Chương 82: Trải lòng và hai cô gái say rượu ở trên giường
Hai cô gái sau khi vào nhà vệ sinh để tẩy trang, khi cả hai đã làm xong thì im lặng nhìn nhau, hai người lúc này không biết sẽ nói gì với đối phương. Ai sẽ mở lời trước trong chuyện này, cuối cùng thì Giàu phá vỡ sự im lặng đó và cô là người đầu tiên lên tiếng.
“Tôi biết cậu ấy vào đầu năm học cấp hai, lúc đó tôi được mười hai tuổi, mà tình trạng kinh tế của gia đình tôi thời điểm đó không được như bây giờ. Tôi phải đi bộ đến trường để đi học, mà cũng nhờ thế mà tôi lần đầu tiên gặp được cậu ấy, lúc đó tôi đang đi học về thì một con chó lớn hung dữ bị tuột xích t·ấn c·ông.
Tôi cứ nghĩ là mình sẽ bị nó cắn c·hết, nhưng rồi cậu ấy xuất hiện đánh bay con chó đó rồi đuổi nó đi để cứu tôi, nếu như cô đang trong lúc nguy hiểm và sợ hãi nhất, mà có người đến cứu cô khi cô sợ hãi nhất, thì ấn tượng ấy giữa cô với người đó sẽ không thể phai mờ”
Nghe Giàu nói vậy, thì Ngọc cũng đồng ý lời cô ấy nói, vì chính bản thân cô cũng từng trải qua tình huống giống như vậy, sau đó Giàu kể tiếp tục.
“Chắc là cậu ấy cũng quên rằng mình đã từng cứu một cô bé khỏi một con chó dữ, nhưng cô bé đó vẫn mãi không quên được lần đó, từ việc ngưỡng mộ hành động của cậu ta, thì cô bé đó bắt đầu được gieo mầm tình yêu lúc nào không hay. Đến năm cấp ba, thì cô ấy không ngờ rằng mình lại học chung lớp, chung trường với cậu con trai ấy.
Rồi từ đó cô gái ấy luôn bao che, bảo vệ cậu ấy bằng thành tích học tập của mình, khi cậu ấy luôn gặp rắc rối với giáo viên vì đánh nhau. Cô gái ấy luôn giấu trong lòng tình yêu đó của mình, dự định của bản thân cô là sau khi cả hai thi xong đại học, cô ấy sẽ nói ra tất cả tình cảm của mình. Nhưng không ngờ rằng sau khi thi đại học rồi đạt được thành tích ưu tú, cô ấy quyết định tìm cậu ta tỏ tình, thì cậu ấy đã bỏ thi mà đi nghĩa vụ quân sự, và sau đó không lâu, cô gái nhận được lời mời của một công ty lớn, rồi ra nước ngoài đến ngày nay mới có dịp trở về”
Khi kể xong, đôi mắt Giàu nổi lên nỗi buồn và tiếc nuối của bản thân, còn Ngọc cũng dần đồng cảm với nỗi buồn đó của cô ấy.
Cô không ngờ rằng giữa Tú và Giàu lại có câu chuyện như thế, mà tình cảm của cô ấy dành cho Tú kéo dài lâu như vậy. Chuyện tình cảm của cô dành cho Tú, cũng giống như Giàu đều được cậu ấy cứu, nhưng tình cảnh của cô cũng nguy hiểm không kém, rồi cô ấy kể lại câu chuyện của mình.
“Có một cô thiên kim sống cùng mẹ và một cô em gái song sinh của mình, trong một lần cô ấy đi cùng với những người vệ sĩ mà cô xem như người thân. Đi thăm mẹ cô ấy ở một công ty nước ở nước ngoài, trên đường đi cô ấy và những vệ sĩ của mình, bị một chiếc xe không người lái đâm vào, chiếc xe chở bọn họ lúc này bị lật ngang, may mắn là không có ai bị t·hiệt m·ạng. Nhưng tất cả đều b·ị t·hương không nhẹ, khi mọi người nghĩ đây chỉ là một vụ t·ai n·ạn, thì xung quanh bọn họ có một toán người bịt mặt ùa ra, rồi chặn đường mọi người lại với v·ũ k·hí nóng trên tay. Thế là cả nhóm của cô ấy đã bị bọn khủng bố và b·ắt c·óc này, mang tất cả mọi người về doanh trại của mình”
Khi kể tới đây cơ thể Ngọc run run, dường như cô ấy nhớ lại khoảng khắc kinh hoàng của bản thân đã trải qua, Giàu thấy vậy liền lại vỗ vai an ủi cô ấy, khi đã lấy lại bình tĩnh thì cô ấy kể tiếp.
“Sau khi bọn khủng bố này bịt mắt tất cả mọi người, rồi đưa họ trở về căn cứ chúng, tại nơi đây cô gái và mọi người thấy rất nhiều xác c·hết, hầu hết là bị h·ành h·ạ vì chống cự lại bọn chúng. Một số c·hết vì hai bên thương lượng tiền chuộc không như ý muốn, những vệ sĩ của cô ấy, sau khi bị đưa vào doanh trại của bọn chúng liền bị h·ành h·ạ, còn cô gái ấy sắp phải đón nhận một chuyện kinh hoàng nhất đời mình”
Nói tới đây Ngọc lại run rẩy nhiều hơn.
“Cô gái ấy bị đưa đến phòng của kẻ cầm đầu bọn b·ắt c·óc này, hắn định cưỡng bức cô nhưng lại bị cô lại liều mạng chống lại, thậm chí hắn bị cô ấy quơ tay nắm được một lý nước trên bàn mà đập vào đầu. Hắn chảy máu rất nhiều và nổi giận, định g·iết c·hết cô ấy với đôi bàn tay to lớn của mình, rồi bóp chặt vào cổ họng nhỏ bé của cô.
Khi bản thân tuyệt vọng nhất và nghĩ rằng mình sẽ rời xa thế giới này, thì anh ấy xuất hiện, với một con dao đâm xuyên trái tim bẩn thỉu của tên cầm đầu đó. Anh ấy đẩy xác tên cầm đầu đó qua một bên, lấy khăn của bản thân trong balo lau mặt cho cô gái đó, và nói với cô ấy rằng cô đã được an toàn, với chất giọng Việt Nam đầy nam tính và ấm áp của mình”
Khi nghe Ngọc kể tới tình huống của mình, Giàu cũng đồng cảm hơn với cô.
“Khi cô ấy được anh ấy đưa cho một chiếc áo của mình, để cô thay ra chiếc áo đã bị tên cầm đầu xé rách, khi thay xong thì cô được anh ấy dẫn đi, rời khỏi nơi đó cùng với những con tin bị bọn chúng b·ắt c·óc. Anh ấy cùng những đồng đội mình, đã tiêu diệt hết hang ổ của bọn khủng bố này đưa mọi người trở về nơi an toàn, có thể anh ấy đã quên, nhưng cô gái ấy lại không thể quên được, khuôn mặt của anh ấy xuất hiện lúc cô tuyệt vọng nhất”
Khi kể tới đây, đôi mắt cô ấy lấp lánh như những ngôi sao trên trời, thiếu nữ mà. Ai mà chẳng mơ mộng rằng mình sẽ được một chàng bạch mã hoàng tử tới cứu mình chứ. Trong khi đó lại là một trải nghiệm thực sự chứ không phải là một giấc mơ, rồi cô ấy lại kể tiếp tục.
“Sau khi anh ấy cùng đồng đội mình đưa cô gái đó đến khu vực an toàn, cũng là nơi an ninh nhất, đó cũng là nơi mà công ty mà mẹ cô ấy đang điều hành. Khi mẹ cô ấy biết được tin thì vô cùng hoảng hốt, nhưng cũng nhờ anh ấy và đồng đội của mình, mà tất cả mọi người đều an toàn. Sau khi anh ấy cùng đồng đội của mình rời đi, cô gái đó đã năn nỉ mẹ mình tìm hiểu về lai lịch của anh ấy, thì chẳng bao lâu sau thì cô nhận được một tin tức rằng, anh ta cùng đồng đội của mình bị bọn khủng bố tập kích. Tất cả mọi người đều hi sinh chỉ còn anh ấy may mắn sống sót, rồi anh ta xin giải ngũ sau đó trở về Việt Nam, một thời gian sau anh ấy vào làm việc ở một siêu thị của người bạn của mình. Sau khi tình hình ở đất nước, nơi công ty mẹ cô ấy quản lý đã ổn định hơn, cô gái ấy quyết định trở về Việt Nam rồi xin vào làm thu ngân nơi anh ấy làm, để tìm cơ hội bày tỏ tình cảm với anh ấy”
Hai cô gái sau khi kể xong câu chuyện về bản thân và tình cảm của mình, họ cảm thấy cả hai có nhiều điểm chung, và rồi một tình bạn vô hình xuất hiện giữa hai người, tình bạn này được xây dựng lên bằng nền móng tình cảm dành cho một người.
Cả hai quyết định sẽ cạnh tranh công bằng với nhau, đủ ai có được tình cảm của Tú trước đi nữa, thì người còn lại vẫn giữ mối quan hệ bạn bè với người kia. Khi cả hai đã thỏa thuận với nhau xong, thì hai cô ấy bước ra khỏi nhà vệ sinh đi đến bàn của ba người.
°°°
Trong lúc chờ món ăn lên bàn và hai cô gái đi ra, Tú bắt đầu tập lướt điện thoại xem tin tức về trò chơi, cậu thấy được bản tin của mấy chủ guild lớn đăng bài phẫn nộ, cố gắng tìm kẻ bán v·ũ k·hí đấu giá, mà còn buông lời mỉa mai với người mua, cậu thấy được bản tin đó thì lắc đầu nghĩ.
“Khách hàng là thượng đế mà, nguyên tắc cơ bản là như vậy, mà người bán đó không hiểu được hay sao? Gặp tôi thì tôi cũng đấm cho một phát cho hắn tỉnh ra”
Nếu như cậu phát hiện ra được người bán đó là mình, mà người mà cậu ủy thác mang đi đấu giá, rồi tự ghi tên hay tiêu đề là Rose, thì không biết cậu có tự đấm mình hay không nữa.
Trong lúc cậu xem tình h·ình s·ự kiện công chiếm lãnh thổ, cùng tháp thí luyện, thì Tuấn gọi điện đến.
“Alo chừng nào mày gửi tao Video mới thế Tú, à kênh của chúng ta đã đạt được vượt mốc bạc rồi, số tiền thu về cao hơn lương mày đi làm rồi thằng bạn tao à, mày tính sao về công việc tương lai. Chứ tao thấy mày nên trở thành người chơi chuyên nghiệp, một chút thì tốt hơn đấy”
Tú suy nghĩ mấy ngày nay về chuyện đó, nhưng cậu vẫn chưa biết sẽ làm như thế nào cho tốt nhất, thế là Tuấn nói với cậu.
“Như vậy nhé, mày nên đến siêu thị làm quản lý sản phẩm đi, sau khi đã kiểm tra hàng xong, rồi có thể đến quầy thu ngân làm hai đến ba tiếng rồi về, sau đó mày có thể tập trung vào trò chơi là được”
Thay vì nên khuyên Tú tập trung vào trò chơi, thì Tuấn vẫn kêu cậu đến siêu thị làm việc, vì cậu ta muốn Tú tiếp xúc với fan của mình. Theo một cách mà những người nổi tiếng khác chẳng bao giờ làm, đó cũng là một điểm thu hút của cậu, có như vậy mới có thể thu hút được những người khác, gia nhập guild của anh ta nhiều hơn, khi Tuấn công bố người chơi Con Gián là thành viên guild của mình.
Nghe Tuấn nói như vậy, thì Tú cũng đồng ý với lời góp ý đó, cậu phải điều chỉnh thời gian lại mới được, vì nếu cậu nghĩ làm ở siêu thị thì cậu chỉ biết ngồi xem phim, sau khi chơi game xong mà thôi.
Mà mấy vấn đề đó cậu muốn để tính sau, bây giờ cậu chuyển video mới nhất qua cho Tuấn, rồi giải thích tình hình lúc đó cho cậu ta, trong quá trình tường thuật đó, cậu buộc miệng nói một câu ngay đúng lúc hai cô gái vừa đi ra.
“Không biết cô ấy bây giờ ra sao? Tao lo cho cô ấy quá, không biết mấy người họ có bảo vệ tốt cho cô ấy không đây?”
Tuấn bảo rằng cậu yên tâm đi, mọi chuyện chẳng có gì đâu, rồi cậu ta chuyển tiền trước cho cậu, số tiền mà Tuấn mua vàng và vật phẩm, cùng tiền của kênh mà Tuấn tạo ra cho cậu, thu về toàn bộ là hai mươi lăm tỷ.
Khi Tuấn cúp máy để edit lại đoạn video mà cậu gửi, thì Điệp Vân Tú nhìn vào số tiền mà mình có trong tài khoản mà ngạc nhiên, mặc dù đã được Tuấn nói trước, nhưng cậu cũng không ngờ rằng, số tiền cậu kiếm bằng cách chơi game lại nhiều đến như vậy.
Cậu vẫn chưa có kế hoạch về việc sử dụng số tiền lớn này, nên tạm thời cứ để nó trong thẻ vậy, cùng lúc đó Ngọc và Giàu cũng đã đi ra, cả hai cũng đã tẩy trang xong và chỉnh sửa lại đôi chút, nhưng có vẻ tâm trạng của cả hai lại không tốt cho lắm.
Vì trong đầu của cả hai người lúc này là câu hỏi, cô gái đó là ai? Sao Tú lại lo lắng cho cô ta đến vậy?
Khi đồ ăn đã được dọn lên, Tú cứ nghĩ cả hai cô gái sẽ uống nước suối hay nước ngọt, nhưng không ngờ cả hai lại gọi một chai rượu lên, rồi cả hai người cùng nhau ăn rồi uống, bỏ mặt cậu một bên ngơ ngác không hiểu chuyện ra sao.
Đến khi cả hai đã say thì họ hỏi cậu, cô gái mà cậu nói đến khi nghe điện thoại là ai, thì lúc này cậu mới giải thích là, mình đang làm một nhiệm vụ bảo vệ một cô gái NPC trong trò chơi thế kỷ.
Tuy đây là chuyện không có gì, nhưng ánh mắt của cậu không tránh khỏi vẻ lo lắng suy nghĩ, với tác dụng của cồn khi hai cô gái nhìn thấy ánh mắt đó của cậu, thì họ tức giận hơn, không ngờ rằng mình lại không bằng một cô gái NPC có trí tuệ trong trò chơi nữa, thế là cả hai cùng nhau uống đến nỗi gục tại bàn luôn.
Tú cũng bó tay bó chân rồi, không biết phải giải quyết làm sao với hai cô nàng này luôn, tâm trạng và suy nghĩ của phụ nữ thật là khó hiểu, cậu đành điện thoại cho Sang kêu cậu ta đến rước Giàu về.
Nhưng trước đó không lâu, thì anh ta có xem được đoạn drama trên mạng mà người dân quay lại, cảnh một thanh niên làm hai cô gái khóc, vì đã dành tình cảm cho một tên họ sở chỉ biết bắt cá hai tay mà thôi.
Chỉ có người quen biết như cậu ta, thì mới biết rõ chuyện đó ra sao, khi thấy Tú điện thoại cầu cứu, nói rõ tình trạng của hai cô gái lúc này, thì trong đầu cậu ta nhảy số thật nhanh, và quyết định một chuyện mà Tú và cả hai cô gái không ngờ.
Khi cho xe chạy đến rước Ngọc trở về khách sạn, thì Sang lại nói mình với người yêu đang cãi nhau, nên tạm lánh một lúc, không thể chở Giàu về khách sạn trong lúc này dễ bị hiểu lầm. Nên anh ta quyết định chở cả hai cô gái về nhà Tú đỡ, mặc dù Tú kiên quyết không chịu, nhưng Sang mặc kệ cậu ta luôn.
Vì đã tới nhà mình rồi, nên Tú hậm hực nhìn Sang, đành phải dìu hai cô gái vào nhà mình, sau khi dìu cả hai cô gái say xỉn này vào phòng yên vị trên giường. Thì Sang lấy lý do đi xin lỗi bạn gái liền trốn đi, bỏ lại Tú không biết phải giải quyết với hai cô gái ra sao?
Khi Sang đã chạy ra ngoài, thì anh ta nhìn vào nhà Tú mỉm cười rồi lẩm bẩm.
“Người anh em à, thằng anh em này chỉ giúp đến đây thôi, hai mỹ nữ đều có tình cảm với mình thì nên nắm chắc đi a, đừng làm thằng bạn này thất vọng nha, với lại anh đây không tin rằng chú có thể kìm chế được, khi ở tình huống này đâu haha”
Thế là Sang lên xe chạy đi mất, để lại Tú đang đứng nhìn hai cô gái say rượu, đang nằm ở trên giường của mình.