Chương 9: Công hội lính đánh thuê
Từ cơn hôn mê tỉnh lại, Valhein cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng.
Cơ thể hắn lúc này có vô số những vết ngoại thương từ lớn đến nhỏ. Rõ ràng là chẳng ai có thể lành lặn sau khi gieo mình xuống một khe vực sâu không thấy đáy như vậy.
“Thật may là mình đã đúng.”
Nhớ lại trước đó, giống như những gì Valhein dự đoán, chờ đón hắn ở dưới đáy vực chính là một con sông. Sông không cạn nước, đáy cũng chẳng có đá ngầm nên hắn đã có thể tiếp nước một cách an toàn.
Nước sông chảy không quá siết, nhưng Valhein vẫn chẳng thể lên bờ được ngay. Vấn đề ở đây là hắn chẳng hề biết bơi. Cả kiếp trước hay kh·iếp này đều thế.
May là Valhein đã nhanh trí ôm theo một khúc gỗ lớn trước khi nhảy để có thể nổi được trên nước một cách tự nhiên.
Gỗ có thể nổi trên nước bởi vì trọng lượng riêng của nó nhẹ hơn. Hắn đã học về kiến thức này từ môn vật lý ở trường trung học kiếp trước.
Vấn đề sinh tồn tạm thời được giải quyết.
Giờ thì Valhein chỉ cần bám chặt vào khúc gỗ này và để mặc cho dòng nước dịu dàng đưa hắn trôi đi. Khi nào trôi đến một nơi có địa hình phù hợp, hắn sẽ cố gắng để có thể lên bờ.
Khi đó, hắn sẽ chính thức khép lại tất cả mọi chuyện. Tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của Huyết tộc, hắn sẽ tìm nơi tu luyện để nâng cao thực lực của bản thân trước khi quay lại trả thù.
“Dracul, và cả tên phản bội Arjen nữa, ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi phải trả giá.”
Tuy nhiên, đó chỉ là những gì mà Valhein đã ngây thơ suy nghĩ.
Hắn đã không tính toán đến sức p·há h·oại của Vẫn lạc thiên thạch vũ. Chiêu thức khủng bố này đã tạo ra một cơn mưa đất đá đổ ập xuống đầu Valhein.
Hắn đã cố gắng xoay sở né tránh, nhưng thực sự làm điều đó trong tình trạng lạc trôi giữa dòng nước như này khó quá.
Cơ thể không thể chuyển động đồng bộ với ý chí, chẳng có gì lạ khi hắn chẳng thể hoàn toàn tránh được cơn mưa đất đá này.
Rất nhiều khối đá kích cỡ lớn nhỏ khác nhau đã nặng nề v·a c·hạm với cơ thể Valhein, khiến cho hắn dần dần kiệt sức.
Cuối cùng, trong một giây phút bất cẩn, Valhein đã để cho một viên đá nhỏ nện thẳng lên đầu mình.
Hắn mất đi ý thức hoàn toàn từ đó, cho đến khi chỉ vừa tỉnh lại mới đây.
“Cái gã Lumburr cũng thật là... Dù sao thì chỉ nhìn cũng biết là Veera chỉ muốn khiêu khích hắn. Sớm hay muộn rồi nàng cũng sẽ rời đi, hắn cần gì phải tung ra một chiêu vô thưởng vô phạt như vậy chứ. Hại ta suýt chút nữa thì vỡ đầu rồi.”
Valhein đưa bàn tay phải lên đầu, tìm đến vị trí mà hắn bị viên đá nọ đánh trúng. Vết thương này đã được băng bó cẩn thận.
“Vậy là mình đã được điều trị sao?”
Valhein đưa ánh mắt đờ đẫn nhìn khắp một lượt không gian xung quanh.
Giờ thì hắn đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, có chăn gối sạch sẽ tinh tươm.
Chiếc giường này được đặt trong một căn phòng có diện tích ước lượng khoảng 15m2. Nội thất trong phòng khá đơn giản, nhưng cũng được bài trí rất gọn gàng.
“Không biết ai là người đã cứu mình nhỉ?” - Valhein tò mò tự hỏi.
Câu hỏi đó vừa hiện lên trong đầu Valhein thì từ cửa chính truyền đến hai tiếng cộc cộc.
“Có người gõ cửa sao?”
Valhein hướng sự chú ý của mình về nơi tiếng động phát ra.
Tự nhiên, hắn cảm nhận được một hương thơm ngào ngạt.
Đó là mùi của thức ăn.
Valhein không dám chắc, nhưng hắn cảm thấy mùi này khá giống với mùi của hành phi - một trong những loại gia vị ưa thích của hắn ở kiếp trước. Hắn cũng có thể cảm nhận được lẫn lộn trong đó còn phảng phất mùi thơm của tinh bột.
“Có thể là một bát cháo chăng?”
Valhein đưa ra dự đoán, trước khi lịch sự đáp lại tiếng gõ cửa:
- Mời vào!
Sau một tiếng cạch, cánh cửa từ từ mở ra. Trước mắt Valhein hiện lên một thân ảnh thiếu nữ, hai tay nàng đang bưng một bát cháo còn đang nóng hổi.
“Quả nhiên ta đoán không sai.”
Valhein đã kỳ vọng rằng người giúp mình là một vị tướng khác trong Liên quân mobile. Tuy nhiên, diện mạo của thiếu nữ trước mặt hoàn toàn xa lạ với hắn.
Dáng người mảnh mai, gương mặt thanh tú, khí chất lãnh đạm. Trên gương mặt nàng lúc nào cũng hiển hiện một nụ cười như có như không. Thật sự là chẳng thể nhìn thấu tâm tư của những con người như thế.
Valhein liền ngồi thẳng dậy, bất chấp cơ thể vẫn còn đau nhức khắp nơi. Hắn không biết phải bắt đầu câu chuyện từ đâu, nhưng thật may là thiếu nữ nọ chủ động bắt chuyện với hắn:
- Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao? - Thiếu nữ vừa đặt bát cháo xuống bàn, vừa nói.
- Xin lỗi. Tôi đã b·ất t·ỉnh lâu đến vậy sao? - Valhein gãi đầu hỏi lại.
- Phải. Ngươi đã ngủ suốt ba ngày rồi. Hại ta ngày nào cũng nấu cháo, xong cuối cùng lại phải đổ đi.
Nghe thiếu nữ nói với giọng điệu hờn dỗi, Valhein bất chợt cảm thấy bối rối. Hắn chỉ có thể đáp lại cụt lủn:
- Tôi xin lỗi!
- Thôi! Ngươi ăn cháo đi. Tận dụng thời gian ngơi cho sớm bình phục.
- Cảm ơn cô!
Nói xong, thiếu nữ liền lập tức quay lưng, chủ động rời đi. Tuy nhiên, Valhein với rất nhiều thắc mắc trong lòng đã không thể nhịn được mà lên tiếng giữ nàng ở lại:
- Xin lỗi! Cô là người đã cứu tôi sao?
- Ta không phải! Là lão già đó mang ngươi về đây trong tình trạng ướt như chuột lột, thương tật đầy mình. Ta chỉ đơn giản là người đã chăm sóc cho ngươi.
“Lão già đó ư? Vậy là một lão già đã cứu mình sao? Không biết đó là ai nhỉ?”
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Valhein, nhưng không quá quan trọng. Lúc này, điều cần làm nhất đó là bày tỏ lòng biết ơn với những người đã giúp đỡ mình. Chỉ có như vậy mới có thể tối đa lợi ích nhận được từ họ mà thôi.
- Dù sao đi nữa thì cũng cảm ơn cô. Ta nợ vị ân nhân đó và cô một mạng.
- Ngươi không nợ ta. Ta đã nhận đủ lợi ích rồi.
Valhein ngẩn người ra trước câu nói của thiếu nữ đối diện mình:
- Xin lỗi! Ta không hiểu...
- Có gì mà không hiểu, tư trang của ngươi, những đồ có giá trị ta đều bán cả rồi. Đó coi như là tiền phòng, tiền ăn, tiền thuốc men và cả tiền công chăm sóc người bệnh của ta. Ngươi đã trả đủ nên không cần phải bận tâm đâu. Chúng ta không ai nợ ai cả.
Valhein cạn lời.
Hắn không ngờ thiếu nữ này lại là con người thực tế đến vậy.
“Nhân lúc người ta b·ất t·ỉnh, thu thập tư trang rồi bán lấy tiền sao? Thú vị!”
Hắn vốn là kiểu người sẽ không làm việc nếu không nhận được lợi ích đủ lớn. Giờ gặp được một người tương tự, hắn tự nhiên chẳng thể phàn nàn gì hơn.
Thiếu nữ tiếp tục:
- À! Khi nào bình phục, ngươi hãy lập tức rời khỏi đây, tốt nhất là trong sáng ngày mai. Số tiền mà ngươi đã trả, chỉ đủ nốt ngày hôm nay thôi. Trưa mai, ngươi sẽ phải trả lại căn phòng này, ta cũng sẽ không chuẩn bị đồ ăn cho ngươi nữa đâu.
“Xem ra nàng còn vô sỉ hơn ta nữa.” - Valhein cười khổ - “Lấy hết tiền bạc tư trang của ta, rồi lại muốn đuổi ta đi. Vậy ta phải sống kiểu gì đây?”
- Giờ ta chẳng có nơi nào để đi. Tiền bạc, tư trang, ta chẳng còn lại thứ gì. Liệu cô có thể linh động...
- Cho ngươi ở lại?
- Đúng! Liệu có cách nào...
- Ở lại, cũng không hẳn là không thể. Chỉ là ngươi phải làm việc. Ngươi biết đấy, có làm thì mới có ăn.
Thiếu nữ vẫn duy trì nụ cười như có như không trên gương mặt thanh tú. Lần này thì nụ cười đó lại mang đến cho Valhein một loại cảm giác bất an, giống bị người ta tính kế lợi dụng.
Tuy nhiên, giờ thì hắn còn lựa chọn nào khác chứ. Rời khỏi nơi an toàn với hai bàn tay trắng và một cơ thể thương tật, đó không nghi ngờ gì là một sự lựa chọn ngu ngốc nhất.
Valhein cần phải ở lại đây, ít nhất là cho đến khi bình phục hoàn toàn. Hắn cũng cần phải tìn hiểu thêm về thế giới này trước khi ra ngoài lịch lãm, ngoài ra thì cũng cần phải tích luỹ thêm một chút tiền bạc nữa.
- Tôi đồng ý! Có làm thì mới có ăn! Nhưng cụ thể tôi sẽ phải làm gì?
- Công việc ở đây thì có rất nhiều! Tiền công cũng không giới hạn! Vấn đề là ngươi có khả năng để làm hay không?
- Tôi có thể!
- Có thể hay không không do ngươi quyết định. Ngươi sẽ cần phải trải qua khảo nghiệm. Ngày mai khi tình trạng cơ thể tốt hơn, ta liền dẫn ngươi đi tham gia.
“Công việc gì mà ghê gớm như vậy chứ? Cần đến cả khảo nghiệm. Mà thôi, dù sao thì mình cũng sẽ sớm biết, giờ cũng không cần phải quá tò mò.”
- Tôi có một hai câu hỏi cuối cùng.
- Ngươi cứ nói.
- Vậy, rốt cuộc là tôi đang ở đâu?
- Ngươi đang ở Thành Khởi Nguyên, thuộc Vương quốc Okka.
- Và cô là ai?
- Ta là Zelda - quản lý của Công hội lính đánh thuê ở tòa thành này.