…” Tại sao lại chỉ còn ít thời gian tới vậy.

“Đệ cũng đừng buồn.” Mọi người an ủi hắn: “Trước đây chúng ta cũng giống như đệ, cho rằng không có việc gì. Nhưng đệ cũng biết y thuật của Tuệ Không sư thúc rồi đó.” Tuệ Không sư thúc đã nói như vậy thì nghĩa là không còn cách nào khác nữa.

Nam nhân gầy vẫn không thể tin nổi: “Đang êm đẹp, sao lại xảy ra chuyện này?”

“Là do vết thương cũ lúc còn trẻ.” Người trong giang hồ, ai mà chưa từng bị đâm lén sau lưng: “Sư phụ tuổi cũng đã cao.” Con người khi già đi, vết thương cũ trước kia còn chịu được nay cũng không gánh nổi được nữa: “Tâm trạng chúng ta đều như nhau, nhưng không thể khóc trước mặt sư phụ được.”

Vui vẻ là chuyện nhất thời, buồn đau cũng là chuyện nhất thời, vậy thì không bằng cứ sống như lúc còn nhỏ, ở bên cạnh sư phụ, cùng ông đi nốt đoạn đường cuối này.