Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Có Cái Hệ Thống Dưỡng Thành

Chương 01 : Thức tỉnh




Chương 01 : Thức tỉnh

...

"Ca ca ... Tại sao lúc đó ca không tới... đám người đó rất đáng sợ ... khi đó muội đã cầu xin nhưng họ vẫn tiếp tục muội rất sợ ... muội đã gọi tên ca ca rất lâu tại sao ca không tới ... Tại sao...? "

...

"Ca ca muội nhớ tỷ tỷ rất muốn tỷ ấy an ủi bây giờ muội rất sợ ... Nếu không chúng ta đi tìm tỷ tỷ rồi cùng nhau rời khỏi đây được không? Ở đây đáng sợ quá..."

...

"Ca ca bọn họ đang ở quanh đây... mỗi lần muội nhắm mắt họ lại nhào tới thật đáng sợ..."

...

"Ca ca muội rất mệt mỏi,rất sợ hãi muội không chịu được nữa muội muốn sự giải thoát..."

...

"Ca ca Muội nhớ tỷ tỷ muốn tỷ tỷ ôm lấy dỗ dành ... Tại sao tỷ ấy vẫn chưa về?

Muội lạnh quá ca ca ôm lấy muội được không...? Đây là c·ái c·hết sao ? Thật đáng sợ muội không muốn c·hết nhưng không biết làm sao để sống tiếp... tại sao muội chỉ cảm thấy sợ hãi mà không phải sự giải thoát mọi người đang nói dối sao ...?

Ca ca muội ... mệt quá ... muốn ngủ nhưng muội sợ ... họ lại tới ... Ca ca ... muội... muốn sống... Ca ca..."

-----

Hộc hộc hộc

Hạo Thiên bừng tỉnh từ cơn ác mộng thở dốc một cách nặng nề ngồi dậy đưa ra hai tay run rẩy, dù hoàn cảnh tối đen như mực nhưng Hạo Thiên giống như gặp ảo giác hắn phảng phất thấy được muội muội từ từ c·hết trong vòng tay hắn

Hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đầy đau khổ của hắn sau đó là ánh mắt đầy sự phẫn nộ Hạo Thiên cứ như vậy ngẩn người vài phút hai tay siết chặt muốn đứng dậy, lúc này Hạo Thiên cảm nhận được có gì đó lôi kéo áo của hắn theo đó là một âm thanh nhỏ nhẹ

"Ca ca ..."

Hạo Thiên sững người, trong thoáng chốc hắn đã tin mọi thứ chỉ là ác mộng và muội muội hắn vẫn còn sống nhưng khi hắn quay đầu lại nhìn chút hi vọng đó tan thành mây khói

Bên cạnh hắn là một người xa lạ, một cô bé tầm 6-7 tuổi đôi tay gầy gò đang níu lấy góc áo của hắn trên đầu còn quấn băng trắng che lại đôi mắt . Nhất thời suy nghĩ của Hạo Thiên đã loạn càng thêm loạn còn chưa kịp bình tĩnh cô bé nhẹ giọng nói

"Ca ca gặp ác mộng sao ? Ca có thể ôm tiểu hùng ngủ, trước đây mỗi lần muội sợ hãi chỉ cần ôm tiểu hùng thì mọi chuyện đều sẽ qua rất nhanh "

Nói xong cô bé đưa qua một con gấu bông nhỏ, rất nhiều chỗ lông đã phai màu còn có vài vết rách nhỏ khiến nó nhìn rất cũ kỹ. Hạo Thiên nhìn cô bé vài giây khi nghe tới hai chữ sợ hãi trái tim hắn đau như thắt lại trong mắt không còn sự phẫn nộ thay vào đó là sự ôn nhu dịu dàng

Hạo Thiên cầm lấy gấu bông đặt vào lòng cô bé lại đưa tay nắm lấy đôi tay gầy yếu nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng nói một cách ôn nhu

"Ca không sao ca vẫn ổn muội đừng sợ có ca ở đây ca sẽ bảo vệ muội, ca sẽ luôn bảo vệ muội..."

Cô bé nhu thuận đáp lại

"Vâng, muội rất vui rất hạnh phúc..."

Quá vài phút cô bé ngủ th·iếp đi trong lòng của hắn, Hạo Thiên nhẹ nhàng đặt cô bé nằm xuống hắn cũng nằm xuống lắng nghe tiếng thở đều đều của cô bé hai hàng nước mắt lại lăn dài cứ như vậy tới sáng Hạo Thiên cũng không ngủ tâm trạng của hắn rối bời cứ như vậy thao thức tới sáng

-----



Buổi sáng,theo từng tia nắng mai xuất hiện Hạo Thiên cũng bình tĩnh lại hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra theo hắn nhớ hắn túc trực bên mộ của muội muội đã hơn tuần hắn sợ muội ấy cô độc lại sợ hãi nhưng cuối cùng hắn mệt mỏi cơ thể tới cực hạn nên ngất đi khi tỉnh lại thì xuất hiện ở nơi này

Hạo Thiên suy nghĩ mãi mà cũng không rõ nên bỏ qua, bây giờ hắn chỉ muốn trở về ở bên cạnh muội muội có lẽ muội ấy đang rất sợ hãi cần hắn ở bên cạnh

Nghĩ như vậy Hạo Thiên quyết định tìm cách quay về nhà nhưng đây không phải chuyện dễ dàng gì vì bản thân hắn cũng không biết mình đang ở đâu

Theo trời sáng hoàn cảnh xung quanh cũng dần rõ ràng Hạo Thiên quan sát một lúc cũng không tìm thấy tin tức hữu dụng gì chỉ thấy hắn đang nằm ở bên đường một góc hiên nhà hoàn cảnh xung quanh không được tốt cho lắm hai dãy nhà cũ kỹ cao thấp không đều đường đi có rất nhiều hố to nhỏ

Trước mắt người có thể cùng cấp thông tin chỉ có cô bé đang ghé vào lòng hắn ngủ Hạo Thiên cũng không vội mà đợi cô bé tự tỉnh nhưng lúc này sau cửa vang lên tiếng động theo đó là tiếng bước chân có vẻ như chủ nhà đã dậy

Xem ra hắn phải đi nhưng không muốn đánh thức cô bé nên Hạo Thiên nhẹ nhàng ngồi dậy vừa định ôm cô bé thì cánh cửa kẽo kẹt đẩy ra suýt thì đụng trúng cô bé may mà Hạo Thiên nhanh tay đỡ lại

Thấy cửa bị chặn một nữ nhân trung niên bước ra nhìn thấy một người ăn mặc rách nát chặn cửa liền nhăn mặt không vui một tay chống hông một tay chỉ vào người này định mắng chửi một phen chợt cảm giác lạnh cả người trực giác mách bảo nàng người này rất nguy hiểm chỉ thấy đối phương nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, nữ nhân không nghĩ nhiều nuốt nước miếng vội quay vào nhà đóng cửa lại

Hạo Thiên không rõ tại sao vừa rồi nữ nhân này còn rất hung tợn bị hắn nhìn một chút lại chạy nhanh như vậy bất quá chuyện này không quan trọng như vậy lại tốt bớt một phen dây dưa dù chuyện này là bọn hắn sai khi chiếm hiên nhà người ta

Tâm trạng của Hạo Thiên bây giờ giống như một quả bom nổ chậm luôn ở biên giới bạo phát ai đụng người đó c·hết chỉ là hoàn cảnh bắt buộc hắn phải tỉnh táo hắn có thể đối với cô bé này ôn nhu không có nghĩa là người khác cũng vậy

Hạo Thiên ôm cô bé đứng dậy một tay thu thập tấm vải cũ vừa nằm sau khi dọn dẹp xong mọi thứ gọn gàng Hạo Thiên nhìn xung quanh một lát quyết định đi về hướng Mặt Trời mọc dù sao hắn cũng không có manh mối gì đi hướng nào cũng vậy

Đi được một lát Hạo Thiên cảm thấy tấm vải này quá vướng tay nên đem tấm vải trong tay vứt vào đống rác gần đó lúc này cô bé cũng tỉnh dù không nhìn thấy vẫn cảm nhận được mình đang di chuyển hai tay níu lấy áo Hạo Thiên hỏi

"Ca ca chúng ta đang đi đâu? "

Hạo Thiên nhẹ giọng nói

"Chúng ta đi về nhà rất nhanh sẽ tới nơi "

Cô bé cúi đầu nhỏ giọng nói

"Nhưng muội không có nhà... "

Hạo Thiên dùng tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối của cô bé ôn nhu nói

"Không sao huynh có nhà, huynh sẽ là gia đình của muội sẽ luôn bảo vệ muội "

Cô bé nhu thuận đáp

"Vâng, muội rất vui..."

Đi bộ hơn 1 giờ hai người mới rời khỏi nơi đó đi ra đường lớn xe cộ ở trên đường đi lại ồn ào tấp nập dường như cô bé cảm nhận được hoàn cảnh xa lạ có vẻ sợ hãi nắm lấy áo hắn càng dùng sức cả người nép vào trong ngực hắn

Hạo Thiên nhẹ nhàng vỗ về nói

"Không cần sợ có ca ở đây "

Cô bé ừm một tiếng không nói thêm gì một lúc sau hai người dừng lại nghỉ ngơi Hạo Thiên đặt cô bé xuống sau khi ngồi xuống cô bé lại nắm chặt góc áo của hắn giống như sợ buông tay rồi hắn sẽ biến mất

Sau khi dừng chân Hạo Thiên ở trên người tìm kiếm một hồi chỉ tìm được một cuốn sách dày cũ kỹ còn lại cái gì cũng không có một đồng linh thạch cũng không, hắn nhớ rõ ràng trên người mình vẫn còn mười mấy đồng linh thạch bây giờ lại không thấy thay vào đó là một cuốn sách cũ

Không lẽ lúc hắn ngất đi bị người ta trộm? Nhưng ngẫm lại có gì đó không đúng đây không phải quần áo của hắn trên người hắn thêm ra một cái áo choàng rách nát quần áo bên trong cũng vậy giống như bị thứ gì đó ăn mòn kiểm tra kỹ hơn trên người hắn còn thêm ra rất nhiều vết sẹo

Không lẽ hắn bị hoán đổi cơ thể với ai đó? Hạo Thiên cau mày suy tư rồi đưa ra kết luận từ những gì hắn biết được cứ như vậy mọi chuyện có vẻ đều sáng tỏ, còn một điều nữa Hạo Thiên không biết cô bé này có phải thân nhân của cỗ thân thể này hay không vì trước đó cô bé nói nàng không có nhà... Mà thôi đây không phải chuyện cần lo



Dẹp bỏ mấy suy nghĩ lung tung qua một bên Hạo Thiên nhìn Mặt Trời đã lên cao hắn nhớ tới sáng giờ cô bé chưa ăn gì Hạo Thiên nhìn cô bé với cơ thể gầy yếu lại nhớ tới muội muội bất giác hai tay nắm chặt qua vài phút lại thả lỏng hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh hắn phải chăm sóc cô bé này còn phải tìm đường về nhà không thể tiếp tục như vậy

Trước mắt cứ tìm gì đó cho cô bé ăn đã nhưng trên người chỉ có một cuốn sách Hạo Thiên lại nhìn hai bên rừng cây nếu chỉ có một mình hắn có thể đi vào tìm quả dại nhưng nhìn cô bé ngồi bên cạnh níu lấy góc áo Hạo Thiên cũng không đành lòng bỏ nàng ở lại cũng không dám nếu cô bé xảy ra chuyện gì hắn hối hận cũng không kịp

Hết cách Hạo Thiên dẫn theo cô bé ra lề đường tìm giúp đỡ nhưng 1 tiếng lại 1 tiếng trôi qua không có ai dừng lại giúp đỡ bọn hắn Hạo Thiên bắt đầu mất kiên nhẫn muốn ra chặn xe thì từ xa một chiếc xe ngựa thô sơ đi tới dừng trước mặt bọn họ trên xe là một đôi vợ chồng già . Trên gương mặt khắc khổ của ông lão nở nụ hiền lành hỏi

"Thiếu niên nếu không chê xe ngựa thô sơ lão có thể giúp chở một đoạn đường miễn phí bây giờ chúng ta đang lên thị trấn bán hoa quả, ngươi quyết định thế nào? "

Hạo Thiên vui vẻ nở nụ cười nói

"Tốt quá ta cũng muốn lên thị trấn vậy phiền phức lão gia đoạn đường này rồi "

Ông lão cười khoát tay nói

"Ơn nghĩa gì đều là người cùng khổ ta hiểu mà nhiều lúc xe hư cũng nhờ mấy người qua đường giúp đỡ mới về được tới nhà ha ha ..."

Hạo Thiên cười không nói gì hắn cúi xuống bế cô bé lên xe ngựa, bà lão trên xe giúp đỡ cô bé lên sau khi Hạo Thiên nhảy lên xe xe ngựa tiếp tục xuất phát bà lão thấy hai người quần áo rách nát trên người không mang hành lý thầm nghĩ chắc là lưu dân chạy nạn ở nơi khác tới nhất thời sinh lòng thương hại lấy ra hai quả cam đưa tới nói

"Hai người chắc cũng khát rồi phải không ? Mau ăn đi hết còn có nữa "

Hạo Thiên vừa đưa tay ra nhận cười nói

"Cảm ơn bà nhiều đúng lúc chúng ta đang khát "

Cô bé cũng cúi đầu nói

"Cháu cảm ơn bà nhiều ạ"

Bà lão cười nói

"Hai đứa mau ăn đi ơn nghĩa gì "

Hạo Thiên cười cười bóc cam đột nhiên xe ngựa đi qua một cành cây xe ngựa bật lên xóc nãy không nhẹ cô bé sợ tới tái cả mặt vội ôm lấy tay Hạo Thiên thấy vậy Hạo Thiên ôm nàng ngồi vào lòng bà lão quay sang mắng ông lão

"Ông làm con bé sợ rồi này đã nói bao lần rồi cái xe này bị thêm vài lần như vậy nữa kiểu gì cũng hỏng đến lúc đó cả nhà lại phải ăn trái cây thay cơm ..."

Ông lão cười ngượng ngùng nói

"Ha ha ta xin lỗi nhé có tuổi rồi mắt kém không thấy rõ đường đi đến khi nhìn rõ muốn tránh cũng không được "

Hạo Thiên cười nói

"Không sao đâu lão gia, được hai người giúp đỡ là tốt rồi ta không mong chờ gì nhiều "

Nói xong Hạo Thiên tiếp tục bóc cam đưa cho hai ông bà lão một trái còn lại một trái bóc nhỏ đưa cho cô bé nói

"Muội cũng đói rồi mau ăn đi"

Cô bé ngẩng đầu lên nói

"Muội... Muội chưa đói huynh ăn trước đi "

Cô bé biết Hạo Thiên cũng chưa ăn nên muốn nhường hắn ăn trước Hạo Thiên cũng đoán vậy ôn hòa nói



"Vậy hai chúng ta cùng ăn nhé "

Nói xong Hạo Thiên giả vờ ăn sau đó nuốt lại đút cô bé một múi cam cứ như vậy cô bé ăn hết một quả cam bà lão thấy vậy đưa tới hai quả cam nữa đối với hắn nháy mắt ra hiệu ăn đi Hạo Thiên cười gật đầu nhưng chỉ lấy một quả tiếp tục đút cho cô bé cả quá trình ánh mắt của hắn tràn đầy ôn nhu sau khi cô bé ăn xong bà lão cười nói

"Ăn ngon không cô bé ? Trái cây của chúng ta trồng là ngon nhất thôn dù không phải linh quả gì nếu muốn ăn cứ nói ở đây còn nhiều lắm không cần ngại "

Cô bé gật đầu nói

"Ngon lắm ạ nhưng cháu no rồi cháu cảm ơn "

Sau đó bà lão lại quay sang nói chuyện với Hạo Thiên

"Thiếu niên ngươi có dự định gì sao cần hai lão giúp gì không? "

Hạo Thiên suy nghĩ rồi nói

"Chúng ta định về nhà hai vị có biết thị trấn Minh Thiên ở đâu sao ?"

Hai người suy nghĩ một lúc lắc đầu nói

"Hai chúng ta cũng ít học lại chưa bao giờ đi xa quá thị trấn nên cũng chưa nghe qua cái tên này hai người thử vào trấn tìm xem sao "

Đoạn đường tiếp theo bốn người câu được câu không trò chuyện mãi tới tối mới đến nơi ông lão chỉ một con đường nói

"Giờ hai người muốn vào thị trấn cứ đi theo con đường này nhưng nhớ cẩn thận kẻo bị lừa ở đây loại người gì cũng có tốt xấu lẫn lộn, giờ cũng trễ rồi nếu hai người không có nơi nào để đi có thể ở tạm nơi này chúng ta có cái sạp nhỏ để bán trái cây chỉ là hơi nhỏ nên sợ là phải chen chúc một phen "

Hạo Thiên nhìn trời cũng tối rồi hắn cũng không có cách nào tốt hơn chỉ đành ở nhờ một đêm dù sao vẫn tốt hơn ngủ ngoài đường nên nói

"Vậy làm phiền hai người cho tá túc tạm một đêm vậy "

Ông lão cười nói

"Không có gì thêm người thêm vui chỉ hai lão ở đây cũng buồn "

Hạo Thiên cười chỉ vào xe ngựa nói

"Vậy để ta giúp hai vị chuyển trái cây vào trong đi "

Ông lão gật đầu vui vẻ nói

"Thế thì tốt quá chúng ta cũng già rồi chuyển hết đống này cũng phải đau lưng hết mấy ngày "

Hạo Thiên tiến lên trước hai tay thử nhấc một thùng trái cây cao tới nửa người nhưng khác với Hạo Thiên nghĩ hắn dễ dàng nhấc lên như không có chuyện gì đưa vào trong gian hàng cứ như vậy 6 thùng trái cây bị hắn chuyển vào dùng chưa đầy một phút

Ông lão tiến lên vỗ vai hắn nói

"Thiếu niên tuổi trẻ đã khỏe như vậy đúng là hiếm thấy nhưng lần sau cũng đừng ỷ lại như vậy mà nên giữ sức đường dài mới biết ngựa hay thôi chắc ngươi cũng mệt rồi vào đây ăn bữa cơm đạm bạc với vợ chổng chúng ta đi "

Hạo Thiên rất muốn nói hắn còn chưa dùng tới sức mạnh đây đừng nói tới mệt mỏi mà chuyện này cũng chẳng quan trọng gì hắn đuổi theo ông lão hỏi

"Lão già mỗi giỏ trái cây đó nặng bao nhiêu vậy?"

Ông lão nói

"Hơn trăm cân đi cũng không nhớ rõ nữa "

Hạo Thiên chỉ ừm một tiếng xem như đáp lại trăm cân trước kia hắn cũng nhấc được chỉ là hơi tốn sức thôi có vẻ cỗ thân thể này thuộc về người tu hành nên mạnh hơn

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ hai người đi vào gian hàng bà lão cũng vừa chuẩn bị nấu cơm hắn vừa ngồi xuống cô bé đã lại gần níu lấy áo hắn, lúc này trước gian hàng đi tới bốn người trước ngực có treo súng Hạo Thiên không nghĩ nhiều kéo cô bé ra sau lưng