Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 61




Edit: An Minh Tuệ.

_______________________

Lưu Oánh Oánh lớn hơn hai tuổi so với Giang Niệm, đang học lớp mười một trong thành phố, sau sáu tháng cuối năm nay sẽ lên lớp mười hai, đây chính là thời khắc mấu chốt. Trước đó cô Giang cũng đã cùng cha Giang nói qua về chuyện này, mắt thấy Lưu Oánh Oánh đảo mắt liền lên lớp mười hai, tốt nhất đừng nên lãng phí thời gian vào mỗi cuối tuần đều ngồi xe về trong huyện, như vậy tinh thần sẽ không đủ, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi không tốt, không bằng về sau đến ở trong Giang gia, còn có thể tiết kiệm thời gian để đọc thêm sách, vừa vặn Giang Niệm cùng Giang Tiểu Bảo đều là học cấp hai, Oánh Oánh có thời gian còn có thể dậy kèm cho bọn nhỏ, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện*?

*Nhất cử lưỡng tiện: Một việc làm mà có hai cái lợi, một công đôi việc.

Cô Giang so với cha Giang thì nhỏ tuổi hơn, tên là Giang Xuân, cùng cha Giang là Giang Lai Phúc chỉ kém một chữ, người bên ngoài nghe xong liền biết đây chính là anh em ruột, quan hệ của hai anh em cũng không kém, chỉ là ít khi gặp nhau.

Giang Xuân gả cho một ông chủ nhỏ mở một cái siêu thị mini ở trong huyện, trở thành bà chủ, sinh con gái Lưu Oánh Oánh không qua mấy năm lại sinh thêm một cậu con trai mập mạp, tháng ngày trôi qua đừng nói có bao nhiêu vui vẻ hài lòng, khi đó cô Giang còn thường xuyên giáo huấn Giang Lai Phúc, để ông đừng ngày hôm nay một búa sáng mai lại một gậy chùy, nhìn xem làm như vậy đều đã bao nhiêu năm một cái hạt bụi cũng không có tích trữ được, còn có con trai con gái cần nuôi nữa, bảo ông nên kiềm chế lại.

Giang Xuân lúc nói những lời này vẫn còn có chút kiêu ngạo, nhìn xem cô ta gả được một chỗ tốt như vậy, chỉ cần trông coi siêu thị liền có tiền để sinh hoạt, cũng không cần xuống đất làm việc, hàng năm thanh toán chi tiêu cho con gái tiêu xài còn có thể tích trữ không ít, nhìn xem anh trai ruột của cô ta, đừng nói có bao nhiêu thất vọng, liên liên luỵ đến cả cha mẹ cô ta cũng phải chịu khổ, bởi vì chuyện này còn không thiếu lần cũng khuyên nhủ cả chị dâu, thuận tiện phơi bày một ít nhẫn vàng mà cô ta mới mua, những chuyện này mới xảy ra có bao lâu chứ, bây giờ một nhà anh cả lại đều được ở trong biệt thự lớn!

Tình huống của hai nhà giống như đổi cho nhau, mà cái chênh lệch này còn là rất lớn, tự nhiên trong lòng cũng không thể thoải mái như vậy, nhưng mà nói như thế nào thì Giang Lai Phúc cũng là anh ruột của cô ta, chả lẽ anh ruột không quan tâm chăm sóc em gái được sao?

Cho nên sau khi Giang gia mới vừa chuyển tới không đầy một lát, Giang Xuân liền đã không đợi kịp, mang theo Lưu Oánh Oánh đến nhà.

Hôm nay vừa vặn là thứ sáu, Lưu Oánh Oánh đeo cặp sách, mặc trên người chính là một bộ váy đồng phục màu xanh trắng, một đầu tóc đen dùng một chiếc dây buộc tóc để buộc lên, hai chân trắng nõn vừa dài lại thẳng, thân hình cao cao, bộ dáng lại xinh đẹp, khiến người khác nhìn vào có cảm giác tươi mát lại tự nhiên.

Ngược lại với Giang Niệm, từ nhỏ cô đã là một người yếu ớt nhiều bệnh, gầy giống như cây trúc, thân thể cũng không có phát dục hoàn toàn, ở trước mặt Lưu Oánh Oánh giống như một cây rau xanh.

“Cháu chào hai bác, ông ngoại bà ngoại, cháu rất nhớ mọi người!”

Liền ngay cả miệng cũng ngọt đến không được, dỗ cho cha mẹ Giang Niệm cùng ông nội bà nội đều dỗ đến trong bụng nở hoa.

Lưu Oánh Oánh nói chuyện cùng người lớn xong, lúc này mới cười nhìn về phía tiểu mập mạp, lấy ra mấy cái kẹo que từ trong túi ra nói: “Tiểu Bảo, đây là kẹo chị cố ý mua cho em đó, mặc dù chỉ mua mấy cái, nhưng em một ngày chỉ có thể ăn một viên. Bằng không thì lần sau liền không có!”

Giang Tiểu Bảo có thể trở thành một cái tiểu mập mạp, trừ thích ăn thịt, đó chính là thích ăn kẹo đường, chính là trong nhà không muốn để cho cậu ăn nữa, cho nên Lưu Oánh Oánh mang kẹo đường đến cho cậu, tự nhiên cậu rất vui vẻ, nhận lấy liền nói cảm ơn chị họ.

Lưu Oánh Oánh tự nhiên cũng thật vui vẻ, trìu mến sờ lên đầu của Giang Tiểu Bảo, đối với Giang Niệm nói: “Em họ, đã lâu không gặp, chị nhìn khí sắc của em giống như tốt hơn trước nhiều, thật tốt, về sau chúng ta liền có thể cùng đi ra ngoài chơi, em vừa chuyển vào trong thành phố, ngày bình thường chắc cũng ít ra ngoài chơi, khẳng định có rất nhiều nơi không có đi qua? Đến lúc đó chị mang em cùng đi chơi nha.”

Giang Xuân cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy, về sau Niệm Niệm có Oánh Oánh cũng có người làm bạn, thân thể Niệm Niệm không tốt, Oánh Oánh làm chị thì phải quan tâm nhiều hơn đến em gái, về sau có cơ hội có thể cùng nhau đi ra bên ngoài chơi, ở nhà ở lâu cũng rất nhàm chán.”

Lời nói này nghe rất khá, mẹ Giang cùng cha Giang nghe xong cũng vui vẻ, cảm thấy Lưu Oánh Oánh tới nhà ở cũng là không sai, vừa vặn con gái của bọn họ bởi vì nguyên nhân thân thể không tốt nên không đi học thì chính là ở trong nhà, bạn bè cùng tuổi cũng không có mấy người, Lưu Oánh Oánh đến không phải vừa vặn sao? Lập tức khích lệ: “Oánh Oánh quả nhiên đã trưởng thành, càng ngày càng hiểu chuyện.”

Giang Niệm miệng ăn bánh kem, muốn nói cái người Lưu Oánh Oánh này không hổ là người trùng sinh, đặc biệt thông minh.

Đời trước “Giang Niệm” cũng là một ma bệnh, thân thể so với cô hiện tại còn kém hơn, ngày bình thường không chỉ có không có bạn bè gì, ngay cả cơ hội ra ngoài chơi đều ít càng thêm ít, coi như ở trong trường học, phần lớn thời gian cũng là ở phòng học, lúc trước thời gian nghỉ giữa giờ có hoạt động cô sẽ còn tham gia, nhưng sau một lần té xỉu giáo viên liền để cô ở phòng học nghỉ ngơi, khóa thể dục chính là chỉ có thể ngồi ở một bên nhìn, bạn học tổ chức tiệc hay họp mặt cũng không dám bảo cô, thân thể cô yếu như vậy, ai dám bảo cô cùng một chỗ chơi đùa chứ?

Cho nên về sau Lưu Oánh Oánh xuất hiện vào ở Giang gia, cô thật ra là rất chờ mong cùng người chị họ này cùng một chỗ nói đùa chơi đùa, cùng nhau ra ngoài chơi, Lưu Oánh Oánh cũng không ngừng cùng Giang Niệm nói về thế giới bên ngoài là như thế nào như thế nào, nói cô ta cùng bạn bè đi dạo phố đi trên đường sẽ ăn kem ly, nói trong vườn thú có thật nhiều động vật có hình thù kỳ quái, nói công viên trò chơi xe cáp treo đặc biệt kích thích chơi vui, nói đu quay ngựa rất lãng mạn...

Cô ta miêu tả cho Giang Niệm một cái thế giới đặc biệt hoàn mỹ lại hoạt bát, để cho Giang Niệm càng ngày càng hướng đến thế giới bên ngoài, Lưu Oánh Oánh biểu hiện ở trước mặt người Giang gia tự nhiên cũng là thông minh hiểu chuyện, nếu như cô ta nói muốn dẫn Giang Niệm ra ngoài, còn nói sẽ quan tâm Giang Niệm, cũng chỉ là đi dạo phố một chút, mệt mỏi liền quay về, cha Giang cùng mẹ Giang coi như không yên lòng, cũng sẽ đồng ý, dù sao Giang Niệm cũng rất khó có được một người bạn chơi cùng.

Trước đó Lưu Oánh Oánh cùng Giang Niệm cũng không thân nhau lắm, Lưu Oánh Oánh phải đi học, Giang Niệm cũng phải lên lớp, huống chi thân thể Giang Niệm không tốt, bọn họ một năm cũng chỉ gặp qua mấy lần mà thôi, bây giờ hai chị em ở cùng một chỗ, còn vui vẻ như vậy, bọn họ tự nhiên rất vui vẻ.

Thế nhưng là bọn họ không nghĩ tới, thời điểm mỗi lần Lưu Oánh Oánh mang Giang Niệm ra ngoài chơi, đều sẽ cố ý dẫn cô đi ăn một chút đồ ăn đối với thân thể không tốt, tỷ như quá cay độc cùng quá lạnh, cũng sẽ cố ý đi trên đường khá lâu vượt qua phạm vi mà thân thể Giang Niệm có thể chịu đựng, Giang Niệm nói không ăn cô ta sẽ còn khuyên, ăn một chút cũng không có việc gì, dù sao cô ta cũng sẽ không nói với người trong nhà, chớ nói chi là mỗi lần sẽ còn sẽ kêu thêm bạn bè của cô ta cùng đi ăn cơm, chọn không phải nồi lẩu chính là đồ nướng vừa cay độc lại nặng dầu, Giang Niệm có thể từ chối sao? Không ăn còn bị nói là yếu ớt không dễ sống chung.

Giang Niệm không có phát giác được ý đồ xấu của Lưu Oánh Oánh, thời điểm không thoải mái sẽ còn cố ý giấu giếm người trong nhà, tự mình gắng gượng chịu đựng, chỉ vì sợ lần sau sẽ không thể đi ra ngoài. Dù sao sau khi Giang Niệm phát giác được thân thể khó chịu bắt đầu từ chối Lưu Oánh Oánh, nhưng Lưu Oánh Oánh lại sẽ giả vờ, còn nói là vì tốt cho cô, nên từ chối nhiều lần Giang Niệm cũng không tiện, vẫn là sẽ cùng theo Lưu Oánh Oánh đi ra ngoài.

Lưu Oánh Oánh tự nhiên đắc ý, cô ta không thích Giang Niệm, bất luận kiếp trước hay là kiếp này, cô ta đối với Giang Niệm đều không có cảm tình tốt gì. Cô ta liền không nhìn nổi việc “Giang Niệm” từ nhỏ đã có nhiều sự quan tâm chăm sóc, về sau nhà bác phát đạt, Giang Niệm tức thì trở thành một cô công chúa nhỏ, ở nhà việc gì cũng không cần làm, vật gì tốt đều có thể đưa đến trước mặt cô, dựa vào cái gì?

Mà sau đó Giang Niệm còn là gả cho một người đàn ông mà cô một mực thầm mến, người đàn ông kia là mây trên trời, giống như một vị Thần đối với cô ta, dựa vào cái gì mà người đàn ông đó đối với Giang Niệm là che chở?

Coi như biết rõ thân thể của Giang Niệm không tốt sống cũng không được bao lâu, nhưng người đàn ông đó còn là cho Giang Niệm một cái hôn lễ rung động lòng người, chăm sóc cô, ở bên cô...

Mà cô ta cũng chỉ có thể gả cho một tên đàn ông tầm thường, liền xách giày cho người ta cũng không xứng.

Lưu Oánh Oánh càng nghĩ càng không cam tâm, lúc ban đầu cô ta chỉ là muốn cho Giang Niệm một chút giáo huấn, nhưng nhiều lần về sau, cô ta chỉ hi vọng Giang Niệm biến mất ở trên đời này, càng hi vọng Giang Niệm không nên xuất hiện ở trước mặt người đàn ông mà cô ta ái mộ.

Cho nên về sau, sau khi Giang Niệm lên cấp ba, thời điểm Lưu Oánh Oánh mang theo Giang Niệm đi ra ngoài chơi, sẽ còn kêu thêm mấy người bạn bè khác, có nam có nữ, một người trong đó tên là Bị Bân đối với Giang Niệm có chút ân cần, Lưu Oánh Oánh cũng từ đó làm mai mối, nói người kia là như thế nào tốt, như thế nào biết quan tâm người khác, lại có bao nhiêu nữ sinh thích cậu ta, chỉ hi vọng Giang Niệm có thể động tâm.

Lưu Oánh Oánh hiểu rõ, Bị Bân chính là bạn trai ở kiếp trước của cô ta, lúc đầu tưởng rằng cậu ta là người tốt, kết quả lại là một người đàn ông ái mộ hư vinh, nhìn thấy phụ nữ có tiền liền đem cô ta quăng đi. Cô ta biết lấy tính cách của Bị Bân nhất định sẽ đối với Giang Niệm có hứng thú, cho nên cô ta ở ngoài sáng trong tối cùng Bị Bân tiết lộ tình huống của Giang Niệm, còn nói người Giang gia là như thế nào như thế nào có tiền nhưng không có đầu óc, đối với Giang Niệm chính là rất sủng ái, muốn cái gì cho cái đó, tương lai cho đồ cưới chỉ sợ sẽ không thiếu.

Mà Giang Niệm thân thể kia lại ốm yếu vốn là sống không lâu, vậy cuối cùng đồ cưới còn không phải là của cậu ta sao? Bị Bân liền động tâm, tự nhiên ân cần đầy đủ.

Nhưng mà thẳng đến lúc Giang Niệm tốt nghiệp trung học, thời điểm thi đậu đại học ở thủ đô, quan hệ của Bị Bân cùng Giang Niệm mặc dù so với trước đó tốt hơn, nhưng cũng chỉ dừng lại ở bước bạn bè, Bị Bân không chịu nổi nên cũng có mấy lần ám chỉ, nhưng Giang Niệm một lần đều không có chấp nhận, không chỉ có cự tuyệt cậu ta, còn trốn tránh không cùng cậu ta gặp mặt.

Lưu Oánh Oánh rất gấp, cô ta một chút cũng không muốn Giang Niệm đi thủ đô, bởi vì ở nơi đó, Giang Niệm sẽ gặp phải nam thần của cô ta. Cho nên cô ta đã không đợi kịp, lại một lần hẹn Giang Niệm đi ra ngoài chơi, lý do là sau khi tốt nghiệp nên đi chơi, đồng hành còn có bọn người Bị Bân. Cũng chính là một lần đó, Lưu Oánh Oánh cố ý mở cửa phòng cho Bị Bân đã uống say, Giang Niệm một cái ma bệnh tự nhiên phản kháng là điều không thể.

Sau đó lúc Giang Niệm chạy đi, còn đụng phải Lưu Oánh Oánh đang cùng Bị Bân nói chuyện, thế mới biết hóa ra mấy năm qua Lưu Oánh Oánh đối với cô một mực lòng mang ác ý, Lưu Oánh Oánh thấy sự tình bại lộ, tự nhiên bối rối, bối rối sau đó liền nói ra những lời ngông nghênh không suy nghĩ, nói Giang Niệm là một cái ma bệnh chỉ làm liên lụy người khác, nói hiện tại cô đã là cái tàn hoa bại liễu, còn nói Giang Niệm cho rằng Bị Bân tốt với cô là thật sự yêu cô sao? Cậu ta yêu chính là gia thế của cô tiền của cô!

Giang Niệm vẫn cho là Lưu Oánh Oánh là người chị luôn bảo vệ cho mình, tự nhiên mấy năm trôi qua cũng đem Bị Bân trở thành bạn bè, bây giờ bị hai người này phản bội, tăng thêm mấy năm này Lưu Oánh Oánh tính toán thân thể của cô, cuối cùng cũng đã đến giới hạn, Giang Niệm không thở được liền té xỉu sau đó liền không còn có tỉnh lại nữa.

... Bây giờ Lưu Oánh Oánh vừa mới trùng sinh trở về, hoặc nói là còn không có sinh ra ý nghĩ không muốn Giang Niệm sống ở trên đời này, nhưng mà trong nội tâm cô ta đối với Giang Niệm có bất mãn lại là một mực tồn tại ở trong lòng, ngoài sáng trong tối muốn Giang Niệm không dễ chịu cũng là thật sự.

Mặc dù Giang Niệm không rõ Lưu Oánh Oánh làm sao lại đối với cô có hận thù sâu như vậy, Giang gia đối với cô ta là thật sự không kém, mặc dù mỗi lần đều nói là cô ta mang Giang Niệm đi ra ngoài chơi, nhưng mà tiền kia đều là mẹ Giang cho, tất cả tiền tiêu xài cũng không có hà khắc, cũng không biết vì sao cô ta lại như vậy, chả lẽ là không quen nhìn Giang Niệm sống tốt? Có lẽ là bởi vì không cam tâm, lại có lẽ là bởi vì cô ta xem thường Giang Niệm là ma bệnh nhưng lại có cuộc sống tốt hơn cô ta, Giang Niệm còn có người nhà vô hạn yêu thương, lại có tiền tiêu không hết cung cấp cô để tiêu sái, lại hoặc là dù Giang Niệm là một cái ma bệnh nhưng lại gả cho một người đàn ông tốt hơn?

Những điều này tích lũy từng tháng từng ngày, không cam lòng, oán hận, bất bình, khiến cho Lưu Oánh Oánh càng thêm không vừa mắt Giang Niệm, càng không muốn Giang Niệm sống tốt, lòng tràn đầy ghen ghét chiếm hết tâm trí của cô ta, khiến cô ta làm ra những việc cũng càng ngày càng điên cuồng.

Thế nhưng Giang Niệm là đến để sống yên vui sung sướng, thật vất vả lắm mới đầu thai tốt như vậy, tự nhiên không thể đi sớm như vậy, càng không muốn Lưu Oánh Oánh được như ý: “Cha, chị họ tới nhà là phải tiết kiệm thời gian chuẩn bị chiến đấu thi đại học, con làm sao có ý tứ phiền phức để chị họ đến chăm sóc con, mang con đi ra ngoài chơi chứ? Con cũng rất hiểu chuyện, sẽ không tùy tiện phiền phức chị họ, để cho chị họ chuyên tâm chuẩn bị kiểm tra.”

Cha Giang cùng mẹ Giang tự nhiên vui mừng vì con gái hiểu chuyện, cô Giang nói làm gì bận bịu chứ, tuyệt không phiền phức, Lưu Oánh Oánh cười cười cũng nói: “Chăm sóc em gái là trách nhiệm của chị gái mà, nơi nào có thể nói là phiền phức chứ?”

Lời nói này thật sự là giọt nước không lọt nha.

Giang Niệm vừa vui vẻ vừa bày ra bộ dáng nghi ngờ nói: “Có thật không? Nhưng mà trước kia ở nhà chị họ, cô không phải nói là không cho em cùng Tiểu Bảo đi quấy rầy chị họ học tập sao, hiện tại có thể rồi ạ?”

Giang Tiểu Bảo ừ gật đầu, nói đàng hoàng: “Đúng vậy nha, chúng ta không thể quấy nhiễu chị họ thi vào Thanh Đại.”

Thanh Đại là một trong những trường đại học đứng đầu cả nước, mặc dù thành tích của Lưu Oánh Oánh cũng là bình thường, nhưng muốn thi vào Thanh Đại còn là rất khó, chỉ là cô Giang một mực nói khoác về thành tích của Lưu Oánh Oánh, nói cô ta chỉ cần phát huy bình thường thì thi ở chỗ nào cũng không thành vấn đề.

Cô Giang sắc mặt cứng đờ, Lưu Oánh Oánh cũng ngẩn người, cha Giang mẹ Giang cũng có chút xấu hổ, ông nội Giang cùng bà nội Giang ra hoà giải, chọc đầy Giang Tiểu Bảo nói: “Nhóc con này, nói mò gì đâu, người lớn nói chuyện trẻ con chớ xen mồm vào.”

Giang Tiểu Bảo nói: “Cháu mới không nói vớ vẩn, cô cùng chị họ đều nói như vậy.”

Lưu Oánh Oánh thấy tình huống không tốt, tranh thủ thời gian nói: “Cái này hai em hiểu lầm rồi, mặc dù bình thường chị cũng phải học tập, nhưng cũng không phải là thời thời khắc khắc đều học tập, cũng cần thích hợp nghỉ ngơi, bằng không thì một mực học, sợ là muốn thành đồ đần."

Giang Niệm như bừng tỉnh đại ngộ nha một tiếng, cười nói: “Tốt lắm, vậy khi nào có thời gian chúng ta liền cùng nhau đi chơi.”

Lưu Oánh Oánh đè xuống đáy lòng bất mãn, cười đáp ứng.

...

Lưu Oánh Oánh ở phòng khách của Giang gia, cô Giang thu xếp tốt cho Lưu Oánh Oánh xong tự nhiên cũng phải trở về trông coi siêu thị mini của mình, từ khi nhà của Giang Lai Phúc giàu lên, cái siêu thị mà cô Giang lấy làm tự hào đã không thể tiếp tục khiến cho cô Giang cảm thấy kiêu ngạo, thậm chí cảm thấy chồng mình đúng là không có bản lĩnh gì, bằng không thì sao có thể chỉ mở một cái siêu thị mini chứ? Một tháng cứ như vậy chỉ được ít tiền, còn chẳng đủ cho chị dâu của cô ta mua dây chuyền vàng ý chứ, bởi như vậy, trong lòng càng cảm giác khó chịu, may mắn con gái cô ta thành tích so với Giang Niệm tốt hơn, người cũng so với Giang Niệm xinh đẹp hơn, cuối cùng cũng cho cô ta một chút an ủi.

Lưu Oánh Oánh mặc dù ở tại phòng khách, thế nhưng lại ở sát vách phòng ở của Giang Niệm, phòng ở là tỉ mỉ trang trí qua, tất cả đồ dùng trong nhà tất cả đều là mới mua, bởi vì Lưu Oánh Oánh muốn tới, lại cho đặc biệt bố trí bàn đọc sách cùng giá sách, đèn bàn, Giang Niệm còn đi nhìn nhìn, gian phòng này so với phòng ở trước kia của Lưu Oánh Oánh còn xa hoa hơn nhiều, có phòng vệ sinh riêng cùng bồn tắm lớn cả phòng để quần áo, một cái ban công lớn, đổi lại là cô, cô cũng sẽ vui đến quên cả trời đất.

Lưu Oánh Oánh sẽ yêu nhà bọn họ cũng coi như cô ta có chút ánh mắt, điểm ấy vẫn là đáng giá khẳng định.

Giang Niệm trong phòng đi rồi đi, Lưu Oánh Oánh ôn nhu cười nói: “Niệm Niệm, sáng mai thứ bảy, nếu không ngày mai chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi, chúng ta đi dạo phố xem phim, thế nào?”

Giang Niệm lập tức nói: “Không đi.”

“... Tại sao không đi đâu? Chị nhớ được trước kia không phải em đã nói muốn cùng chị cùng đi ra chơi phải không?” Lưu Oánh Oánh nhớ kỹ trước đó cô ta ở trước mặt Giang Niệm nói về việc bản thân cùng bạn bè đi dạo phố xem phim, lại hoặc là cùng các bạn bè cùng nhau đi du lịch, Giang Niệm đều sẽ đặc biệt dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn cô ta, còn nghĩ cùng cô ta cùng đi chơi, cô ta đương nhiên không muốn mang cái ma bệnh này ra cửa, tự nhiên là không đồng ý, không nghĩ tới hiện tại cô ta đang chủ động muốn mang Giang Niệm đi ra ngoài chơi, cô lại dám cự tuyệt?!

Giang Niệm tìm cái ghế ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Trước đó em là rất muốn đi, nhưng bây giờ không muốn, hiện tại em càng tiếc cái mạng này, chỉ cần em sống được lâu lâu dài lâu, nhà em có tiền như thế, muốn làm gì không được? Muốn dạo phố em đi dạo trên điện thoại là được, coi trọng thứ gì thì bảo cửa hàng mang đến nhà, còn xem phim cái gì, em có thể để cho cha em cho em làm một cái rạp chiếu phim ở nhà, ra ngoài nhiều phiền phức lắm, bên ngoài vừa nóng tro bụi lại nhiều còn ồn ào, quá tổn hại thân thể của em, không thích hợp tĩnh dưỡng.”

Lưu Oánh Oánh trợn mắt hốc mồm: “... Em họ, em làm sao lại nghĩ như thế nhỉ? Ở trên mạng mua đồ cùng đi ra ngoài dạo phố là hoàn toàn không giống, còn có xem phim, vậy khẳng định là muốn ở rạp chiếu phim ăn bắp rang nhìn mới có ý tứ chứ!”

Giang Niệm nghiêm túc nói: “Chị họ, chị nghĩ như thế em cũng có thể hiểu được, dù sao chị không giống như nhà em có tiền, để cho người ta phục vụ đưa hàng tới cửa nhà tốt hơn so với việc chị tự mình đi đến cửa hàng để cho người ta phục vụ chứ?”

Lưu Oánh Oánh: “...!!!”

Cô ta bị Giang Niệm nói không lưu tình chút nào làm cho tức giận đến không được, đã vậy còn không thể biểu hiện ra ngoài, cũng không biết Giang Niệm có cái gì đắc ý chứ, chẳng phải chỉ là một cái nhà giàu mới nổi sao? Còn thật sự coi chính mình có bao nhiêu ghê gớm chứ!

Cô ta nhịn một chút, vẫn là thuyết phục Giang Niệm cùng cô ta cùng đi ra ngoài một chút nhìn xem, một mực buồn bực trong nhà thật sự rất không có ý nghĩa.

Giang Niệm cười một tiếng, nói trong nhà không hề buồn bực, dù sao nhà của cô lớn như vậy, cũng không có việc gì liền đi ra vườn hoa sau nhà cắm mấy cây hành còn rất có vui vẻ, hoặc là ở trong lương đình ăn bánh uống trà chiều, nhiều hài lòng nha, không muốn đi ra bên ngoài để chịu tội, cho Lưu Oánh Oánh kém chút nữa không thở nổi.

Giang Niệm cũng ngại Lưu Oánh Oánh, buồn nôn cô ta hai câu sau đó liền đi xuống lầu tìm mẹ Giang, mẹ Giang cùng bà nội Giang đang ở trong phòng bếp nấu cơm, thấy cô đi xuống tầng, mẹ Giang lập tức nói: “Con đến phòng bếp làm cái gì, nơi này khói dầu nặng, đi chơi cùng chị họ của con đi, đợi lát nữa ăn cơm gọi các con.”

Giang Niệm cũng là rất tiếc mạng, cô ở mái hiên trên cửa nằm một lát, nói: “Chị họ một mực nói muốn dẫn con đi ra ngoài chơi, con đều cự tuyệt chị ấy còn nói, con là sợ lỗ tai sinh kén mới tránh xuống dưới này.”

Mẹ Giang nói: “Chị họ con cũng là nghĩ mang con ra ngoài đi dạo một chút, con thấy ngày nào rảnh liền đi ra ngoài chơi đi.”

Giang Niệm nha một tiếng: “Con không muốn ra ngoài, trong nhà rất tốt.”

Lại làm làm cho mẹ Giang cùng bà nội Giang thở dài không thôi.

Bình thường Lưu Oánh Oánh biểu hiện được xác thực rất tốt, mặc dù có chút ít tính tình, nhưng cũng không có ảnh hưởng lắm, huống chi cô ta còn là người trùng sinh trở về, tự nhiên càng bảo trì bình thản, cũng càng hiểu được làm sao tạo được niềm vui cho người khác.

Giang Niệm so với Lưu Oánh Oánh tự nhiên cũng không kém, dù sao cô ưu tú cùng hoàn mỹ như vậy.

Về sau Lưu Oánh Oánh lại cùng Giang Niệm nói mấy lần mang cô đi ra ngoài chơi, nhưng mà đều bị Giang Niệm từ chối, Lưu Oánh Oánh nhịn không được có chút táo bạo, không rõ Giang Niệm vì cái gì đột nhiên liền không nghe lời của cô ta? Kiếp trước cô ta nói cái gì Giang Niệm đều nghe cái đó, nếu như biết mình muốn dẫn cô đi ra ngoài chơi còn không vui vẻ đến chết hay sao?

... Chẳng lẽ thật sự là bởi vì có tiền sao?

Cô ta nhớ tới kiếp trước Giang Niệm giống như đặc biệt muốn nếm thử hương vị của nồi lẩu, chỉ là do nguyên nhân là thân thể ăn không được, trong nhà cũng không cho phép cô ăn, bởi vì phải chăm sóc cô, cho nên màu sắc thức ăn trên bàn đều lấy thanh đạm làm chủ, muốn ăn hạt tiêu hay ớt đó là không có khả năng, Lưu Oánh Oánh mặc dù chỉ là cuối tuần trở về ăn, nhưng cô ta cũng không chịu nổi.

Hôm đó cô ta đột nhiên tìm tới Giang Niệm, nói muốn dẫn cô ra ngoài ăn lẩu, đã không thích dạo phố xem phim, vậy ăn lẩu cũng có thể đi? Cái này thế nhưng là dùng tiền cũng không mua được.

Giang Niệm cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Tốt lắm.”

Lưu Oánh Oánh vui mừng, nói: “Vậy em không thể nói cho hai bác biết, bằng không thì bọn họ biết chị dẫn en đi ăn lẩu, bọn họ nhất định sẽ tức giận.”

Giang Niệm ừ gật đầu, đặc biệt thật lòng hứa hẹn: “Yên tâm, em không nói cho cha mẹ biết.”

Lưu Oánh Oánh nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng là hài lòng.

Nào biết được đến ngày đi chơi, Giang Niệm thế mà mang theo Giang Tiểu Bảo, Lưu Oánh Oánh rất khó khăn: “Muốn dẫn Tiểu Bảo cùng đi sao?”

Giang Niệm sờ lên túi tiền: “Không sao, em là có tiền, thêm một cái Giang Tiểu Bảo không có quan hệ.”

Giang Tiểu Bảo bĩu môi: “Vì cái gì em không thể đi? Em không thể cùng hai chị cùng nhau chơi đùa sao, chị họ không muốn em đi cùng à?”

Lưu Oánh Oánh còn chưa lên tiếng, Giang Niệm liền chụp chụp lên đầu của tiểu mập mạp: “ Dĩ nhiên em không phải đi chơi, em là đi chăm sóc cho chị biết không? Hôm nay là lần thứ nhất chị của em đi ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm như vậy, em phải bảo vệ tốt an toàn của chị, xem xét không đúng tùy thời gọi 120 biết không? Không muốn làm chỉ muốn chơi!”

Giang Tiểu Bảo nắm chặt điện thoại, lời thề son sắt nói: “... Em đã biết, chị yên tâm, em nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt!”

Lưu Oánh Oánh: “...”

Bởi vì là mấy người bọn họ đi ra ngoài chơi, huống chi lại là đi ăn, chuyện lớn như vậy, tự nhiên cũng không có để người lớn đưa đi, nhưng mà thời điểm chờ ba người bọn họ đi đến cửa chính, Lưu Oánh Oánh mới phát hiện mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, bởi vì ở cửa chính lại đứng thêm ba cái đầu củ cải, một bộ dáng đều bất đắc dĩ, thời điểm nhìn thấy bọn họ, đứa bé cầm đầu liền nói: “Mấy người làm sao muộn như vậy mới ra?”

Thời điểm Lưu Oánh Oánh thấy rõ đứa bé kia là ai, trong lòng khiếp sợ cực kỳ, lại là Hoắc Bình? Bọn cậu làm sao lại cùng Giang Niệm quen biết?!

Cô ta đến ở Giang gia cũng đã được một thời gian, huống chi đời trước thời gian ở chỗ này cũng không ít, tự nhiên là biết Hoắc Bình, cũng biết gia thế của nhà Hoắc Bình, ông nội cậu là cán bộ kỳ cựu ở phía trên đã nghỉ hưu, ở trung ương rất có uy vọng, chớ nói chi là ông ngoại của Hoắc Bình ở kinh thành là Hoắc gia, bây giờ rất có địa vị, nói Hoắc Bình ông vua nhỏ ở vùng này cũng không đủ, mà cùng cậu chơi cùng nhau còn có Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải, một nhà là thương nhân, tài sản so với Giang gia còn lớn hơn rất nhiều, một nhà là ở quân đội đặc biệt tốt, trong tương lai mấy người này đều là nhân trung long phượng*, đều ở đều vị cao.

Cô ta nhịn một chút, nói: “Niệm Niệm, bọn họ là bạn bè của em sao?”

Hoắc Bình liếc mắt nhìn Lưu Oánh Oánh, phồng má không nói chuyện, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải là bạn của Hoắc Bình, tự nhiên cũng không trả lời, bọn cậu rất cao ngạo, người bình thường không thể tiến vào trong mắt các cậu được, huống chi Giang Niệm bảo bọn cậu đến, còn là bởi vì trước đó bọn cậu vật tay thua, thua xong lại không có đi Giang gia xin lỗi, thân là một người đàn ông đường đường chính chính, lại bại bởi một cái ma bệnh có thể vui vẻ sao?

Giang Niệm nói: “Dĩ nhiên không phải, bây giờ chúng em là quan hệ thù địch.”

Lưu Oánh Oánh kinh ngạc: “A?”

Hoắc Bình cũng nói: “Chúng tôi không phải là bạn bè, chị chớ nói lung tung.”

Lưu Oánh Oánh: “..., Bởi vì chị không biết, cho nên mới hỏi.”

Hoắc Bình một mặt không vui vẻ, nhìn rất là ngạo mạn, để Lưu Oánh Oánh có chút thật mất mặt.

Giang Niệm mắt nhìn thời gian: “Không có gì, bọn chị hơi mất thời gian khi ra cửa, các em còn rất đúng giờ nha, thế mà đã sớm đến, chị còn tưởng rằng các em sẽ không tới chứ.”

Hoắc Bình hừ một tiếng, có chút kiêu ngạo nói: “Chúng em đáp ứng liền sẽ không nuốt lời!”

Giang Niệm: “Há, cho nên vì cái gì không có đi nhà chị để xin lỗi?”

Hoắc Bình: “...”

Trần Nghĩa: “...”

Từ Lập Hải: “...”

Giang tiểu mập mạp che miệng phốc cười, dương dương đắc ý giương lên hai cái cằm của cậu.

... Liền Lưu Oánh Oánh cảm giác mình là dư thừa, lại khiếp sợ quan hệ giữa Giang Niệm cùng Hoắc Bình lại tốt như vậy? Mà lại nhiều người như vậy muốn cùng nhau đi, vậy việc đi ăn lẩu còn có thể giữ bí mật sao? Lưu Oánh Oánh không khỏi có chút chột dạ cùng lo âu.

Giang Niệm cũng không để ý đến cô ta, cũng đã ra khỏi cửa, đi xem thế giới bên ngoài cũng rất tốt, chính là cô đối với cái thế giới nguy hiểm này cũng không yên lòng: “Hoắc Bình, Trần Nghĩa, Từ Lập Hải, ngày hôm nay gọi các em ra đây, mục đích chính yếu nhất liền là bảo vệ an nguy của chị, các em biết không?”

Hôm qua là Giang Niệm tìm tới ba người bọn cậu, bởi vì bọn cậu thua lại không có đi Giang gia xin lỗi liền bị bắt được cái chuôi, vốn chết vì sĩ diện, Giang Niệm nói muốn bọn cậu đi cùng bảo vệ an toàn của cô, vậy ngày đi xin lỗi cũng có thể cho từ từ, cô cũng sẽ không nói ra ngoài cho người khác biết, không có cách, lúc này mới đi theo.

Hoắc Bình không cam lòng không nguyện ý nói: “Em nhìn chị rất khỏe mạnh, khí lực còn lớn như vậy, tuyệt đối không cần người khác bảo vệ.”

Giang Niệm cảm khái thở dài: “Hiện tại chị là rất khỏe mạnh, nhưng thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, sẽ gặp phải cái gì ai có thể biết đâu? Đúng, các em đều mang theo điện thoại di động chứ?”

Hoắc Bình cùng Trần Nghĩa, Từ Lập Hải mấy cái cùng nhau gật đầu, nói: “Mang theo, làm gì?”

Giang Niệm lập tức liền yên tâm không ít: “Vậy mau nhập Phím tắt số 1 thành 120, số 2 đặt thành 110, số 3 đặt là 119!”

Hoắc Bình, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải cùng nhau mờ mịt, tại sao muốn cài đặt cái này? Không làm!

Giang Niệm từ ngữ trọng tâm nói: “Bởi vì tính mạng của chị đắt như vàng, sau khi đi ra cửa rồi, các em đều phải thời thời khắc khắc chú ý an toàn của chị, có một chút bất thường, liền lập tức báo cảnh sát! Nếu như nhìn chị mệt mỏi không thoải mái hay hôn mê, liền tranh thủ thời gian gọi xe cứu thương! Sau đó các em phải đem chị bảo vệ, thẳng đến lúc xe cứu thương đến mới thôi, biết sao?”

Hoắc Bình, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải đều bị làm cho chấn động, kinh ngạc rồi: “...!!!”

Giang Niệm: “Ngày hôm nay khẩu hiệu của chúng ta là: Trời đất bao la, mạng của Giang Niệm là lớn nhất!”