Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 79




Edit: An Minh Tuệ.

_________________________

Giang Niệm phát hiện viết tiểu thuyết lịch sử so với viết kịch bản thì phải nghiêm cẩn hơn rất nhiều, lại buồn tẻ, thâm ảo, cũng đau khổ hơn, cô cũng có thời điểm không thể viết được gì, lúc ấy cô sẽ liền ngừng bút, lại không muốn nhàn rỗi, cũng là nghĩ muốn luyện tập cách hành văn một chút, liền lên Lục Giang đăng kí một cái tên tác giả là “Đại bảo bối nhà tôi” viết tiểu thuyết đơn giản một chút, coi như là thư giãn tâm tình một tí.

Bộ tiểu thuyết thứ nhất cô viết chính là tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, câu chuyện này nói về hai người là học bá cùng học thần* mặc dù không ngồi cùng bàn với nhau, nhưng cả hai lại vụng trộm thầm mến đối phương, bởi vì là học bá cùng học thần, vậy dĩ nhiên câu chuyện chính là làm đề, làm kiểm tra, Giang Niệm liền thích cái này, câu chuyện nói về yêu đương sau khi viết viết lại biến thành làm bài kiểm tra cùng dự đoán đề thi, vừa vặn trả thù những bạn trẻ có thời gian đọc tiểu thuyết kia, còn thuận tiện dự đoán một chút đề thi đại học của năm nay, dù sao cô cũng không nghĩ sẽ lấy được thành tích tốt gì từ bộ truyện này, ngẫu nhiên viết xong Chương 01: sau khi đăng lên cũng không để ý thêm.

* Học bá: Người chăm chỉ học nên đạt được điểm cao.

*Học thần: Người không học mà điểm vẫn cao.

Giang Niệm càng thêm đặt nhiều tâm tư vào bên trong « Đại Tống », hi vọng duy nhất chính là viết xong quyển sách này, thể hiện sự thông minh tuyệt đỉnh của cô.

Cho nên bản thân Giang Niệm cũng không nghĩ tới thời gian viết quyển tiểu thuyết này lại dài như khi viết « Đại Tống », liền ngay cả dự đoán đề thi đại học cô cũng đều dự đoán ra ba đợt vẫn chưa xong...

Ở năm thứ ba khi Giang Niệm học đại học, cô đã cùng Hoắc Lăng đính hôn, trừ ông nội bà nội cha mẹ em trai cô đều khóc bù lu bù loa làm cho cô rất là đau lòng ra, Giang Niệm vẫn rất vui vẻ, bởi vì tứ đại hộ pháp chung quanh của cô lại tề tựu đông đủ, Trần Nghĩa đặc biệt từ nước ngoài trở về, Từ Lập Hải cũng từ thành phố C chạy đến đây, tự nhiên ông Hoắc cũng không có vắng mặt.

Trừ cái đó ra, cô càng nhận được không ít lì xì, xếp vào một chiếc túi lớn, ào ào đổ ra, mở từng cái ra, cô xếp chúng chỉnh chỉnh tề tề ở một bên, lại thêm thẻ mà mẹ của cô cùng bà nội cho cô, Trương nữ sĩ cũng cho một tấm thẻ, còn có thẻ lương của Hoắc Lăng...

Cô còn cố gắng cái gì nữa, trực tiếp ngồi ăn chờ chết là được.

Giang Niệm lại một lần nữa cảm tạ thần tài đã phù hộ cô, cảm tạ các vị thần phật trên trời đã nhớ đến cô, hi vọng kiếp sau có thể tiếp tục còn nhớ rõ cô!

Giang Niệm đem núi tiền nhỏ xếp lại, tất cả đều giấu vào trong tủ bảo hiểm, mật mã đều tới tới lui lui nhớ năm sáu lần, cô cảm thấy nhìn thế nào cũng đều nhìn không đủ nha, Hoắc Lăng liền ở bên cạnh nhìn xem cô giống như một chú chuột Hamster nhỏ, loay hoay khắp nơi, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

“Niệm Niệm, đừng làm nữa, tới nghỉ ngơi đi.”

“Chờ một chút!”

Mắt nhìn két sắt lần cuối cùng, cô chạy chậm đến nhào tới giường, ghé vào ngực Hoắc Lăng cười nhẹ nhàng nói: “Chú Hoắc, hôm nay em thật hạnh phúc nha.”

Âm thanh Hoắc Lăng cười truyền đến, nắm vuốt gương mặt của cô nói: “Là phá hủy nhiều lì xì như vậy mới cảm thấy thật hạnh phúc, vẫn là đính hôn cùng anh thật hạnh phúc?”

Giang Niệm nghiêm túc nhìn thẳng vào cái đề tài này, nghĩ nghĩ, nói: “Không có bảo bối, em nhiều tiền hơn nữa cũng cảm thấy không cảm giác gì nha, vàng bạc tiền tài đã mất đi linh hồn thì sẽ không vui vẻ!”

Hoắc Lăng nhíu mày nói: “Ồ?”

Giang Niệm vỗ vỗ hắn: “Được rồi bảo bối, không cần phải tự nâng giá trị của bản thân anh cùng lì xì ra so sánh, cái này không thể so sánh nha.”

Khục! Hoắc Lăng có chút hoảng hốt, nắm vuốt cái cằm của Giang Niệm nhìn thẳng cô: “Bảo bối, em vừa mới nói cái gì anh không nghe rõ?”

Giang Niệm tranh thủ thời gian hôn hắn mấy ngụm: “Chú Hoắc, thời gian đêm nay rất là quý giá nha, chúng ta không cần lãng phí tốt thời gian đẹp...”

Khóe miệng Hoắc Lăng bị cái hôn của cô làm cho choáng đầu, lúc này, hắn liền cảm thấy mình thành một cái hôn quân, giờ trong đầu chỉ còn lại một người là Giang Niệm. Hắn ôm Giang Niệm xoay người đè cô xuống,chăn gấm màu đỏ khoác lên tấm lưng rắn chắc gầy gò của hắn, trên lưng hắn có mấy vết sẹo đã kết vảy, giờ phút này cơ bắp của hắn căng thẳng, lại có thêm một lớp mồ hôi mỏng, tràn đầy dã tính.

Giang Niệm chỉ cảm thấy cô hít vào thì nhiều, thở ra lại ít, rõ ràng cô đều không có ra sức, làm sao không thở nổi vẫn là cô chứ?

Hoắc Lăng đem Giang Niệm mềm nhũn kéo vào ôm trong ngực, tròng mắt trông thấy khóe mắt của cô hiện ra nước mắt, bởi vì động tác của hắn mà hừ nhẹ, sau một lúc thất thần, cô đã cọ ở hõm vai của hắn lẩm bẩm vài tiếng, hắn cười vuốt nhẹ nhàng lên tóc cô, hai người lần nữa nằm trong đệm chăn, Hoắc Lăng đem chăn gấm đã trượt xuống kéo lên, đem cả hai nghiêm nghiêm thật thật che lại.

Hắn dán vào vành tai cùng gương mặt của cô, chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo cứng rắn của hắn lại mềm mại đến rối tinh rối mù.

Giang Niệm run một cái, không thể không cúi đầu trước vận mệnh, chân thành nói: “Chú Hoắc, anh quá lợi hại, em mệt mỏi quá, lần sau chúng ta lại đến nhé?”

“...... Được rồi, em đừng nói chuyện!”:)

“Được rồi bảo bối.”

Thật hung lại rất đẹp trai, thật là một đại bảo bối để cho người ta vừa yêu vừa hận.

...

Sau khi Hoắc Lăng cùng Giang Niệm đính hôn xong, Thời gian giống như cùng trước đó cũng không có khác biệt quá lớn, chỉ là bây giờ hắn ở lại chỗ của Giang Niệm liền càng quang minh chính đại* hơn.

* Quang minh chính đại: Rõ ràng sáng sủa, to lớn đàng hoàng, không có gì ẩn giấu.

Khi Giang Niệm học đại học năm 4, quyển sách thứ nhất cùng thứ hai của « Đại Tống » rốt cục cũng hoàn thành. « Đại Tống » tổng cộng có năm quyên, mỗi một quyền sách đều khoảng ba trăm năm mươi ngàn chữ, Giang Niệm bỏ ra thời gian ba năm cũng chỉ viết xong được hai quyễn sách, cô đem bản thảo của hai quyên sách này đưa cho mấy vị thầy giáo già có nghiên cứu về lịch sử nhìn qua, hi vọng bọn họ có thể cho cô chút phê bình cùng một số ý kiến chỉ đạo.

Thời điểm mấy vị thầy giáo cầm được bản thảo còn hơi kinh ngạc, bọn họ mặc dù biết Giang Niệm đang viết tiểu thuyết, nhưng mây năm này đều không có động tĩnh gì, ngược lại thỉnh thoảng là tin tức Giang Niệm lại bị bệnh ở nhà tĩnh dưỡng truyền đến tai của bọn họ, cộng thêm bất kể là lúc bình thường ở trên lớp học hay là thời điểm thi cuối kỳ, thành tích của Giang Niệm đều không có gì nổi bật, lúc cô nhập học thì khoác lên mình ánh sáng hào quang của thiên tài, nhưng mấy năm qua đi ánh sáng đó đã biến mất hầu như không còn, bây giờ cô cũng chỉ là một học sinh bình thường, nhìn không ra mảy may cái bóng của thiên tài năm đó, còn về phần bọn họ, sớm đã coi là Giang Niệm đã từ bỏ.

Bây giờ cầm trong tay hai quyển bản thảo của « Đại Tống », quả nhiên là thật bất ngờ, sau khi ngoài ý muốn, bọn họ cũng rất muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Giang Niệm sẽ viết Đại Tống thành như thế nào.

Sau đó một trang lại một trang, thần thái của nhóm thầy giáo già chậm rãi từ xem qua biến thành nghiêm túc cùng tán thưởng.

Bọn họ không nghĩ tới Giang Niệm trẻ tuổi như vậy, hành văn lại tinh luyện thong dong như thế, nhịp nhàng ăn khớp, không chỉ có phần hành văn, liền ngay cả tổ chức về văn chương kết cấu cùng nội dung cũng đều phi thường tinh diệu, lưu loát đem tình hình của ba triều đại Tống, Liêu, Kim, từ cuộc sống của người dân, đến cuộc sống của vua quan chiến sỹ, từng cái từng cái nói ra, càng khó hơn chính là, bên trong văn dính đến một lượng lớn sự kiện về lịch sử, nhân vật lịch sử, chiến sự phân tranh, thậm chí là cung điện thành trì, người dân tập quán... Đủ thấy được tác giả rất có tài năng, càng là phải bỏ ra rất nhiều thời gian để tra cứu lịch sử, mới có thể ung dung viết ra những câu chuyện làm rung động lòng người đến vậy!

Lúc đầu nhóm thầy giáo chỉ là dự định tùy tiện nhìn xem một chút, ai ngờ quyển sách này xem xét liền không bỏ xuống được, ngay cả ăn cơm hay đi đường cũng đều xem, tổng cộng có bảy trăm ngàn chữ, coi như là bọn họ tự xưng bản thân là hiểu biết tinh thông lịch sử, thế mà cũng không có tìm ra sai lầm rõ ràng được.

Sau khi cả hai quyển sách bọn họ đều xem hết, còn có chút vẫn chưa thấy thỏa mãn, thậm chí bọn họ muốn ngay lập tức được xem quyển thứ ba thứ tư!

“Khó trách Giang Niệm hao tốn thời gian ba năm, cũng mới chỉ viết được hai quyển sách.”

Nhóm thầy giáo không kể ngày đêm xem hết, rốt cục có thời gian đi ở trong sân trường học một chút, vừa nhìn thấy đối phương cũng là hai mắt quầng thâm, liền ngầm hiểu mà cười cười, đánh giá đối với Giang Niệm không khỏi cao lên không ít, Giang Niệm vốn là người yếu nhiều bệnh, có thể ở trong khó khăn mà vừa học tập lại làm điều bản thân yêu thích đã là không dễ dàng, huống chi cô hoàn thành còn tốt như vậy. Chỉ phần cố gắng này, liền đem không ít bạn học hạ thấp xuống.

Bọn họ đều đồng thời cảm thán, cũng không quên lúc đọc sách để lại ghi chú, đồng thời còn đem « Đại Tống » đề cử cho chủ biên Dương của nhà xuất bản văn nghệ Đế Đô.

Sau khi chủ biên Dương nhìn thấy thì khiếp sợ vạn phần, lấy kinh nghiệm nhiều năm của ông mà xem xét, sách này tất nhiên sẽ hot, có lẽ nó sẽ không hot đến mức độ ai ai cũng biết, nhưng nếu có người muốn tìm hiểu về lịch sử nhà Tống, muốn hiểu rõ nhà Tống, liền nhất định sẽ lựa chọn nó! Ông liền xin phương thức liên lạc của Giang Niệm, hẹn gặp mặt một lần để nói về việc hợp tác xuất bản, ký hợp đồng, nhưng mà bây giờ còn không gấp lắm, bản thảo cũng chưa sửa xong, Giang Niệm căn cứ ý kiến của nhóm thầy giáo làm lại một lần sửa chữa, lúc này mới đem bản thảo giao cho chủ biên Dương.

Chuyện sau đó liền không cần cô quan tâm đến, kể từ đó, Giang Niệm liền có thể an tâm bảo vệ chuẩn bị tốt nghiệp.

Sắp đến khoảng thời gian tốt nghiệp, cha Giang mẹ Giang cũng rất để ý, cũng quan tâm cô sẽ trực tiếp tốt nghiệp hay là lại tiếp tục học tiếp? Bọn họ là không cần Giang Niệm ra ngoài kiếm tiền, với cơ thể cùng sức khỏe của Giang Niệm càng không hi vọng cô đi làm, nếu như có thể tiếp tục học tiếp thì cũng không tệ lắm? Vừa vặn trước khi tốt nghiệp liền kết hôn, chỗ bộ đội của Hoắc Lăng ở bên kia cũng rất bận rộn, Giang Niệm cũng sẽ không quá nhàn rỗi, vậy không phải là vừa vặn quá tốt sao?

Giang Niệm ngẫm lại cũng có lý, mặc dù cô cần thời gian viết sách, nhưng cũng cần thêm tri thức để bổ sung vào đầu của cô, chú Hoắc bận rộn quân vụ, thời gian ở nhà ít càng thêm ít, nếu như sau khi tốt nghiệp không có chuyện gì để làm, cô cũng rất nhàn rỗi, cho nên Giang Niệm viết đơn xin thi làm nghiêm cứu sinh tại trường học.

... Lúc này cô liền có một chút hối hận rồi, đều do cô mà, giấu tài đi, chăm sóc bản thân quá lâu, lại còn ngụy trang làm người bình thường cũng quá lâu, con đường đặc thù thuộc về thiên tài bị chính tay cô đóng lại, nếu như thành tích của cô tốt một chút không chừng còn có thể trực tiếp là nghiên cứu sinh luôn! Nhưng mà không sao cả, cô vẫn còn có thể bằng vào thực lực của chính mình mà thi được!

Về phần luận văn tốt nghiệp cùng bảo vệ tốt nghiệp, tự nhiên cô cũng muốn toàn lực ứng phó, Niệm ngây thơ rốt cục cũng muốn tái xuất giang hồ!

Vì muốn mở ra một thành tích mới, Giang Niệm chuẩn bị tinh thần bảo vệ tốt nghiệp đến một trăm phầm trăm, để cho mình bớt mệt, cô liền chọn đề tài tốt nghiệp là nội dung liên quan tới văn hóa lịch sử nhà Tống, tự nhiên cứ như vậy càng thuận buồm xuôi gió.

Duy nhất không tốt lắm, chính là Hoắc Lăng đã rời đi được một tháng, lần trước có nhắn cho cô một cái tin nhắn nói là phải đi làm nhiệm vụ, về sau liền không có tin tức gì nữa. từ lúc quen nhau đến giờ bọn họ đều như vậy, sẽ có lúc đột nhiên xuất hiện, cũng sẽ có lúc biến mất không thấy tin tức.

Nhưng mà để Giang Niệm vui vẻ chính là trước lúc Hoắc Lăng đi làm nhiệm vụ đã cầu hôn cô, cô tất nhiên là đồng ý, chú Hoắc tốt như vậy thì tìm được ở đâu nữa chứ? Đương nhiên phải ôm vào trong ngực chiều chuộng thật tốt rồi.

Hoắc Lăng đã sớm nộp báo cáo kết hôn, bây giờ chỉ cần đợi phía trên chấp nhận, đến lúc đó cô liền có thể làm cô dâu của chú Hoắc rồi.

Bởi vì vấn đề hôn sự, rốt cuộc hai nhà Hoắc Giang cũng đã có một lần gặp mặt đứng đắn, giờ đây Trương nữ sĩ cũng biết vì cái gì mà ông Hoắc lại nói người Giang gia cái gì cũng tốt, chính là quá cay con mắt!

Đây là thật sự quá quá cay con mắt đó, một luồng ánh vàng rực rỡ kia đâm vào mắt bà kém chút nữa khiến bà không mở nổi mắt ra! Bà đã bảo mà, cô gái trẻ như Giang Niệm tại sao lại thích mang vòng tay bằng vàng chứ, hóa ra là do di truyền từ trong nhà mà ra.

Bởi vì người Giang gia đối với vàng đều là nhiệt tình cùng yêu quý, bởi vì Giang Niệm là một nô lệ trung thực của Đại Hoàng Kim, cho nên tự nhiên hôn lễ không có làm kiểu Tây, hoàn toàn làm theo kiểu Trung Quốc, mũ phượng khăn quàng vai, cũng là thêu tay hoàn toàn, từ khi Giang Niệm cùng Hoắc Lăng đính hôn, mẹ Giang cũng đã để người ta chuẩn bị dần, chớ nói chi là Trương nữ sĩ đều đã đem chỗ tổ chức kết hôn xem thật kỹ, chuẩn bị sính lễ cho Giang Niệm cũng đều giấu ở trong rương.

Giang Niệm cũng chuẩn bị tinh thần đầy đủ cho bản thân mình, để sẵn sàng khoác lên kim quang chói mắt gả cho chú Hoắc làm cô dâu.

Nhưng mà thẳng đến lúc kết thúc bảo vệ tốt nghiệp của cô, Hoắc Lăng cũng không trở về nữa, xem ra nhiệm vụ lần này rất quan trọng nha, Giang Niệm nghe cha Hoắc nhắc qua một lần, nói là đi bảo vệ ai đó, nếu muốn cụ thể hơn, thì không thể tiết lộ.

Giang Niệm chỉ có thể cầu nguyện đại bảo bối của cô có thể bình an trở về.

...

Mà lúc này đây Giang Niệm còn không biết, cô đã hot đến lần thứ ba!

Đó là vào cuối tuần được nghỉ, Giang Niệm từ trong miệng mấy người Giang Tiểu Bảo nghe được. Lúc đó Giang Tiểu Bảo đang nằm trên ghế sa lon lướt Weibo, một mặt sợ hãi thán phục nói:

“Cái người’ đại bảo bối nhà tôi’ này thật là lợi hại, cùng chị của tớ có thể liều một trận với nhau, cô ấy đã thành công dự đoán ra đề thi viết văn của đại học lần thứ ba rồi!”

Hoắc Bình mang hoa quả từ phòng bếp đi ra, cả người mặc quần áo thoải mái trông càng đẹp trai hơn, cậu đi qua ghế sô pha ngồi vào bên cạnh Giang Tiểu Bảo, rướn cổ lên nhìn:

“Lại đoán trúng rồi à? Cái người Đại bảo bối nhà tôi này chả lẽ là thần?”

“Có phải giống như lời đồn trong truyền thuyết, là người của bộ giáo dục sao?”

“Đây không có khả năng, nếu quả như thật như vậy thì đã sớm bị bắt rồi đi? Mà tớ cũng không nghe thấy tiếng gió gì cả, khẳng định không phải.”

“... Vậy làm sao lại lợi hại như vậy chứ?”

Thời điểm Giang Niệm cùng Tiểu Đồng cùng bàn vừa về, liền thấy hai cậu đang ngồi cùng một chỗ hóng hớt, chít chít ục ục không ngừng, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh sợ hãi thán phục.

“Hai người các em đang nói gì đấy?”

Giang Niệm đổi giày, túi xách để lên trên ghế sa lon.

Tiểu Đồng cùng bàn cũng ngó vào xem thử, mấy năm qua mọi người đều chơi cùng với nhau, tự nhiên đều quen thuộc.

“A, hóa ra các em đang xem Đại bảo bối nhà tôi sao?”

Hoắc Bình: “Chị cũng nghe nói?”

Tiểu Đồng cùng bàn gật gật đầu, hiện tại bọn họ có chừng tám mươi phần trăm đều biết cái người đại bảo bối này, không bởi vì cái gì khác, cũng bởi vì cô ấy dự đoán đề quá chuẩn! Trừ ngữ văn, ngay cả hình học cũng không ít, không chỉ có chuẩn, còn dự đoán liền ba năm, cũng là rất hiếm thấy.

Kỳ thật lúc ban đầu tiểu thuyết của đại bảo bối chỉ có độ bổi tiếng rất nhỏ, mà lại bởi vì cô ấy cập nhật chương mới đều không liên tục, rõ ràng, bạn trên mạng đều nói cô ấy không chịu trách nhiệm vân vân, nhưng mà sau lần đầu tiên thi đại học khi cô ấy mới dự đoán đề, có không ít thí sinh trở về phản hồi nói ở trong tiểu thuyết có nói đến phần thi này, lúc ấy làm kinh ngạc không ít người, nhưng không ít người nói là đánh bậy đánh bạ, tự nhiên không có làm lớn chuyện.

Cứ như vậy, « học thần xông về trước » vẫn là chậm chạp cập nhật chương mới, đến năm thứ hai lúc thi tốt nghiệp trung học, người đến xem càng nhiều, có thêm lần đầu tiên đoán đúng, lần thứ hai đại bảo bối mới là thật sự nổi tiếng!

Lần thứ nhất có thể là ngoài ý muốn, lần thứ hai còn có thể là giả? Đến lần thứ ba —— cũng chính là mấy ngày thi đại học vừa mới kết thúc mấy hôm trước, đại bảo bối càng thêm nổi tiếng, mặc dù đề thi đại học ở các nơi có điều khác biệt, nhưng cơ bản cũng đều giống nhau, giống như năm nay cô ấy đã nói ngữ văn có thể sẽ thi đến đề viết văn này, sau khi các tỉnh thi xong, đừng nói đến, thật đúng là có hai tỉnh chọn đề như vậy, bạn nói xem cái này có lợi hại hay không?

Khả năng cũng có thể là mèo mù gặp cá rán*, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là đoán trúng, cộng thêm lại bị đám dân mạng yêu ma hóa, tự nhiên đại bảo bối thần bí nổi tiếng đến rối tinh rối mù, chính là đáng tiếc, đại bảo bối một câu công khai phát biểu đều không có, liền viết duy nhất một quyển tiểu thuyết, ba năm vẫn chưa viết xong, cập nhật cũng không định giờ cố định, nghe nói cũng không có biên tập quản lý, thuần túy chính là viết chơi.

* Mèo mù gặp cá rán: (Khẩu ngữ) ví trường hợp gặp may mà bất ngờ đạt được cái hoàn toàn ngoài khả năng của mình (hàm ý mỉa mai, châm biếm).

Cũng bởi như vậy, không ít bạn trên mạng dồn dập suy đoán cái người đại bảo bối này rốt cuộc là ai, Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue có người nói cô ấy có thể dự đoán đề chuẩn như vậy, rất có thể là người của bộ giáo dục, cũng có người nói cô ấy biết trước tương lai vân vân, càng có người nói cô ấy là cái đại học bá... Dù sao các loại suy đoán tầng tầng lớp lớp, chính là không ai có thể đưa ra cái đáp án chuẩn xác.

Hoắc Bình còn nói: “Nếu về sau biết người đại bảo bối này là ai, em nhất định sẽ đi tìm cô ấy để bái làm sư phụ!”

Giang Tiểu Bảo cũng muốn tính một phiếu cho chị của cậu, Tiểu Đồng cùng bàn cũng chỉ nghĩ thỉnh giáo kinh nghiệm học tập của thiên tài.

Giang Niệm liền càng nghe càng kì quái, còn không khỏi có chút cảm giác quen thuộc, cô cầm điện thoại của Giang Tiểu Bảo nhìn hai lần, liền nhìn thấy mấy tấm ảnh chụp màn hình tiểu thuyết, câu chuyện cùng câu văn đều hết sức quen thuộc, cùng với cái tên tác giả là “ đại bảo bối nhà tôi” kia, cùng một loạt bình luận của các bạn trên mạng.

Tiểu tỷ tỷ cố gắng học tập: “Ô ô tôi chỉ muốn nói, làm fan của đại bảo bối thật sự quá hạnh phúc, tôi học mấy cái đề viết văn mà bảo bối dự đoán để đi thi, thời điểm ở trường thi trông thấy đề mục viết văn, kém chút nữa tôi đã kích động đến nhảy dựng lên, bài thi viết văn lần này ít nhất cũng sẽ kéo điểm của tôi lên rất cao! Cảm ơn đại bảo bối, em thật sự là yêu chị chết mất ô ô ô!”

Tiểu ca ca cố gắng học tập: “Tuy tôi ở tỉnh không trúng đề thi viết văn kia, nhưng mà lịch sử, chính trị lại trúng, thời điểm tôi nhìn thấy đề thi cũng là kích động sắp chết!”

Ngày hôm nay cũng phải nỗ lực học tập nha: “Tôi cũng vậy, tôi cũng thế...”

Người nói về đề thi không ít, đương nhiên người xem náo nhiệt càng nhiều.

Quân Tự Cố Hương đến: “Nhìn nhiều bình luận như vậy, chẳng lẽ cũng chỉ có một mình tôi hiếu kì đại bảo bối là ai chăng? Cô ấy có thể dự đoán chuẩn đề thi, vậy thành tích khẳng định là cũng rất tốt, không chừng là đại học bá nào đó? Nghe nói có Hacker muốn tìm cô ấy liền đi tra xem IP xem cô ấy là ai, nhưng đáng tiếc không tìm được, ngược lại máy tính của Hacker kia lại bị đen, tôi nghĩ khẳng định đối phương rất lợi hại!”

Nam thần ta nghĩ bên trên ngươi: “Xem ra đại bảo bối không chỉ có là học bá, mà còn là cao thủ máy tính! Các bạn bè mau nhìn xem bên cạnh mình có người lợi hại như vậy hay không!”

Ai nha nha: “Đại bảo bối, van cầu chị có thể để cho em làm tiểu bảo bối của chị có được hay không? Em cam đoan em rất ngoan rất nghe lời, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn biết nói chuyện vui vẻ, còn có thể làm ấm giường!”

“......”

Dù sao đủ các loại suy đoán tầng tầng lớp lớp xuất hiện, thậm chí còn nói đại bảo bối không chừng là một cao thủ vì quốc gia phục vụ bí mật vân vân mây mây...

Kỳ thật không có tra được ip ngược lại không phải bởi vì cô là cao thủ máy tính, mà là Hoắc Lăng, lòng phòng bị cùng cảnh giác của hắn quá nặng, cho nên gõ gõ đập đập một phen, cấp bậc an toàn máy tính của Giang Niệm tự nhiên cao không phải một chút nửa chút.

Giang Niệm là thật sự quá vui mừng, cô hoàn toàn không nghĩ tới viết một cái tiểu thuyết để buông lỏng tâm tình trả thù xã hội lại còn có thể làm cho mình nổi danh một chút?

Cô quả nhiên là thiên tài nha!

Giang Tiểu Bảo nhìn chị của cậu cầm điện thoại di động không thả, còn một mặt kinh ngạc lại vui vẻ, giống như còn có một chút mừng thầm, cậu không khỏi liền nhớ lại việc chị cậu thích gọi anh rể là “Bảo bối”... Chẳng lẽ là anh rể của cậu?!

“Chị, cái người đại bảo bối này chị biết à?”

Nói như vậy, làm Hoắc Bình cùng Tiểu Đồng cùng bàn cũng kinh ngạc lại mang theo nghi ngờ nhìn cô:

“Cậu biết sao?”

“Biết nha, không chỉ có chị biết, mọi người cũng quen biết!” Giang Niệm cảm thấy giờ phút này tài năng của cô đã cao tám mét, trên đầu khẳng định cũng lóe lóe ánh sáng của trí tuệ, cô ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt, người đó chính là thiên tài nha!”

Giang Tiểu Bảo: “......???”

Tiểu Đồng bàn: “......???”

Hoắc Bình sững sờ: “......!!!”

... Cái đồ ma bệnh này lại làm cái chuyện yêu quái gì rồi?

...

Khoảng cách lần trước cô đăng nhập vào trang Lục Giang đã qua một tháng, thời điểm ngày hôm nay Giang Niệm đăng nhập vào, quả nhiên trông thấy có mấy biên tập gửi đến tin nhắn, nói là hi vọng có thể cùng cô có một cái phương thức liên lạc, còn ký kết hợp đồng hay không có thể về sau bàn lại, trước đó cô cũng có nhận qua loại tin nhắn này, sau đó liền quên mất, về sau cô cũng không để ý đến, mỗi lần đăng nhập đều là đăng bài lên, bình luận cũng sẽ quét mắt nhìn một vòng, đương nhiên cũng không có nhiều thời gian để xem thêm như vậy, « Đại Tống » hao tốn của cô quá nhiều tâm tư cùng tinh lực.

Giờ phút này cô vừa đăng nhập vào một lúc, mà bình luận là mấy giây đổi mới một lần.

Ba cái Giang Tiểu Bảo cùng Hoắc Bình Tiểu Đồng cùng đều thấy choáng mắt, trong lúc nhất thời biểu lộ thiên biến vạn hóa*, hơi có chút giống như một lời khó nói hết.

*Thiên biến vạn hóa: Luôn luôn biến hóa, thay đổi liên tục, không biết đâu mà lường.

Bọn họ nơi nào có thể nghĩ đến, cái người “ đại bảo bối nhà tôi” này lại là Giang Niệm chứ?!

Cô đến cùng là nghĩ như thế nào, viết tiểu thuyết liền viết tiểu thuyết đi, làm sao lại còn đi dự đoán đề thi chứ? Mà lại cái tên “ đại bảo bối nhà tôi” này thật sự rất khó nghe......

Giang Niệm liền không tán đồng: “Năng lực đọc ngữ văn của các cậu cũng quá kém, đại bảo bối nhà tôi dễ nghe cỡ nào chứ, biểu đạt một cách hoàn mỹ về việc thời thời khắc khắc trong lòng của tớ luôn nghĩ tới đều là đại bảo bối của tớ —— chú Hoắc!”

Nôn ——

Hoắc Bình đau răng: “Vậy bây giờ chị chuẩn bị làm sao bây giờ, tuyên bố thân phận sao?”

Giang Tiểu Bảo nói: “Chị, hiện tại thật là có nhiều người đang đoán chị là ai, nếu như biết là chị nhất định sẽ giật nảy cả mình.”

Tiểu Đồng cùng bàn bẹp miệng, cùng Giang Niệm so ra, cô thật sự quá không cố gắng! Cô rõ ràng có thân thể tốt hơn, nhiều thời gian hơn, thế mà Giang Niệm trừ chăm chỉ học tập, còn đang viết sách, ngay cả tri thức cấp ba cũng đều ôn tập lại... Cô thật sự quá bỏ phí thời gian! QaQ

Giang Niệm nhìn bọn cậu một chút, lắc đầu nói: “Chuyện này đương nhiên không thể nói ra ngoài.”

Giang Tiểu Bảo nghi ngờ nói: “ Vì cái gì nha?”

Hoắc Bình lại cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu như tuyên bố, khẳng định Giang Niệm lại phải bị những cái truyền thông kia phỏng vấn đến mức phiền chết, các bạn học chỉ sợ cũng tới hóng hớt chuyện, đến lúc đó mang đến cho Giang Niệm cũng chỉ là phiền phức.

Giang Niệm cười tủm tỉm: “Bởi vì tớ phải làm một truyền kỳ nha, hiện tại tớ đã là thiên tài ở trong truyền kỳ rồi!”

“...... A???”

Giang Niệm có tâm tư cùng ý chí rất lớn: “Các cậu biết cái gì, không chừng tương lai tớ còn sẽ trở thành một bí ẩn chưa có lời giải đáp ở Hoa Hạ đó làm sao có thể bị những cái nhỏ nhoi trước mắt này làm mờ mắt được!”

“......!!!”

... Đúng là rất có con mắt nhìn xa trông rộng.:)

__________________________

Tác giả có lời muốn nói: ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi, a a kít, ngủ ngon nha. Ngao ngao ngao

Cảm ơn cố gắng học tập tiểu ca ca, ngày hôm nay cũng phải nỗ lực học tập a, Quân Tự Cố Hương đến, nam thần ta nghĩ bên trên ngươi, hữu nghị biểu diễn..

__________

Hiuhiu... Hẳn là các nàng đợi rất lâu đi..