Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Chơi Game Bằng Cách Gọi Huynh Đệ

Chương 40: Hổn loạn




Chương 40: Hổn loạn

Điệp Vân Tú đang ở trên cao lại thở phào nhẹ nhõm, cậu vừa triệu hồi ra hai tên rồng này, cứ nghĩ rằng mọi chuyện chắc không xong rồi, ai ngờ hai tên này vừa ra thì chẹt đầu vào cửa nên chắc điên rồi.

Vì bọn chúng t·ấn c·ông liên quân ba nước, như vậy thì cũng như theo ý muốn của cậu, trận chiến bắt đầu loạn thành một đoàn.

Phượng hoàng con mắt đang lim dim ngủ, thì bị tiếng la hét đánh nhau làm nó giật mình tỉnh giấc.

Nó bị mất ngủ rất nhiều ngày rồi, mà cứ mỗi lần nó đang lim dim sắp sửa ngủ được, thì không biết từ đâu lại có một tên nhân loại. Hắn nhảy vào ngọn núi lửa mà nó đang nằm ngủ, làm cho nó giật mình tỉnh dậy.

Thậm chí nó đã đổi chỗ ở khác là những ngọn núi lửa cách xa chỗ nó ở lúc đầu, nhưng tên này cũng không buông tha cho nó.

Hết nhảy xuống đạp đầu nó dậy, rồi cù trỏ sang ngang tình ta chia đôi ngã, thậm chí hắn còn dẫn hai tên Long tộc lại phá giấc ngủ của nó, người ta buồn ngủ mà phá thì khác nào đạp đổ chén cơm, nó nhất định phải cho tên đó biết thế nào là lễ hội.

Khi nó nhìn quanh, thì thấy hai tên Long Tộc đánh nhau với mình lúc trước cũng có ở đây, mà tên hay nhảy vào ngọn núi lửa đạp đầu mình tuy bây giờ là Ma Tộc, nhưng khí tức với vẻ ngoài của hắn thì không thay đổi, vậy là lần này ngươi không chạy khỏi tay ta được rồi.

“Gréccc... ngươi chạy đâu cho thoát tên đeo mặt nạ kia”

“Phừng...”

“-368 HP”

“Ui... Ui... Nóng... Ôi cái con chim điên, ngu ngốc này”

Cậu lúc này bị mấy tia lửa từ con phượng hoàng phóng ra, đốt nóng cả mông phải bay vòng vòng mới đập tắt lửa được.

Khi Tú nghe hệ thống thông báo là mình triệu hồi được Phượng Hoàng, làm cậu nhớ lại những lần mình nhảy vào ngọn núi lửa.

Cậu đều nghe thông báo rằng điểm phẫn nộ của nó lại tăng, mà Tú nghĩ đến nát óc, không hiểu là mình trêu chọc nó từ lúc nào, mà nó lại phẫn nộ với mình như vậy?

Hoả Long Hoàng đang đánh nhau với Flora, ép cho cô ta phải chật vật phòng thủ, thì hắn thấy ở đâu ra con Phượng Hoàng xuất hiện, lại đi khi dễ huynh đệ mình. Hắn liền vứt bỏ đối thủ của mình là Flora, rồi lao lên chặn con Phượng Hoàng này lại.



“Con gà này ở đâu ra vậy? Lại dám đến đây khi dễ anh em của ta? Huynh đệ của ta thì chỉ có ta được có quyền khi dễ thôi, còn kẻ khác thì đừng có mà mơ”

Khi Tú nghe Hoả Long Hoàng nói vậy thì trợn tròn cả mắt, này đại ca, mi có nhầm lẫn hay không? Lời này của một con n... À một con rồng có thể nói ra được hay sao?

Thế là cả hai lao vào đánh nhau, vì cả hai cùng một nguyên tố, nên kỹ năng hệ hỏa của cả hai khi t·ấn c·ông nhau, chẳng khác nào là gió xuân thổi qua người nhau.

Thấy vậy hoả Long Hoàng dứt khoát, bay lại gõ vào đầu Phượng Hoàng.

“Cóccc... Óc...”

Chỉ thấy đầu của Phượng Hoàng nổi lên một cục u to, lúc này nó khóc bù lu bù loa, rồi biến thành một cô bé tóc màu đỏ mặc trên người là bộ váy LoLiTa.

“U... UuuuoooA... Oa, các ngươi, các ngươi ăn h·iếp bảo bảo a, huhuhu oaoa”

Lúc này tên Hoả Long lúng túng rồi, đánh cả buổi, ai ngờ rằng con Phượng Hoàng này lại chỉ là một con nhóc tì, hắn bắt đầu phát hoảng không biết phải làm sao để dỗ nó nín đây.

Tú thấy vậy liền cười lẩm bẩm.

“Hoạ thì từ đâu xuất hiện, nhưng mà người đánh là ngươi, thôi người anh em à ngươi tự cầu phúc đi hahaha”

“Ngươi làm gì mà vui vẻ vậy?”

Nghe được giọng nói này làm cậu hết hồn, khi thấy kẻ lên tiếng lại là lão Lich Solomon thì cậu lên tiếng.

“Sao ông thích xuất hiện không một tiếng động, sau lưng người khác quá vậy? Sao lúc tôi cần sự trợ giúp của ông thì chẳng thấy ông đâu?”

Lich Solomon liền nổi giận nói.

“Cũng chẳng phải là do ngươi sao? Lần trước ta bị ngươi làm hại cho, phải chiến đấu với một ma tướng, chẳng những thế sau đó ta còn bị ngươi lấy hết một phần mười sức mạnh, hỏi ngươi thì ngươi có cần cẩn thận khi xuất hiện không?”



Tú sau khi nghe lời ông ta nói liền khinh bỉ, là ông tự đến chứ tôi gài ông lúc nào?

Bỏ qua chuyện đó, cậu liền hỏi ông ta bây giờ phải làm sao?

Lich Solomon nhìn Tú như nhìn một thằng ngốc vậy, rồi lên tiếng.

“Nhà ngươi là sứ giả của n·gười c·hết, mà nơi đây là chiến trường, ngươi còn hỏi ta phải làm gì ư?”

Tú lúc mới nghĩ đến nghề nghiệp của mình là Necromancer Huyền Thoại, bây giờ thì xác c·hết ở khắp nơi, lúc này cậu không lên sàn diễn thì còn chờ lúc nào nữa.

“Hỡi những kẻ đ·ã c·hết, hãy lắng nghe tiếng ta gọi, hãy bò ra từ những nắm mồ, hãy đứng lên mà chiến đấu vì ta”

“Trỗi dậy”

Khi Điệp Vân Tú đọc xong lời chú, thì thấy vô số zombie, xương, ghoul, thậm chí là những hiệp sĩ không đầu cùng Lich xuất hiện.

Cậu không triệu hồi những bóng ma ra, vì cậu nghĩ chúng khá yếu vì toàn bộ là linh hồn của cậu có đều từ những quả trứng.

Tú muốn tận dụng những lĩnh hồn bị đám xương mình triệu hồi, tiêu diệt địch để thu thập những linh hồn mạnh, rồi gọi những bóng ma ra để chiến đấu mà thôi.

Khi triệu hồi đám seleton và sử dụng kỹ năng bay của vua ruồi, Tú thấy MP của mình gần cạn đáy, cậu liền móc bình thuốc khôi phục MP ra uống thì phát hiện đã hết sạch và...

“AAAAaaaaa...”

“Rầmmm...”

“Bạn đ·ã c·hết, cấp độ của bạn -1”

“Bạn đạt được cấp độ -666, chúa quỷ Satan thích thú với bạn +200 điểm thân thiện”



“Các chúa quỷ đều thích thú với bạn +100 điểm thân thiện”

“Thần Ma’at rất thích sự cân bằng của trận chiến do bạn tạo ra +200 điểm thân thiện”

“Diêm Vương tức giận, vì việc bạn c·hết quá nhiều làm phiền đến ông ấy +50 điểm phẫn nộ”

Mặc dù cậu đ·ã c·hết nhưng đám seleton của cậu vẫn còn đó, vì khác với những nghề Necromancer bình thường, chỉ cần người thì triển c·hết, thì bọn chúng sẽ trở thành một bộ xương vô hại.

Còn nghề huyền thoại của cậu, cho dù người triệu hồi c·hết, nhưng quái vật được triệu hồi vẫn chiến đấu đến khi bị tiêu diệt.

Lich Solomon lắc đầu thở dài.

“Đường đường là pháp sư bóng tối, mà lại không biết kiểm soát lượng MP của mình, tên đồng minh này của ta cũng thật sự là một tên ngu ngốc, thôi đành phụ hắn một tay vậy”

“Hỡi thần dân và thuộc hạ của ta, hãy nghe lời ta kêu gọi, hãy chiến đấu vì ta hỡi những bề tôi trung thành của ta”

“Trở Về!!!”

Sau khi Lich Solomon sử dụng kỹ năng, hai thuộc hạ thân cân của ông ta là, hiệp sĩ tử thần và bóng ma t·ử v·ong cũng xuất hiện, theo sau họ là vô số bóng ma và chiến binh xương.

“Tiến lên tiêu diệt chúng cho ta, không được động đến người đàn ông mặc giáp đỏ đó”

Sau một mệnh lệnh của Lich Solomon, vô vàn bóng ma bay xuyên qua những cánh cửa t·ấn c·ông vào liên quân, còn những chiến binh xương của ông ta, do cơ thể quá nhẹ nên, chúng chạy trực tiếp lên trên nóc của những cánh cửa rồi lao xuống t·ấn c·ông người của ba bộ tộc.

Khi thấy đám bóng ma cùng chiến binh xương của Lich Solomon tham chiến, nhóm pháp sư liền ngừng t·ấn c·ông hai Long Vương.

Vì khi hai Long Vương xuất hiện bọn chúng liền t·ấn c·ông vào liên quân, các chỉ huy trưởng liền thay Uman quyết định, cho xạ thủ t·ấn c·ông hai Long Vương, yểm hộ những bộ binh bên dưới.

Nhưng khi bọn bóng ma này xuất hiện lại thì khác, chỉ có các pháp sư mới đối phó bọn chúng được thôi, thế là đội pháp sư chuyển sang t·ấn c·ông lũ bóng ma, chỉ còn cung thủ vẫn t·ấn c·ông hai Long Vương.

Đội kỵ binh lúc này cũng đã xuống ngựa, rồi chuyển sang cầm giáo cùng thương, thay đội pháp sư phi giáo t·ấn c·ông hai Long Vương cùng đám chiến binh xương đang nhảy xuống từ những cánh cửa.

Bây giờ chiến đấu nổ ra ở khắp nơi, không riêng gì ở con đường bằng cửa nữa, cuộc chiến bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Trong khi các phe đang đánh nhau, thì sau khu rừng không một ai biết, đang có một đội quân lớn đang di chuyển về hướng chiến trường...