Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Có Cái Hệ Thống Dưỡng Thành

Chương 08 : Ký ức




Chương 08 : Ký ức

Trong lúc Tống Thiên Hùng suy nghĩ đối sách Tống Hữu Đức cũng không hợp lực đối phó Hạo Thiên mà quay sang trấn an các huynh đệ trong bang

"Mọi người bình tĩnh đây là âm mưu của đối phương nhằm chia rẽ nội bộ của Thiên Hùng bang, mọi người phải tin tưởng chúng ta không được trúng kế của hắn! "

Hạo Thiên đương nhiên không thể nhìn Tống Hữu Đức tiếp tục p·há h·oại kế hoạch của hắn Hạo Thiên cắt ngang nói

"Kẻ không đáng tin ở đây phải là phó bang chủ mới phải, lúc đầu thì nói ta là h·ung t·hủ sau đó thì nói là hiểu lầm muốn tạ lỗi giờ lại nghi ngờ ta có âm mưu với Thiên Hùng bang

Lời nói của phó bang chủ khó mà khiến người ta tin phục giống như gió thoảng qua tai câu sau giẫm câu trước ha ha ..."

Không đợi Tống Hữu Đức phản bác Hạo Thiên nói tiếp trong lời nói Hạo Thiên gài vào đó một chút cạm bẫy

"Bỏ qua vấn đề đó đi phó bang chủ nói ta không đáng tin vậy ngày mai ngươi định xử lý vụ việc lần này thế nào? "

Tống Hữu Đức hừ lạnh nói

"Ngày mai ta và bang chủ sẽ phối hợp với người có chuyên môn đi điều tra ta cam đoan sẽ tra rõ vụ này và không để các huynh đệ gặp nguy hiểm! "

Có vẻ như Tống Hữu Đức không nhận ra cạm bẫy Hạo Thiên bày ra bất quá như vậy rất tốt, Hạo Thiên mỉm cười nói

"Nói rất tốt dù hơi sơ sài nhưng cũng miễn cưỡng tin được, vậy còn bây giờ thì sao ? Các vị định làm gì cho tới ngày mai ?"

Nhìn thấy nụ cười của Hạo Thiên Tống Hữu Đức cảm thấy không ổn, thầm mắng mình sơ suất mắc mưu của đối phương

Trong lúc nhất thời không nghĩ ra được lý do gì hay để đối đáp, nhân cơ hội này Hạo Thiên đổi mục tiêu qua Tống Thiên Hùng

Lúc này vẻ mặt của Tống Thiên Hùng có vẻ âm trầm mục đích của hắn quá rõ ràng Hạo Thiên không cần đoán cũng biết đối phương muốn diệt trừ Hạo Thiên

Đầu óc Hạo Thiên nhanh chóng vận chuyển trong trường hợp này cách nhanh nhất để Tống Thiên Hùng lui lại là uy h·iếp hắn, ra vẻ bản thân cũng có chỗ dựa không thua gì Thiên Hùng bang

Cách đầu tiên Hạo Thiên nghĩ tới là dựa vào tông môn đi uy h·iếp Tống Thiên Hùng, nhưng rất nhanh bị Hạo Thiên loại bỏ vì không đưa ra được chứng minh thân phận . Hơn nữa Hạo Thiên cũng không rõ ở thế giới này có những thế nào đối phương không phải người ngu ăn nói tùy tiện rất dễ bại lộ

Cách thứ hai là nói bản thân còn có một tên sư phụ nhưng cũng không thể nói quá lố để tránh bị lộ, Hạo Thiên cảm thấy cách này ổn hơn ít lỗ hổng có thể thử

Sau khu sắp xếp suy nghĩ Hạo Thiên nói

"Có lẽ Tống bang chủ cảm thấy ta thế đơn lực bạc nên muốn tùy ý xoa nắn rồi bóp c·hết khi nào ngươi thích thì ngươi đã nhầm, tích cách của ta xưa nay không chịu ăn thiệt thòi

Nếu Tống bang chủ nghĩ rằng khi ta giao thủ với phó bang chủ đã dùng hết sức thì ngươi lầm, lúc đó chỉ là ta không muốn mọi chuyện thêm căng thẳng nên mới nhường

Còn bây giờ là hai vị ép ta nên ta nói thẳng, hai vị không g·iết được ta và một thân thực lực này cũng không phải tự dưng mà có. Ta còn một người sư phụ nữa, hắn đang trên đường tới đây và đương nhiên là sư phụ ta mạnh hơn ta

Hai vị nên cân nhắc cho kĩ nếu g·iết ta thất bại thì hậu quả sẽ ra sao cho dù Thiên Hùng bang người đông thế mạnh nhưng những thế lực khác cũng không thua kém nếu t và sư phụ ta muốn hợp tác chắc bọn họ sẽ không từ chối đâu "

Tống Thiên Hùng vốn đang do dự bất định không biết có nên động thủ hay không. Sau khi nghe Hạo Thiên nói cũng cảm thấy hơi hoang mang, hắn cũng không rõ lời đối phương nói là thật hay giả vì cũng không quá quan trọng

Tống Thiên Hùng thừa nhận, bọn hắn thua ở trên tay thiếu niên này. Bây giờ ở lại đây càng lâu tình hình càng bất lợi trước mắt bọn hắn nên rút lui sau đó tìm đối sách sau

Sau khi đưa ra quyết định Tống Thiên Hùng hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh nói

"Ngươi thắng... Chúng ta về "



Tống Hữu Đức thấy vậy chỉ cau mày cũng không phản đối, nhưng khi quay người Tống Hữu Đức đột nhiên nói

"Bang chủ về trước đi ta và các huynh đệ ở lại đây xử lý nơi này rồi về sau "

Đối với hành động của Tống Hữu Đức, Hạo Thiên cũng không quá rõ ý tưởng trong đó nhưng đúng là nơi này cần xử lý. Mặc kệ chỉ cần bọn hắn không làm phiền Hạo Thiên là được

Trước khi đi Tống Thiên Hùng còn quay lại nhìn Hạo Thiên bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng Hạo Thiên không quan tâm vẫn một bộ bình thản, sau khi mấy người Tống Thiên Hùng đi để lại Tống Hữu Đức và hai tên bang chúng ở lại

Hạo Thiên nói

"Ba vị cứ tùy ý, ta đi nghỉ ngơi trước "

Nói xong Hạo Thiên quay người đi về gian hàng dù Tống Hữu Đức không nói gì nhưng Hạo Thiên có thể cảm giác được Tống Hữu Đức đang dõi theo hắn

Sau khi đi vào gian hàng đóng cửa lại Hạo Thiên âm thầm thở dài nhẹ nhõm vụ việc tối nay xem như tạm ổn

Sau khi bước vào Hạo Thiên được tiếng của cô bé khóc nức nở bà lão thấy Hạo Thiên bình an quay lại cũng thở phào nhẹ nhõm rồi dùng giọng dịu dàng nói với cô bé

"Minh Nguyệt ca ca của cháu quay lại rồi kìa "

Cô bé dùng giọng nghẹn ngào yếu ớt nói

"Ca ca là huynh phải không? "

Nghe giọng cô bé Hạo Thiên biết vừa rồi cô bé hẳn rất sợ hãi hắn không do dự nhanh chóng tiến lên từ trong tay bà lão tiếp nhận cô bé ôm nàng vào lòng dùng giọng ôn hòa nói

"Ca ca về rồi, ca xin lỗi đã làm muội sợ"

Nghe được giọng nói và cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc, xác định đây đúng là ca ca của nàng, đối với cô bé Hạo Thiên giống như một liều thuốc an thần

Ở trong vòng tay của Hạo Thiên nội tâm bất an xao động của cô bé nhanh chóng bị cảm giác an toàn và ấm áp thay thế, rất nhanh cô bé cũng ngừng khóc vươn đôi tay gầy nhỏ ôm lấy cổ Hạo Thiên, dù đã ngừng khóc nhưng giọng nàng vẫn còn chút nghẹn ngào nói

"Ca ca ... Muội... Muội không sợ chỉ cần ca ca ở bên cạnh muội là được... "

Hạo Thiên định nói hứa sẽ ở bên cạnh bảo vệ nàng nhưng lại không nói ra được, lời nói của cô bé giống như ngón tay vô hình chạm vào v·ết t·hương ở sâu trong tâm trí Hạo Thiên những đoạn ký ức về muội muội hắn cũng theo đó ùa về

Từ khi còn bé Hạo Thiên đã phải chịu đựng rất nhiều thứ và nói dối rất nhiều để muội muội được được sống hạnh phúc nhưng con bé vẫn hay khóc. Mỗi lần như vậy Hạo Thiên cũng làm giống như bây giờ ôm lấy muội muội và an ủi dỗ dành bằng mấy lời hứa, nhưng khi muội ấy cần hắn nhất hắn lại không xuất hiện

Quảng thời gian đó, Hạo Thiên cảm thấy mình giống như một cây đại thụ, có thể che chở cho cánh chim non nớt bên trong trước mọi giông bão. Nhưng Hạo Thiên đã lầm hắn không đề phòng tới lũ rắn độc xung quanh, và chúng đã cắn trúng con chim non đó khiến nó c·hết dần c·hết mòn

Và Hạo Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn muội muội đau khổ, hắn vẫn ở cạnh nàng nhưng những lời hứa không còn tác dụng nữa, cho nên bây giờ Hạo Thiên không dám hứa hẹn với cô bé bất kỳ điều gì, hắn cảm thấy mình thật vô dụng, hắn sợ một ngày nào đó hắn lại thất hứa ...

Những ký ức đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn khiến cho những cảm xúc hỗn loạn tưởng chừng đã ngủ yên cũng theo đó trỗi dậy, đau khổ, hối hận, day dứt, phẫn nộ...

Chúng không ngừng giày xéo tâm trí Hạo Thiên, việc duy nhất Hạo Thiên có thể làm là chịu đựng. Cũng may lý trí của Hạo Thiên đủ mạnh mẽ, từ bên ngoài nhìn vào Hạo Thiên vẫn rất bình tĩnh chỉ là ánh mắt không còn thần thái như trước mà trở nên u ám, ảm đạm mang lại cảm giác giống như trong đôi mắt đó chất chứa nỗi buồn khó mà diễn tả

Nhưng ít ra Hạo Thiên cũng không cô đơn vì vẫn còn cô bé ở bên cạnh giúp hắn vơi đi nỗi nhớ muội muội mặc dù mỗi lần ở bên cạnh nàng Hạo Thiên lại nhớ về những ký ức đau khổ nhưng đó là vấn đề của Hạo Thiên chứ không phải lỗi của cô bé

Hạo Thiên ôm lấy nàng tựa vào tường vuốt ve mái tóc cô bé một cách ôn nhu dịu dàng, Hạo Thiên nói



"Ca sẽ luôn ở bên cạnh muội chúng ta sẽ cùng vượt qua những khó khăn nhé ..."

Cô bé gật đầu nói

"Vâng, muội sẽ cố gắng làm việc, sau này muội lớn lên muội sẽ đi làm kiếm nhiều tiền huynh sẽ không phải chịu khổ nữa "

Hạo Thiên nghe vậy nhịn không được cười cười nói

"Vậy thì huynh sẽ chờ tới khi muội lớn, còn giờ thì muộn rồi muội nên nghỉ ngơi "

Sau một lát cô bé dựa vào người Hạo Thiên ngủ th·iếp đi thấy cô bé đã ngủ ông lão vỗ chân Hạo Thiên chỉ vào giường ý bảo cho cô bé nằm xuống

Hạo Thiên nhìn chiếc giường nhỏ vừa đủ hai người nằm có hơi do dự nhìn xuống cô bé thì thấy nàng đã ngủ nhưng vẫn nắm lấy áo của hắn lại nhìn sang ông bà lão Hạo Thiên có thể thấy được sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt già nua đó sau khi suy nghĩ Hạo Thiên lắc đầu khoát tay từ chối, ra hiệu cho hai người nghỉ ngơi

Hắn và cô bé đã làm phiền hai người rất nhiều hơn nữa Hạo Thiên còn gây ra họa lớn làm hai người liên lụy khiến cho hắn cảm thấy áy náy tạm thời chỉ có thể khiến cô bé chịu ủy khuất một đêm

Sau mấy lần mời nhưng Hạo Thiên không đồng ý ông bà lão cũng nằm xuống nghỉ ngơi, tối hôm nay xảy ra nhiều chuyện có hơi vượt mức chịu đựng so với tuổi của hai người nên cả hai cũng rất mệt nhanh chóng ngủ say

Cuối cùng chỉ còn Hạo Thiên vẫn thức chủ yếu vì mấy tên Thiên Hùng bang đang ở ngoài kia hắn phải đề phòng mấy tên đó chơi ám chiêu

Khoảng 1 tiếng sau, người của Thiên Hùng bang đều rời đi không gian xung quanh lại trở về vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Bên tai Hạo Thiên chỉ còn tiếng hít thở đều đều của cô bé, Hạo Thiên chợt nghĩ lại lúc nãy khi hắn vừa bước vào đây đã nghe bà lão gọi cô bé là Minh Nguyệt

Thật trùng hợp muội muội hắn cũng gọi Minh Nguyệt, Hạo Thiên cũng không biết nên vui hay buồn nữa. Nếu gọi cô bé khác bằng tên của nàng không biết Minh Nguyệt có giận hắn không ?...

Hạo Thiên không thể khống chế được suy nghĩ của mình hình ảnh của muội muội lại tràn ngập trong đầu hắn từng cử chỉ, hành động cho tới ánh mắt, nụ cười. Hắn nhớ muội muội nỗi nhớ ngày càng da diết chúng giống như bàn tay vô hình giày vò tâm trí Hạo Thiên một cách chậm rãi

Nó khiến cho tâm trí Hạo Thiên như muốn tan vỡ, Hạo Thiên không chịu được nữa, thể xác hắn không mệt nhưng tinh thần của hắn đã tới giới hạn, hắn ngả đầu tựa vào tường nhắm mắt hy vọng chìm vào giấc ngủ sẽ khiến cho hắn tạm thời quên đi nỗi nhớ

...

"Ca ca tại sao tỷ tỷ lại đặt tên muội là Thu Nguyệt? "

Hạo Thiên nhìn sang cô bé ngồi bên cạnh, mái tóc của nàng trắng như tuyết dài tới eo khuôn mặt trái xoan xinh đẹp đang ngẩng đầu nhìn Hạo Thiên bằng đôi mắt to ngập nước, tròng mắt màu lam trong suốt như bảo thạch rất đẹp

Hạo Thiên xoa đầu nàng chỉ lên mặt trăng tròn nói

"Thu Nguyệt nghĩa là mặt trăng vào mùa thu lúc này là lúc trăng tròn nhất sáng nhất và đẹp nhất tỷ tỷ mong muội lớn lên cũng giống như vậy luôn tỏa sáng và xinh đẹp "

Thu Nguyệt chu môi nhỏ nói

"Ồ, ra là như vậy, nhưng muội không thích mùa thu vì nó mang nét gì đó buồn bã không vui, muội cũng ghét mùa đông nữa ... "

Thu Nguyệt nhăn mày nghiêng cái đầu nhỏ khuôn mặt ra vẻ suy tư, sau vài giây nàng quay sang kéo áo Hạo Thiên cười nói

"Nếu tỷ tỷ có thể đặt tên cho muội vậy huynh cũng có thể đúng không? Huynh mau đặt cho muội một cái tên khác đi !"

Hạo Thiên gãi đầu nói

"Chuyện này không được đâu, nếu muội tự ý đổi tên bị tỷ ấy biết được có thể sẽ bị tỷ tỷ mắng đó "

Thu Nguyệt nghe vậy giống như quả bóng xì hơi cả người trở nên ỉu xìu nàng im lặng vài giây sau đó giống như nghĩ tới điều gì hai mắt sáng lên kéo áo Hạo Thiên nói

"Nếu tỷ tỷ không biết thì sẽ không bị tỷ ấy mắng nhỉ? Vậy ca ca nhanh đặt tên cho muội đi đây sẽ là bí mật của hai chúng ta khi có tỷ tỷ huynh vẫn gọi muội là Thu Nguyệt khi tỷ tỷ đi vắng huynh gọi muội bằng cái tên huynh đặt được không?"



Đối mặt với cách tư duy kỳ lạ của muội muội khiến cho Hạo Thiên á khẩu không biết nên trả lời như thế nào, ậm ừ mãi cũng không biết nên đồng ý hay không

Thu Nguyệt thấy Hạo Thiên do dự thì ngồi lại gần, ôm lấy tay Hạo Thiên lắc lư làm ra vẻ mặt đáng thương nói

"Ca ca đồng ý đi muội biết ca ca thương Thu Nguyệt nhất trên đời ca ca sẽ không để muội phải buồn đâu đúng không ?"

Nếu là yêu cầu bình thường Hạo Thiên sẽ không từ chối nhưng việc đổi tên không đơn giản như nàng nghĩ chủ yếu là Hạo Thiên không có quyền đó, trước mắt chỉ có thể đánh lạc hướng nàng khiến nàng quên đi việc này

Đột nhiên Thu Nguyệt ngừng lắc tay Hạo Thiên khiến hắn thấy hơi lạ, nghiêng đầu sang nhìn thì thấy nàng cúi đầu, đôi vai nhỏ đang nhẹ nhàng run rẩy kèm theo tiếng khóc nức nở

Hạo Thiên thấy cảnh này chỉ có thể thở dài chiêu này Hạo Thiên rất quen thuộc, vì đây là tuyệt chiêu của Thu Nguyệt cho dù Hạo Thiên biết trước cũng khó lòng mà chống đỡ

Cuối cùng Hạo Thiên cũng nhận thua hắn đưa tay nâng cằm Thu Nguyệt lên quả nhiên nàng đang diễn kịch cũng không có thật khóc, khi bị Hạo Thiên phát hiện nàng không nhịn được mà bật cười

Tiếng cười khúc khích giống như chuông gió thanh âm lanh lảnh, trong trẻo vô cùng dễ nghe Thu Nguyệt cười rất vui vẻ, mi mắt cong thành hình nguyệt nha

Hạo Thiên thấy muội muội cười vui vẻ như vậy cũng vui lây, hắn mỉm cười nhẹ nhàng gõ trán nàng nói

"Dạo này muội lớn rồi nên lá gan cũng lớn theo phải không? Dám cả gan trêu chọc ca ca xem ta trừng phạt muội thế nào! "

Nói xong Hạo Thiên đưa tay xoa bóp hai gò má bầu bĩnh của nàng, trêu đùa nàng khiến cho Thu Nguyệt phải cầu xin tha thứ

"Ha...ha... Ca ca đừng sờ mặt muội, tay của huynh chưa rửa sẽ làm bẩn mặt muội mất ha...ha... Muội biết sai rồi sau này sẽ không làm vậy nữa... "

Sau một hồi trêu đùa Thu Nguyệt lại ôm tay Hạo Thiên nhìn hắn bằng ánh mắt chờ mong nói

"Ca ca nghĩ ra tên đặt cho muội chưa? "

Hạo Thiên thở dài, xem ra không cho nàng một cái tên thích hợp thì nàng sẽ không bỏ qua. Nhưng không sao Hạo Thiên đã có cách hắn quay sang chỉnh sửa lại đầu tóc cho nàng nói

"Ca ca không thể tùy tiện đặt tên cho muội được nhưng huynh sẽ đặt cho muội một cái biệt danh nghe thật hay điều đặc biệt ở đây là mọi người đều có thể gọi muội bằng biệt danh mà không phải giấu diếm tỷ tỷ nữa muội thấy thế nào? "

Thu Nguyệt suy nghĩ trong giây lát rồi quay sang hỏi Hạo Thiên

"Nó giống như tên của Thạch Đầu và A Cẩu ấy ạ ? Nếu như vậy muội không thích đâu nghe xấu c·hết đi được ..."

Hạo Thiên bật cười nói

"Đương nhiên không phải, ca sẽ đặt cho muội một cái tên thật đẹp khiến mọi người phải ngưỡng mộ "

Thu Nguyệt nghe vậy thì vui vẻ vỗ tay nói

"Vậy thì hay quá, để muội xem nên đặt tên thế nào ... Muội thích mặt trăng mà mặt trăng nghĩa là Nguyệt hơn nữa Nguyệt là tên tỷ tỷ đặt nên muội muốn giữ lại tên Nguyệt

Còn tên lót thì... Xuân Hạ ? Nhưng vào mùa đó trăng lại không đẹp phải làm sao đây, ca ca nghĩ giúp muội đi ..."

Hạo Thiên suy tư một lúc rồi nói

"Hay là muội lấy biệt danh là Minh Nguyệt nhé, vì Minh Nguyệt là trăng sáng mà trăng sáng lúc nào đẹp cả "

Thu Nguyệt nghe Hạo Thiên giải thích cũng không hiểu nhiều vì nàng vẫn là một đứa trẻ nhưng tên mới nghe rất thuận tai hơn nữa còn là ca ca đặt cho nàng nên nàng rất vui vươn người lên hôn lên má Hạo Thiên rồi cười nói

"Muội rất thích cái tên này nên thưởng cho huynh đó! nếu Minh Nguyệt là trăng sáng vậy muội sẽ là ánh trăng chỉ đường dẫn lối cho ca ca trong đêm tối, sau này huynh không cần sợ bóng đêm cô độc đáng sợ nữa vì đã có muội ở cạnh huynh rồi nhưng huynh cũng không được để muội ở trong bóng tối một mình vì muội cũng rất sợ bóng tối nên huynh hứa phải bảo vệ muội đó nha !..."