Chương 44: Gặp lại bạn cũ một
Sau một hồi vấn đáp đở khóc dở cười với Công Chúa, người gây ra trận sóng gió này thì đã bỏ đi, ở lại n·ạn n·hân là Tú vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mặc dù Công Chúa đã đi, nhưng Ma Vương và Hoàng Tử Kaiser, cả hai tra liền trả hỏi cậu về việc, vì sao cậu lại xuất hiện trong hộp quà của Kaiser? Rồi Công Chúa vì sao lại có cư xử không như thường ngày như vậy?
Hai người nghi ngờ cả hai đã quen nhau từ trước đó rồi, một đống câu hỏi được đặt ra làm cho Tú muốn phát điên lên rồi.
Còn quần chúng ăn dưa đang hóng hớt thì đều đã tìm cho mình chỗ an vị tốt nhất, để ngồi xem ba người chơi trò chơi vấn đáp.
Ma Hậu lần đầu tiên thấy chồng và con trai mình căng thẳng đến vậy, cứ như sợ cải trắng nhà mình trồng bị lợn ăn không bằng, không kìm được cười rộ cả lên.
Vì một màn hỏi liên thanh, với những câu hỏi không chuyên môn, Tú dứt khoát Logout, bỏ lại hai người đàn ông gào rú, rồi chạy khắp thành đi tìm mình.
Người dân của Ma Tộc lần đầu tiên thấy một màn Ma Vương và Hoàng Tử, cả hai đi khắp thành, ai cũng nghĩ rằng Bệ Hạ và Hoàng Tử vì dân chúng đi kiểm tra an ninh, từ thành giửa ra đến thành ngoài, mọi người thấy cả hai tìm kiếm rất kỹ lưỡng, như sợ bỏ xót điều gì vậy.
Những quần chúng ăn dưa là các Ma Tướng, thì đi theo ở phía sau để hóng hớt, Tú dịch chuyển xuất hiện ở đâu. Thì hai người đuổi theo tới đó, chỉ cần Tú ở trong thành là cả hai người đều biết được cậu xuất hiện ở đâu, vì cái mũi của con Curberus A, mặc dù nó không tự nguyện bán đứng huynh đệ của mình, nhưng vì mệnh lệnh của Ma Vương cùng Hoàng Tử, nên nó không thể từ chối.
Ngày hôm ấy xuất hiện một cảnh tượng, một đoàn đội tập hợp từ nhóm người có chức vụ cao cấp nhất Ma Tộc, cùng nhau chạy tới chạy lui khắp thành...
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
“Quản lý thấy mấy ngày nay bọn tôi tập luyện tiến độ tốt hơn không? Tôi tự tin là nếu gặp lại hai tên lần trước, chỉ vài đòn thôi là tôi sẽ áp chế được một tên rồi”
Điệp Vân Tú gật đầu nói.
“Vậy thì tốt, hai cậu còn phải tập luyện nhiều hơn, dạo này chi nhánh của chúng ta có lượng khách tăng cao, cần các cậu cảnh giác hơn đấy, chứ khi không có tôi thì hai cậu không xoay sở được với mấy tay d·u c·ôn, thì lại mang tiếng cho đội bảo an”
Cả hai đều gật đầu đồng ý, nhưng cả ba đi không bao lâu thì gặp một người phụ nữ trung niên, đây là người Tú vừa muốn gặp mà cũng không muốn gặp nhất vào lúc này.
“Tú à, sao lâu rồi cô không thấy con qua nhà cô chơi với rước Loan đi chơi vậy? Cô hỏi mà nó lại kêu cô đừng hỏi nữa, hai đứa gây gỗ với nhau à. Thanh niên bây giờ cứ như vậy không hà, hỡ chút là giận dỗi nhau, thôi để cô nói với nó dùm con nha”
Tú lúc này rất khó xử, nhưng rồi vẫn trả lời bằng một nụ cười gượng gạo.
“Tụi con không còn quen nhau nữa cô ạ, cô đừng nói gì với Loan gì hết, mắc công cô ấy lại khó chịu với cô nữa. Cô dạo này vẫn ổn không? Cô còn đau khớp nữa không? Nếu còn thì con gửi cô thêm dầu thuốc để cô bóp nhé”
Nghe tới đây người phụ nữ này tức giận nói.
“Cái con bé này lại nổi chứng gì nữa rồi, để cô về nói chuyện với nó lại mới được, con yên tâm cô sẽ làm chủ cho con, một người con trai tốt bụng siêng năng như con dễ gì mà tìm được, con bé này lại chướng nước cái gì không biết, cô phải cho nó một trận mới được”
Tú bối rối nói.
“Không cần đâu cô, chuyện này cả hai đứa con đều đồng ý cả, cô mặc kệ cô ấy đi không có sao đâu ạ”
Người phụ nữ trung niên mà cậu gặp, đó là mẹ của người yêu cũ của Điệp Vân Tú, vì vẻ ngoài của người phụ nữ này. Có phần giống mẹ của cậu đã mất lúc nhỏ, mà tính tình người phụ nữ này cũng rất hiền lành và tốt bụng, không hiểu vì sao lại sinh ra một cô con gái như vậy.
Nên ngày trước khi cậu gặp Loan đi chung với mẹ mình, và sau đó Loan lại làm quen với cậu, nên Tú chấp nhận quen cô ấy, vì cô ta có một người mẹ giống như mẹ mình vậy.
Mặc dù Tú biết cô ta là cô gái ngành đào mỏ, nhưng lại vẫn quen cô ta, đây có thể nói đây là cách mà cậu tự bù đắp tình thương của mẹ, bằng cách quen Loan để gặp mẹ cô ấy.
Nên việc cô ta phản bội, lại làm cho Tú nhẹ lòng hơn, cậu nghĩ rằng bản thân quen cô ta vì như vậy có thể gặp mẹ của Loan, nên khi bị cô ta chia tay và cắm sừng, cậu coi đó như một sự trừng phạt công bằng.
Nên khi cô ta chia tay mặc dù cậu có tức giận vì bị cắm sừng, nhưng lại chẳng để trong lòng là mấy, nhưng khi gặp mẹ cô ta thì cậu khá là bối rối.
Cũng may là hai tên cấp dưới thấy vẻ mặt khó xử của Tú, liền giải vây cho cậu.
“Thôi bọn cháu cũng tới giờ làm việc rồi, quản lý đi nhanh thôi anh, hẹn gặp lại cô sau ạ”
Thế là nhờ sự lôi kéo của hai anh chàng bảo vệ, Tú cũng thoát khỏi việc khó xử này.
Khi cả ba đến siêu thị làm việc, khi thấy Tú hôm nay không vui, thì Như và Hằng ghé tai vào hai anh chàng bảo vệ hỏi hôm chuyện gì mà cậu lại không vui như vậy.
Hai người nhìn qua xem có Tú ở đây không, liền nói nhỏ với cả hai về việc cậu hôm nay gặp phải mẹ của người yêu cũ.
Ngọc ở đằng xa cũng lắng tai nghe bốn người này tám chuyện, vì lúc này còn sớm nên khách hàng chưa vào đông, vậy là cả đám mới tám chuyện như vậy.
Lúc này Ngọc biết chuyện trong lòng thầm quyết định, cuối tuần này phải đi xem phim đi chơi với Tú, phảilàm cho cậu thật là vui mới được, cô cũng muốn nắm bắt cơ hội này để tỏ tình với Tú.
Khi Tú thay đồ ra thì mọi người cũng giải tán bắt đầu làm việc của mình, cậu thấy mọi người nhìn cậu với ánh mắt lạ lắm, nhưng mà cậu cũng chẳng biết là ý gì.
Điều làm Tú phiền muộn là mỗi lần cậu vô ca không bao lâu, thì lượng khách nữ lại vào mua hàng ở cửa hàng cậu rất nhiều, nên Tú phải chuẩn bị sẵn sàng, lúc này lại có tiếng điện thoại vang lên.
“Mẹ mua cho con heo đất... Í a í à”
“Alo gì vậy Tuấn?”
“Giàu với Sang tụi nó về nước rồi, hẹn chiều nay ra quán rượu uống gặp mặt, chiều mày ra ca tao đến rước mày đi đấy”
“OK vậy chiều gặp”
Khi Tú cúp điện thoại xong, thì khách hàng bắt đầu đi vào mua hàng càng ngày càng đông, như mọi ngày quày tính tiền của cậu lại đặc kín người tính tiền, làm cậu không biết phải làm sao...
Vì khả năng giữ bí mật của mấy chị em phụ nữ, mà siêu thị nơi cậu làm muốn bùng nổ vì mấy hội chị em rồi, với vẻ ngoài điển trai của cậu, cùng chất giọng trầm trầm càng làm mấy chị em hội Tiểu Cường ido, càng muốn tính tiền ở quầy của cậu hơn.
Khi mấy vị khách nữ cứ đòi xếp hàng tính tiền ở quầy của Tú, làm quầy tính tiền của Ngọc cũng nhàn rỗi, nhưng mà khi có vị khách nam tới quầy cô tính tiền, thì cảm nhận được quầy tính tiền này đầy sát khí.
Mặc dù khuôn mặt cô vẫn cười vui vẻ, nhưng không thể che giấu được mùi sát khí khi thấy mấy vị khách nữ đang tính tiền bên quầy của Tú giả vờ đụng chạm cậu, làm vị khách này chỉ mong tính tiền mau mau, để rời khỏi nơi mưa bom bão đạn này...