Chương 17: hoàn thành nhiệm vụ cấp S thứ hai, đạt được nghề nghiệp Necromancer huyền thoại
Sau khi đã trao cho Điệp Vân Tú phần thưởng, Hoả Long Hoàng cũng dặn dò cậu là nếu như có cơ hội đến tộc Hoả Long, thì hãy đến gặp hắn ngay và hắn lúc đó sẽ tiếp đãi cậu thật là long trọng, cậu ta gật đầu đồng ý rồi sau đó tạm biệt Hoả Long Hoàng, chờ hắn rời đi xong Điệp Vân Tú liền đi ngược về nơi chứa kho báu của Hắc Long Vương.
°°°
Cậu liền đi đến gần chỗ bộ xương của Lich Solomon đang nằm, nhưng bản thân lại không biết làm cách nào hoàn thành nhiệm vụ để nhận phần thưởng này. Cậu ta liền cầm thử chiếc nhẫn lên rồi mân mê chà sát nó giống như chà sát cây đèn thần vậy, nhưng rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, đến khi cậu ấy đưa chiếc nhẫn lại gần bộ xương thì lúc này tiếng hệ thống vang lên.
*Ting*
“Linh hồn của Lich Solomon đã trở về thân xác của mình”
*Ting*
“Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ”
*Ting*
“Bạn đã lên cấp”
"Bạn đã lên cấp"
"Bạn đã lên cấp"
"..."
*Ting*
"Bạn nhận được 25000 điểm danh vọng"
*Ting*
“Bạn đã nhận được nghề nghiệp Necromancer huyền thoại”
Đến lúc này đây thì cậu mới biết được cách hoàn thành nhiệm vụ nó lại đơn giản đến như vậy, bản thân chỉ cần đưa chiếc nhẫn tới gần mà thôi, làm cậu ấy phải thử cách này đến cách kia cả buổi.
Cũng vào lúc đó sau khi Điệp Vân Tú đã nhận hết phần thưởng, cậu ta thấy được một làn khói đen bay ra từ bên trong chiếc nhẫn, nó quấn quanh bộ xương của Lich Solomon rồi chui vào từng khe hở ở trên bộ xương đó, rồi từng làn khói chui vào hộp sọ, rồi hóc mắt mũi và miệng.
Sau khi những làn khói này đã chui hết vào trong cơ thể của bộ xương ấy, Điệp Vân Tú liền đứng chờ đợi rồi quan sát một hồi nhưng bộ xương đó lại không có phản ứng gì thêm, cậu ấy bắt đầu nghi ngờ có khi nào bộ xương này lại c·hết luôn rồi hay không?
Cậu ta tò mò lại gần bộ xương để quan sát thêm, thì cũng chính vào lúc đó trong tròng mắt của bộ xương lại bùng lên những ngọn lửa màu xanh u ám, làm cho Tú giật cả mình mà lui về sau mấy bước, bộ xương ấy nhút nhít từng bộ phận rồi sau đó từ từ đứng lên, rồi một giọng nói nặng nề và không rành mạch vang lên từ trong miệng bộ xương ấy.
“Cờ rộp... rốp... Cậu là người đã giải thoát.. rồi trả lại chiếc nhẫn về cho ta... có phải vậy không chàng trai?”
Điệp Vân Tú sau khi nghe được câu hỏi đầu tiên của ông ta, cậu thấy câu hỏi này khá là dở hơi liền nghĩ.
“Ở đây chỉ có tôi và ông, chẳng lẽ còn có người thứ ba hay sao? Ông có thể hỏi câu nào khó hơn được hay không?”
Cậu ấy còn cho rằng bộ xương này, chắc là ông ta đang bị mắc chứng bệnh Parkinson của người già rồi cũng nên, nhưng rồi cậu ta cũng kiên nhẫn trả lời.
“Đúng vậy, tôi là người đã lấy lại được chiếc nhẫn này từ trên người Thủy Long Vương, vì nó đã được Hắc Long Vương kia tặng cho chiếc nhẫn này thì phải”
Khi nghe tới đây, bộ xương này im lặng một lúc rồi gật đầu nói.
“Cảm ơn cậu chàng trai... Với một vị vua vĩ đại như ta, tuy rằng đã trở thành một Lich dơ bẩn... Nhưng ta cũng không thể bỏ đi lễ nghĩa của một vị vua, khi bản thân ngày xưa khi vẫn còn là con người... Ơn nghĩa này của cậu ta sẽ trả lại, hãy đưa một tay của cậu đây cho ta”
Tú không biết ông ta kêu mình đưa tay ra để làm gì, nhưng cậu vẫn đưa tay trái của mình lên cho ông ấy nắm lấy.
*Ting*
“Bạn nhận được kỹ năng lời thề minh hữu"
__________________________________________________
Lời thề minh hữu cấp B
khi bạn cần đối phương giúp đỡ, thì bạn chỉ cần ấn vào đấu ấn này trên tay mình hai lần. Người kia sẽ đến bên bạn để hỗ trợ cho bạn, và ngược lại bạn ấn ba lần vào đấu ấn này để có thể đến bên đối phương, thời gian hồi kỹ năng là: 720 phút”
Kỹ năng hoạt động hay không, còn cần sự cho phép của người thi triển
___________________________________________________
Sau khi đã trao cho cậu ấn ký của lời thề minh hữu, Lich Solomon liền nói với cậu ấy.
“Ta bây giờ cần phải tìm lại những thần dân của mình đã ngã xuống, mà bản thân hiện tại cũng cần phải hồi phục sức mạnh lại như ban đầu, khi ta đã hồi phục được sức mạnh của mình cùng với việc đã tập trung lại được tất cả quần thần của ta. Đến lúc đó ta sẽ giúp cậu một ước muốn, cho dù là thống trị đại lục này, còn bây giờ cậu hãy tự mình giải quyết rắc rối trước mắt này đi đã, ta cần phải có thời gian hồi phục hẹn gặp lại cậu lần sau...”
Không đợi Điệp Vân Tú trả lời, ông ta liền tạo ra một một cánh cổng ánh sáng màu xám, rồi cả người bước vào bên trong rồi biến mất cùng với cánh cổng đó.
Sau một hồi giao tiếp chớp nhoáng rồi kết thúc bằng một cách khó đỡ, Điệp Vân Tú cứ tưởng từ nãy tới giờ là mình đang bị ảo giác, bắt đầu thì giống như một phim kinh dị, sau đó nói giao tiếp với nhau được vài tiếng, rồi cuối cùng lại biến đi mất, cậu ta chỉ biết thốt lên một tiếng.
"Có lầm không vậy? Tôi đã không ngại nguy hiểm và khó khăn để giúp ông tỉnh lại mà, sao ông lại dứt khoát mà đi như vậy chứ, ít ra cũng phải mang tôi đi theo nữa chứ, trời ơi tháng này đúng là khi ra đường mình không nên tin bất kỳ người lạ nào được mà aa"
Cậu ấy chỉ biết kêu rên trong bất lực, rồi tiếng thông báo của hệ thống vang lên làm tâm tình của cậu càng nặng nề hơn.
*Ting*
“Thuỷ Long Vương đã tỉnh dậy, điểm thù hận của nó dành cho bạn là 1000/1000”
*Ting*
“Hắc Long Vương đã tỉnh dậy, điểm thù hận của nó dành cho bạn là 1000/1000"
Điệp Vân Tú sau khi thấy được dòng thông báo trên, cậu ta chỉ biết thốt lên hai tiếng"thôi xong" cuối cùng thì hai tên bạo dâm này cũng đã tỉnh lại, còn hai kẻ mà bản thân cứu được thì đã bỏ chạy, Điệp Vân Tú cảm thấy những kẻ được mình cứu, không có một tên nào là đáng tin cậy được cả.
Hoả Long Hoàng thì cũng thôi đi, dù sao thì hắn cũng đang b·ị t·hương không thể ở lại lâu được, mà mình cũng đã từ chối đi cùng với hắn, còn lão Lich này thì sau khi được bản thân mình cứu, liền chỉ để lại một cái ấn ký rồi ông ta lại không làm được chuyện gì, mà bản thân lại chuồn còn nhanh hơn cả trạch, Tú thở dài rồi nghĩ.
"Đúng là đem con bỏ chợ mà, thôi sống ở đời bản thân phải biết tự lực cánh sinh thôi, không thể trông chờ vào người khác được a"
Cậu quyết định đợi hai con rồng đó tới đây rồi tính tiếp, mặc dù cậu ta cũng biết trước kết quả cuối cùng của mình sau khi bọn chúng đến là gì rồi, nhưng để cậu ấy tự bó tay chịu c·hết đó cũng không phải là phong cách sống của cậu.
Điệp Vân Tú nhìn vào túi đồ của bản thân sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu Hoả Long Hoàng, nó đã hợp lại với túi đồ sẵn có của cậu ta mà trở thành một túi đồ vô hạn, rồi cậu ấy nhìn về đống vàng và v·ũ k·hí đang chất thành núi ngay trước mặt mình, rồi cậu ta nở một nụ cười mà chị em phụ nữ nhìn thấy cũng phải tránh xa...
“Đằng nào cũng c·hết, mà hai bên cũng đã gây thù chuốc oán với nhau rồi, vậy dọn hết nơi này cho các ngươi tức chơi”
Nói là làm Tú liền thu hết tất cả đống vàng và v·ũ k·hí vào trong kho đồ của mình, đến một cọng lông cũng không chừa lại, rồi Điệp Vân Tú sau đó nhìn lại núi kho báu mà mình đã lấy hết đến một hạt bụi cũng không vương lại, cậu ta lúc này vui vẻ vô cùng với thành quả mà bản thân làm ra, thì cũng vào lúc đó hai con tên Long Vương kia cũng đã đuổi đến nơi.
Hắc Long Vương sau khi xuất hiện thì không kịp chờ đợi, hắn liền thét lên với một cái giọng ái nam ái nữ của mình với Điệp Vân Tú.
“Tên con người khốn nạn kia, ta nguyền rủa ngươi... Trả lại mạng con ta lại cho ta... Trả lại ta một Long nam hoàn mỹ ééé... Mà khoan đã, kho báu của ta đâu?”
Nghe được lời của tên Hắc Long Vương này đang thắc mắc, Điệp Vân Tú liền gãi đầu của mình mà trả lời.
“Ta đợi hai ngươi lâu quá mà bản thân thì lại quá rảnh rỗi, nên ta giúp ngươi dọn dẹp sạch sẽ chỗ này rồi, ngươi có thấy hài lòng không rất là sạch sẽ đó nha"
Hắc Long Vương
"..."
“Phụt..."
Tên Hắc Long sau khi nghe xong lời Điệp Vân Tú nói, thì bản thân lại tức đến nỗi phun ra ba thước máu.
Thủy Long Vương với khuôn mặt âm trầm nhìn Điệp Vân Tú thì lại không nói gì, nhưng sâu bên trong ánh mắt của ả giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta vậy, ả chậm rãi lên tiếng nói với cậu.
“Ta biết ngươi là một trong kẻ được các vị thần đưa đến nơi đây, (ý nói là người chơi) dù cho ngươi có bị g·iết bao nhiêu lần đi chăng nữa thì ngươi cũng không c·hết được, nhưng như vậy thì lại hợp với ý ta. Ta không muốn cho ngươi lại c·hết một cách nhẹ nhàng như vậy được, thù g·iết con rồi còn hủy đi người đàn ông của ta, đến cả việc tước đi khả năng tạo dựng huyết mạch của mình. Nếu ta để cho ngươi c·hết một lần thì lại là quá nhẹ nhàng và nhân đạo với ngươi rồi, ta muốn ngươi c·hết thật đau đớn mãi mãi aaa hahaha!!!”
Điệp Vân Tú sau khi nghe được lời Thủy Long Vương nói thì cậu rùng mình, đúng là không nên chọc giận phụ nữ a, càng không nên gây thù chuốc oán với một độc phụ như ả ta nha, cậu ấy cười làm lành nói với ả.
“Ta rất tiếc về đứa con của hai ngươi, nhưng tất cả chỉ là sự cố mà thôi, còn chuyện kia thì ta chỉ muốn giúp các ngươi kéo dài tuổi thọ mà thôi, triệt sản cũng tốt mà, vừa kéo dài tuổi thọ, vừa có thể kế hoạch hóa gia đình nữa hềhề”
Mặc kệ cậu ba hoa chích chòe rồi nói hưu nói vượn chuyện gì, ả cũng chẳng màng quan tâm liền sử dụng một bí thuật của mình. Đó là một bí thuật có thể theo dõi một đối tượng, làm cho kẻ đó cho dù hắn đi đến đâu thì ả ta cũng tìm đến được.
Chỉ thấy một tia sáng màu xanh hướng thẳng lên đầu của Điệp Vân Tú, sau đó xuất hiện trên đầu cậu ta hai cái sừng màu xanh nước biển, hai cái sừng này nó chớp tắt giống như một cái máy phát tín hiệu, nói ra cho dễ hình dung thì nó trông giống như cặp sừng con tuần lộc phát sáng, mà mấy chị em thường đội trên đầu khi đi chơi noel vậy.
Tú sau khi nhìn thấy hai cái sừng trên đầu của mình mà hốt hoảng, nhưng rồi cũng thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn may là không phải màu xanh lá, nếu không cậu chắc cắn lưỡi nghĩ chơi game cho rồi.
*Ting*
“Bạn bị trúng lời nguyền định vị của Thủy Long Vương, dù bạn đi đến đâu sau một phút nó cũng sẽ tìm thấy bạn”
Khi nghe được tới đây cậu ấy chưa kịp chửi bới, thì một dòng thông báo khác vang lên.
*Ting*
“Bạn bị trúng lời nguyền của Hắc Long Vương, để thực hiện lời nguyền này, nó đã hiến tế một phần tư lượng MP của nó vĩnh viễn, bạn sẽ mất đi ba cấp độ mỗi khi bị nó g·iết”
Hắc Long Vương sau khi lấy lại được bình tĩnh nó thấy Thủy Long Vương làm như vậy, thì bản thân cũng hiểu được ý định của ả ta, liền phối hợp lại với nhau cho Điệp Vân Tú thêm một lời nguyền.
Lúc này trên mặt Tú bắt đầu xuất hiện một cái mặt nạ màu đen, trên mặt nạ còn xuất hiện bóng dáng của một con rồng lúc ẩn lúc hiện, cái mặt nạ này kết hợp với cặp sừng kia lại thành một cái mặt nạ hợp nhất.
Mặt cậu như muốn đần thối ra còn bản thân thì bắt đầu hối hận rồi, cái cảm giác mà mình lên cấp vui vẻ chưa được bao lâu, mà bây giờ lại dính phải hai cái lời nguyền này, cậu ta chắc chắn rằng cấp độ của bản thân sau này sẽ tuột dốc không phanh a.
“Biết trước vậy ta đã không bước vào vũng nước đục này rồi aaa”
Cậu đau khổ thét lên, rồi cố gắng gỡ cái mặt nạ này ra nhưng lại không được, còn tên Hắc Long Vương kia nhe răng của mình ra cười và nói.
“Ta muốn ngươi sẽ mãi mãi là một tên yếu đuối, rồi ai ai cũng có thể đánh g·iết và chà đạp ngươi, ngươi phải chịu mọi khuất nhục trên cái đại lục này, chỉ có như vậy mới thỏa mãn được mối thù của ta thôi a hé hé é é...”
“Đi c·hết đi con người”
Một quả cầu bằng hơi thở rồng màu đen được hắn phóng ra, rồi quả cầu này nó bay thẳng về phía Điệp Vân Tú làm cho cậu ta cháy khét.
“Phừng... Ừng..."
*Ting*
“Bạn đ·ã c·hết”
“Cấp độ của bạn bị giảm -3”