Ta Có Dược A!

Chương 276: Tác Khiển




Edit: Cám ( CamsVitiba) ❤.

Cố Tá vẫn nằm trên lưng đại ca nhà mình, Tứ thống lĩnh kia cũng không có yêu cầu hắn tự đi, hắn tự nhiên cũng vờ như không biết.

Tóm lại, ở trên này càng thêm có cảm giác an toàn –– khi nào tìm được cơ hội chạy trốn, sẽ lại càng thêm thuận tiện không phải sao?

Lúc này, Cố Tá lại chú ý tới bốn chữ trong lời của thống lĩnh.

"Quan nhục đại điển."

Vừa nghe liền biết không phải thứ tốt lành gì rồi, tóm lại khiến người sinh ra dự cảm không hay.

Tuyệt đối không cần phải đến xem là được.

Đoàn người bị thống lĩnh áp giải đến một khách điếm.

Đúng vậy, đây chính là nơi bọn họ dự tính sẽ ngủ trọ, hiện giờ nơi này đã không phải chỗ để nghỉ ngơi nữa, ngược lại là nơi giam lỏng, thật đúng là khiến người ta tâm tình phức tạp mà.

Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá trực tiếp bị phân đến một gian thượng phòng.

Gian thượng phòng này rất rộng lớn, bọn trong cũng không chỉ có hai người bọn họ, mà là còn có ít nhất bảy tám người nữa, lại còn đến thêm bốn người Tống Hòa nữa.

Khương Cần cùng Cao Bằng bị trói gô đi vào, giờ phút này sắc mặt cực kì khó coi, đặc biệt là ánh mắt người trong phòng đều hướng về bọn họ, mặt bọn họ cơ hồ đều đã trướng thành màu gan heo, chỉ cảm thấy từ khi sinh ra tới giờ, chưa lần nào phải mất mặt như thế! Thế nhưng làm trò trước mặt mọi người, đúng là chật vật không chịu nổi.

Đồng dạng người bị nhốt, có người mở miệng trấn an: "Trước đó bên trong chúng ta, cũng có người bị trói buộc mà đến, đều là người lưu lạc thiên nhai, vị huynh đài này không cần chú ý."

Nhưng mà Khương Cần cùng Cao Bằng nghe xong lại không cảm thấy thống khoái hơn chút nào, cũng không cảm giác được người nọ an ủi, bọn họ chỉ cảm thấy chính mình lần thứ hai bị trào phúng, lại bởi vì miệng bị lấp kín mà không nói nên lời, chỉ có thể trừ trong lỗ mũi hừ hừ.

Võ giả kia vốn có thiện ý, kết quả đổi lấy mất mặt, lập tức cũng không thèm nói chuyện với hai người đó nữa, mà ngoài dự kiến chính là, binh sĩ áp giải hai người này đến đây cư nhiên cũng không có ý định cởi bỏ trói buột cho bọn họ, ít nhất là đồ chặn im miệng cũng không.

Cao Bằng lại tức lại hận, không biết trong lòng đem hai tên binh lính này lăng trì bao nhiêu lần, cùng lý Khương Cần cũng vô cùng táo bạo, đối với trạng huống lúc này có thể nói là căm thù đến tận xương tủy!

Bọn họ chỉ nghĩ, nếu là có thể sống sót tiến vào Trung Ương đại lục, một ngày kia, nhất định sẽ đem tất cả những kẻ xem náo nhiệt hôm nay đều giết sạch!

Cổ ác ý này, quả thật là muốn ngưng tự thành thực chất... Còn nghĩ càng thống hận a!

Cố Tá thổn thức xong, xoay mặt đem.chuyện mày ném ra sau đầu.

Không còn ai để ý đến Khương Cần cùng Cao Bằng, những binh sĩ giáp trụ đem hai người này đẩy tới góc tường, để cho bọn họ thành thành thật thật mà đợi ở chỗ đó.

Ngay sau đó, những binh sĩ giáp trụ liền canh giữ ở cửa.

Lại nói những người ở trong phòng này, sắc mặt đều không dễ nhìn.
Có thể đi vào tử vong chi lộ từng người đều là nhân vật đứng đầu một thế lực, hiện tại ở đây bị người vô duyên vô cớ uy hiếp phải quy phục, còn bị giam giữ, làm sao có thể cam t tình nguyện cơ chứ. Đối phương dùng cường quyền ép bọn họ rơi vào tình thế bất đắc dĩ, bọn họ ở lại chỗ này cũng chỉ là bất đắc dĩ mà làm thôi.

Công Nghi Thiên Hành cõng Cố Tá đi đến bên cạnh Võ giả vừa trả giá cho thiện ý kia, ngồi xuống, sau đó y xách Cố Tá lên, ngược lại ôm ở trên đùi.

Tống Hòa vốn dĩ đi theo sau bọn họ, lúc này liền đem theo Diêu Dao ngồi một khác của Công Nghi Thiên Hành –– cũng không có ở cùng chỗ với bọn Cao Bằng.

Võ giả bên cạnh quay đầu nhìn về phía bên này, trên mặt mang theo chút ý tứ trêu chọc: "Vị huynh đài này, đều đã tới bước này, ngươi còn luyến tiếc buông tay a, cũng thật là tình thâm ý trọng."

Công Nghi Thiên Hành cười cười nói: "Ta tự nhiên phải che chở hắn."

Cố Tá nghe Võ giả này nói, làm sao cũng cảm thấy có chút ý tứ không thích hợp, nhưng hắn cũng không nghĩ sâu xa, chỉ nhìn đại ca nhà mình cùng người nọ nói chuyện phiếm hỏi thăm tin tức.

Công Nghi Thiên Hành cùng Võ giả kia bắt chuyện vài câu, sau khi trao đổi danh tính, liền bắt đầu dò hỏi Võ giả tên "Tác Khiển" này một chút sự tình: "Tác huynh, có một số việc, không biết có nên hỏi hay không."

Tác Khiển chẳng hề để ý mở miệng: "Ta biết Công Nghi huynh muốn hỏi cái gì, còn gì ngoài "quan nhục đại điển" mấy người trước đó hù dọa ngươi, còn có thân phận lai lịch cùng tác phong hành vi của vị Tam vương gia kia, có phải hay không?"

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Tác huynh quả nhiên thấu hiểu lòng người."

Tác Khiển liền nói: "Cái này không có gì không thể nói. Ngươi đại khái không biết, ở Trung Ương đại lục thế lực san sát, càng có vô số thiên tài xuất hiện, trong đó thiên tài trong vương giả chính là thiên chi kiêu tử, hào là Thiên Kiêu. Có câu nói "Thiên tài dễ đến, Thiên Kiêu khó cầu", một vị Thiên Kiêu trưởng thành, ngày sau nói không chừng có thể xưng hoàng xưng đế, che chở gia tộc cùng thân bằng, trở thành nhân thượng chi nhân, có được vô số quyền lực cùng mỹ nhân."

Công Nghi Thiên Hành nhướng mày: "Vậy Tam vương gia...."

Tác Khiển nói: "Chính là một vị Thiên Kiêu, hơn nữa, cũng không phải Thiên Kiêu đi ra từ thế lực cấp Hắc Thiết, mà là Thiên Kiêu thế lực cấp Thanh Đồng!"

Công Nghi Thiên Hành đè thấp âm thanh: "Nguyện nghe kỹ càng. Trong đó, lại có cách nói thế nào?" Tác Khiển chính sắc nói: "Trước khi Tác mỗ tiến vào Thiên tuyển chi lộ trưởng bối trong nhà liền đem một chút sự tình báo cho, trọng điểm trong đó, chính là phân bố thế lực trên Trung Ương đại lục. Đại khái chia thành năm cái cấp bậc."

Công Nghi Thiên Hành hơi hơi nghiêng đầu: "Hắc Thiết, Thanh Đồng.... Sau đó chẳng lẽ là Bạch Ngân, Hoàng Kim?"

Tác Khiển tán dương: "Không sai, còn có một cái bất nhập lưu –– trên thực tế, có thể được thừa nhận chỉ có bốn cái, mà Hắc Thiết dưới bất nhập lưu, bất quá chỉ là vì tiện xưng hô thôi, kì thật phải đạt đến Hắc Thiết ở Trung Ương đại lục mới có thể xưng là một thế lực lớn."

Dần dần, Tác Khiển nói đến rất nhiều thứ, hơn nữa ngoại trừ Công Nghi Thiên Hành ra, những người khác như lạc vào cơn mê, cơ hồ đều quên đi khuất nhục chính mình đã gặp phải.

Bởi vì đối với bọn họ mà nói, có thể có cơ hội hiểu biết thêm về Trung Ương đại lục, cũng là thập phần hiếm thấy, phải biết quý trọng.

"Một thế lực lớn có thể che chở cho vô số người, như tài nguyên cũng là một phương diện, có thể chân chính che chở người hơn nữa còn che chở lâu dài, chỉ có những tuyệt thế cường giả thọ nguyên dài lâu mới có thể. Bởi vậy, cấp bậc thế lực này có quan hệ cùng cảnh giới tuyệt thế cường giả."

Cố Tá thầm nghĩ: Như vậy cũng rất dễ lý giải, chỉ không biết Kình Vân Tông nếu ở Trung Ương đại lục sẽ có cấp bậc gì?

Tác Khiển tiếp tục nói: "Người ở đại lục kề bên như chúng ta, cả đời thường thường đều không biết đến chặng đường cuối của võ đạo, nhưng ở đại lộ Trung Ương ngược lại đều thuyết minh rất rõ điều này. Cảnh giới võ đạo phân chia thành Hậu Thiên, Tiên Thiên, Thoát Phàm, Hợp Nguyên, Vũ Hóa, Thiên Nhân, Nhân Cực, Nhân Hoàng, Toái Không, Thiếu Đế, Đại Đế tổng cộng mười một cảnh giới. Trong đó, nếu muốn được bầu thành thế lực cấp Hắc Thiết, ngược lại phải có cường giả thấp nhất là Vũ Hóa cảnh, cường giả Vũ Hóa cảnh này có thể che chở cho thế lực mình một ngàn năm..."

Sau đó, thế lực cấp Thanh Đồng phải có cường giả Nhân Hoàng cảnh tọa trấn, cường giả Nhân Hoàng cảnh thọ nguyên năm ngàn tuổi, cho nên dù trong thế lực không thể bồi dưỡng ra thêm tôn Nhân Hoàng, thì thế lực cấp Thanh Đồng này thọ mệnh ít nhất cũng năm ngàn năm. Cùng lý, thế lực cấp Bạch Ngân phải có tuyệt thế cường giả là Toái Không cảnh, có thể che chở thế lực tám ngàn năm; thế lực cấp Hoàng Kim tuyệt thế cường giả là Thiếu Đế, thọ mệnh kéo dài chín ngàn chín trăm năm.

Còn về Đại Đế cảnh....

Nghe nói Đại Đế thọ mệnh vô hạn, cũng có người nghe nói tuyệt thế cường giả Đại Đế cảnh có thể sống mười hai vạn chín ngàn sáu trăm tuổi, đúng là một khoảnh thời gian tương đối lâu dài, gấp mười ba lần thọ mệnh của Thiếu Đế cảnh! Như vậy liền tính không phải thọ mệnh vô hạn, cũng có thể so với vô hạn rồi.

––– Hơn nữa ngoại trừ Đại Đế, không còn có người nào có thể sống qua một vạn tuổi.

Cố Tá nghe đến trợn mắt há mồm.

Trước không đề cập đến suy đoán Đại Đế cảnh sống được mười hai vạn chín ngàn sáu trăm năm, chỉ nói đến Thiếu Đế cảnh thôi! Sống chín ngàn chín trăm năm là cái khái niệm gì! Trước kia chỉ nghe nói "hoàng đế vạn tuế vạn vạn tuế", nơi này chỉ một cái Thiếu Đế đã gần vạn tuổi, thật không phải là nói giỡn chứ?

Mặc dù Cố Tá đã biết Võ giả thực lực càng cao thọ mệnh càng dài, nhưng thân là người có tam quan đến từ hiện đại, lúc này không khỏi bị tin tức đập muốn hôn mê....

Tác Khiển cứ vậy mà dong dài lằng nhằng một lúc sau, rốt cuộc đi vào chuyện chính: ".... Tam vương gia là Thiên Kiêu đời thứ ba của đế quốc cấp Thanh Đồng có tư cách được phong hào Vương gia, tuyệt thế cường giả trong thế lực chính là Nhân Hoàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều năm về sau, lấy thiên tư của Tam Vương gia cùng với sự chống đỡ của thế lực này, hơn phân nửa sẽ có thể thành công thăng cấp Nhân Hoàng, tiếp tục củng cố cấp Thanh Đồng. Hơn nữa nếu như hắn gặp đủ kỳ ngộ, tương lai đột phá Toái Không cảnh, đem thế lực bản thân tăng lên cấp Bạch Ngân, cái này cũng rất có thể a! Mà một khi thế lực trở thành cấp Bạch Ngân, như vậy có thể cướp lấy càng nhiều tài nguyên, đồng thời tiến thêm một bước bồi dưỡng đệ tử trong thế lực.... Những thế lực lớn đó, thường thường đều là từ một Tiên Kiêu đi trước cảnh giới đạt được gia tăng đến giới hạn nào đó, sau đó lại bồi dưỡng ra vô số Thiên Kiêu, cuối cùng quanh năm tích lũy, địa vị củng cố."

Cố Tá nghe nghe, liền cảm thấy có chút không thích hợp, sao lại cảm thấy vị Tác huynh này thời điểm phổ cập khoa học cho đại ca về một ít tin tức quan trọng Trung Ương đại lục cùng với chuyện của Tam vương gia, đều không chút dấu vết mà thổi phồng thế lực, năng lực cá nhân của Tam vương gia ấy nhỉ?

Gia hỏa này rốt cuộc là người bên kia a!