Chương 19: Chạy trối chết hai
Vào lúc hai cô gái đang buông xuôi chờ c·hết, thì bất ngờ lại có một đôi bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay của hai người, rồi kéo bọn họ về hướng mà hai tên kia vừa bỏ chạy.
Nhờ như vậy mà cả hai đã tránh được đợt t·ấn c·ông đó của hai đàn quái vật, còn lũ quái vật sau khi lao tới, thì lại không thấy được mục tiêu của mình ở trước mặt đâu nữa.
Bọn chúng nhìn dáo dát ở xung quanh thì lại không tìm thấy kết quả, cuối cùng bọn nó liền nhìn về phía đàn quái vật ở đối diện mình một hồi, rồi cả bọn liền lao lên t·ấn c·ông lẫn nhau.
Đối với bọn chúng mặc dù đã mất đi hai mục tiêu kia, nhưng bọn đối diện này cũng chẳng khác gì con mồi của chúng là mấy, dù gì bọn chúng cũng không phải đồng loại của bản thân, có t·ấn c·ông bọn chúng thì cũng chẳng sao.
Hai cô gái này mặc dù đã được cứu thoát khỏi sự t·ấn c·ông của hai đàn quái vật, nhưng bọn họ vẫn còn nhắm mắt của mình lại mà không dám mở ra, vì họ không muốn nhìn thấy những hàm răng của lũ quái vật trước khi nuốt chửng mình.
Nhưng rồi hai người chờ đợi một hồi lâu, mà bản thân lại vẫn chưa nghe thấy được thông báo của hệ thống, về việc bản thân đã bị bọn quái vật này g·iết c·hết, hai người liền từ từ hé dần đôi mắt mình ra để nhìn.
Lúc này họ nhìn thấy được trước mặt mình không phải là mấy con quái vật, mà lại là một người đàn ông lạ mặt, trên mặt anh ta lại mang một cái mặt nạ quỷ dị màu đen, trên cái mặt nạ đó lại có hình bóng một con vật nào đó lúc ẩn lúc hiện.
Còn trên đầu anh ấy lại là một cặp sừng sắc nhọn kết nối với cái mặt nạ đó lại là màu xanh nước biển, mà cặp sừng đó lại chớp tắt giống như một cái đèn xi nhan trên những chiếc xe vậy, nhìn tổng thể thì trông anh ta cũng khá là ngầu nha.
Nhưng rồi khi hai người nhìn đến bộ đồ mà anh chàng đó đang mặc, thì cả hai lại không ngờ rằng đó lại là một bộ đồ tân thủ, mà hai người thì chưa từng thấy được cái bộ đồ tân thủ nào, mà nó rách rưới tơi tả như bộ đồ tân thủ mà anh ta đang mặc vậy, hai cô đã nghĩ rằng anh chàng này có thể là một người chơi khá là lập dị nha.
Mà điều khác biệt ở cái áo tân thủ mà anh ấy đang mặc, đó là bộ đồ tân thủ thì bình thường sẽ có màu trắng, còn của anh ta lại là màu đỏ nâu thật sự là lạ lùng.
Hai người sau khi nhìn tới đoạn áo bị rách làm bốn ở sau lưng của anh chàng đó, rồi nhìn tên nhân vật của anh ta, cả hai cô gái liền không thể nhịn được mà phì cười rồi nghĩ.
“Anh ta mà phe phẩy được bốn góc áo này của mình lên, xong rồi bạn thân có thể bay lên trên trời thì thực sự là xứng với cái tên nhân vật của anh ta mà, ai đời đặt tên nhân vật của mình là Con Gián chứ”
Tạo hình trang phục của anh ấy là để một đôi tay trần, vì hai cái tay áo ở phía trước của anh ta, lại bị rách ra từ giửa cổ tay cho đến vai mà bị đưa về sau, còn sau lưng của cái áo thì bị rách ra làm đôi từ ở giửa lưng áo và hai bên hông, trên hai mảnh áo rách làm đôi ở sau lưng này lại được chia ra làm bốn, làm cho người ta nhìn cái áo ấy trông giống như là có hai đôi cánh vậy.
Điều làm hai cô tò mò là cấp độ của anh chàng bí ẩn ấy, chúng lại không được anh ta hiển thị ra bên ngoài, thì hai người chỉ thấy được tên IGN của người chơi của anh ta, còn những thông tin khác lại hoàn toàn không có, dường như tất cả đều được hệ thống ẩn đi vậy.
Cả hai phỏng đoán rằng cấp độ của người chơi đã cứu mình phải là rất cao, vì trước đó khi bọn bọn họ bị đám quái vật lao đến t·ấn c·ông, mà bọn chúng chỉ cách bản thân chỉ còn vài bước chân mà thôi, vậy mà anh ta vẫn có thể cứu được hai cô thoát ra khỏi đó được, thậm chí đến bản thân đã được cứu rồi mà cả hai vẫn không hề hay biết.
Anh chàng ấy mà biết được suy nghĩ đó của hai người, bản thân lúc này không biết có cảm nhận như thế nào đây, đúng là cấp độ của anh ta rất là cao, nhưng mà cao bằng một cách mà người ta không ngờ đến được nha ...
Khi bản thân được cứu bởi một người đàn ông bí ẩn mà còn đeo mặt nữa chứ, hai người bắt đầu ảo tưởng rằng bản thân mình bây giờ, giống như nhân vật nữ chính trong những bộ phim hay những câu truyện ngôn tình, đó là những câu chuyện việc anh hùng cứu mỹ nhân nha, có phải chăng mình chính là nhân vật nữ chính trong truyền thuyết đó a.
Thiếu nữ mà, ai mà chẳng có lúc mơ mộng như vậy chứ, cả hai người đều có chung một suy nghĩ như thế nhưng sự thật thì... Nó lại vả đôm đốp vào mặt hai người mà b·ất t·ỉnh.
Khi đã kéo hai cô gái thoát khỏi cuộc t·ấn c·ông của hai đàn quái vật, người đàn ông thần bí ấy liền quay lại nói với hai người.
“Hai em bây giờ đã an toàn rồi, mà bọn chúng hiện tại đã lao vào đánh nhau, như vậy hai em cứ chờ bọn nó đánh nhau xong, đến khi chúng chỉ còn ít máu thì cả hai hãy ra đòn kết liễu bọn chúng nhé. Anh cũng không thể ở đây lâu được, bản thân anh còn có chuyện gấp phải đi ngay đây, vậy nên chào tạm biệt cả hai nhé”
Không chờ hai cô gái nói lại lời cảm ơn, người đàn ông này đã chạy đi mất bỏ lại hai cô gái và hai đàn quái vật đang đánh nhau.
°°°
Người đã cứu hai cô gái ấy không ai khác đó là Điệp Vân Tú, mặc dù cậu ta khá là lưu luyến khi nhìn về hướng của bầy quái vật, mà bản thân cậu ấy thật sự cũng không muốn đi a, nhưng cậu lúc này không chạy đi thì sẽ không kịp nha, nếu bản thân ở lại đây lâu hơn sẽ liên lụy hai cô gái ấy, cậu lúc này chỉ biết thì thầm với bản thân mà thôi.
“Tất cả đều là điểm kinh nghiệm a, thật là đau lòng quá đi mà”
Còn lý do mà lũ KoRo và lũ Swamp monster chạy hỗn loạn như vậy, đều là do Điệp Vân Tú sau khi bước vào cổng dịch chuyển, thì cậu lại bị đưa thẳng vào trong tổ của lũ KoRo kia, mà bản thân thì lại lỡ chân đạp vỡ trứng của con đầu đàn, thế là cậu ta đã bị cả đàn đuổi g·iết mà bỏ chạy.
Bản thân đang bỏ chạy lại vô tình chạy vào khu đầm lầy nơi bọn Swamp monster ở, rồi húc vào con Swamp monster cái vợ của con đầu đàn, khi thấy được khuôn mặt xấu xí của nó, làm cho Tú hết hồn liền lấy cái muỗng của mình ra, rồi dùng kỹ năng mà đập cho nó một cái, lại vô tình triệt sản giúp cho nó luôn, thế là chúng ta lại có cái cảnh đàn Swamp monster đuổi theo cậu ấy ngay sau đó.
Từ khi bắt đầu chơi game tới tận bây giờ, thì Điệp Vân Tú đã bị giảm mất LV rất nhiều rồi và có xu hướng càng ngày càng tăng lên, à không cũng có thể nói là giảm xuống nha, nên cậu rất là n·hạy c·ảm với nguy hiểm khi thấy điều gì không ổn liền bỏ chạy ngay.
Nhưng mọi thứ không thể thay đổi được gì, tất cả cũng đều là công lao của hai thứ đang đuổi theo sau lưng cậu ta, là một thứ khiến cậu ấy không bỏ chạy thì lại không được nha.
°°°
Hai cô gái sau khi bị bỏ lại lúc này liền đứng như trời trồng, mà bản thân thì lại bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, hai người bắt đầu nghi ngờ về nhan sắc của chính mình rồi, trong đầu của cả hai bây giờ có cùng một suy nghĩ.
"Bộ mình đáng sợ lắm hay sao? Anh cứu người ta xong sao lại bỏ chạy như vậy chứ? Người ta ít ra cũng nằm trong top mười hoa khôi của trường cơ mà, ít nhất thì cũng chờ cho người ta nói lời cảm ơn rồi mới bỏ đi chứ? Anh hùng bây giờ đều bỏ người đẹp lại sau khi cứu được như vậy ư?"
Khi hai cô gái vẫn đang buồn rầu mà không hiểu ra sao, thì chính vào lúc này ở trên bầu trời, hai người bỗng nhiên nghe được có một tiếng gào thật to.
“Đứng lại cho ta tên con người khốn nạn kia... Ta sẽ lột da, rút gân, xé xác ngươi Ra... Aaa... Ééé ...”
“Ngươi trả mạng lại cho con ta... Cho dù nhà ngươi có chạy lên chân trời góc biển, ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu... Aaaa"
“Gràooo!!!!"
Hai cô gái liền ngước lên trời, rồi bọn họ thấy được hai bóng đen thật là to lớn, chúng bay thật nhanh vượt qua đầu của cả hai mà bay về hướng Điệp Vân Tú vừa chạy đi, khi hai cô kịp hoàn hồn trở lại liền vội vàng nhìn nhau bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
Cô gái pháp sư nói.
“Cậu có thấy thứ mà tớ thấy không?”
Cô nàng v·ú em gật đầu trả lời.
“ừ tớ thấy, nhưng không chắc lắm”
Cô nàng pháp sư hỏi lại.
"Đó có phải là rồng không?"
Cô nàng kia trả lời.
"Hình như là nó đó"
Cô gái pháp sư và cô nàng mục sư kia lúc này nhìn nhau, rồi bọn họ reo lên một cách phấn khích.
“Đó là rồng đấy, anh ấy không phải ghét bỏ tụi mình mà bỏ đi đâu, mà là do hai con rồng này đang đuổi theo anh ấy mà thôi”
Cô gái v·ú em gật đầu đồng ý.
“Yuup đúng vậy nha, anh ấy thật là men lì, bao nhiêu đó thôi cũng không đủ tả miêu tả về anh ta đâu, mà phải nói là ...”
Hai người nhìn nhau rồi cùng thét lên.
“Thật sự là ngầu quá đi kyaaaa...”
Hai cô gái ấy lúc này thét lên trông giống như một đám fan cuồng Kpop, mỗi khi nhìn thấy được mấy anh chàng Ido oppa sau khi xuất hiện trên sân khấu vậy.
Hai cô bây giờ cũng thở phào nhẹ nhõm, vì cuối cùng bản thân cũng lấy lại được chút tự tin hơn rồi, anh ta bỏ chạy không phải vì bị nhan sắc của hai người dọa cho bỏ chạy, dù gì người ta cũng được bầu chọn làm những người đep nhất của trường mà.
Khi hai con rồng đã bay xa khỏi tầm mắt của hai người, hai cô mới nhớ đến giọng nói của con rồng màu đen lúc nãy. Có vẻ như đấy là một con rồng đực nha, nhưng mà giọng nói của nó nghe sao mà kì lạ thế nhỉ?
Phải nói là giọng nói của nó khá là eo éo, giống như tiếng của mấy tên hoạn quan trong những phim cung đấu mà bản thân hay xem vậy ta?
Bọn họ suy nghĩ một hồi nhưng vẫn không lần ra đầu mối nào, rồi bản thân cũng thôi không suy nghĩ về vấn đề đó nữa, hai cô liền đưa ánh mắt của mình về hướng hai đàn quái đánh nhau ở cách đó không xa.
Bọn chúng bây giờ chỉ còn lại ít HP mà thôi, thậm chí là hai con boss lúc này cũng đang ở trong tình trạng như đèn cạn dầu, hai đàn quái vật đó ngoài việc chỉ còn ít máu ra, thì tụi nó lúc này đang co rúm lại sau khi nghe thấy được tiếng gầm của hai con rồng kia.
Hai cô gái bây giờ cũng hiểu bản thân lúc này cần phải bỏ lại những xúc động, cùng phấn khích của mình ở trước đó lại, hiện tại trước mắt là phải giải quyết đám quái vật này trước đã, vì cả hai thấy cơ hội cày cấp của mình đã đến rồi, đúng là thời đến muốn cản lại cản cũng không được nha.
Bọn họ lúc này liều mạng dùng hết tất cả những kỹ năng có thể gây sát thương mà mình đang có, rồi t·ấn c·ông về phía bọn quái vật.
“Băng thương ...”
"Hoả cầu"
"Thổ nha"
“Ánh sáng cứu rỗi”
"Khiên thánh tẩy lễ"
"Thập tự cứu rỗi"
"..."
“ầm ầm... Roẹt sẹttt...”
°°°
Sau khi bỏ lại hai cô gái mà chạy trốn, tay kiếm sĩ tiếc nuối quay qua nói với tên đồng bọn của mình.
“Thật là xui xẻo mà, mãi mới câu được hai cô em xinh tươi như vậy, thế mà tụi mình lại gặp hai đám quái vật t·ấn c·ông cùng lúc, phá hỏng chuyện tốt của tụi mình luôn thế mới đau chứ”
Tên kia cũng gật đầu đồng ý rồi chán nản nói.
“Tao còn chưa kịp xin số liên lạc của hai em nó nữa là, mà mình lại bỏ cả hai ẻm ở lại rồi chạy đi như thế này, thì lần sau có gặp lại cũng chẳng có cửa mà liên lạc lại được với mấy ẻm đâu, thật là buồn hết sức quá đi mà haizz...”
Khi cả hai vẫn còn đang buồn bực rồi than vãn và tiếc nuối, vì chuyện tốt của bản thân lại bị phá hư như vậy, thì không biết từ lúc nào lại có một tên đeo mặt nạ hắn xuất hiện ở giửa hai người, mà tên này còn chạy cùng bọn họ nữa chứ.
Khi hai tên này còn đang hoang mang trước sự xuất hiện của một kẻ lạ mặt này, thì tên đeo mặt nạ ấy lại quay qua nhìn thanh niên cầm khiên, rồi hắn nheo mắt của mình lại, rồi nhìn với ánh mắt đầy chán ghét, làm cho tên này thấy rất là khó chịu liền lên tiếng nói.
“Mày đang nhìn đểu ai đấy hả? Mày biết tao là ai không? Mày muốn bị tao PK lắm phải không? Sao mày lại dám nhìn đểu tao như vậy chứ hả cái thằng kia?”
Khi tên này vừa dứt lời thì trên trời, bọn chúng lại nghe được những tiếng gầm thật lớn càng ngày càng gần nơi đây.
“Grào... grừừừ”
Hai tên này hốt hoảng liền quay đầu nhìn về hướng đang phát ra tiếng gầm thét đó.
Tên kiếm sĩ sau khi nhìn thấy được
thứ phát ra tiếng gầm khủng kh·iếp kia, thì ngược lại với cái tên mà hắn đặt cho nhân vật của bản thân, cả cơ thể lẫn tâm hồn của hắn dường như muốn xoắn trở lại vậy, rồi tên này cùng với tên đồng bọn của bản thân cùng nhìn nhau thét lên.
“Trời ơi là rồng đó a!!!”
Xin chúc mừng đáp án của cả hai là chính xác, còn phần thưởng sẽ là một q·uả c·ầu l·ửa màu đen và xanh siêu to khổng lồ, bay thẳng về phía hai người cho câu trả lời chính xác ấy.
Trước khi bị bốc hơi và lên bảng đếm số vì trúng phải hơi thở của rồng, hai tên này chợt nhớ rằng bên cạnh mình còn có sự xuất hiện của một tên đeo mặt nạ, nhưng hắn đã biến mất từ lúc nào mà cả hai không hề hay biết, thế là hai tên này đều bị q·uả c·ầu l·ửa nuốt chửng rồi biến mất.
Sau khi chia tay với hai cô gái kia, Điệp Vân Tú liền kéo theo hai con rồng đang đuổi theo ở sau lưng mình, chạy về hướng của hai tên khốn đang bỏ chạy kia, Tú muốn mượn tay của hai con rồng này đi giải quyết hai tên đó thay cho cậu ta, rồi sau đó cậu phải tiếp tục chạy trối c·hết để thoát khỏi hai con rồng này.
Nhưng Điệp Vân Tú lại bị hai con rồng này đuổi kịp, rồi ép cho bản thân cậu ta phải chạy tới miệng một ngọn núi lửa.
Khi Điệp Vân Tú đứng trước miệng núi lửa, lúc này cậu ấy biết rằng bản thân lần này cũng không thể chạy thoát khỏi hai con rồng ấy được.
Cậu ta dứt khoát quay người lại rồi nhìn bọn chúng, sau đó liền nở một nụ cười nửa miệng, rồi Tú liền đưa một ngón giửa của mình lên khiêu khích hai con Rồng.
Sau đó cậu liền nhảy xuống ngọn núi lửa để t·ự s·át, đến khi bản thân sau khi rơi xuống những dòng mắc ma, rồi bị chúng nuốt chửng mà c·hết, thì cậu ấy lại nhận được những dòng thông báo của hệ thống.
*Ting*
“Bạn nhận thêm 12 điểm phẫn nộ từ hắc Long Vương, điểm phẫn nộ hiện tại là...”
+1000/1000
*Ting*
“Bạn nhận thêm 10 điểm phẫn nộ từ Thủy Long Vương, điểm phẫn nộ hiện tại là...”
+1000/1000
*Ting*
“Bạn nhận được 18 điểm phẫn nộ từ Phượng Hoàng Vương, điểm phẫn nộ hiện tại là...”
18/1000
Điệp Vân Tú
"???"
*Ting*
“bạn đ·ã c·hết”
*Ting*
"Cấp độ của bạn bị giảm -1"
Sau khi hồi sinh tại đại sảnh với dòng thông báo quen thuộc là bạn đ·ã c·hết, Tú cảm thấy hoang mang với dòng thông báo cuối cùng, vì khi cậu ta nhảy xuống ngọn núi lửa này không hề thấy cái gì ngoài dòng mắc ma, sao bản thân lại tăng thêm điểm phẫn nộ với một cái tên xa lạ vậy a.
“Mình đâu có gặp con Phượng Hoàng nào đâu nhỉ? Mấy hôm nay cũng đâu có trêu chọc con nào đâu ta? Một con chim còn khó thấy nữa là sao nó lại phẫn nộ với mình như vậy nhỉ?”
Cậu ôm một đống thắc mắc đó rồi bắt đầu thoát khỏi trò chơi, vì đã tới giờ cậu phải đi ăn uống rồi.