Edit: An Minh Tuệ.
______________________
Lưu Oánh Oánh dự định rất tốt, cô ta lấy cớ say, trước tiên đem Giang Niệm lừa gạt đi đến gian phòng mà Bị Bân đang ở, sau đó cô ta lại đi đến căn phòng cách vách để nghỉ ngơi, đợi mọi chuyện xảy ra xong, cô ta liền nói bởi vì cô ta say cho nên cái gì đều không biết, cứ tưởng là Giang Niệm đem cô ta đưa tới cửa liền tự mình đi rồi, đến lúc đó có người hỏi vì sao Bị Bân lại ở trong gian phòng đó, còn có thẻ phòng, cô ta cũng có thể nói Bị Bân là bạn trai cô ta, Bị Bân tới là tới đây là để gặp cô ta, làm sao biết sẽ trời xui đất khiến sẽ...
Cô ta sớm đã biết mấy cái tâm tư kia của Bị Bân, huống chi cô ta hoài nghi đời này mình và Bị Bân sẽ phát sinh quan hệ, cũng là là do Bị Bân cố ý hành động, cái gì mà uống say đều là mượn cớ, đàn ông uống say còn có thể đứng được như thế kia cũng chỉ có trong phim thần tượng! Đáng hận nhất là cô ta biết rõ Bị Bân cố ý, nhưng lại gánh không nổi mất mặt nếu đem sự tình này làm lớn chuyện, chỉ có thể im lặng mà ăn cái thua thiệt này.
Lần này, cô ta sáng tạo ra điều kiện cho Bị Bân, cũng không tin Bị Bân sẽ làm cái chính nhân quân tử gì. Lưu Oánh Oánh không dám quay đầu nhìn lại, cô ta khó chịu ở trên vách tường nằm một lát, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của Giang Niệm, cô ta chỉ coi như cái gì cũng không biết, mờ mịt lảo đảo nhìn hai bên một chút, lại đi về phía trước mây bước, mở cửa phòng tiền vào.
Khi đi vào gian phòng bên cạnh, vẻ say của cô ta đã biến mắt, ngược lại khẩn trương lại thấp thỏm úp sắp vách tường, nghĩ muốn nghe một chút động tĩnh sát vách, nhưng đáng tiếc cách âm của khách sạn này làm rất khá, cái gì cô ta cũng đều không nghe được, không thể không thất vọng lui qua một bên.
Lưu Oánh Oánh tại nguyên chỗ bối rối xoay chuyên vải vòng, sau đó nằm lại trên giường, giả bộ giống như uống đến quá say trở về phòng liền ngủ mất.
Cô ta cũng không tin, qua ngày hôm nay, Giang Niệm còn có thể hạnh phúc, còn có thể cùng Hoắc Lăng không có chút khoảng cách nào mà tương thân tương ái.
Kỳ thật lúc ban đầu cô ta cũng không muốn thành như vậy, cô ta chỉ là không muốn nhìn thấy Giang Niệm tốt, không muốn nhìn Giang Niệm được bác trai bác gái ông ngoại bà ngoại sủng lên trời, liền ngay cả ông Hoắc cùng Hoắc Bình cũng đối với Giang Niệm rất tốt, thậm chí Hoắc Lăng cũng là khăng khăng một mực...
Cô ta chỉ là đơn giản đùa ác, không muốn Giang Niệm sống được quá thư thái mà thôi, thế nhưng là trải qua mấy ngày nay, Giang Niệm đối với cô ta như thế nào? Ngoài sáng trong tối làm nhục cùng nhằm vào, còn ảnh hưởng tới cái nhìn của ông ngoại bà ngoại cùng bác trai với cô ta, đều không đối tốt với cô ta giống như trước đây nữa, đã như vậy, vậy cũng đừng trách cô ta không khách khí!
Mà Giang Niệm ở căn phòng cách vách, vừa quay đầu lại quả nhiên liền trông thấy Bị Bân bị rượu cùng thuốc lá hun đến cả gương mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt hắn ta lại cực kì tỉnh táo, ẩn dấu hưng phấn.
Bị Bân không nghĩ tới, mới chỉ hơn nửa năm không gặp, thế mà Giang Niệm so với trước đó còn muốn đẹp hơn mấy phần, lại có chút yếu đuối, giống như hoa sen trắng không nhiễm phải bất cứ thứ gì, ngược lại càng kích phát ra lòng ham chiếm hữu ở dưới đáy lòng của hắn ta càng thêm mãnh liệt.
Cổ tay Giang Niệm bị nắm lại, nhìn xem Bị Bân nói: “Bị Bân, tại sao anh lại ở chỗ này? Anh là đang chờ chị họ của tôi? Chị họ bây giờ đang ở ngoài cửa, trước tiên anh thả tôi ra.”
Bị Bân cũng không phải quá ngu, cũng không thể thật sự để cho mình rơi vào cái danh cưỡng gian, nếu như là hiểu lầm vậy liền có thể hiểu, con mắt hơi chuyển động nhân tiện nói: “Oánh Oánh, anh rất nhớ em.”
Hắn ta lần nữa lôi kéo Giang Niệm, muốn đem cô kéo vào trong ngực, lại phát hiện cô vẫn không nhúc nhích, ngược lại còn phá lệ tỉnh táo nhìn hắn ta. Trong lòng cảm thấy nóng như lửa đốt, nói: “Oánh Oánh em sao vậy?”
Diễn cũng rất khá nha, Giang Niệm: “Oánh Oánh của anh ở ngoài cửa.”
Bị Bân cũng lo sự tình kéo dài quá lâu sẽ có biến cố, một cái tay kéo không nhúc nhích, hắn ta say khướt tiến lên, hai tay nắm chặt bả vai Giang Niệm, muốn vây cô ở trên vách tường, đến lúc đó còn không mặc hắn ta nắm sao?
Nhưng hắn ta lại nghĩ sai, mặc dù hắn ta bắt lấy bả vai Giang Niệm, dù hắn ta có dùng bao nhiêu sức, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, giống như hắn ta không phải đang nắm lấy bả vai của một cô gái yếu đuối, mà là một khối vừa cứng vừa nặng giống như hòn đá lớn! Đây là do uống nhiều tạo ra ảo giác sao? Hắn ta lần nữa dùng sức, nhưng Giang Niệm vẫn như cũ sừng sững bất động!
Chẳng lẽ ngày hôm nay hắn ta còn không làm gì được cô sao? Hắn ta bỗng nhiên nhào tới, ôm chặt lấy Giang Niệm! Hắn ta ngửi được trên người cô gái nhàn nhạt mùi thuốc, không khó ngửi, ngược lại phá lệ tươi mát thoải mái, để trong lòng hắn ta càng nóng!
“Oánh Oánh, Oánh Oánh...”
Giang Niệm hừ một tiếng, chỉ cảm thấy buồn nôn, cô nhấc chân, một cái dùng sức ——
“... A!! Giang Niệm mày làm gì —— “
Nương theo một tiếng rít lên, Bị Bân đau đến đầu đầy mồ hôi, mặt mũi tràn đầy tái nhợt, che lấy hạ thân trực tiếp xụi lơ trên mặt đất! Hắn ta bởi vì quá đau, dùng quá sức, bỗng nhiên ngã xuống đất, thế mà một tay nắm lấy sa mỏng trên bả vai Giang Niệm trực tiếp kéo xuống, lộ ra nội y màu trắng cùng bả vai!
Hắn ta đau đến lăn lộn đầy đất, mồ hôi lạnh trong vắt chảy ra, nước mắt cũng chảy ngang dọc, lúc này chỗ nào còn có ý nghĩ giả say?
Hắn ta không nghĩ tới Giang Niệm sẽ có khí lực lớn như thế!
Tròng mắt Giang Niệm nhìn hắn ta, chính là người này, lòng dạ bất chính, đời trước cùng Lưu Oánh Oánh hợp mưu, giả say quát tháo, không để ý sự phản kháng của nguyên chủ cưỡng ép ức hiếp cô ấy, cuối cùng làm cho nguyên chủ tức giận đến thổ huyết mà chết. Đời này hai người này lại cùng tiến tới, còn muốn tính toán cô, bây giờ đụng vào trong tay cô, Giang Niệm làm sao có thể để bọn họ tốt hơn chứ?
Cô đứng tại chỗ nhìn một lát, Bị Bân đau đến răng run lên: “Giang Niệm, nhanh, mau gọi xe cứu thương... Nhanh!”
Giang Niệm cười lành lạnh một tiếng: “Há, làm sao lại không tiếp tục gọi tôi là Oánh Oánh, hiện tại rốt cuộc biết tôi là Giang Niệm rồi?”
Bị Bân: “...”
Trong lòng của hắn ta giật mình một cái, bên trong kịch liệt đau đớn để hắn ta phân ra một chút tâm tư nhìn về phía Giang Niệm, bộ dáng của cô vẫn như lúc trước, liền ngay cả tư thế đều chưa từng thay đổi, coi như quần áo có tổn hại, nhưng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống hắn ta giống như đang nhìn những con sâu con kiến, không có bối rối cũng không có sợ hãi, giống như đã sớm dự liệu đến chuyện này.
... Chẳng lẽ cô đều biết? Tất cả đều là cố ý sao?
...
Ba người Hoắc Bình cùng Trần Nghĩa, Từ Lập Hải chỉ mấy phút đồng hồ liền đuổi tới phòng 1818, Giang Niệm kéo cửa phòng ra, Hoắc Bình một chút liền trông thấy váy sa của cô bị xé rách, thậm chí trên vai trắng nõn còn có dấu vết bầm đen, sắc mặt cậu đột nhiên xanh xám, một tay ôm lấy Giang Niệm bảo vệ trong ngực, mặt Trần Nghĩa cũng thay đổi, cậu từ gian phòng lấy ra một cái áo ngủ phủ thêm cho cô, Từ Lập Hải trông thấy tên đàn ông nằm dưới đất, không nói hai lời lại một cước đá qua khiến Bị Bân thét lên cầu xin tha thứ!
Giang Niệm vỗ vỗ cậu, nói: “Chị không sao, trước tiên báo cảnh sát đi.”
Hoắc Bình cau mày nói: “Chuyện gì xảy ra? Lưu Oánh Oánh không phải để chị đưa cô ta đến nghỉ ngơi sao? Cô ta đâu?”
Giang Niệm nói: “Cái này liền phải hỏi hỏi chị họ rồi.”
Nắm đấm Hoắc Bình nắm chặt lại, âm thanh lạnh lùng nói: “Cái người Lưu Oánh Oánh kia quả nhiên không có ý tốt!”
Rất nhanh, cha Giang mẹ Giang cũng hỏi thăm chạy đến, xem xét bộ dáng của Giang Niệm, lại nhìn tên đàn ông trên đất kia, trên mặt liền tái đi, mẹ Giang càng là đỏ hồng con mắt đem Giang Niệm ôm vào trong ngực an ủi, cha Giang xanh mặt đối với Bị Bân chính là một trận tay đấm chân đá! Bị Bân không hề có sức đánh trả, chỉ có thể mặc cho người ta đánh mắng, giờ phút này nơi nào còn có một chút suy nghĩ xấu? Chỉ còn lại nồng đậm hối hận, nhưng đáng tiếc hiện đang hối hận cũng đã chậm.
Mấy phút đồng hồ sau, cảnh sát vội vàng chạy đến, hỏi thăm chuyện đã xảy ra, Bị Bân xem xét sự việc huyên náo lớn như thế, cũng không lo được đau đớn bắt đầu kêu oan, nói là hiểu lầm một trận, hắn ta là uống say mới có thể đem Giang Niệm nhận thành là Lưu Oánh Oánh, hắn ta không muốn tổn thương Giang Niệm Vân Vân: “Oánh Oánh có thể làm chứng cho tôi, tôi là bạn trai của Oánh Oánh, tôi là thật sự uống say, nhận lầm người...”
“Con mẹ nó, mày còn có mặt mũi nói là hiểu lầm?” cha Giang tức giận đến phát run, lại muốn lên đi đánh người, bị một bên cảnh sát ngăn lại.
Mẹ Giang gương mặt trắng ra nói: “Lưu Oánh Oánh ở đâu?”
Lưu Oánh Oánh lúc này còn trong phòng giả say, cô ta đã sớm nghe được động tĩnh ngoài cửa, nhưng cô ta lại kinh ngạc hơn tại sao sự tình lại bị bại lộ nhanh như vậy? Chẳng lẽ Bị Bân không có đạt được? Đây không có khả năng, Giang Niệm là một cái ma bệnh, căn bản sẽ không phải là đối thủ của Bị Bân!
Mặc dù cô ta hiếu kỳ, nhưng căn bản cô ta không dám đi ra ngoài xem xét.
Hoắc Bình cũng đã gọi quản lý của khác sạn đem cửa phòng 1819 mở ra, một chén nước lạnh rơi ở trên mặt Lưu Oánh Oánh, Lưu Oánh Oánh không thể không mơ màng tỉnh lại, mờ mịt nói: “Hoắc Bình? Làm sao em ở trong phòng của chị?”
Hoắc Bình liếc nhìn cô ta: “Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, trước kia cô liền thích đùa nghịch mấy cái xấu, không nghĩ tới lớn như vậy, không có nhận ra sai lầm của mình, ngược lại còn càng ngày càng tệ, để cho người ta buồn nôn.”
Trong lòng Lưu Oánh Oánh nghi ngờ, bày ra khuôn mặt trắng bệch tủi thân nói: “Hoắc Bình, em không thể oan uổng chị như thế, chị làm chuyện gì có lỗi với em sao?”
Hoắc Bình cười lạnh một tiếng: “Cô làm cái gì, trong lòng mình rõ ràng nhất. Đừng giả bộ, ra đi, cảnh sát muốn tra hỏi cô.”
Lưu Oánh Oánh nhìn bóng lưng Hoắc Bình rời đi, trong nội tâm cô ta không khỏi chột dạ, cảnh sát? Làm sao cảnh sát cũng tới?
Cô ta đi giày vào, đi theo ra ngoài.
Giờ khắc này ở phòng 1818 cũng không có nhiều người, phần lớn người nghe được tiếng gió muốn đến xem náo nhiệt đều bị ngăn ở bên ngoài, liền ngay cả cha mẹ Lưu Oánh Oánh đều không có được cho phép vào, trừ mấy cảnh sát, có mấy người Hoắc Bình, còn có Giang Niệm cùng cha mẹ của cô.
Lưu Oánh Oánh vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều nhìn sang, Bị Bân càng là kích động, lớn tiếng nói:
“Oánh Oánh, Oánh Oánh, em mau giúp anh giải thích đi, em là bạn gái của anh, anh đem Giang Niệm ngộ nhận thành em mới sẽ mặc sai lâm, anh không phải cố ý!"
Chú cảnh sát nói: “Không cần sợ, cháu nói thật với chúng ta, cháu có biết Bị Bân hay không, đến cùng cậu ta có phải là bạn trai của cháu hay không?”
Cha Giang cả giận: “Oánh Oánh làm sao có thể có loại bạn trai rác rưởi như này?”
Trong lòng mẹ Giang lại là lạnh xuống, bà nhìn Lưu Oánh Oánh, chân thành nói:
“Oánh Oánh, cháu phải suy nghĩ kỹ, lời nói của cậu ta đến cùng phải là thật sự hay không?”
Lưu Oánh Oánh bứt rứt bất an, cô ta kinh ngạc lại thất vọng nhìn Bị Bân một chút, lại nhìn Giang Niệm mặc áo khoác đang tựa ở trong ngực của mẹ Giang một chút, từ đầu đến cuối, Giang Niệm đều không hề lộ diện, cũng không có cùng cô ta nói câu nào.
Cái bộ dáng này, chẳng lẽ là đạt được rồi?
Lưu Oánh Oánh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vâng, Bị Bân là bạn học cũ của cháu, về sau chúng cháu đều ở Đế Đô học đại học, cả hai đều đối với nhau có tình cảm... Chúng cháu đã quen nhau được mấy ngày, nhưng là cháu sợ cha mẹ cháu phản đối, cho nên liền không dám nói, lần này chúng cháu là vụng trộm hẹn gặp mặt, cháu không nghĩ tới có thể như vậy, trước đó cháu uống say mới có thể mơ mơ màng màng đi nhầm phòng... Thật xin lỗi, em họ thật xin lỗi!” Nói xong lời cuối cùng, cô ta khóc lên.
Trong lòng Bị Bân vui mừng, nhẹ nhàng thở ra.
Nếu thật là như vậy, vậy tính chất liền không giống nhau.
Hoắc Bình ha một tiếng: “Thật đúng là biết làm bộ làm tịch.”
Lưu Oánh Oánh lau nước mắt, nghiêm túc nói: “Cháu nói là sự thật, Bị Bân là bạn trai cháu, hôm nay là cháu uống say, mới phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, Giang Niệm là em họ cháu, chẳng lẽ cháu sẽ đi hại em họ sao?”
“Chị sẽ làm vậy.” Giang Niệm một mực im lặng đột nhiên mở miệng, cô từ trong ngực mẹ Giang ngẩng đầu lên, “Chị họ, em biết, từ nhỏ chị đã không thích em, trước kia vẫn chỉ là dỗ em ăn một chút đồ ăn đối với thân thể không tốt, thấy em không thoải mái chị liền sẽ vụng trộm vui vẻ, về sau khi em lớn hơn một chút, chị lại bắt đầu giới thiệu bạn trai cho em, khi đó em mới bao nhiêu tuổi? Em mới học lớp chín, chị liền không kịp chờ đợi giới thiệu bạn bè cho em biết. Em chỉ coi đây là trò đùa không ảnh hưởng gì, cũng không nghĩ phá hỏng tình cảm của cha cùng cô, càng không muốn ông nội bà nội khó xử.”
Lưu Oánh Oánh vội vàng giải thích: “Em họ, chị và em không thù không oán, tại sao chị muốn đối em như vậy? Em thật sự hiểu lầm chị...”
Giang Niệm: “Em cũng muốn hỏi chị, em và chị không thù không oán, tại sao chị thiết kế hãm hại em như thế này? Còn có Bị Bân thật sự là bạn trai của chị sao? Tình cảm của hai người thật sự tốt như vậy?”
Lưu Oánh Oánh: “Chị không có thiết kế em, thật sự chị cùng Bị Bân là mới quen nhau không lâu, tình cảm cũng rất tốt! Chỉ là chuyện của bọn chị cũng không nói cho ai, mà mẹ chị cũng không cho phép khi chị đại học có bạn trai, chị sợ bị mắng mới cố ý giấu diếm.”
Hoắc Bình hừ một tiếng: “Đem bản thân nói đến vô tội như vậy, vậy vừa rồi lúc tôi gọi cô tỉnh dậy, tại sao cô lại không thấy kì quái khi Bị Bân không ở cùng một phòng với cô, càng không thắc mắc bạn trai mình đang ở chỗ nào, không hỏi một tiếng một câu?”
Lưu Oánh Oánh: “... Bởi vì chị uống say, tỉnh lại lại đột nhiên trông thấy em xuất hiện ở trước mặt chị, cho nên bị dọa đến quên đi.”
Giang Niệm lắc đầu, nói: “Chị họ, chị thật sự say sao?”
“Chị đương nhiên là say!”
“Không, chị không có say, Bị Bân cũng không có say, hai người các chị hợp mưu, không phải là vì để cho em đau khổ sao?”
“... Chị không có lý do gì để làm như vậy! Tại sao chị phải hại em? Em là em họ chị, căn bản chị cũng không có lý do hại em!”
Giang Niệm nhìn cô ta một cái, lại nhìn về phía Bị Bân trên đất, nói: “Chị họ, em đưa chị lên lầu, thời điểm sắp đến cửa phòng, chị nói điện thoại di động của chị hết pin hỏi mượn điện thoại của em, nói có chuyện gấp muốn gọi điện thoại cho mẹ chị, chị muốn cắt đứt liên hệ của em với bên ngoài, đây là cái thứ nhất; thứ hai, lúc đến cửa phòng, chị nói chị không có sức đẩy cửa, muốn em mở giúp chị, sau khi em đẩy cửa phòng ra, chị lại cố ý giả bộ như muốn nôn mửa không muốn đi vào; thứ ba, thời điểm em bị Bị Bân kéo vào phòng, em kinh hoảng kêu chị họ cứu em, nhưng chị chỉ coi như cái gì cũng không nghe thấy, sau khi cửa phòng đóng lại, chị liền trực tiếp rời đi, bởi vì em không có nghe được âm thanh vặn vẹo tay cầm cùng gõ cửa; thứ tư, khi em nhận ra người kéo em là Bị Bân, giống như cố ý đem em nhận lầm thành chị họ, trong miệng một mực gọi Oánh Oánh, em nói em không phải, Oánh Oánh thật sự đang ở ngoài cửa, anh ta cũng không để ý tới, thế nhưng là ở thời điểm em phản kháng đem anh ta đá ngã xuống đất, anh ta bởi vì đau đớn thốt ra gọi em là’ Giang Niệm’, đồng thời một mực nói’ Giang Niệm, mau gọi xe cứu thương’, có thể thấy được anh ta một mực biết em là ai; lại nói, Bị Bân nếu như cùng chị là vụng trộm hẹn hò, căn bản cũng không có lý do đem bản thân uống đến bất tỉnh nhân sự, phải biết, say rượu dễ dàng hỏng việc, vẫn là ở trong tình huống bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải cha mẹ của bạn gái mình, đây là thứ năm; thứ sáu, chị nói chị cùng Bị Bân đang quen nhau, em là không tin, chỉ sợ chị là lợi dụng Bị Bân đến tổn thương em mà thôi.”
Giang Niệm nói trật tự rõ ràng, thậm chí chỉ cần nhìn giám sát một chút, liền có thể phát hiện trong đó có mấy điểm giống như lời Giang Niệm nói.
Giang Niệm nhìn về phía Bị Bân còn rúc trên mặt đất, lại nói: “Kỳ thật nếu nói ra, em cùng Bị Bân cũng không phải quen biết, tổng cộng cũng chỉ gặp qua một lần mà thôi, em cùng anh ta mới thật sự là không thù không oán, nếu như không phải chị xúi giục, lợi dụng anh ta, thì làm sao anh ta lại xuất hiện ở trong phòng của chị?”
Lưu Oánh Oánh luống cuống một chút, lại nhìn Bị Bân, quả nhiên gặp ánh mắt của hắn ta nhìn cô có chút hận ý mơ hồ: “Đều nói không phải, đây chỉ là một đợt hiểu lầm, Giang Niệm em liền hận chị như vậy sao? Phải vu oan cho chị sao?”
Giang Niệm: “Nếu như chị cảm thấy mình là oan uổng, vậy đến lúc đó cảnh sát sẽ trả lại trong sạch cho chị, chị vội cái gì?”
“Chị, chị không có...”
Cha Giang khiếp sợ nhìn Lưu Oánh Oánh, trên mặt đều là không hiểu. Mẹ Giang cũng đã sớm chuẩn bị, trong ánh mắt nhìn Lưu Oánh Oánh càng nhiều tức giận: “Lưu Oánh Oánh, nhà chúng tôi nơi nào đối với cô không tốt? Coi như lúc ở nhà chúng tôi, tôi phát hiện cô cố ý làm hư Niệm Niệm, tôi cũng chỉ là để cô về nhà, để cho Niệm Niệm cách cô xa một chút, ngày lễ ngày tết sinh nhật cô chúng tôi lần nào không có mua quà cho cô? Nhà chúng tôi đã làm việc gì có lỗi với cô chưa? Tại sao cô muốn hại em họ của mình như thế? Cô là muốn hại chết Niệm Niệm!”
Lưu Oánh Oánh khóc lên, trong lòng lại là kinh hãi không thôi, cuối cùng cô ta đã rõ ràng vì cái gì cô ta luôn luôn ở trước mặt Giang Niệm thất bại, hóa ra cô đều biết? Hóa ra cô đã sớm nhìn ra! Nhưng mà lúc này, cô ta có thể chất vấn cái gì? Cô ta dám nhận sao? Cảnh sát còn ở bên cạnh nhìn, cô ta có thể nhận?
Trên mặt cô ta biểu hiện nên vẻ khổ sở, giống như mọi người đều hiểm lầm, nói: “Cháu không có, cháu thật sự không có, mặc kệ bác tin hay không, cháu thật sự không có làm chuyện gì có lỗi với Giang Niệm.”
Giang Niệm nhìn cô ta, nói: “Chị có lý do đối với em như vậy, bởi vì chị không chỉ có chán ghét em, còn vụng trộm thích bạn trai của em, là Hoắc Lăng.”
Lưu Oánh Oánh đang khóc sắc mặt cũng chấn động, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Giang Niệm, là kinh ngạc càng là không dám tin, đây là bí mật cô ta chôn dưới đáy lòng sâu nhất, cô ta chưa hề cùng bất luận ai nói qua, càng không có đối với trước mặt người khác biểu lộ ra một tơ một hào tình cảm đặc thù đối với Hoắc Lăng, cô ta thậm chí chỉ gặp qua Hoắc Lăng vài lần, Giang Niệm làm sao lại biết?!
Kể từ đó, người sáng suốt chả lẽ không nhìn ra được cái gì? Huống chi trước đó Giang Niệm có nói mấy câu kia, cô ta căn bản là không có cách nào giải thích!
Cha Giang đau nhức thầm nghĩ: “Oánh Oánh, bác là ở nơi nào có lỗi với cháu, cháu lại muốn hại con gái bác như thế!”
Mẹ Giang nói: “Oánh Oánh, khi còn bé tôi có thể thông cảm là cô còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng giờ cô đã hơn hai mươi, là người có ăn có học, cô còn không biết hối cải như thế, từ nay về sau, nhà tôi không chào đón cô!”
Lưu Oánh Oánh nhìn thấy ánh mắt thất vọng của bác trai bác gái, trong mắt của mấy người Hoắc Bình cùng Trần Nghĩa, Từ Lập Hải đều là khinh miệt cùng chán ghét, liền ngay cả cảnh sát đều đối với cô ta nắm giữ thái độ hoài nghi... Cô ta hết đường chối cãi, chỉ một mực chắc chắn cái gì cô ta cũng không biết, nếu như bây giờ cô ta không giữ được bình tĩnh bị bắt đi, vậy cuộc sống sau này của cô ta liền bị hủy sạch!
Lúc này rốt cục cô ta cũng kịp phản ứng, cô ta muốn hại Giang Niệm, lại bị Giang Niệm tương kế tựu kế, ngược lại hại bản thân mình không đường thối lui!
Ông Hoắc nghe nói có chuyện liền chạy đến, xem xét bộ dáng của Giang Niệm, lúc này mặt liền lạnh xuống, ông liếc mắt nhìn Lưu Oánh Oánh cùng Bị Bân, gõ quải trượng xuống đấy nói: “Tra, nhất định phải tra rõ ràng cho ta, phàm là bất kì ai tham dự qua cũng đừng nghĩ đào thoát! Đất nước này còn có pháp luật hay không?”
Ông Hoắc là ai, là nhân vật đã từng lộ mặt trên bản tin thời sự, chỉ sợ cục trưởng của cục cảnh sát đến đối với ông phải lễ phép ba phần, không dám bất kính, ông muốn một cái sự thật, người phía dưới ai dám lãnh đạm?
Trong lúc nhất thời, tự nhiên đều khẩn trương cao độ, nhất định phải tra ra được sự thật chính xác.
Bên kia đã điều tra lấy giám sát, cũng đem Giang Niệm về cục cảnh sát lấy lời khai, mặt khác còn chụp lại vết thương ở trên cổ tay cô cùng vết thương trên vai.
Bởi vì sự kiện này muốn điều tra quá nhiều, Lưu Oánh Oánh lại tham dự trong đó, tự nhiên cũng bị mang đi điều tra, còn kiêm tra nồng độ côn trên người cô ta cùng với Bị Bân, điều tra bọn họ có thật sự là say hay không.
Về phần Bị Bân nơi đầu tiên đi không phải là cục cảnh sát, ngược lại là bệnh viện, cuối cùng đạt được một cái tin tức không may, về sau hắn ta chỉ sợ cũng không thể có con, thời điểm biết được cái tin tức này, Bị Bân ở ngay tại chỗ liền hỏng mát, ở bệnh viện cãi lộn, mắng to bác sĩ là lang băm, còn muốn đánh người, sau đó bị chú cảnh sát chế phục tại chỗ.
Lúc này Bị Bân mới chính thức ném được cái gì gọi là hối hận, hắn ta hận Giang Niệm ra tay quá nặng, càng hận Lưu Oánh Oánh hơn khi đã lợi dụng hắn ta đi tổn thương Giang Niệm, nếu như không phải như thế, hắn ta làm sao lại bị thương?
Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem Lưu Oánh Oánh băm thành trăm mảnh!
...
Khi sự việc này bị truyền ra ngoài, vợ chồng Giang Lai Xuân chạy tới cục cảnh sát, ông nội Giang bà nội Giang biết được chuyện đã xảy ra, sau đó lại nhìn thấy vết bầm đen trên cổ tay Giang Niệm, cả người đều già nua đi mấy phần, lại là tức giận, lại là đau lòng, một người là cháu gái, một người là cháu ngoại gái, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bọn họ làm sao có thể nghĩ đến Lưu Oánh Oánh đối với Giang Niệm sẽ có thù hận lớn như vậy, làm ra chuyện phát rồ như thế!
Giang Tiểu Bảo là người cuối cùng biết đến, sau khi biết chuyện đã xảy ra, cậu đều tức giận đến mặt đều tái, nắm chặt nắm đấm hận không thể lập tức liền đi cùng Bị Bân đánh một trận, càng là không thể nào hiểu được Lưu Oánh Oánh, thế mà lại dám làm ra việc không bằng cầm thú như thế!
Giang Niệm không có đi nói giúp cho Lưu Oánh Oánh, Lưu Oánh Oánh chính là bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa), lấy tâm tính của cô ta, chỉ sợ trừ chính bản thân cô ta, những người khác cô ta cũng không để ở trong mắt.
Cô đem mọi việc làm rõ, chính là không muốn xem Lưu Oánh Oánh tiếp tục làm bộ làm tịch, còn việc cô cố ý trúng kế, cũng là cố ý muốn cho dạy cho Bị Bân một bài học.
Bản án này của Giang Niệm, Bị Bân phạm tội chưa thoả mãn, hình phạt tối đa cũng liền ba năm, bài học như vậy cùng hắn ta căn bản không tạo được cái gì, tự nhiên Giang Niệm không muốn cho hắn ta toại nguyện, trực tiếp đánh vào công cụ gây án, về sau nhìn hắn ta còn dám mượn rượu quát tháo hay không.
Đan dược tăng sức mạnh cũng không phải ăn không.
Huống chi kế hoạch của Lưu Oánh Oánh cùng Bị Bân nhìn chu đáo cẩn thận, chỉ cần thả chút kíp nổ để bọn họ nội đấu, tự nhiên cũng trăm ngàn chỗ hở, bọn họ đến cùng có phải là bị oan uổng hay không, không cần dùng đến mấy ngày tự nhiên sẽ rõ ràng.
Quả nhiên, không có qua mấy ngày, vợ chồng Giang Lai Xuân liền đến cửa nhà cầu xin, hi vọng Giang Niệm có thể tha thứ cho Lưu Oánh Oánh, lại cho cô ta một cái cơ hội Vân Vân:
“Chúng ta đều là người một nhà, Oánh Oánh làm chuyện sai lầm, chúng ta làm người lớn là có lỗi, nhưng cũng nên cho con bé một cái cơ hội, đại học con bé đang học còn không có tốt nghiệp, cuộc sống tốt đẹp mới vừa mới bắt đầu, chúng ta không thể để cho con bé bị hủy như vậy!”
Ông nội Giang luôn luôn dễ nói chuyện, giờ phút này ông cũng xanh mặt, kém chút tức ngất đi!
Giang Lai Xuân lời này có ý tứ gì?
”Cô cũng biết Oánh Oánh có cuộc sống rất tốt, Niệm Niệm liền không có sao? Nó tìm đàn ông đi làm bẩn chính em họ của mình, thời điểm nó làm chuyện này nghĩ đến hậu quả sao? Cuộc sống của người khác liền không phải cuộc đời sao? Tôi nhìn Oánh Oánh học được hư hỏng như vậy, chính là do cô không có dạy tốt!”
“Cha, mẹ, Oánh Oánh có lỗi, nhưng mà hiện tại con bé đã biết sai rồi, chúng ta lại cho con bé một cái cơ hội đi, van cầu mọi người, để cho con gặp Giang Niệm một chút! Con tự mình cùng cháu xin lỗi.”
Chồng của Giang Lai Xuân cũng nói: “Đúng vậy, liền lại cho Oánh Oánh một cái cơ hội đi, đây là chúng ta sai, chúng ta sẽ dạy dỗ con bé thật tốt, để cho con bé về sau cũng không dám làm chuyện xấu nữa.”
Bà nội Giang thở dài một tiếng, quay lưng lại không nói chuyện.
Giang Lai Xuân lại cầu anh trai, Giang Lai Phúc nghiêng mặt qua nói: “Oánh Oánh năm nay bao nhiêu tuổi? Hai mươi hai, đã không phải là đứa bé, nó biết làm như vậy sẽ mang đến tổn thương to lớn đối với con gái của anh, nhưng mà nó vẫn là làm, nó liền không có chỗ nào đáng giá để cho người ta tha thứ!”
Mẹ Giang đỏ hồng mắt nói: “Lai Xuân, Oánh Oánh sai rồi, vậy nên liền nhận trừng phạt, nó nên suy nghĩ lại, mà không phải một mực cầu xin tha thứ. Làm một người mẹ, tôi không cách nào tha thứ cho nó, thân thể con gái tôi yếu như vậy, có thể sống tới ngày nay đã không dễ dàng, nếu quả thật để bọn nó đạt được, không chừng tôi liền phải người đầu bạc tiễn người đầu xanh! Oánh Oánh là muốn giết người, cô nói chúng tôi làm sao tha thứ cho nó?”
Giang Lai Xuân trực tiếp liền quỳ xuống: “Nhưng Niệm Niệm bây giờ không phải là còn rất tốt sao? Mọi người khoan dung mà độ lượng, lần này coi như xong đi, chỉ lần này! Mọi người đều là ông ngoại, bà ngoại, bác ruột của Oánh Oánh mà, con là con gái ruột của hai người mà, em gái ruột, con chỉ có một đứa con này, nếu Oánh Oánh gặp chuyện gì, mọi người muốn con sống thế nào đây?”
Ông nội Giang bà nội Giang tức giận đến tay run, Giang Lai Phúc cũng là tức giận hừ một tiếng, mẹ Giang thất vọng nói: “Sai rồi chính là sai rồi, vì muốn cho Oánh Oánh tốt thì càng không nên bao che!”
Giang Tiểu Bảo một mực ngồi ở bên cạnh không nói chuyện, nhưng trên mặt cậu lại rõ ràng viết không vui vẻ.
Giang Niệm đứng ở đầu bậc thang, nhìn Giang Lai Xuân nói: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
Giang Lai Xuân mãnh liệt nhìn về phía Giang Niệm, cô mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình, giống như là treo trên người, càng lộ ra thân thể tinh tế suy nhược như muốn bị gió thổi đi.
“Cô, trước đó chị họ đối với cháu làm qua thứ gì, trong nội tâm chị họ đều rõ ràng, cháu không nói ra, chính là sợ sẽ ảnh hưởng đến tình cảm trong nhà, nhưng cháu không nghĩ tới cháu nhượng bộ ngược lại để chị họ càng ngày càng quá đáng, nếu như chị họ không biết mình sai rồi, không tiếp nhận trừng phạt, vậy về sau sẽ chỉ phạm càng nhiều sai. Đến lúc đó làm sao bây giờ?”
Giang Niệm nói, “ Cô đừng trách cha mẹ cùng ông nội bà nội, bọn họ cũng là vì muốn tốt cho chị họ, chị họ phạm sai lầm, không nên sửa lại sao? Một mực bao che, ngược lại sẽ làm cho chị họ ở lối rẽ càng chạy càng xa, nếu như tương lai phạm vào việc không thể cứu thì làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ tha thứ cho chị họ, người bên ngoài sẽ như thế sao?”
Giang Niệm một câu, trực tiếp để Giang Lai Xuân không có lời nào để nói, nước mắt tuôn đầy mặt, lo nghĩ vạn phần, con gái cô ta mới bao nhiêu lớn, mấy ngày nay đều nhận được thông báo ở trường học, chớ nói chi là Bị Bân đã trực tiếp bị khai trừ học tịch, còn phải đối mặt với việc khởi tố, cả đời này đều xong rồi!
Chính là lúc đang giằng co, đột nhiên nghe được bên ngoài cửa truyền đến âm thanh phanh xe gấp một cái, Giang Niệm trong lòng khẽ nhúc nhích, quả nhiên chỉ trong chốc lát, trông thấy Hoắc Lăng cả người mặc quân trang phong trần mệt mỏi đi đến, hắn một thân sát khí, giống như là mang theo từ trên chiến trường trở lại, mắt hắn lạnh như băng nhìn Giang Lai Xuân quỳ trên mặt đất.
“Giang Niệm là vợ của tôi, bây giờ không phải là người Giang gia không chịu bỏ qua Lưu Oánh Oánh cùng Bị Bân, mà là tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Giang Niệm đều sắp bị sự đẹp trai này làm mù mắt rồi, cuối cùng Hoắc Lăng lườm vợ chồng Giang Lai Xuân một chút, vợ chồng Giang Lai Xuân bị nhìn run một cái, phía sau lưng đều toát ra mồ hôi lạnh.
Hoắc Lăng đi đến bên người Giang Niệm, đem cô gái mà hắn trông mong ôm vào trong ngực.
“Thật xin lỗi, anh tới chậm.”
“Là thật chậm nha, anh cũng không nhìn thấy tư thế em đem Bị Bân đá bay đẹp trai cỡ nào!”
“......”
Hoắc Lăng cúi đầu, đem tay của Giang Niệm nâng lên, quả nhiên nhìn thấy bết bầm còn không có nhạt đi. Thời điểm Giang Niệm xảy ra chuyện hắn đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, từ khi nhận được tin tức liền chạy đến đây, hắn bỏ ra thời gian ba tiếng, trong ba giờ này, hắn một lần lại một lần xem tin tức của Hoắc Bình gửi cho hắn, cũng gọi điện thoại cẩn thận hỏi qua, càng nghe hắn càng không ép được sát khí trong lòng, hắn là thật hận không thể để Bị Bân cùng Lưu Oánh Oánh cùng một chỗ biến mất.
Bây giờ hắn mặc dù tới, nhưng không có xuất hiện ở giây phút mà Giang Niệm cần hắn nhất, hắn muộn thật lâu, Hoắc Lăng chỉ cảm thấy vạn phần đau lòng.
Hắn lần nữa nhìn về phía vợ chồng Giang Lai Xuân: “Các người đi đi, Lưu Oánh Oánh cùng Bị Bân, hai người này, một người tôi đều sẽ không bỏ qua.”
Đối mặt người Giang gia Giang Lai Xuân còn có thể khóc sướt mướt xin, nhưng mà đối mặt với Hoắc Lăng, bọn họ liền e sợ, Giang Lai Xuân nhìn cha mẹ không nói một lời, cô ta cứng nói:
“Cậu chính là một người tham gia quân ngũ, hiện tại muốn lấy thế đè người sao?”
Hoắc Lăng híp mắt, nhưng mà một lát, lại thấy bên ngoài đột nhiên lại chạy vào mấy người đàn ông mặc quân trang, xếp thành một hàng đứng trước mặt Giang Lai Xuân, khí thế đều toát ra sự lạnh lùng.
Giang Lai Xuân bị dọa một chút lại ngã ngồi xuống, ông nội Giang khoát tay một cái nói: “Lai Xuân, con đi đi.”
Vợ chồng Giang Lai Xuân đến cùng vẫn là đuối lý, cũng không dám cùng Hoắc Lăng cứng ngắc đọ sức liền rời đi.
Hoắc Lăng lôi kéo cánh tay Giang Niệm bị thương nhẹ nhàng thổi thổi: “Đừng lo lắng, người đàn ông của em luôn có thể che chở cho em.”
Giang Niệm gật gật đầu, thật lòng:
“Bảo bối, anh thật đẹp trai nha!”
Hoắc Lăng vuốt vuốt đầu Giang Niệm, hắn rốt cục nhẹ nhàng nở nụ cười, lần thứ nhất cảm thấy xưng hô thế này rất thân thiết.
____________
Tác giả có lời muốn nói: ba mươi vị trí đầu, ngẫu nhiên ba mươi đưa hồng bao, a a kít, ngủ ngon rồi.
_______________
Hẳn là các nàng đã chờ chương này rất rất lâu đi. =))))
Đợt này mình bận quá, cũng không có nhiều thời gian, nên chương edit sẽ hơi chậm nha.
Còn nữa này, dạo này mình thấy tình hình dịch bệnh càng ngày càng căng thẳng, các nàng nhớ giữ gìn sức khỏe, bảo vệ bản thân thật tốt nha...
Yêu thương