Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Có Cái Hệ Thống Dưỡng Thành

Chương 02 : Phiền phức tới cửa




Chương 02 : Phiền phức tới cửa

"Này lão gia chúng ta tới thu phí duy trì trật tự "

Ông lão hơi cúi người đi ra cười nói

"Các vị đại nhân mời vào trong ngồi ta có một ít trái cây thơm ngon mời các vị thưởng thức "

Người đứng đầu khoát tay nói

"Thế thì không cần lão nhân gia chỉ cần giao ra 50 đồng linh thạch là được chúng ta đang rất bận"

Ông lão cười gượng gạo nói

"Đại nhân,phí duy trì chúng ta vừa đóng đầu tháng hơn nữa tối hôm nay chúng ta mới tới nơi chưa kịp buôn bán gì nên ta không có đồng linh thạch nào ở đây cả, ngài xem..."

Ông lão đang nói nữa chừng bị người khác cắt ngang

"Này lão già ta biết lão đang ám chỉ cái gì ta cũng nói thẳng ra số đồng linh thạch này gọi là phí giữ chỗ lão biết đấy số gian hàng ở đây là có hạn lão không ra được phí thì chịu khó ra ngoài trấn mà bán các ngươi cũng già rồi nên ra ngoài cho dễ hít thở không khí để chỗ này lại cho người trẻ thích hợp hơn

Được rồi nãy giờ lời cần nói ta đã nói lão quyết định đi"

Ông lão vẻ mặt khó sở nói

"Đại nhân..."

Người dẫn đầu mất kiên nhẫn cắt ngang lời ông lão cao giọng quát

"Ta nói nhiều như vậy ngươi còn không hiểu sao mấy người các ngươi còn chờ gì nữa lên dọn dẹp đi "

Ba người phía sau nghe lệnh đồng thời tiến lên còn thừa lại một khoảng trống nhỏ bị ba người dàn hàng chặn mất đường ra bà lão sợ bọn hắn đập phá đồ liền quỳ xuống năn nỉ

"Các vị làm ơn thư thả cho chúng ta mấy ngày chúng ta sẽ đem 50 đồng linh thạch đưa cho các vị ..."

Ông lão cũng qùy xuống cầu xin nói

"Đại nhân xin hãy tha cho hai lão già này đi chúng ta chỉ muốn kiếm mấy đồng linh thạch thôi mà"

Người dẫn đầu mất kiên nhẫn đối với thủ hạ khoát tay nói

"Động thủ đi hai người này rõ ràng là hiểu còn cố chấp"



Lúc này Hạo Thiên biết không thể do dự nữa hắn quay sang nói với cô bé

"Muội ở yên đây chờ một lát ca sẽ quay lại "

Tiếng mắng chửi và tiếng khóc lóc cầu xin khiến cô bé có phần sợ hãi nắm chặt tay hắn run rẩy nghẹn ngào nói

"Ca ca muội sợ ..."

Một lần nữa câu nói này như con dao nhọn rạch phá v·ết t·hương ở sâu trong tâm trí hắn, v·ết t·hương vừa mới ngừng đau đớn một lần nữa lại tuôn trào nỗi đau như chiếm hết tâm trí hắn Hạo Thiên mặc kệ chuyện xảy ra ngoài kia đem nàng ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về nói

"Ca sẽ không đi nữa muội đừng sợ ca sẽ ở bên muội sẽ không đi đâu hết ..."

Ba người kia cũng mặc kệ Hạo Thiên đang nghĩ gì tiến lên đá vào lưng hắn, nhưng trái với tưởng tượng của ba người Hạo Thiên vẫn ngồi đó bất động một người trong đó cười đểu nói

"Ồ xem ra là một người tu hành có chút thực lực nhưng thần kinh có vấn đề trong tình hình như vậy không chạy trốn cũng không ra tay nghĩa hiệp lại đi ôm một đứa bé chui trong góc ha...ha đây là lần đầu tiên ta gặp đấy hay ngươi nghĩ cùng với đạn của ta so đấu ? "

Hạo Thiên không nói gì mà đứng dậy một tay vẫn bị cô bé nắm lấy nhưng trong không gian chật hẹp này một tay là đủ rồi chỉ thấy Hạo Thiên quay người lại tiếng cười đùa của ba người cũng theo đó mà dừng

Lúc Hạo Thiên ngồi do có áo choàng bao phủ ba người cũng không thấy có gì khác biệt hắn vừa đứng lên chênh lệch hình thể hiện ra một cách rõ ràng ba người thuộc về hình thể của người bình thường cao khoảng 1m7 - 1m8 lúc này chỉ đứng tới ngực Hạo Thiên dưới lớp áo choàng bắp tay hắn lộ ra cũng to ngang đầu người trưởng thành

Nhưng sự chú ý của ba người không phải ở hình thể mà tập trung ở trên mặt Hạo Thiên giống như có thứ gì đó hút hồn bọn hắn Hạo Thiên cũng không chú ý tới điểm này

Ba người chỉ ngây người trong giây lát một bàn tay to chụp vào mặt một người trong đó theo sau là tiếng rắc rắc của xương gãy Hạo Thiên cảm thấy mặt của người này giống như đậu hũ vậy nhẹ nhàng bóp liền vỡ nát người này còn chưa kịp kêu đau đã bị Hạo Thiên nhấc lên ném về một người khác cả hai bị ném bay qua bên kia đường

Người còn lại rất nhanh lấy lại tinh thần vừa chạm vào súng miệng chửi thề

"Mẹ kiếp ..."

Đột nhiên người này cảm thấy có cơn gió nhẹ lướt qua đưa mắt nhìn xuống không biết từ nào một chân Hạo Thiên đã đặt trên ngực của hắn sau đó là một trận hoa mắt, lần nữa mở mắt ra nhìn hắn đã nằm ngoài đường cảm thấy ngực mình tê dại cố gắng ngẩng đầu nhìn thì thấy ngực đã lõm xuống một mảng lớn cứ như vậy c·hết đi

Người dẫn đầu như vừa ở trong mộng mới tỉnh Hạo Thiên ra tay quá nhanh cả quá trình chưa tới 5 giây người dẫn đầu đang giằng co với ông lão không biết tại sao ba tên thuộc hạ đột nhiên bay ra khi nhìn thấy trong gian hàng chỉ còn mình Hạo Thiên đứng đó hắn cũng đoán được phần nào không chần chờ nâng súng lên

Nhưng Hạo Thiên phản ứng nhanh hơn khi đối phương vừa định lấy súng hắn đã ngồi xuống cầm lấy dao bếp của bà lão dùng sức phóng dao về phía đối phương,người dẫn đầu chỉ cảm thấy trên cổ mát lạnh 1 giây sau đầu hắn rơi xuống

Cả quá trình giao chiến chưa tới 30 giây 3 n·gười c·hết 1 người b·ị t·hương hai vợ chồng ông lão còn chưa rõ ràng chuyện gì xảy ra ngơ ngác ngồi bệt xuống đất sau khi lấy lại tinh thần hai vợ chồng sắc mặt trắng bệch ngồi đó thì thầm

"Gây họa rồi... Xong...hết rồi... "

Lúc này người cuối cùng còn sống chật vật bò dậy sắc mặt tái nhợt hướng về thị trấn bỏ chạy chạy được một đoạn người này quay lại cao giọng mắng



"Các ngươi chờ đó ta sẽ về báo cáo với bang chủ tất cả các ngươi phải trả giá! "

Hạo Thiên không vội mà quay người ôm lấy cô bé đi ra giữa đường nhặt lấy một viên đá to bằng nắm tay người trưởng thành, Hạo Thiên lấy thế nhắm chuẩn ném một loạt động tác hoàn thành đối phương sắp chạy tới cổng đột nhiên cảm thấy ngực nhói lên có thứ gì đó xuyên qua ngực hắn sau đó đối phương chạy chậm dần rồi gục ngã

Hạo Thiên đi về gian hàng ngồi bên bếp lửa như không có chuyện gì nhíu mũi ngửi thấy trong không khí xung quanh tràn ngập mùi máu tanh làm hắn nhớ về lần đầu g·iết người

Phải, đây không phải lần đầu tiên hắn g·iết người . Lần đầu tiên hắn đã soạn ra một kế hoạch dài và chỉ tiết để đối phương sống không bằng c·hết so với lần này bốn người này c·hết rất nhẹ nhàng rất nhanh chóng

Thật ra lần này hắn không định g·iết người chỉ là cảm thấy đám người này rất phiền hắn muốn yên tĩnh nên đem ba người đuổi ra chỉ là Hạo Thiên không đủ bình tĩnh để khống chế sức mạnh hai người đầu tiên là hắn vô tình g·iết c·hết hai người còn lại dám uy h·iếp hắn nên phải c·hết

Nếu Hạo Thiên vẫn giữ được bình tĩnh có lẽ bốn người này chỉ b·ị t·hương mà thôi, nhưng ngẫm lại bốn người này không giống là sẽ ăn phận nhận thua tới lúc đó sẽ gây nên phiền phức không đáng có cũng chỉ n·gười c·hết sẽ an phận nhất

Lúc này hai ông bà lão cũng lấy lại tinh thần nhìn Hạo Thiên bằng ánh mắt kinh sợ từ một thiếu niên hiền lành ấm áp yêu thương muội muội chỉ trong chớp mắt biến thành kẻ máu lạnh g·iết người không chớp mắt giống như biến thành một người khác làm hai người phản ứng không kịp

Hai người nhìn nhau vài giây sau đó ông lão hơi run rẩy đứng lên đi vào gian hàng ngồi đối diện Hạo Thiên bà lão cảm thấy khó hiểu lẽ ra lúc này hai người phải nhân cơ hội chạy đi mới phải nhưng bà không muốn bỏ ông lại đi tới ngồi kế bên nắm tay ông lão hai người thấy Hạo Thiên đang ngây người nhìn ngọn lửa cũng không dám lên tiếng sợ hãi sau đó có thêm hai cái xác

Hai người thấy sợ rất bình thường dù sao đây cũng là phản ứng mà người bình thường nên có hai người dám ở lại đây đã rất dũng cảm còn Hạo Thiên bây giờ cảm thấy có chút khó chịu về mặt tâm lý

Trong đầu Hạo Thiên đang phân vân là liệu hắn ra tay có quá nặng hay không hắn cảm thấy những người này cũng không đáng c·hết hắn không có chướng ngại tâm lý khi ra tay g·iết người hành động vừa rồi là minh chứng rõ ràng nhất nhưng hắn không phải người thích g·iết chóc cũng có giới hạn cho riêng mình

Bốn người này có thể đáng ghét nhưng không đáng c·hết nếu lần sau là mười người hay trăm người đây hắn sẽ lựa chọn thế nào?

Lúc này cô bé trong ngực hắn động đậy vừa mới ồn ào náo loạn lại đột nhiên yên lặng hồi lâu để nàng cảm thấy vô cùng bất an dù nàng đang ở trong vòng tay của ca ca nơi an toàn nhất mà nàng có thể nghĩ tới, đợi hồi lâu mà không thấy ca ca lên tiếng nàng khẩn trương ngẩng đầu lên hỏi

"Ca ca huynh ổn chứ? "

Hạo Thiên lấy lại tinh thần ánh mắt vô định trở nên ôn nhu nhìn nàng nhẹ giọng nói

"Ca không sao muội còn sợ nữa không? "

Cô bé lắc đầu nói

"Chỉ cần ở bên ca ca muội sẽ không sợ"

Hạo Thiên vuốt tóc nàng chợt nhớ tới cả ngày hôm nay cô bé chỉ ăn chút trái cây có lẽ nàng đã đói bụng nên mỉm cười nói

"Vậy muội ngồi một bên để ca nấu cơm cho muội ăn nhé "

Cô bé nhu thuận rời khỏi ngực Hạo Thiên ngồi kế bên hắn một tay ôm tiểu hùng một tay nắm góc áo Hạo Thiên



Hạo Thiên nhìn một vòng bếp chỉ có gia vị, gạo một hũ rau củ muối chua và một ít thịt muối cũng không nấu được món gì ngon Hạo Thiên muốn nấu chút cháo cho cô bé dễ tiêu hóa nhưng cũng phải hỏi ý kiến gia chủ Hạo Thiên nhìn hai người cười ôn hòa nói

"Hôm nay hai người vất vả rồi cứ nghĩ ngơi đi để ta nấu chút cháo hai vị cảm thấy được không? "

Hai ông bà nhìn nhau nếu không phải tận mắt chứng kiến đ·ánh c·hết họ cũng không tin đây là cùng một người, đồng thời hai người cũng cảm thấy thoải mái hơn đây mới là thiếu niên hiền lành ấm áp mà hai người biết . Bà lão nhìn Hạo Thiên cười nói

"Vậy cũng được chúng ta già rồi thích ăn gì đó dễ nuốt như cháo chẳng hạn lần này ngươi nấu đi sáng mai ta đi mua ít thịt về chiêu đãi hai người vì đã giúp chúng ta... Ừm... "

Bà lão nói được một nửa bị ông lão ngăn lại Hạo Thiên thấy nhưng không để ý mà nói với cô bé

"Muội ngồi đây ca đi rửa tay để nấu ăn rất nhanh sẽ quay lại "

Cô bé nhu thuận gật đầu buông áo Hạo Thiên, hắn đi rất nhanh đã quay lại nấu một bữa ăn đơn giản sau đó bốn người ngồi xuống nhưng Hạo Thiên không ăn mà đút cho cô bé ăn ông lão thấy vậy nói

"Ngươi cũng ăn đi hết gạo chúng ta lại mua không cần lo "

Hạo Thiên chỉ cười lắc đầu không nói gì hắn không cảm thấy đói lúc nấu cháo hắn thấy gạo gần hết hơn nữa hắn và hai người này chỉ là bèo nước gặp nhau sớm muộn cũng tách ra chịu quá nhiều ơn huệ đến lúc ra đi không để lại chút gì cũng khó coi mà hắn bây giờ một nghèo hai trắng không có gì để trả ơn

Vào lúc này bên ngoài vang lên tiếng rên rỉ Hạo Thiên quay đầu qua nhìn thì thấy một người còn sống chính là người bị Hạo Thiên nắm đầu ném ra ngoài giờ này đang nằm ở đó ôm mặt kêu rên

Hạo Thiên đứng dậy đi về phía đối phương trong đầu hiện lên câu hỏi cũ mấy người này có đáng g·iết hay không?

Nếu bây giờ hắn đem người cứu sau một loạt phiền phức hắn sẽ được gì ? Ngoài phiền phức ra cũng chỉ có phiền phức hơn vốn là không quen biết chỉ vì mấy câu nói mà đem người g·iết Hạo Thiên cũng cảm thấy tội lỗi

Nếu hắn chỉ là người bình thường giống như ông lão thì sao ? Có một chút khả năng cả bốn người sẽ bị đám người này b·ắn c·hết ... Không ! Hắn phải bảo vệ cô bé, hắn phải loại bỏ mọi mối nguy hiểm đến gần cô bé một chút khả năng cũng không được

Khoảng cách từ kẻ đáng ghét biến thành kẻ đáng c·hết cũng chỉ trong một hành động, hắn không muốn mình phải hối hận thêm lần nữa

Rất nhanh Hạo Thiên đã đi tới bên cạnh người này ngồi bên cạnh quan sát v·ết t·hương trên mặt do chính hắn tạo ra dù trời đã tối nhưng nhờ một chút ánh sáng mà bếp lửa trong gian hàng chiếu ra Hạo Thiên thấy được khuôn mặt của người này đã biến dạng hoàn toàn máu không ngừng chảy chỉ có thể mơ hồ phân biệt được ngũ quan

Dù trong tâm trí Hạo Thiên đang tự đấu tranh giữa việc g·iết hay không g·iết nhưng mặt ngoài Hạo Thiên lại vô cùng bình tĩnh duỗi hai tay ra nắm lấy đầu của đối phương không một chút do dự xoay 180 độ tiếng xương gãy ở trong màn đêm yên tĩnh vang lên lại vô cùng chói tai

Hạo Thiên đứng lên lùi lại một bước nhìn đối phương vùng vẫy sau đó biến thành co giật rồi từ từ nằm yên bất động hắn đứng đó nhìn đôi tay dính máu thì thầm một mình

"Rõ ràng đã biết kết quả lại tự đặt vấn đề làm khó chính mình mày đang nghĩ cái quái gì vậy Hạo Thiên? Khi mày nhân từ với bọn hắn đồng nghĩa với việc gây nguy hiểm cho mày và người xung quanh tại sao mày lại do dự chứ ..."

Hạo Thiên lắc đầu thở dài đi rửa tay sau đó quay về bên bếp lửa hai vợ chồng ông lão cúi đầu ăn uống ra vẻ ta cái gì cũng không biết hắn cũng lười giải thích, sau khi ăn xong bà lão đi dọn dẹp còn lại ba người chỉ ngồi đó trong yên lặng không ai nói gì

Có vẻ hôm nay bôn ba một ngày khiến cô bé mệt mỏi sau khi ăn no nàng bắt đầu buồn ngủ cứ ngồi đó ngủ gật Hạo Thiên thấy vậy nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng nói

"Giờ cũng trễ rồi chúng ta đi ngủ nhé "

Cô bé mơ màng ừm một tiếng rồi tựa vào ngực hắn ngủ th·iếp đi sau khi tiếng thở của cô bé đều đều vang lên Hạo Thiên dọn dẹp một góc rồi đặt nàng xuống tìm một tấm vải đắp cho nàng sau đó hắn ra hiệu với ông bà lão ra ngoài nói chuyện