Edit:An Minh Tuệ.
_____________________
Lần đầu tiên Hoắc Bình biết, hóa ra có người thật sự có thể tham sống sợ chết đến loại tình trạng này!
Chỉ đơn giản là chờ xe đến, liền nói thời tiết quá nóng, tro bụi quá nhiều, không khí quá buồn bực, từng giờ từng phút đều đang hao phí đến tính mạng của cô, mãi mới chờ đến lúc xe đến, cô ngồi ở vị trí chỗ ngồi phía sau còn cho bản thân mình cài dây an toàn vững vững vàng vàng, lại kêu bác tài xế đi chậm một chút, đi vững một chút, mọi thứ an toàn là số một, chậm một chút cũng không đáng kể, cô không nóng nảy, cũng không vội.
Hoắc Bình nhịn không được che che con mắt, cậu chỉ không muốn nhìn thấy, mà còn thấy rất mất mặt.
Cậu nhịn không được có chút trào phúng nói: “Chị đã lo lắng như vậy, làm gì còn muốn ra cửa chứ, còn không bằng hiện tại liền trở về, trong nhà rất an toàn nha, cũng không có nguy hiểm gì.”
Liền ngay cả Giang Tiểu Bảo biết lần này ra ngoài mục đích chính là đi ăn lẩu nhưng cũng không nhịn được có chút phản đối, khuyên chị của cậu đừng đi nữa, tùy tiện đi ra bên ngoài dạo một chút liền tốt nha, nếu như cha mẹ cậu cùng ông nội bà nội biết chuyện đi ăn lẩu, lại còn là do cậu mang theo chị cậu ra cửa, phạm phải tội biết chuyện không báo, vậy còn không đến hút chết cậu sao?
“Không trở về.” Giang Niệm nói, “Nếu như không phải chị họ nói muốn mang chị đi ăn lẩu, chị mới không muốn ra ngoài đâu. Cho tới bây giờ ngay cả nồi lẩu chị cũng chưa từng được ăn qua, cha mẹ cùng ông nội bà nội cũng bởi vì nguyên nhân thân thể chị không tốt, đều không cho phép chị ăn lẩu, liền coi như bọn họ đi ăn cũng không mang theo chị, liền ngay cả hạt tiêu hay đồ ăn nặng dầu đều không cho lên bàn ăn, lần này chị nhất định phải đi nếm thử nồi lẩu đến cùng là mùi vị gì.”
Trên đời này còn có một nhà giàu mới nổi chưa ăn qua nồi lẩu sao? Kia đúng là có chút đáng thương.
Hoắc Bình là biết chuyện thân thể Giang Niệm ốm yếu, huống chi hiện tại Giang Niệm cũng là bộ dáng gầy gầy nho nhỏ, sắc mặt nhìn cũng không tốt lắm, có chút tái nhợt, bởi vì quá mức nhỏ gầy, nhìn còn không có lớn hơn cậu, nếu như không phải tính tình cô quá mức cổ quái lại sợ chết như vậy, khí lực lại lớn, thì Hoắc Bình vẫn là sẽ xem cô như một bệnh nhân bình thường, hiện tại nha, cái ý nghĩ đấy vẫn là quên đi.
Cậu liếc mắt nhìn Lưu Oánh Oánh đang ngồi ở bên cạnh Giang Niệm một chút —— bởi vì nhiều người, liền chia ra hai cái xe để đi, Hoắc Bình, Giang Niệm, Lưu Oánh Oánh cùng Giang Tiểu Bảo một cái xe, còn lại Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải một cái xe. Hoắc Bình ngồi chính là chỗ tay lái phụ, phía sau cậu chính là Giang Tiểu Bảo, Giang Tiểu Bảo cùng Giang Niệm ngồi ở giữa là Lưu Oánh Oánh.
Lưu Oánh Oánh mỉm cười khóe miệng có chút cương: “Chị cũng là nhìn em họ rất muốn ăn, cho nên mới nói mang em ấy ra ngoài, nhưng mà chỉ là đi nếm thử hương vị, cũng không thể ăn nhiều, ăn nhiều đối với thân thể không tốt.”
Hoắc Bình không nói chuyện, Giang Niệm vừa vui vẻ vừa cảm kích nói: “Chị họ thật tốt, trước đó nói muốn mang em đi công viên trò chơi, còn nói qua xe trượt chơi rất vui rất kích thích, nếu không phải vì cái thân thể ốm yếu này của em, em khẳng định liền đi theo chị, thật sự là lãng phí lòng tốt của chị họ nha. Lần này lại nói mang em đi ăn lẩu, có chị họ ở bên cạnh em thật là tốt!”
Giang Tiểu Bảo sờ sờ cái ót, mờ mịt nói: “Chị, thân thể của chị kém như vậy, bác sĩ đều nói chị không thể làm hoạt động gì quá mức kích thích, ngay cả thể dục buổi sáng ở trường chị cũng đều không cách nào tham gia, làm sao còn đi công viên trò chơi chứ? Chị họ, chị họ vẫn là đừng mang chị của em đi, quá nguy hiểm!”
Trong lòng Lưu Oánh Oánh hoảng hốt, nhéo nhéo móng tay dịu dàng cười cười nói: “Ý của chị là, em họ cái cũng đã mười lăm tuổi, vẫn còn rất nhiều chuyện không có trải qua, ngược lại một mực bị nhốt trong nhà, mỗi ngày không phải trường học chính là nhà, cũng không có đi thế giới bên ngoài nhìn một chút, cho nên mới muốn mang em ấy đi xem một chút. Huống chi những cái hoạt động này nguy hiểm như vậy, chị có thể để em họ tham gia sao, đúng không?”
Giang Niệm vừa cười vừa nói: “Đúng, chị họ thật đúng là suy nghĩ cho em.”
Giang Tiểu Bảo mặc dù tuổi nhỏ lại nhiều suy nghĩ nghịch ngợm, nhưng cậu cũng mới mười ba tuổi, gia đình hòa thuận cùng yêu thương để cậu không có nhiều tâm tư vụn vặt hay biết suy tính kỹ mọi thứ, mặc dù thay đổi trường học khiến cậu rất không như ý, nhưng tổng thể mà nói cậu vẫn còn là một cậu nhóc vui vẻ ấm áp, tự nhiên không nhìn ra cái ý đồ xấu gì của Lưu Oánh Oánh, còn chỉ cho là Lưu Oánh Oánh vì suy nghĩ cho chị cậu, dù sao chị cậu cũng là rất nhiều lần đều nói muốn ăn lẩu, muốn đi ra ngoài chơi, cho dù có thời điểm Lưu Oánh Oánh đối với cậu hờ hững lạnh lẽo, căn bản cậu cũng không có nghĩ đến chuyện Lưu Oánh Oánh đối với chị cậu sẽ tồn tại cái ác ý gì.
Hoắc Bình thì lại khác, gia đình của cậu liền chú định những đồ vật mà cậu tiếp xúc sẽ không phải đơn thuần, mặc dù ông đối với cậu rất hòa ái, cha mẹ đối với cậu nghiêm khắc, nhưng tổng thể thật ra rất tốt, từ nhỏ cậu là ở trong trung tâm quyền lợi mà lớn lên, nghe mọi người nói qua không ít, cũng nghe qua một chút việc thủ đoạn ngầm, cho nên cậu cơ hồ là lập tức cũng cảm giác được Lưu Oánh Oánh giống như không quá đơn thuần?
Liền ngay cả bác tài xế lái xe cũng từ kính chiếu hậu nhìn Giang Niệm, thấy cô thật sự là so với người bên ngoài thì gầy yếu hơn mấy phần, trên mặt cũng là một màu trắng không khỏe mạnh, một chút huyết sắc cũng không có, nhìn đáng thương. Nếu như thân thể của cô bé kia thật sự kém như vậy, vậy người chị họ kia không nên vừa khuyên lại còn mang theo em họ mình đi ra ngoài ăn lẩu, đi công viên trò chơi chơi, đây có phải hay không là quá không hiểu chuyện?
Bác tài xế lái xe nói: “Món gì ăn ngon chơi vui đều không có quan trọng bằng mạng sống, nếu không có mạng, còn có thể ăn cái gì chơi cái gì?”
Giang Tiểu Bảo lập tức ừ gật đầu, lời nói này quá có đạo lý! Giang Niệm cũng nói: “Cháu biết, cháu rất trân trọng cùng yêu quý cái mạng nhỏ của cháu, nhưng mà chị họ nói đến chuyện nồi lẩu quá có lực hút, cháu liền muốn nếm thử, hương vị đã được hưởng qua, khẳng định về sau cháu liền sẽ không lại nghĩ đến hay nhớ kỹ!”
Hoắc Bình quay đầu liếc mắt nhìn Giang Niệm, lại quét qua Lưu Oánh Oánh một chút, Lưu Oánh Oánh trong lòng nhảy một cái, không biết vì cái gì, trong nội tâm cô ta chính là có chút bối rối, nhưng mà trong cái xe này trừ lái xe là không quen biết ra, Hoắc Bình cùng Giang Tiểu Bảo đều là trẻ con, căn bản cô ta không cần thiết phải hoảng hốt...
Lưu Oánh Oánh nói: “Niệm Niệm, chị cũng là nghĩ cho thân thể của em, về sau chị sẽ không mang theo em ra ngoài ăn lẩu nữa.”
Giang Niệm cười nhẹ nhàng: “Vẫn là cảm ơn chị họ, không có chị họ, em cũng không thể ăn được nồi lẩu nha, chỉ có một lần em cũng rất thỏa mãn.”
... Lưu Oánh Oánh đều sắp không cười được, cô ta luôn cảm giác phía sau nụ cười ngây ngô của Giang Niệm cất giấu thật sâu ác ý, nhưng mà lại không giống, Giang Niệm ngu như vậy, làm sao có thể biết mình là cố ý muốn nhìn cô bị trò mèo chứ? Không, sẽ không.
Hoắc Bình hừ một tiếng, ăn lẩu đúng là không có gì nghiện, nhưng mà lâu không ăn sẽ muốn nếm lại cái mùi vị kia, đã vậy cho tới bây giờ cô còn chưa được ăn qua đâu, chưa ăn qua thì sẽ không nghĩ đến nó như vậy, ăn xong liền càng ngày càng nghĩ... Giống như cậu, không nói ra là có bao nhiêu thích, nhưng mà cách một đoạn thời gian liền muốn ăn lẩu, không ăn liền thèm đến hoảng.
Cảm giác quái dị trong lòng Hoắc Bình càng ngày càng nặng, luôn cảm giác giống như có cái gì bị cậu không để mắt đến, nhưng mà mặc cậu nghĩ như thế nào, hết lần này tới lần khác lại không nghĩ ra vấn đề là xuất hiện ở chỗ nào.
Đợi đến cổng của tiệm lẩu, một đoàn người xuống xe.
Giữa trưa tiệm lẩu cũng không có người nào, liền vụn vặt lẻ tẻ ngồi năm sáu bàn, ngắn ngủi năm sáu bàn cũng đem mùi vị của nồi lẩu cho hun ra, còn chưa vào liền ngửi thấy một trận hương vị nồng đậm của nồi lẩu —— mùi thơm rất dầu rất cay.
Lưu Oánh Oánh kéo tay Giang Niệm nói: “Rất thơm? Chỗ này ăn cũng rất ngon, chị cũng cùng bạn bè đến ăn qua mấy lần.”
Giang Niệm thật lòng gật đầu nói: “Thơm, đúng là quá thơm, nhưng mà hương vị này em ngửi một hơi không biết là giảm thọ bao nhiêu năm nữa? Không khí nơi này cùng hoàn cảnh thật sự quá kém!”
Lưu Oánh Oánh: “......” Có khoa trương như vậy sao?
Giang Tiểu Bảo liền rất lo lắng: “Chị, nếu không chúng ta liền về nhà đi, chị ăn không được, chớ ăn.”
Kỳ thật Lưu Oánh Oánh cũng có một ít muốn đi trở về, trên đường tới đây đi được nửa đường cô ta đã muốn bỏ cuộc, bởi vì cô ta vốn dự định là mang một mình Giang Niệm đến đây thôi, lấy kinh nghiệm dĩ vãng của cô ta, chỉ cần Giang Niệm tùy tiện ăn vài miếng đồ ăn dầu cay, như vậy cơ thể liền sẽ không được thoải mái. Nghe nói Giang Niệm là sức khoẻ không đủ, bệnh là mang từ trong bụng mẹ mang ra, bởi vì thân thể mảnh mai, từ nhỏ đã là cái ấm sắc thuốc, nhiều bệnh tật, tùy tiện gặp chút gió đều có thể bị cảm, sức chống cự cũng là cực kỳ kém, bây giờ đã lớn lên rất nhiều, nhưng mà thân thể kia cũng không có tốt hơn bao nhiêu, mười ngày nửa tháng liền phải bệnh một trận, quý giá cực kì, chính là do cô ta liền không nhìn nổi cái dạng quý giá này. Nhưng mà cô ta chỗ nào sẽ nghĩ đến việc vừa ra cửa không chỉ có mang theo Giang Tiểu Bảo, ngay cả Hoắc Bình Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải cũng tới! Giang Niệm muốn cô ta không thoải mái sao, vậy mà còn mang thêm phiền phức cho cô ta?
“Niệm Niệm, em nhìn xem nếu quả như thật không được, chúng ta liền trở về?”
Giang Niệm nhíu mày nghĩ nghĩ, khó xử nói: “Cái này đến đều đã đến rồi, chả lẽ lại lãng phí ý tốt của chị họ sao? Liền vào xem, em không ăn, xem mọi người ăn cũng được mà.”
Hoắc Bình hừ một tiếng: “Quản chị có ăn hay không, dù sao cuối cùng người khó chịu là chị lại không phải chúng em.”
... Cái này thằng nhóc này, tuy nhỏ tuổi lại có một khuân mặt đẹp trai trắng trắng mềm mềm, tại sao có thể thật thà đến đau lòng như vậy chứ!
Dù sao cuối cùng vẫn là ngồi xuống, bọn cậu một nhóm sáu người, vây quanh một chiếc bàn, chọn một cái nồi lẩu uyên ương, Lưu Oánh Oánh chọn đồ ăn, Trần Nghĩa cũng chọn thêm đồ ăn cùng đồ uống, Giang Tiểu Bảo đi bưng một bát cháo Bát Bảo đến cho Giang Niệm, Giang Niệm uống vào mấy ngụm, đừng nói ngọt ngọt nhẹ nhàng, hương vị cũng không tệ lắm.
Một lúc sau nồi lẩu được bưng ra cùng đồ ăn, ớt ngâm cùng tương ớt ùng ục ục xì xào bốc khói, ruột vịt nhúng hai lần, vớt lên bỏ vào trong đĩa nước chấm, sau đó ăn hết bằng một miếng, hương vị kia đừng đề cập đến thơm bao nhiêu!
~Đương nhiên đây là hương vị trong trí nhớ của Giang Niệm.
Cô nhìn nhìn Giang Tiểu Bảo ngao ô một ngụm lại một ngụm, ngập cả miệng, thèm đến mức nước bọt cũng ứa ra.
Có thể coi là thèm đi chăng nữa, nhưng cô vẫn là nô lệ của vàng bạc nha, chút đồ ăn này thì tính là gì!
Giang Tiểu Bảo bị nhìn thấy đều không có ý muốn ăn nữa, đương nhiên cũng không dám khuyên chị của cậu ăn một miếng, liền nhờ cửa hàng nấu hai miếng rau quả cùng hai khối xương sườn trong nước sương, liền đồ chấm đều không có, để vào bát sứ sạch sẽ, đưa đến trước mặt Giang Niệm, cũng coi như nếm cái mùi vị.
Cái loại đồ ăn đun nhừ như vậy Giang Niệm ăn đều đã chán, trong nhà thường xuyên nấu cho cô các loại canh uống bồi bổ, canh cá trích, canh gà đều không ít, đồ ăn trong nhà ăn so sánh với nơi này thì dinh dưỡng hơn nhiều, lại còn sạch sẽ hơn, cô không ăn.
Giang Tiểu Bảo bị nhìn không muốn ăn, thật giống như là chị cậu ở đây chịu tội mà cậu lại sống yên vui sung sướng. Hoắc Bình liền rất có ý tứ, còn cố ý cảm khái thật là cay thật là cay, rất thơm rất thơm, ăn thật ngon ăn thật ngon nha hắc hắc!
Giang Niệm trông mong nhìn hồi lâu, lại nhấp một hớp cháo.
Lưu Oánh Oánh vẫn cố nén việc không nói chuyện hoặc là đi khuyên Giang Niệm ăn cái gì, nhiều người nhìn như vậy cô ta chỗ nào còn dám làm mấy cái động tác nhỏ kia chứ?
Cũng là một mực ăn ăn ăn không ngừng, còn thỉnh thoảng quan tâm Giang Tiểu Bảo một chút, nói cho cậu cái này ăn ngon cái kia ăn ngon mau nếm thử, nhìn thật sự ăn rất ngon, huống chi khuân mặt của cô ta cũng thật đẹp, tự nhiên càng trêu đến người khác muốn ăn thêm.
Cô ta cũng không tin Giang Niệm có thể nhịn được không ăn!
Nhưng mà cô ta thật đúng là đoán sai, đợi đến lúc bữa ăn không sai biệt lắm cũng sắp kết thúc, Giang Niệm vẫn còn uống bát cháo kia, định lực của Giang Niệm đúng là tốt đến lạ thường, rõ ràng hai mắt sáng lên như vậy, thế mà có thể nhẫn nhịn một ngụm không ăn? Đại khái là cô ta không thể nào hiểu được tình cảm chân thành cùng sự yêu thích của Giang Niệm đối với vàng bạc đi, cho nên liền không có cách nào lý giải được sự bình thản của Giang Niệm là từ đâu mà có.
Thẳng đến lúc một bữa ăn cũng sắp ăn xong, Lưu Oánh Oánh có chút không giữ được bình tĩnh, rất khéo hiểu lòng người nhìn xem Giang Niệm, dịu dàng nói: “Em họ, em nhìn nước miếng của em đều sắp chảy ra, nếu không em nếm thử mùi vị một chút? Chỉ ăn một miếng cũng không có vấn đề gì.”
Giang Niệm hai mắt tỏa sáng, cô đợi không phải chính là giờ khắc trước mắt này sao? Là thời điểm để cô biểu hiện một chút sự trung thành cùng quan tâm của cô đối với Đại Hoàng Kim.
“Chị họ, chị đối với em thật tốt!”
“...” Lưu Oánh Oánh cười cười, “Nhưng mà chỉ có thể ăn một miếng, ăn nhiều lại không được.”
Giang Niệm cũng là cười nói: “Chị họ đối với em tốt như vậy, nhưng em vẫn là không nhận được ý tốt này rồi, vì người nhà của em mà suy nghĩ, cho nên em vẫn là không ăn, mặc dù em rất muốn nếm thử, nhưng là em biết em ăn một miếng nhất định sẽ không thoải mái, đến lúc đó còn làm cho cha mẹ cùng mọi người lo lắng, em không thể ích kỷ như thế. Chị họ, chị không cần khuyên em.”
Lưu Oánh Oánh: “......!!!”
Giang Tiểu Bảo còn đần độn, cậu nghĩ hết biện pháp không cho chị cậu ăn, cái chị họ này làm sao còn khuyên chị cậu ăn chứ? Liền một ngụm cũng không thể ăn!
Hoắc Bình lại phốc một tiếng ho lên, cậu cuối cùng cũng biết không đúng chỗ nào, cái vị chị họ này, biết rất rõ ràng thân thể của em họ kém có nhiều thứ không thể chạm vào, vẫn còn hết lần này tới lần khác vụng trộm mang theo em họ ra ngoài ăn, người ta đều từ lúc mở đầu kiên nhẫn đến kết thúc chỉ uống một bát cháo, lúc này sắp muốn tính tiền đi, cũng không có nháo muốn ăn, cô ta lại còn đi khuyên người ta nếm thử? Đây không phải là không có mắt thì chính là có bệnh?
Giang Niệm: “Há, đúng, ngày hôm nay chị họ chỉ đồng ý mang một mình chị ra ngoài, nhưng chị không yên lòng về an toàn tính mạng của mình nên mới kêu thêm mấy người cùng đi, mọi người phải nhớ giữ bí mật về chuyến đi hôm nay của chúng ta biết chưa? Chị vẫn chờ đến lần sau chị họ lại mang chị đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống nữa.”
Trong nháy mắt Giang Tiểu Bảo, Hoắc Bình, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải mấy cái ánh mắt tất cả đều nhìn về phía Lưu Oánh Oánh.
Lưu Oánh Oánh: “......!!!”
...
Hoắc Bình chẳng qua là đi theo Giang Niệm đi ra ngoài một chuyến, nhưng cậu cảm giác giống như là đi ra ngoài đánh trận đánh bại, đặc biệt mệt mỏi, tim cũng mệt mỏi, còn có Giang Niệm lại còn nói cậu cùng Trần Nghĩa, Từ Lập Hải, Giang Tiểu Bảo mấy cậu là tứ đại hộ pháp bảo vệ cô? Người này thật đúng là một chút cũng không cần mặt mũi, ai là hộ pháp của cô chứ!
Cậu khó chịu về đến nhà, có khách tới nhà, ông cậu cùng anh họ cậu đều ở phòng khách, dì giúp việc bưng trà quả bánh ngọt đi lên, cậu liếc thêm vài lần, liền biết mấy người kia khẳng định là có việc muốn nhờ vả ông của cậu.
Lão gia tử gặp cháu trai trở về, tóc trắng xoá, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn cười ha hả, đáy mắt lại tràn đầy sắc bén: “Ta già, không còn dùng được, chuyện của những người tuổi trẻ các cậu, ta không xen vào, chỉ muốn hưởng hưởng phúc.”
Sắc mặt của người đàn ông trung niên trắng nhợt, lại liếc mắt nhìn người đang ngồi ngay thẳng ở bên cạnh, mặc dù chỉ có hai mươi hai tuổi, tuổi còn trẻ, lại đã có hơi thở mang theo sự sắc bén là Hoắc Lăng, nghe nói hắn mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đại khái lại không phải loại người xuất thân từ đọc sách, khi còn chưa tốt nghiệp cấp hai liền bị người nhà ném đi bộ đội, mấy năm trôi qua đã là trung uý, dựa vào quan hệ trong nhà, tiền đồ vô lượng! Nghe nói đoạn thời gian trước hắn tham gia một cái nhiệm vụ tương đối quan trọng, hắn bị thương cần phải tĩnh dưỡng, mà kinh thành bên kia đấu đá quyền lợi, lúc này mới đến tòa thành nhỏ này để dưỡng thương, còn trẻ như vậy, lại lợi hại như vậy, sớm biết Hoắc Lăng cũng ở đây, ông ta liền nên đem theo con gái của mình đến.
Hoắc Lăng híp mắt, tròng mắt đen nhánh nhìn về phía người đàn ông trung niên, trong lòng người đàn ông trung niên giật mình, chỉ có thể cười vài tiếng, sau đó đứng dậy ra về, ai biết được thời điểm đi đến cổng, dì giúp việc còn đem tất cả quà cáp ông ta mang đến trả lại, là rõ ràng cự tuyệt. Nghĩ đến việc ở bên ngoài ông ta cũng cái là nhân vật hô phong hoán vũ, ai mà không nể mặt ông ta? Ông ta là một bí thư, ở trước mặt một thằng nhóc của Hoắc gia cũng không ngẩng đầu lên được, nếu như không phải phía trên tra đến trên đầu ông ta, làm sao ông ta còn đến đây để chịu bực bội như vậy?
Người kia vừa đi, nụ cười của lão gia tử liền chân thực hơn nhiều, nhìn cháu trai nhỏ của mình đứng ở một bên đang không ngừng ôm ấp nước uống, nói: “Ngày hôm nay không phải cháu nói là cùng bạn bè đi ra ngoài chơi sao, thế nào nhìn cháu không được vui vẻ như vậy? Là cùng bạn cháu cãi nhau sao?”
Hoắc Bình cũng là lắm mồm, căn bản cậu là dấu không được chuyện gì, huống chi vẫn là ở trước mặt người ông sủng ái cậu nhất: “Ông, cháu cảm thấy đầu óc của Giang Niệm có bệnh!”
Lão gia tử cười ha hả rất hòa ái: “Giang Niệm thì thế nào?”
Hoắc Bình rầm rầm liền đem mọi chuyện nói hết, nói Giang Niệm để bọn cậu đem phím tắt của số 123 ở điện thoại di động đổi thành 120, 110, 119, bởi vì thuận tiện tùy thời cứu giúp cô! Nói Giang Niệm tham sống sợ chết cực kì, chính là ra cửa mà thôi, một hồi còn nói thời tiết không tốt thời thời khắc khắc đều đang thiêu đốt sinh mạng nhỏ của cô, một hồi nói không khí chất lượng không tốt cô liệu có bị trúng độc mãn tính hay không, đi hai bước còn nói mệt muốn nghỉ ngơi, quan trọng nhất chính là:
“Ông, ông có biết chuyện buồn cười nhất là cái gì không? Giang Niệm thế mà dám để cho cháu, Tiểu Nghĩa, Lập Hải, còn có em trai của chị ấy là Giang béo, nhất định phải đi ở chung quanh bốn phương tám hướng xung quanh mình, để bảo vệ cho tính mạng của chị ấy được an toàn, nói là nếu làm như thế này thời điểm lúc chị té xỉu thuận tiện tùy thời cứu giúp, bất luận là từ góc độ nào ngã xuống chị cũng không sợ ngã vỡ! Còn nói cái gì nếu như điểm này đều làm không được thì cũng không phải đủ tư cách làm tứ đại hộ pháp bảo vệ! Nói khẩu hiệu của chúng ta là’ Trời đất bao la mạng của Giang Niệm là lớn nhất’, cháu nhìn chị ấy là bị bệnh đến hồ đồ rồi! Cháu mới không phải cái gì tứ đại hộ pháp chung quanh đâu!”
Lão gia tử trợn mắt hốc mồm, chớp chớp hai con mắt, hoài nghi thính lực của mình có phải là cũng xảy ra vấn đề. Hoắc Lăng đang uống trà đâu, nghe đến nơi này đều nhịn không được phù một tiếng phun ra, hắn sở trường xoa xoa nước trà đọng ở bên môi, ho khan vài tiếng che giấu ý cười.
“Cho nên cháu hôm nay là ra ngoài để cho người ta làm chân bảo vệ... Hộ pháp?”
Hoắc Bình ngẩn ngơ: “Mới không phải đâu!”
Lão gia tử đã vuốt vuốt chòm râu cười lên ha hả, “Cái người bạn mới này của cháu còn rất có thú vị, hôm nào mang về nhà ông cũng muốn nhìn xem.”
Hoắc Bình thở phì phì: “Giang Niệm mới không là bạn của cháu.”
Rống lên một tiếng, lại nhìn anh họ của cậu rõ ràng trên mặt đều là mang ý cười, thì càng nhịn không được xấu hổ, cái nhà này căn bản không ai lý giải được cậu!
Lão gia tử nói: “Tốt tốt tốt, hiện tại còn không phải, sau này sẽ là nha.”
Hoắc Bình nghiêm túc cự tuyệt: “Về sau cũng không phải, trong mắt Giang Niệm chỉ có mạng nhỏ quý giá của mình! Cháu mới không muốn cùng đồ hèn nhát làm bạn bè.”
Phốc!
“Ha ha ha ha ha ha!” Lão gia tử mừng rỡ tìm không ra nam bắc, Hoắc Lăng đều nhịn cười không được, làm cho Hoắc Bình tức giận đến tìm không ra bắc nam, cậu lười nhác không muốn nói chuyện với người một nhà mà không hề hiểu cậu, quay người chạy.
Mặc dù hôm qua Giang Niệm dùng đánh cược lúc trước uy hiếp cậu, nói buổi trưa hôm nay cùng cô cùng đi ra, cậu thật đúng là coi là Giang Niệm là cố ý muốn lấy lòng cậu, cùng cậu làm bạn bè, dù sao muốn cùng cậu làm bạn bè có rất rất nhiều, còn có một số người còn muốn làm cậu vui lòng, còn cho cậu đưa đủ loại quà cáp, Giang Niệm khẳng định cũng là như vậy, cậu thấy đánh cược chính là cái cớ mà thôi.
Làm sao biết Giang Niệm là bắt cậu đi làm hộ pháp, cái ma bệnh kia quan tâm nhất chính là mạng nhỏ quý giá của mình!
...
Giang Niệm cùng Giang Tiểu Bảo, Lưu Oánh Oánh về đến nhà, cha Giang mẹ Giang đều không ở nhà, ông nội Giang đang bón phân ở trong vườn, bà nội Giang thì ở phòng bếp làm đồ ăn, dù sao cũng là đi làm chuyện xấu, Lưu Oánh Oánh trong lòng cũng có chút hoảng, đi cùng bà nội lên chào một tiếng, sau đó liền lôi kéo Giang Niệm cùng Giang Tiểu Bảo lên lầu, để bọn cậu trở về phòng tắm rửa thay quần áo khác, đi ra bên ngoài lâu như vậy, ra mồ hôi lại nhiễm không ít tro bụi, tắm rửa thì sẽ dễ chịu hơn chút.
Kỳ thật quan trọng nhất, là cô ta sợ mùi vị của nồi lẩu chạy đến lỗ mũi của người trong nhà, vậy mọi việc hôm nay chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao?
Giang Niệm tất nhiên là muốn thay quần áo, dù sao cả người cô một thân thật nhiều vi khuẩn bất lợi cho việc dưỡng bệnh của cô, tiểu mập mạp không có nghĩ nhiều như vậy, đã cảm thấy cả người thối hoắc thay cái quần áo cũng không tệ.
Sau khi đem chứng cứ phạm tội đều tiêu diệt, Lưu Oánh Oánh lại dặn đi dặn lại, gặp Giang Niệm cùng Giang Tiểu Bảo đều thành thành thật thật đồng ý, sau đó mới miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra, đương nhiên cũng không có triệt để yên lòng, liền sợ Giang Tiểu Bảo không cẩn thận nói lỡ miệng, cũng may cô ta lặng lẽ mua chút kẹo đường dỗ cậu, lại hứa là về sau mỗi tuần trở về đều sẽ mua kẹo đường cho cậu, trẻ con cũng chỉ nhớ ăn là nhớ lâu, rất nhanh liền đã quên.
Về sau hai ngày quả nhiên cũng gió êm sóng lặng, Lưu Oánh Oánh liền đoán rằng việc lần trước ra ngoài khẳng định là che giấu được, đợi đến thứ hai cô ta yên tâm đi học, ai ngờ vừa tới trường học, Bị Bân liền đến lấy lòng, đời trước Lưu Oánh Oánh ở trên người Bị Bân đã bị thiệt thòi không ít, cậu ta vốn là mối tình đầu, cô ta càng là đem tất cả lần thứ nhất đều cho cậu ta, hai người đã hẹn cả một đời cùng một chỗ, nhưng mà đến lúc Bị Bân lên đại học, quen biết một cô gái có tiền sau đó liền quăng cô ta, khi đó cô ta còn mang con của cậu ta, nhưng cậu ta thế mà một mực không nhận, còn tùy tiện ném đi mấy trăm khối tiền để cho cô ta đi bệnh viện bỏ đứa bé, bảo cô ta không nên cho bôi đen cậu ta nữa.
Lưu Oánh Oánh tức giận không thôi, cô ta đương nhiên không nguyện ý sinh đứa bé cho một kẻ cặn bã, huống chi cô ta còn đang lên đại học, khi đó cô ta cũng không dám tìm người trong nhà để đòi tiền đi sinh non, cũng không dám tìm bạn học mượn, cũng chỉ có thể tìm tới trước mặt Giang Niệm. Khi đó Giang Niệm cũng lên đại học, thành tích thi so với cô ta còn tốt, khi còn bé rõ ràng là cái ma bệnh xấu không kéo được, nhưng sau khi lên đại học cô ta thấy được cái người em họ này thế mà trở nên tỏa sáng, còn được công nhận là học bá, hai bác đối cô càng là tốt hơn, trên người hết thảy tất cả mọi thứ đều là tốt nhất, tiền tiêu vặt cũng muốn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nơi nào giống như cô ta, một tháng mới một ngàn khối mà thôi, cuối cùng còn phải gả cho một tên không tốt...
Lưu Oánh Oánh càng nghĩ càng không cam lòng, nhìn Bị Bân ở trước mắt còn rất non nớt, một kế hoạch được hình thành trong đầu.
Cô ta không có thẳng thừng cự tuyệt Bị Bân, lại bắt đầu ở trước mặt cậu ta nói về em họ của mình có dung mạo xinh đẹp tính cách dịu dàng còn có tiền, quả nhiên nhìn thấy Bị Bân động tâm, Lưu Oánh Oánh lạnh lùnh hừ lạnh một tiếng, đời này cô ta sẽ không lại bị Bị Bận làm trễ nải, cô ta muốn thi nhất đại học tốt, gả cho người đàn ông tốt nhất!
Lại không biết thời điểm cô ta đang tỉ mỉ tính toán, Giang Niệm lại xin nghỉ bệnh, cô nói thân thể không thoải mái, buồn bực đến hoảng, muốn nghỉ ngơi hai ngày, Giang Tiểu Bảo rất sốt ruột, dù sao tình trạng cơ thể trước đó của Giang Niệm cũng không tệ rồi, còn có thể đi ra ngoài chơi mà, làm sao đột nhiên lại không thoải mái? Là thời điểm đi ra ngoài chơi nên mệt sao?
Thời điểm cậu đi xem chị mình, liền nhìn thấy chị đang tựa ở trong ngực mẹ uống thuốc, vừa nói: “Con cũng không phải cố ý muốn ham chơi, chính là chị họ nói muốn mang con đi ăn lẩu, con mới nhịn không được nha. Nhưng mà mẹ đừng lo lắng, một miếng trong nồi lẩu con cũng không ăn, có thể là do ngửi hương vị kia quá lâu, mà lại ngày đó vừa nóng, lúc này mới có chút không thoải mái.”
Mẹ Giang giật mình: “... Ăn lẩu?!”
Giang Tiểu Bảo trợn mắt hốc mồm: “......???”
...... Không phải đã nói muốn giữ bí mật sao? Vì cái gì đơn giản như vậy đã nói ngay rồi?
Giang Niệm nhìn thấy Giang Tiểu Bảo tới, vẫy vẫy tay nói: “Tiểu Bảo em qua đây, lúc đó em cũng ở đó, em nói xem chị có ăn lẩu sao?”
Tiểu mập mạp ấy ấy có chút ngốc, che chở cái mông nói: “Không ăn, thật sự không ăn, chị chỉ uống một bát cháo Bát Bảo!”
Giang Niệm ừ một tiếng: “Đúng vậy, chị họ có khuyên con ăn nhưng con cũng chưa ăn nữa, mẹ đừng lo lắng, con hiểu được mọi việc có nặng nhẹ, sẽ không giống khi còn bé không hiểu chuyện đâu.”
Trong lòng mẹ Giang đã không thoải mái, cái Oánh Oánh này, bà chính là rất yên tâm mới có thể cho cô ta mang theo Giang Niệm ra ngoài, sao có thể đi ăn lẩu đâu?”Giang Tiểu Bảo, con thành thật nói nói cho mẹ, không cho phép nói láo!”
“Không có không có, con thật sự không có nói láo, chị không ăn, chị họ nói để chị ăn thử một miếng, chị cũng chưa ăn, thật sự!”
Mẹ Giang lại liên tục đề ra nghi vấn, đem mọi việc ngày hôm đấy của Giang Niệm đều hỏi rõ ràng, lại nghĩ tới trước đó Giang Niệm liền nói cô không muốn ra ngoài chơi, nhưng Lưu Oánh Oánh mấy lần nói, lần này lại nói là đi ăn lẩu, Giang Niệm lúc này mới nhịn không được đi, Oánh Oánh có ý tứ gì chứ? Lưu Oánh Oánh ở trước mặt bọn họ có mấy lần cam đoan nói sẽ nhìn xem Giang Niệm không cho cô ăn loạn cái gì, sẽ chăm sóc Giang Niệm, làm sao còn tự mình đề nghị đi ăn lẩu đâu? Người một nhà bọn họ vì Giang Niệm ngay cả hạt tiêu cũng đều không cho lên bàn!
Trong lòng mẹ Giang có chút không thoải mái, nhưng mà cũng không có cảm thấy Lưu Oánh Oánh là thật sự cố ý hay có ý đồ xấu gì, Giang Niệm còn cùng mẹ Giang nói: “Mẹ, việc chúng con ra ngoài ăn lẩu mẹ đừng tìm chị họ nói cho chị họ biết, bằng không thì chị họ biết rồi sẽ có áp lực, chị họ liền tập trung thi cử, con sợ sẽ ảnh hưởng chị họ.”
Mẹ Gian chọc lấy cái trán của con gái: “Con thông minh lắm cơ.”
Bà cũng không có thật sự muốn đi chất vấn Lưu Oánh Oánh, Lưu Oánh Oánh tuổi còn nhỏ không biết nặng nhẹ, bà lại không thể thật sự đi trách tội, chỉ có thể hơi cùng Lưu Oánh Oánh nói một chút, để về sau đừng mang Giang Niệm đi ăn những thứ không thích hợp như vậy.
Lần này Giang Niệm nghỉ một chút chính là vài ngày, đương nhiên cô cũng rất có cảm giác nguy cơ, cái đám cuồng học tập ở trong trường học kia thật sự thật là rất đáng sợ, cô không cố gắng chắc chắn là sẽ bị đá bay! Chỉ sợ xếp hạng của cô sẽ tụt xuống, cũng sợ thanh danh thiên tài của cô khó mà giữ được.
Cho nên mặc dù ở nhà dưỡng bệnh, nhưng cũng là sách không rời người.
Mấy ngày nay cũng chỉ có thể là Giang Tiểu Bảo một người đi học, Hoắc Bình mấy lần nhìn Giang Tiểu Bảo đều đi một người, đều không nhìn thấy cái bóng của Giang Niệm, còn thật tò mò, cậu để Trần Nghĩa đi hỏi thăm một chút, mới phát hiện Giang Niệm lại xin nghỉ bệnh.
Lại bệnh? Quả nhiên là ma bệnh!
Hôm đấy sau khi tan học về nhà, cậu hừ một tiếng với Giang Tiểu Bảo: “Nghe nói chị ma bệnh nhà cậu lại bệnh?”
Giang Tiểu Bảo vẫn là rất chán ghét Hoắc Bình: “Chị của tớ mới không phải ma bệnh, cậu là cái bại tướng dưới tay chị tớ.”
Hoắc Bình một nghẹn, hừ một tiếng: “Không phải ma bệnh vì cái gì lại xin phép nghỉ, chính là ma bệnh.”
Giang Tiểu Bảo cũng hừ một tiếng, giận đùng đùng: “Vậy các cậu còn bại bởi chị của tớ, các cậu liền ngay cả ma bệnh cũng không bằng!”
“......!!!”
Rất tốt, lại có thể đánh một trận.
Nhưng mà Giang Tiểu Bảo biết cậu đánh không lại, rống xong câu đó liền co cẳng chạy mất.
Hoắc Bình trong lòng có chút cảm giác khó chịu, Giang Niệm kia làm sao lại yếu như vậy chứ? Chẳng qua là đi ra ngoài một chuyến thế mà liền lại bệnh?
Cậu về đến nhà, một đoạn thời gian rất là là sầu lo, đợi đến buổi sáng thứ bảy, rốt cục cậu cũng nghĩ thông suốt một cái vấn đề mang tính then chốt, lập tức đi nhà kho cầm một chút nói là rất bổ thân thể, đông trùng hạ thảo Nhân Sâm vân vân, hỏi dì giúp việc: “Ông của cháu đâu?”
Dì giúp việc nói Lão gia tử cùng bạn bè đi đánh cờ, không biết lúc nào trở về đâu. Hoắc Bình nha một tiếng, thân thể còn rất nhỏ, mang theo có hộp to hộp nhỏ muốn đi ra ngoài dì giúp việc nghi ngờ nói: “Tiểu thiếu gia, cháu cầm những vật này là muốn đi đâu?”
Hoắc Bình ngẩn người, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: “Cháu muốn đi cùng ma bệnh nói tuyệt giao, từ nay về sau cháu cùng chị ấy liền không ai nợ ai.”
Đúng nha, ma bệnh còn cầm thóp của cậu đấy, lần này có thể cùng cô thanh toán xong, về sau cậu cũng không cần phải chịu uy hiếp của cô.
Dì giúp việc: “... Hả?” Đây là ý gì?
Hoắc Lăng từ trên lầu đi xuống, nói: “Em đi tuyệt giao chính là đưa những thứ thuốc bổ này qua?”
Cậu có chút xấu hổ, cứng cổ nói: “Đúng nha, có vấn đề sao?”
Hoắc Lăng nhíu mày sao: “Em cảm thấy không có vấn đề sao?”
Hoắc Bình: “......”
Chẳng lẽ Giang Niệm sẽ cho là cậu là đi xin lỗi sao?
Dĩ nhiên không phải!
...
Đã qua một tuần, Lưu Oánh Oánh trở lại Giang gia, phát hiện thái độ của mọi người đối với cô ta không có gì thay đổi, vụng trộm hỏi Giang Tiểu Bảo nói việc đi ăn lẩu có bị phát hiện không? Trong nhà có chuyện gì hay không? Giang Tiểu Bảo lập tức lắc đầu nói không có, mọi chuyện đều tốt, Lưu Oánh Oánh thật vui vẻ, lập tức tin trả lại cho cậu mấy viên kẹo đường.
Về sau Lưu Oánh Oánh liền đi tìm Giang Niệm, lần này cũng nói là hẹn cô đi ra ngoài chơi.
Giang Niệm đương nhiên là bất vi sở động*, cái thời tiết mắc toi này chơi cái gì chơi nha, bên ngoài vừa nóng lại buồn bực, cô mới không đi đâu. Lưu Oánh Oánh không có cách, chỉ có thể còn nói lần này ra ngoài ăn đồ nướng thế nào? Hai người đều là chị em tốt như vậy, cô ta làm chị họ cũng muốn đem bạn bè của cô ta giới thiệu cho em họ quen biết.
Giang Niệm quả nhiên động tâm tư, rất hiếu kì biểu thị muốn suy tính một chút, Lưu Oánh Oánh nhẹ nhàng thở ra.
*Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục
Giang Niệm quay đầu liền đi xuống tầng, trông thấy mẹ của cô ở trước cửa đang tưới nước cho hoa, cô đi bộ đi qua, chờ mong nói với mẹ Giang: “Mẹ, vừa rồi chị họ nói muốn mang con đi đồ nướng, con nghĩ có thể đi không?”
Mẹ Giang: “... Ăn đồ nướng?”
Lưu Oánh Oánh đi theo đằng sau: “......???!!!”
Hoắc Bình cùng Hoắc Lăng đã đi tới bên ngoài cửa: “......”
Giang Niệm còn nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con có tứ đại hộ pháp đi ở chung quanh để bảo vệ con, con nhất định có thể còn sống trở về.”
Mẹ Giang: “......???”
Một trong những thành viên của tứ đại hộ pháp, Hoắc Bình:......:)
______________________
Đôi lời lảm nhảm..
Mấy chương gần đây đều khoảng 7000 từ hoặc có thể là nhiều hơn. Nên mình làm rất lâu. Cũng có thể đối với một số bạn số từ này là bình thường. Nhưng mỗi lần mình ngồi xuống. Là y như rằng sẽ mất hơn 3 tiếng để làm. Mà mắt cũng bị mờ đi.
Nhưng khi nhìn thấy những lời động viên ủng hộ của các bạn. Mình rất vui.!!!
Tuy không thể trả lời từng người. Nhưng đó lại là động lực để mình tiếp tục.
Rất cảm ơn mọi người...
Yêu thương..