Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chơi Game Bằng Cách Gọi Huynh Đệ

Chương 88: Giao dịch, đấu giá vật phẩm và bỏ chạy cuối




Chương 88: Giao dịch, đấu giá vật phẩm và bỏ chạy cuối

“Bé Chín sao con mới ra đời được hơn nửa ngày, mà bây giờ lại lớn đến vậy rồi?”

Điệp Vân Tú giả vờ hỏi Bé Chín để đánh lạc hướng hai cô gái về chủ đề này, mà đây cũng là thắc mắc của cậu từ nãy đến giờ, vì trò chơi này quá chân thật và mọi thứ được sắp đặt phát triển phải có logic.

Một lỗi phát triển cơ bản như thế này không thể nào có được, mới chỉ hơn nửa ngày mà con rắn nhỏ này đã to như vậy thì rất là phi logic, nhưng khi nhận được câu trả lời của Công Chúa thay cho nó, thì lúc này đây cậu mới biết thế nào là phú bà thật sự thế nào là hợp tình hợp lý.

“Em có mua cho nhóc này thuốc phát triển cho loài của nó đấy, với lại nó thích ăn rất nhiều, nên em mua cho mấy nhóc này thịt cùng đá nguyên tố từ ngài Kren. Em rất mừng là nhóc ấy rất thích, mà nhóc tì này cũng lớn nhanh thật, bây giờ em có thể ngồi trên người của em nó rồi này”

Cô nói chuyện rất là vui vẻ, coi việc cho con Hydra này ăn mau chóng lớn là có thể giúp đỡ được cho Tú, nên cô rất chú tâm nha, mà Kren cũng nói cho cậu biết rằng. Cô ấy đã bỏ ra một trăm triệu vàng, để mua những vật phẩm tốt nhất cho con Hydra này, nên nó mới lớn nhanh như vậy, thậm chí cô ấy bây giờ đã trở thành khách hàng cấp bật TiTan rồi nha.

Tú im lặng nhớ tới những vật phẩm mà mình mua từ Kren để bảo vệ cô, cũng không bằng đồ ăn cho mấy con rắn này, làm tâm hồn mong manh của cậu lúc này khá là mất cân bằng.

Cơ mà việc đó cũng đáng đồng tiền bát gạo thật, vì cấp độ của con rắn chín đầu của cậu từ khi nở ra, đã có LV300 mà bây giờ đã đạt được LV725 bằng cách ăn mà thôi.

Nếu như những người chơi thuộc nghề thuần hóa hay triệu hồi quái vật mà biết được, chắc chắn họ sẽ thấy bản thân mình chăm chỉ cày cuốc thật sự vô ích.

Mình huấn luyện, nuôi dưỡng, chiến đấu đến trầy da tróc vảy, tốn biết bao nhiêu tế bào não đễ suy nghĩ cách phát triển. Mà cấp độ quái vật của mình cũng chẳng bằng một nửa của người ta, mà người ta chỉ việc cho nó ăn trong nửa ngày mà thôi.

Có một câu nói rất đúng trong trường hợp này, không gì là không thể mua được bằng tiền, mà ta có thể mua được bằng rất nhiều tiền, việc áp dụng câu nói ấy vào trong tình huống này quả là không sai mà.

Dù sao cô ấy cũng là một Công Chúa, có số lượng tiền vàng nhiều như vậy thì cũng là chuyện bình thường nha. Cậu khá là khó xử là bản thân bây giờ chỉ còn vài triệu vàng mà thôi, làm sao để có đủ vàng trả lại cho cô ấy đây.

Dường như cảm nhận được sự khó xử của cậu, nên Công Chúa mỉm cười nói.

“Chàng không cần phải lo đến việc trả lại cho em đâu, vì khi ngài bảo vệ em mà mua vật phẩm từ ngài Kren, thì chàng đâu nghĩ đến chuyện sẽ để em trả lại tiền cho mình, mà giữa chúng ta thì... Đâu cần phải nói đến chuyện đó phải không? Dù sao em cũng thích nhóc tì này, nên mua đồ ăn cho nó là do bạn thân em muốn mua mà thôi, chàng đừng nghĩ đến chuyện trả lại cho em đó nha”

Công Chúa lúc này rất vui, vì cô lúc này cũng có thể giúp đỡ cho cậu ấy nhiều hơn bằng việc này, nếu như không gian tỏa của cô hồi phục, thì đã có thể làm việc có ích cho cậu ấy rồi.

Nhưng vấn đề trước mắt là cô gái mà Tú mang về, mặc dù cậu ấy đã giải thích cho mọi người biết, cô ấy là một người bạn đang bị mất trí nhớ. Với một cô gái thiện lương như Công Chúa khi nghe được chuyện như vậy, thì cô ấy sẽ rất là lo lắng và tội nghiệp cho người đó, nhưng trong lòng cô lúc này, lại nổi lên những cảm xúc lạ lẫm mà bản thân cô chưa từng gặp bao giờ.



Công Chúa cảm thấy rất áy náy, không hiểu sao bản thân mình lại có cảm giác khó chịu với một cô gái đáng thương như vậy được nhỉ? Việc không thể nhớ mình là ai? Người thân yêu của mình lại càng không thể nhớ được, thì như thế cũng quá đáng thương rồi, cô liền nói nhỏ với Bé Chín một đề nghị là cho Mạnh Bà lên lưng của nó ngồi với cô ấy.

Còn Mạnh Bà lúc này không biết bản thân phải làm gì cả, sau khi uống phải canh của mình thường sử dụng, dùng để cho những n·gười c·hết trước khi bước vào cổng luân hồi.

Sau khi bị xóa sạch trí nhớ, thì cô ấy đã xem Điệp Vân Tú là chỗ dựa duy nhất của mình, còn việc cô ta sử dụng được kỹ năng khống chế khi Đầu Trâu Mặt Ngựa t·ấn c·ông. Đều do bản năng của cô ấy phát ra khi bản thân cảm thấy nguy hiểm, khi đang ở gần Điệp Vân Tú (đang được ôm).

Cũng một phần là cô không bước vào cổng luân hồi, nên cấp độ kỹ năng đều được giữ nguyên vẹn, kẻ xui xẻo bị dính phải kỹ năng khi cô mất trí nhớ, lại là hai đồng nghiệp cũ của cô ta.

Mà khi đến được nơi này, Mạnh Bà khi nhìn vào ánh mắt của Tú, như bao người phụ nữ khác, giác quan thứ sáu của cô cảnh báo rằng. Cậu ta rất quan tâm đến cô gái đang ngồi trên lưng con rắn to đó, rồi một cảm giác không tên nổi lên trong lòng Mạnh Bà.

Giống như bản thân tìm thấy một thứ gì đó, đối với bản thân rất là thích, rồi coi thứ đó rất quan trọng với mình. Mà thứ đó lại được người khác tới trước lấy đi, ai mà lại không khó chịu cơ chứ.

Giọng nói non nớt của Hydra kêu lên.

“Nếu là bạn của ba ba, mà cô ấy lại đang mất trí nhớ, vậy ba ba cho cô ấy lên lưng con ngồi với mẹ đi khèèè”

Nghe được lời của Bé Chín nói, cậu tự nhiên cảm thấy con rắn nhỏ... Mà cũng không nhỏ cho lắm này, lúc này sao lại dễ thương đến vậy.

Vì cậu không biết phải làm sao để thả Mạnh Bà xuống, mà bây giờ được giải vây thì còn gì bằng, không đợi Mạnh Bà kịp thời phản ứng, cậu ấy liền đặt cô ta Kế bên Công Chúa, rồi chạy nhanh về phía lão thương nhân thần bí Kren.

Thấy cậu ta bỏ mình lại như thế làm Mạnh Bà rất là bất mãn, nhưng cô ta cũng không thể làm gì hơn, lúc này Mạnh Bà mới quan sát kỹ Công Chúa.

Rồi cô ta phát hiện ra rằng cô gái này thật sự là đẹp, nếu so sánh bản thân với cô ấy với mình chẳng kém nhau là mấy, điều đáng tiếc là dường như đôi mắt của cô ấy không thấy được.

Nhìn lại bản thân mình mất trí nhớ đã bất hạnh rồi, còn cô gái này thì lại không thể thấy được ánh sáng, xem ra bản thân còn may mắn hơn cô ta rất nhiều.

Trong lòng Mạnh Bà dâng lên một sự đồng cảm, mặc dù bản thân không nhớ gì, nhưng có lẽ như thế sẽ tốt hơn, nếu như những ký ức bị mất đó là những ký ức không vui vẻ gì.

Khi Mạnh Bà đã ngồi lên lưng của Bé Chín, cả hai cô gái đối diện nhau không biết nói gì với nhau, mở lời như thế nào, nhưng dù sao Công Chúa vẫn có tố chất của người trong Hoàng Gia, nên cô ấy đã mở lời trước tiên.

Cô ấy giới thiệu tên mình và cho Mạnh Bà biết cô ấy là Công Chúa của Ma Tộc, còn Mạnh Bà thì nói lại cái tên mà Tú nói cho cô ấy, đó là cái tên Mối Bà, nghe được cái tên này Công Chúa bật cười nói.



“Tên của cô thật kỳ lạ, nếu gọi ngược lại sẽ thành Bà Mối, mà những người phương Đông kia, thường gọi những người chuyên đi se duyên cho người ta lại là bà mối đó, cô và chàng ấy là bạn của nhau như thế nào vậy?”

Nghe tới đây Mạnh Bà cũng không biết mình là bạn thân của Điệp Vân Tú từ khi nào, nhưng cô ta kể lại từ lúc cậu giúp cô ta tỉnh dậy. Đến khi bị bốn tên Đầu Trâu Mặt Ngựa và Hắc Bạch Vô Thường truy đuổi, rồi gặp Hephaestus ra sao, sau đó cả ba chạy đến đây như thế nào. Công Chúa sau khi nghe cô ấy kể lại như vậy, bản thân cũng lo lắng thay cho hai người.

Sau khi Mạnh Bà kể chuyện của mình đã xong, thì cô ấy cũng hỏi lại Công Chúa về chuyện của Tú, cùng quan hệ của hai người như thế nào?

Công Chúa im lặng một lúc, rồi kể lại chuyện của mình từ lúc Ma Tộc bị t·ấn c·ông được Tú hỗ trợ thế nào, rồi cô bị á·m s·át được cậu bảo vệ ra sao, cho tới lúc cô ấy cùng Tú bị đưa đến vùng đất của n·gười c·hết này.

Một người kể lại trong vui vẻ, một người chú tâm nghe, vậy là cả hai quên mất cảm giác khó chịu không tên kia, khi cả hai kể chuyện có liên quan đến cùng một người.

Điệp Vân Tú thấy hai cô gái này đã yên ổn trên lưng Hydra thì thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm giác tuổi thọ mình hôm nay bị sụt giảm nghiêm trọng nha. Ở bên ngoài trò chơi thì đang có hai mỹ nữ say rượu nằm ngủ trên giường của mình, bản thân phải kìm chế lắm mới chạy vào trò chơi, mà ai ngờ rằng bản thân lại rơi vào tình huống như thế này.

Đúng là tránh vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa, tránh được miệng hùm thì lại rơi vào hang hổ a, nếu cả hai cô gái này đã yên ổn lại rồi, thì bây giờ cậu phải nghĩ xem làm cách nào để đưa tất cả mọi người, cùng nhau trở về thành của Ma Tộc đây...

°°°

Sau khi bị bẻ mặt ở sảnh chờ của Tuấn, cô gái NPC hỗ trợ có đôi cánh chim heo liền chạy đến đại sảnh gửi đấu giá của người chơi, cô ta muốn xem lại thật kỹ bảng xếp hạng hỗ trợ hôm nay ra sao.

Cô ta biết rằng với số lượng vàng mà Rose giao dịch với Diệu Chi, chắc chắn Rose sẽ vào được bảng xếp hạng của người hỗ trợ, nhưng hạng bao nhiêu thì cô ta không biết.

Sau một hồi tìm kiếm, thì cô gái NPC hỗ trợ này cũng tìm được hạng của Rose, cô ấy đang xếp hạng thứ một nghìn hai trăm, tuy cũng nằm trong bảng xếp hạng hỗ trợ nhưng cũng may mắn là vẫn không cao lắm. Vì bản thân cô ta cũng còn có chỗ dựa tuy không bằng Diệu Chi, nếu như có thể gặp lại Rose cùng với với chỗ dựa của mình, cô ta muốn lấy lại mặt mũi mới được.

Khi cô ta đang mải suy nghĩ thì một bàn tay rắn chắc đặt lên vai cô ta, làm cho cô ta giật bắn người, khi nhìn thấy người vừa đặt tay lên vai của mình, cô ta liền lao vào khóc thút thít.

Người đặt tay lên vai cô ta là một người đàn ông, và anh ta cũng có đôi cánh chim heo, thấy cô gái này khóc như vậy người đàn ông này liền hỏi.

“Chika ai dám ức h·iếp em gái anh hả? nói cho anh biết, anh sẽ làm chủ cho em”



Khi nghe được lời người đàn ông này nói, cô ta liền kể lễ lại rằng Rose khi dễ cô ta như thế này, rồi châm chọc cô ta như thế kia, bởi vì Rose nằm trong bảng xếp hạng hỗ trợ, còn cô ta thì không nha.

Nghe em gái mình nói vậy, anh ta khá là tức giận vì anh ta cũng từng nghe qua chuyện của Rose, một người hỗ trợ đổi người liên tục. Nhưng không ngờ rằng bây giờ cô ta có thể đạt được xếp hạng một ngàn hai trăm, như vậy thật sự là bất ngờ tuy vậy với xếp hạng tám trăm hai mươi mốt của anh ta, thì xếp hạng của Rose vẫn còn thấp a.

Trong lúc hai anh em NPC hỗ trợ này đang nói chuyện với nhau, thì Rose cũng đã bay đến đại sảnh chuẩn bị mang đồ của Tú giao mang đi đấu giá. Cô muốn nhanh chóng mang đồ của cậu đi đấu giá thật nhanh, để khi bán được giá cao thì cậu có thể khen cô ấy làm việc tốt, nhưng trước mặt của Rose lại có hai người đang chắn đường, nên cô ấy liền nói.

“Hai người có thể tránh ra một chút, để tôi có thể đi vào gửi đồ đấu giá được không? Như vậy rất cảm ơn hai người nhiều”

Nghe được lời Rose nói, một người đứng ở đó liền vội vàng tránh ra, nhưng khi thấy Rose người đứng chung với người này kia liền chặn cô ấy lại rồi nói.

“Ai cho cô đi, chuyện cô khinh thường tôi mới nãy cô liền quên rồi sao? Cô nghĩ rằng mình nhờ đống vàng đó, mà lên được hạng một ngàn hai trăm là hay lắm phải không? Cô chẳng có cửa xách dép cho anh trai tôi nữa là”

Nghe lời cô gái này nói, anh trai cô ta liền nhíu mày, không ngờ cô em gái mình lại có hành động và lời nói như vậy, nhưng là một người anh trai, nên anh ta không thể không bảo vệ em gái mình liền nói với Rose.

“Tuy em gái tôi nói chuyện hơi khó nghe, nhưng tôi cũng không thích người khác ức h·iếp nó, cô có thể xin lỗi nó thì tôi sẽ bỏ qua, nếu không thì tôi sẽ thách đấu đấu giá với cô”

Thách đấu đấu giá giữa các NPC hỗ trợ bao gồm ba lựa chọn, một là đấu giá một vật phẩm, hai là đấu giá ba vật phẩm, ba là đấu giá toàn bộ vật phẩm mà người được chọn giao cho NPC đi đấu giá lúc đó.

Hai NPC thách đấu với nhau, phải nằm trong bảng xếp hạng hỗ trợ, khi cả hai thách đấu thì vật phẩm thách đấu của họ sẽ được đưa lên trên màn hình chính. Ở đây mọi người sẽ thấy được giá tiền những vật phẩm được đưa lên, khi giá tiền vật phẩm của người nào thu được giá cao hơn, thì người thua sẽ bị loại khỏi bảng xếp hạng hỗ trợ.

Ngoài việc bị loại khỏi bảng xếp hạng, người thua sẽ mất cả vầng hào quang của mình cho người thắng, vì khi một NPC vào được bảng xếp hạng hỗ trợ, đến một thời gian họ sẽ được nhận thưởng lượng hào quang tương ứng với xếp hạng của mình. Với lượng hào quang càng lộng lẫy, thì NPC đó càng được tôn trọng, thậm chí có thể tạo áp lực cho những NPC có hào quang ít hơn, phải nghe theo những lệnh cơ bản như cúi chào hay quỳ lạy.

Đó là lý do những NPC này luôn muốn mình được vào bảng xếp hạng là như thế, có được sự ngưỡng mộ tôn trọng của kẻ khác, đó là điều mà ai cũng mong muốn...

Nghe lời người đàn ông này nói Rose rất là tức giận, bản thân mình bị cô ta gây chuyện khi dễ, khi thấy bản thân không bằng mình thì cúp đuôi bỏ chạy, rồi bây giờ lại kiếm người để trả thù mình sao?

Tuy người đàn ông kia nói chuyện rất là lịch sự, nhưng vẫn không phân biệt phải trái bênh vực cô ta, thì Rose cũng không thể nhịn nhục như lúc trước được, dù sao cô ấy cũng mới vào được bảng xếp hạng hỗ trợ. Bị người khác khi dễ cũng lâu rồi, nếu thua thì bất quá bản thân trở lại như trước mà thôi, chứ bây giờ cô không thể cuối đầu trước người khác nữa.

“Được thôi chúng ta thách đấu đấu giá ba vật phẩm, người nào thua sẽ xin lỗi đối phương, sau này khi thấy người kia ở đâu, thì kẻ thua cuộc đó hãy tránh ra thật xa được chứ”

Không đợi người đàn ông này phản ứng, Rose liền đi đến người quản lý thách đấu đấu giá, bỏ lại người đàn ông này đang bất ngờ vì hành động của cô.

Anh ta chỉ nghĩ rằng cô sẽ xin lỗi em gái của mình thì mọi chuyện cũng xong, ai ngờ rằng cô ấy lại cứng rắn như vậy, không giống như lời đồn nha, nếu đã đâm lao thì phải theo lao thôi, anh ta liền đi đến người quản lý thách đấu.

Còn những NPC biết rõ chuyện của Rose thì lắc đầu cảm thán, không hổ danh là cô gái xui xẻo, mới may mắn vào được bảng xếp hạng không lâu, mà bây giờ lại gặp một trận chiến đấu giá vật phẩm.

Nhưng vì lòng hiếu kỳ và hóng hớt, những người này không thể bỏ qua sự kiện này được, liền vội vàng kéo nhau đi xem, nhưng họ không để ý rằng trên bảng xếp hạng mới vừa có một sự thay đổi, ở hạng thứ năm trăm một cái tên mới xuất hiện đó là Rose.