Edit: Cám ( CamsVitiba)
Tống Hòa cũng không phải đi một mình, bên cạnh hắn còn có một nữ tử mỹ mạo, mà kế bên nàng, còn có hai thanh niên tuấn lãng đang cùng nàng xum xoe.
Có thể nhìn ra, nữ tử mỹ mạo kia đối với Tống Hòa rất thận cận, mà đối với hai nam tử kia lại có vẻ lãnh ngạo.
Hiện giờ Tống Hòa gọi hai người, Công Nghi Thiên Hành cũng chỉ biết dừng chân, cùng Cố Tá mở miệng chào hỏi: "Tống huynh."
Tống Hòa lại rất nhiệt tình giới thiệu: "Công Nghi huynh, Cố huynh, vị này là sư tỷ của Tống mỗ – Diêu Dao, là người lần này cùng tiến vào tử vong chi lộ." Tiếp theo độ nhiệt tình cũng giảm bớt vài phần: "Hai vị này là bằng hữu của Diêu sư tỷ, Khương Cần huynh cùng Cao Bằng huynh. Thực lực bọn họ đều rất cao cường."
Cố Tá nhìn kỹ một chút cảnh giới mấy người này.
Diêu Dao cảnh giới không thấp, đã là Thoát Phàm cảnh tiểu thành, hai người Khương Cần cùng Cao Bằng cũng đồng dạng như thế, thấp hơn một chút, chính là Tống Hòa Thoát Phàm cảnh nhập môn.
Ba người này tựa hồ không phải người cùng một thế lực, bằng không xưng hô cũng không khác nhau như vậy.
Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành cũng khách khí nói: "Hai vị huynh đài, Diêu cô nương, hạnh ngộ."
Diêu Dao hướng hai người hơi hơi mỉm cười, nụ cười như trăm hoa đua nở, vô cùng kiều diễm, giọng nói nàng tựa hoàng oanh xuất cốc, dù không phải nóng bỏng, nhưng có một loại cảm xúc đặc biệt, dễ nghe lại êm tai: "Hạnh ngộ."
Nhưng mà, thái độ Diêu Dao tốt cũng không phải là chuyện tốt a.
Khương Cần cùng Cao Bằng bên kia đều biến sắc.
Vừa rồi khi ánh mắt bọn họ đảo đến trên người Công Nghi Thiên Hành, vốn dĩ không tự chủ được mà toát ra một tia ác ý, mà chút ác ý này, cộng thêm thái độ ôn hòa của Diêu Dao, liền bị kích thích đến đỉnh điểm. Trong lòng bọn họ rất không thoải mái, vì thế chỉ tùy tiện gật đầu, không có ý muốn mở miệng.
Công Nghi Thiên Hành cũng không để bụng.
Cố Tá thì lại có chút 囧 –– hai cái tên này, không phải vì đại ca lớn lên quá soái, cô em này vừa chú ý đến đại ca liền sinh lòng hâm mộ ghen ghét đó chứ? Chào hỏi một câu chỉ là lễ phép cơ bản thôi có biết không hả, khi không nằm im cũng trúng đạn không khỏi cũng quá nghiêm trọng rồi đi!
Ngữ khí Khương Cần mang theo chút không kiên nhẫn mà nhắc nhở: "Tống huynh, chúng ta nên vào thành."
Tống Hòa đáp ứng một tiếng, rất chân thành mời Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá: "Hai độ tương phùng đều là có duyên, hai vị huynh đài, không bằng cùng Tống mỗ vào thành có được không?"
Diêu Dao tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng đối với đề nghị của Tống Hòa, nàng lại không có ý tứ cự tuyệt.
Tình cảnh này, khiến cho hai kẻ theo đuổi nàng không mấy cao hứng.
Cao Bằng tuy rằng đã cố kiềm chế, nhưng trong lời nói không tránh khỏi có chút ghét bỏ: "Trong Thiên tuyển chi lộ nguy cơ trùng trùng, Võ giả Thoát Phàm cảnh tiểu thành bất quá chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình thôi, nếu thực lực vô dụng, vẫn là chớ nên liên lụy người khác... Tống huynh, ngươi nghĩ sao?"
Không một câu một chữ nào nói đến Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá, nhưng ý tứ trong đó, không có chỗ nào là không phải nhắc nhở Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá nên chủ động cự tuyệt, đừng có đi theo kéo chân bọn họ!
Cố Tá nghe được cực kì khó chịu.
Thật muốn tặng gã một cây ngân trùy để gã tìm chỗ vắng vẻ ngồi hóng gió ghê á......
Tươi cười của Tống Hòa cứng đờ.
Hắn kì thật đối với Khương Cần cùng Cao Bằng một chút hảo cảm cũng không có. Phải, thực lực bọn họ đúng là rất cường đại, võ kỹ cũng rất cao minh, xứng đáng với hai chữ thiên tài, nhưng sư tỷ hắn lại càng bất phàm hơn, bọn họ có chỗ nào xứng với nàng cơ chứ? Càng đừng nói đến hai người này căn bản vẫn khinh thường hắn, hắn đồng ý để bọn họ trở thành đạo lữ của sư tỷ hắn mới là lạ đó!
Hiện tại càng xong đời, vừa giáp mặt đã trào phúng Công Nghi Thiên Hành –– trên thực tế, lòng tin Tống Hòa đối với Công Nghi Thiên Hành còn mạnh hơn hai tên gia hỏa kia rất nhiều!
Công Nghi Thiên Hành đúng là thoạt nhìn cảnh giới không cao, nhưng bàn về thực lực, người ta có thể kiên trì tác chiến kéo dài một lúc lâu đó, căn bản hai người kia không thể so sánh được! Nếu nói hai người kia có thể xem như thiên tài, vậy Công Nghi Thiên Hành có thể ném xa bọn họ đến mười tám con phố, trở thành nhân vật thiên tài đỉnh phong! Lại càng đừng nói Cố Tá là một Luyện dược sư có tinh thần lực vô cùng thần bí.
Tống Hòa thật vất vả mới mượn được chút giao tình trước đó cùng duyên phận hai lần xảo ngộ làm lí do, ý đồ muốn làm cho hai người Công Nghi Thiên Hành nhìn trên mặt "Niềm vui tương phùng" mà đồng hành cùng bọn họ, kết quả lời mời vừa ra, đã bị hai tên gia hỏa không có mắt nhìn đạp hỏng! Thật là tức muốn chết.
Quả nhiên, ngay sau đó Công Nghi Thiên Hành liền nhẹ giọng xin miễn: "Hảo ý của Tống huynh, tại hạ thật lòng xin nhận. Chỉ là hiện giờ Tống huynh cũng không phải chỉ có một mình, vì thế không tiện quấy rầy."
Nụ cười Tống Hòa trở nên có chút miễn cưỡng, hắn chần chờ một chút: "Vậy.... Nếu hai vị nói thế, Tống mỗ cũng không miễn cưỡng." Biểu tình hắn lại nghiêm túc lại: "Thật không dám giấu diếm, hai vị đối với Tống mỗ có ân cứu mạng, bởi vậy Tống mỗ có một ít tin tức, muốn báo cho hai vị. Nếu hai vị không muốn cùng đồng hành cũng được, chỉ là cùng nhau vào thành vẫn được đi, Tống mỗ cũng có thể đem tin tức này trên đường nói lại cho hai vị. Đợi sau khi vào thành, chúng ta tách ra cũng không muộn."
Công Nghi Thiên Hành suy tư một chút, nói: "Như thế xin đa tạ."
Cố Tá cũng cảm tạ Tống Hòa.
Tống Hòa tự làm theo ý mình, chọc giận hai người Khương Cần cùng Cao Bằng, bọn họ hơi hơi hé miệng, lại muốn tiếp tục quát lớn mấy câu. Chỉ là trước khi mở miệng, Cao Bằng thấy được trên mặt Diêu Dao rất nhanh hiện lên vẻ không vui, tức khắc im miệng, mà Khương Cần nếu là tình địch với Cao Bằng, tự nhiên thời thời khắc khắc đều lưu ý đến biểu hiện của gã, mắt thấy Cao Bằng dừng lại, Khương Cần không chút do dự cũng ngậm miệng lại.
Cao Bằng phát hiện Khương Cần học theo biểu hiện của mình, có chút chán nản, bất quá, với gã mà nói so với Khương Cần thì Công Nghi Thiên Hành lại càng nguy hiểm hơn.
Một hàng sáu người ôm lấy các loại tâm tư khác nhau đi vào thành, Tống Hòa vì muốn tạo quan hệ tốt với Công Nghi Thiên Hành, căn bản không chút úp mở, đem mọi chuyện hắn biết đều nói ra: "Công Nghi huynh hẳn là cũng đã phát hiện, ở trong vài tòa cổ thành, những kẻ thoạt nhìn như bá tánh tầm thường, ban ngày đều sinh hoạt theo lẽ thường, tối đến liền sẽ biến thành quái vật, đối với người đi vào Thiên tuyển chi lộ như chúng ta gây bất lợi."
Công Nghi Thiên Hành hơi hơi gật đầu: "Không sai, chúng nó cắn xé giết hại lẫn nhau, nhưng đến ban ngày thì liền chết đi sống lại, thập phần cổ quái."
Tống Hòa nói: "Công Nghi huynh có điều không biết, các cổ thành này cùng quái vật kì thật chính là sau khi đại lục trước đó phân chia ra tạo thành. Khi đó đại lục vỡ vụn, tai nạn này đã đem đến một loại lực lượng quỷ dị khiến những người sinh sống ở đây đều biến thành quái vật, nhưng ý thức của đám quái vật này vẫn còn được bảo tồn, khiến chúng cảm thấy chính mình vẫn là con người chân chính. Bởi vậy, tại ý thức cùng ảnh hưởng ngoại giới quấy nhiễu, bọn quái vật một bên giống như con người cùng nhau sinh sản, trải qua sinh lão bệnh tử, nhưng tối đến lại phóng thích ác niệm trong lòng, ban ngày thì bảo trì ý thức của con người, dần dần cứ thế mà tồn tại đến ngày nay...."
Cố Tá nghe đến đó, trong lòng có chút hụt hẫng.
..... Mảnh đại lục năm đó, còn có người nơi này, thật đúng là đủ xúi quẩy.
Tống Hòa tiếp tục nói: "Còn về những quái vật đó vì sao ban ngày bình thường, buổi tối ngược lại lực công kích cao cường, cùng với thân thế chúng kì thật tương quan rất lớn. Năm đó tai nạn xảy ra, Võ giả thực lực cao cường ở đây đứng mũi chịu sào, trước tiên bị trừ khử, những Võ giả sau đó thì thực lực không đủ cường đại, tuy nói từ đầu có thể ngăn cản một chút lực ảnh hưởng của tai nạn, nhưng về sau hoặc là dần dần bị đồng hóa, hoặc là vì không muốn chịu nhục mà tự sát, hoặc là thọ tẫn mà chết, cuối cùng còn lại cũng chỉ có đám quái vật võ đạo không thông này. Chỉ là ý niệm Võ giả lưu lại, làm cho đám quái vật khắc sâu vào trong máu, đời đời tương truyền, mới khiến chúng nó có năng lực công kích." Nói đến đây, hắn thở dài: "Đương nhiên, ban đầu quái vật cũng không có cường đại như vậy, chính là nơi này sau khi biến thành Thiên tuyển chi lộ, càng ngày càng nhiều thiên tài Võ giả ngã xuống ở đây, đồng dạng cũng lưu lại ý niệm, đám quái vật này sau khi hấp thu, liền dần dần chuyển hóa tự mình dùng... Kéo dài đến ngày nay, thực lực bọn quái vật cũng đã rất mạnh rồi, chờ qua thêm mấy ngày nữa, bọn chúng có thể sẽ càng mạnh hơn. Chỉ là cường đại thế nào đi nữa, tóm lại đều sẽ không vượt qua Thoát Phàm cảnh tiểu thành. Đây cũng coi như là một cái Thí Luyện Trường thiên nhiên đi."
Những thứ hắn biết, thiệt tình rất nhiều, từng cái từng cái đều nói qua, tức khắc đã giải đáp được nghi vấn trong lòng Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành.
Bất quá....
Công Nghi Thiên Hành dò hỏi: "Bí ẩn như vậy, Tống huynh từ đâu biết được?"
Trên mặt Tống Hòa có một tia quẫn bách: "Nói đến cũng là trùng hợp, trước đó ta tự......" Hắn có chút hàm hồ mà nói: "..... Gặp được một khối thi thể, từ trên thi thể tìm được một bộ bí điển, bên trong đều ghi lại chuyện này."
Công Nghi Thiên Hành cũng không truy vấn: "Thì ra là thế, đa tạ Tống huynh chỉ điểm." Cố Tá lúc này cũng hỏi: "Đúng rồi Tống huynh, ngươi có từng nghe nói qua Tam vương gia, Chu hoàng tử, cùng Tân công tử hay chưa?"
Tống Hòa cả kinh: "Cố huynh, chẳng lẽ ngươi đã gặp phải bọn họ? Vậy ngươi đây là....." Hắn lại có chút khó chịu mà nói: "Những người đó tới từ Trung Ương đại lục, bọn họ đến đây là vì muốn chọn lựa nhân tài cho thế lực của mình, đem người từ đại lục kề bên chúng ta thu nạp về sử dụng. Nếu chỉ như thế, còn có thể tô son trát phấn vì muốn cầu hiền mà khát khao, nhưng đám người kia quá bá đạo, trước khi chào mời sẽ có một trạm đại tẩy*, phàm là người không thể chạy trốn khỏi tay bọn họ, sẽ là không hợp cách, có thể nói là bừa bãi đến cực điểm!"
*bản qt để là "đại sạch sẽ", nên mạng phép để như vậy, bạn nào hiểu thì nhắc tui nha!
** không hợp cách = không đúng với tiêu chuẩn đã quy định.
Rất nhiều người còn chưa chạy được bao xa, đều đã chết dưới đại tẩy này, có thể nói bọn họ thật sự yếu kém, nhưng cũng có thể nói bọn họ là không đủ tâm cảnh giác.
Chính là vô luận là loại nào, kẻ đầu xỏ gây tội đều là ba cái cường đạo đến từ Trung Ương đại lục!
Cố Tá từ chỗ Tống Hòa xác định được phỏng đoán trước đó của mình cùng Công Nghi Thiên Hành, trong lòng không khỏi lo lắng.
Những người đến từ Nam đàn vực, có bao nhiêu người đã chết trong đại tẩy đó? Còn có hảo bằng hữu của hắn là Hứa Linh Tụ, không biết có còn sống hay không..... Hứa Linh Tụ là một Luyện dược sư, hẳn là sẽ được hạ thủ lưu tình chứ nhỉ?
Nhưng Cố Tá cũng biết suy nghĩ của mình quá mức ngây thơ, chính hắn cũng là một Luyện dược sư, một đường này cũng chưa từng gặp qua người đối hắn hạ thủ lưu tình, làm sao có thể hy vọng xa vời người ta sẽ hạ thủ lưu tình với Hứa Linh Tụ đây? Chỉ là không biết con đường kế tiếp, còn có thể gặp được Hứa Linh Tụ hay không.
Công Nghi Thiên Hành hỏi trước: "Tống huynh, ngoại trừ chúng ta ra, không biết ngươi có còn gặp được nào của đại lục kề bên hay không?"
Tống Hòa cười khổ: "Chưa từng, mặc dù thấy qua, nhưng phần lớn đều là bay nhanh xẹt qua, hoặc là đã biến thành thi thể." Hắn cũng rất bất đắc dĩ: "Ta mới vừa mới biết, Thiên tuyển chi lộ tổng cộng có bốn đường, lại cũng không phải hai cái đàn vực xài chung một đường, mà là sau khi Võ giả tự tiến đến cửa vào, dưới ảnh hưởng của sương mù dày đặc vặn vẹo, sẽ tùy ý tiến vào một cái Thiên tuyển chi lộ. Ta vốn là người của Đông Nam đàn vực, hiện tại tiến vào Thiên tuyển chi lộ này, cũng không biết là vào phía Đông hay là phía Nam nữa đây."
Đơn giản mà nói, chính là mỗi một người của đàn vực, đều sẽ vì phương hướng vặn vẹo rơi vào một cái thiên tuyển chi lộ phụ cận. Tỷ như Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành là người của Nam đàn vực, như vậy bọn họ có khả năng sẽ rơi vào ba đường Đông, Tây, Nam; mà Tống Hòa là người Đông Nam đàn vực, như vậy hắn hoặc là đi Đông lộ, hoặc là đi Nam lộ, nếu là nhảy đến Tây lộ hoặc Bắc lộ, khả năng này cực kì nhỏ.
Đồng dạng, người Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành gặp có khả năng là Võ giả của bất kì đàn vực nào đó. Nhưng hiện tại cụ thể bọn họ đang đi trên thông lộ nào thì vẫn chưa biết được.
Tự nhiên, khả năng hai người vẫn đi trên Nam lộ là lớn nhất.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước.
Tống Hòa ở bên này cùng hai người Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá báo lại tin tức, bên kia Khương Cần, Cao Bằng mặc dù nhìn không quá thuận mắt, nhưng vẫn vui mừng vì Công Nghi Thiên Hành không có đến gần Diêu Dao, cho nên bọn họ chỉ mãi lo vây quanh Diêu Dao, cũng không hề để ý đến Tống Hòa cùng Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá nói những gì.
Trong cổ thành, tình hình của mỗi tòa thành đều không có gì khác nhau, chỉ là người ở đây càng nhiều thêm chút. Nói cách khác, giả thiết tòa thành trước kia là cấp trấn, như vậy tòa thành trước chính là cấp huyện, cổ thành sau đó nữa nói không chừng sẽ còn lớn hơn cũng chưa biết được.
Vào thành, vốn dĩ cũng nên tách ra, nhưng suy xét đến vấn đề khách điếm, bọn họ vẫn là cùng nhau đi tìm.
Cố Tá vẫn rất nghi hoặc: "Tống huynh, thân phận cụ thể ba cái cường đạo kia, ngươi có biết không? Mặc khác, chẳng lẽ bọn họ có thể ở trên tử vong chi lộ tùy ý làm bậy như vậy hay sao?"
Hiện giờ tin tức Tống Hòa rất lưu thông, nhưng phần lớn đều là trên cổ thi thể kia mà biết được, hiện tại nhớ lại một chút, thấp giọng nói: "Tống mỗ chỉ biết vị Tam vương gia kia đúng là vương gia của một đế quốc cấp Thanh Đồng tại Trung Ương đại lục, ở đế quốc kia, người có phong hào "vương gia", đều không giống như thiên tài bình thường, không chỉ ở bên trong đế quốc có rất nhiều thực lực chống đỡ, còn có rất nhiều gia tộc để dựa vào, bên ngoài còn có tông môn cùng thế lực khác làm chỗ dựa. Đương nhiên, tư chất cùng tiềm lực của hắn cũng phải là thượng thượng đẳng. Lần này Tam vương đến đây, kì thực chính là tiếp thu nhiệm thí luyện phong hào hoàng tộc, hắn cần phải ở đây tìm được nhân tài tương ứng đem về làm chiến nô, mới xem như thông qua thí luyện, có thể chân chính tiếp nhận phong hào. Nếu không Tam vương gia cũng chỉ là quân dự bị, cho dù có danh vương gia, cũng không thể chiếm được sự thừa nhận của toàn bộ đế quốc. So với những Vương gia đã thông qua nhiệm vụ, địa vị cùng đãi ngộ đều phải thấp hơn nửa phần, bản thân Vương gia cũng sẽ mất mặt."
Cố Tá im lặng.
Những lời này, lượng tin tức có được rất lớn a....
Hắn hơi do dự, nhỏ giọng hỏi: "Vậy Tam vương gia này bao nhiêu tuổi? Vượt qua Thoát Phàm cảnh tiểu thành, thì không thể tiến vào chỗ này đi?"
Tống Hòa cũng nhụt chí: "Tam vương gia chỉ mới có 22 tuổi mà thôi!"
Cố Tá cũng nhút chí.
So với Hoang Cơ còn lợi hại hơn nữa đó! Tuổi tác, cũng cùng đại ca hắn không sai biệt lắm..... Tống Hòa lắc lắc đầu: "Còn hai người khác, Chu hoàng tử cùng Tân công tử mục đích đi vào nơi này cũng không sai biệt lắm, mà bọn họ có thể cạnh tranh cùng Tam vương gia, chứng minh địa vị cùng thực lực bản thân hẳn là cũng không phân cao thấp. Lần này ba tôn đại Phật đến đây, cũng không biết cuối cùng rồi sẽ ra sao đây."
Lúc này Cố Tá đến một câu: "Dù sao, Cố mỗ thà chết cũng không làm chiến nô là được."
Tống Hòa thở dài: "Đây là tự nhiên, phàm là dính vào một chữ "nô", sinh tử đều không thể tự làm chủ, nếu sống như vậy, còn không bằng chết cho oanh oanh liệt liệt!"
Cố Tá liên tục gật đầu: "Đúng vậy, chính là đạo lí này."
Hai người cứ thế đối đáp trò chuyện, trong bất tri bất giác liền nghe được phía trước có một khách điếm tốt nhất trên đường cái. Bọn họ nếu đã muốn nghỉ ngơi, khẳng định đều muốn tìm một nơi tốt nhất thoải mái nhất.
Nhưng đoàn người vừa đến đầu phố, Cố Tá liền nghe thấy một tiếng quát mắng truyền tới: "Các ngươi là người nào! Vì sao phải ở chỗ này chặn đường?"
Lại có một người cũng lên tiếng trách cứ: "Nếu thức thời, liền nhanh chóng để chúng ta đi, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Cố Tá nhận ra chủ nhân giọng nói này, chính là Khương Cần cùng Cao Bằng rất không hợp cạ với đại ca. Hai người này tự cho mình cao cường, rất có ngạo khí, giờ phút này rống cổ răn dạy, tất nhiên là vì gặp chuyện không thuận rồi. Bọn họ vốn đi trước, hiện giờ lại bị người ngăn chặn lại.
Tống Hòa vội nói: "Chúng ta đi qua xem một chút."
Công Nghi Thiên Hành cõng Cố Tá không nhanh không chậm đi theo phía sau Công Nghi Thiên Hành.
Cố Tá có chút khẩn trương: "Đại ca, huynh nói đây là gặp phải chuyện gì a?"
Công Nghi Thiên Hành rất bình tĩnh: "Ước chừng là phiền toái tới."
Thật là.... Phiền toái tới.
Chờ sau khi Cố Tá đến gần, mới phát hiện trên đường cái đã có mấy chục người canh giữ bên trong, bọn họ thân mang giáp trụ, thống lĩnh dẫn đầu càng thêm khí khái bất phàm, thân cao chín thước có thừa, da thịt màu đồng, khuôn mặt giống như đao tước rìu đục mà thành, có nét cứng cỏi cùng vẻ cường thế đặc thù của người trong quân.
Ngăn lại Cao Bằng cùng Khương Cần chính là hai binh sĩ, thực lực bọn họ đều là Thoát Phàm cảnh nhập môn, lúc này tay cầm trường thương, ngăn cản phía trước mọi người.
Rất rõ ràng, đường này không thể đi a.
Càng làm người kinh ngạc chính là từ khí chất đến dung mạo dù gì Diêu Dao cũng là đại mỹ nhân đang đứng trước bọn họ, vậy mà bọn họ tâm như sắt thép, chưa từng liếc mắt nhìn xem thế nào. Vì thế có thể nhìn ra bọn họ ý chí kiên định, đã từng trải qua huấn luyện vô cùng tàn khốc dữ dội.
Thống lĩnh kia nhìn thấy đoàn người, tiến lên, lớn tiếng nói: "Bổn thống lĩnh dưới trướng Tam vương gia, phụng mệnh Tam vương gia đến đây mời chào các ngươi, còn không mau mau tới xưng tên họ ra, bái nhập vào dưới trướng Tam vương gia!"
Cao Bằng cùng Khương Cần nghe vậy, trên mặt giận dữ: "Cái gì Tam vương gia Tứ vương gia chứ, chúng ta là thiên chi kiêu tử, vì sao phải nghe người ta sai xử? Hạng người vô lễ các ngươi, còn không nhanh chóng nhường đường!"
Cố Tá thấy biểu hiện của hai người này, không khỏi thấy kì quái.
Tam vương gia là nhân vật địa vị cỡ nào chứ? Tuy rằng mời chào khiến lòng người bất an không sai, nhưng dầu gì cũng là quyền thế ngập trời, thực lực cực kì cường đại, nên có tôn trọng vẫn là phải có, mặc dù cự tuyệt, cũng không nên khinh miệt như vậy mới đúng. Nếu thật sự không sợ cường quyền, cứ trực tiếp khai chiến là được, cố tình phóng ra lời lẽ như vậy, lại có chút.... Mất khí độ!
Trong lòng Cố Tá đột nhiên xuất hiện một ý tưởng, liền trộm nhìn sang Tống Hòa.
Chẳng lẽ nói, Tống Hòa vì quá chán ghét hai người này cho nên căn bản không đem sự tình về Tam vương gia nói cho bọn họ? Này không phải không có khả năng a.....
Mà biểu tình Tống Hòa lúc này quả thật mang theo chút hối hận.
Hắn ngược lại không phải lo lắng cho hai tên gia hỏa tự cao tự đại kia, chỉ là hai người này còn chưa kịp để hắn nghĩ biện pháp ứng đối liền đã đắc tội người ta, không phải là tự tìm phiền toái cho hắn sao? Nếu sớm biết như vậy, còn không bằng trước đó cứ đem chuyện về Tam vương gia nói qua một lần.
Thống lĩnh kia thất Khương Cần cùng Cao Bằng như thế, sắc mặt không đổi, sau đó vung tay ra lệnh: "Bắt lại!"
Cư nhiên là căn bản bất hòa thì bọn họ còn nghiêm túc nói chuyện, nếu phản kháng, thì là cường ngạnh đối đãi!
Cao Bằng cùng Khương Cần hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như vậy, bọn họ thực lực cao cường, lập tức liền bắt đầu phòng ngự, nhưng những binh lính giáp trụ đó đột ngột bay lên chín người, trong tay bọn họ cầm một sợi kim thừng (dây, sợi), ở giữa không trung đan xen mấy cái thật giống như biến thành mấy chục tàn ảnh, muôn vàn kim thừng hình thành kim võng dày đặc, từ các phương hướng đến bọc đánh hai người.
Hai người này phản ứng tuy nhanh, nhưng phòng ngự không quá dùng được, khi công kích thì thân pháp đối phương lại quá quỷ quyệt, chín người dùng trận pháp hợp công, căn bản không có cách nào đả thương đến những binh sĩ Thoát Phàm cảnh đó, trước mắt chỉ có thể nhìn thấy mấy cái kim thừng xen kẽ.... Chờ khi dừng lại, hai người mới phát hiện cư nhiên đã bị trói gô lại, Huyền Khí toàn thân đều không thể vận chuyển, tựa hồ giống như một người bình thường, chỉ có thể ngơ ngác đứng yên ở đó.
Cố Tá khẩn trương.
Trận pháp của binh sĩ, còn có kim thừng, đều quá quái dị. Nếu mấy chục người đó đến đây vây bắt người, bọn họ còn có thể chạy thoát sao? Nếu hắn dùng hết sức tinh thần lực, có thể giết được mấy người? Có thể từ trong vòng vây xé mở một con đường thoát hay không?
Khương Cần cùng Cao Bằng bên kia miệng đều thít chặt, căn bản nói không ra lời, chỉ có thể trợn mắt tức giận mà nhìn tên thống lĩnh. Mà thống lĩnh kia thì lại nhìn về phía Diêu Dao: "Thỉnh cô nương tự mình lựa chọn, cùng đi với ta hay là bị trói đem về."
Diêu Dao đỏ mặt, nhưng không phải là ngượng ngùng, mà là tức giận. Chỉ là nàng không phải hạng người không biết thức thời, sau khi nhìn thấy tình huống bi thảm của Khương Cần cùng Cao Bằng, dứt khoát gật đầu: "Đi là được."
Ánh mắt thống lĩnh lại chuyển hướng đến chỗ Công Nghi Thiên Hành, Cố Tá cùng Tống Hòa: "Ba người các ngươi quyết định thế nào?"
Sư tỷ Tống Hòa đã đi, hắn chỉ có thể khổ tâm mà nói: "Không cần làm phiền quý phương, Tống mỗ tự mình đi theo."
Công Nghi Thiên Hành cùng Cố Tá cũng nói: "Cũng là như thế."
Thống lĩnh gật gật đầu: "Rất tốt." Hắn lại vung tay, để cho mười mấy người cùng nhau vọt đến, đem đoàn người vây quanh ở giữa, nửa giám hộ nửa hộ tống mà đi, đồng thời hắn còn thử nhe răng, lộ ra ý cười có chút dữ tợn: "Thời gian các ngươi suy xét không nhiều lắm, trước khi trời tối, nếu là suy xét tốt, tự nhiên là tốt, nếu là suy xét không tốt.... Ha hả. Ta khuyên các ngươi chớ có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hai người này hiện giờ tuy bị trói, ít nhất mạng vẫn còn ở đây, nhưng nếu là giống như mấy tên không biết tốt xấu trước đó, sau khi vào đêm, liền có "quan nhục* đại điển" a!"
*bản qt là "xem thịt đại điển", tui không biết xem ở đây là "quan, thị, duyệt" cái nào mới đúng, nên đọc thuận thì để thôi à.