Chương 20 : Nếu các ngươi thành tâm muốn biết, thì ta đây...
Đám người áo đen cảm thấy tình hình nằm trong tầm kiểm soát, không muốn dây dưa thêm, một kẻ trong nhóm liền đưa tay ra hiệu, như thể muốn giải quyết nhanh chóng, đề phòng chi viện của học viện tiến đến vây công bọn hắn. Tên áo đen sử dụng trận pháp, hai tay liền thu lại, trận pháp cũng vì thế mà biến đổi không ngừng, trận pháp giam giữ Mạc Ly dần dần bị nhỏ và biến vào khoảng không.
Vào đúng lúc này, thanh trường kiếm từ sau lớp khói bụi, liền bay thẳng về phía tên trận pháp sư, tốc độ thanh kiếm cực kì nhanh khiến gã không kịp đề phòng, liền bị lưỡi kiếm lướt ngang qua, để lại vết cắt ngay tại phần vai. Vào đúng lúc này, một bóng đen từ sau liền bay thẳng về phía lồng giam, hai tay cầm trường kiếm, hướng mũi kiếm về phía đám người áo đen, liền nói.
-“Nếu các ngươi muốn dẫn cô ấy đi, phải bước qua được xác của ta.” Âm thanh có phần run rẩy, hai chân không ngừng va vào nhau, không vững.
-‘Tuyệt, xuất hiện đúng lúc, tung câu thoại đúng thời điểm, để lại một ấn tượng khó phai trong lòng khán giả, cùng với việc biểu cảm run sợ, đâm đầu ra ngăn cản, đây đúng là hình ảnh mà mình tìm kiếm bấy lâu, hình ảnh của một tên làm đá lót đường cho nhân vật chính.’
Đúng thế, bóng đen này không ai khác chính là Lâm Phàm, từ lúc bắt đầu trận chiến, Lâm Phàm hắn đã quan sát được một khoảng thời gian, thông qua cách chiến đấu từ đám người áo đen, hắn đã biết được đại khái phương thức chiến đấu cùng những kỹ năng sở trường của bọn chúng. Hắn sở dĩ không ra tay là vì chờ cơ hội này, cơ hội nghìn năm có một dành cho những kẻ không biết lượng sức mình như hắn, những kẻ ngán đường đầy khó chịu, một kẻ chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, chính là câu giờ cho những tên nhân vật chính hồi phục.
Lâm Phàm đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, sau khi nhìn thấy đám người bị bọn áo đen dễ dàng đánh bại, Lâm Phàm liền biết, thời điểm thể hiện giá trị của một tên nhân vật phụ như hắn đã đến, chính vì thế, vào khoảnh khắc tên trận pháp sư chuẩn bị thu hồi trận pháp, dẫn Mạc Ly rời khỏi, hắn liền chộp đại thanh kiếm từ dưới đất, ném thẳng về phía gã, thanh kiếm bay không chủ đích vậy mà lại khiến hắn b·ị t·hương, quả thật may mắn mà.
-“Thằng nhóc…. Mày muốn c·hết à…?” Tên trận pháp sư b·ị t·hương hai mắt nhìn thẳng về phía Lâm Phàm liền nói.
-“Nếu như c·ái c·hết của ta lại có thể ngăn cản được hành động của các ngươi, vậy thì cứ để ta c·hết.” Lâm Phàm hai mắt tập trung, biểu cảm vô cùng chân thành, không khác gì những diễn viên hàng đầu thế giới.
-“Ha Ha ha…. Ngu xuẩn, đừng nghĩ rằng việc làm dũng cảm này, sẽ khiến bọn chúng tưởng nhớ đến sự hi sinh anh dũng của mày, tại thế giới này, mỗi ngày, có hàng trăm hàng nghìn người như mày đã phải c·hết, mày nghĩ chúng nó có thời gian để quan tâm đến những chuyện như thế không?” Một tên trong số chúng liền cười to nói.
-“Cũng chả sao, nếu mày đã muốn c·hết như vậy rồi, vậy thì tao sẽ toại nguyện cho mày… Ra chiêu thức đi.”
Nghe thấy vậy, Lâm Phàm hai tay siết chặt trường kiếm, linh khí điều động xuống hai chân, dồn nén toàn bộ linh khí lại, chân đạp đất, giải phóng luồng linh khí bị nén động, trong chốc lát, cả cơ thể Lâm Phàm như một mũi tên, phóng cực kì nhanh về phía tên áo đen trước mắt. Gã nhìn thấy Lâm Phàm hai tay cầm kiếm lao thẳng về phía mình không khỏi cười lạnh, tay liền chầm chậm rút trường kiếm từ sau lưng, thủ thế chân trước chân sau, một tay cầm kiếm, một tay co cụm lại, đưa hai ngón giữa và trỏ dựng thẳng về phía Lâm Phàm, bất chờ, gã hạ ngón trỏ xuống, giữ nguyên ngón giữ cùng động tác, hét lớn.
-“C·hết đi…”
Dứt lời, gã vung đường kiếm chém thẳng về phía Lâm Phàm, thanh kiếm của gã v·a c·hạm thẳng vào kiếm của Lâm Phàm, không cần phải nói, kiếm Lâm Phàm dễ dàng bị gã làm cho vỡ tan nát, chém thẳng vào phần vai hắn, lưỡi kiếm ghim thẳng vào phân xương vai, máu không ngừng chảy xuống. Không dừng lại ở đó, tên áo đen tay còn lại siết chặt quyền, nện thẳng về phía lồng ngực Lâm Phàm, Lâm Phàm nhận ngay toàn uy lực từ một quyền từ gã, khiến bộ dáng hắn càng trở nên thảm hại hơn.
Không để đối phương kịp ra đòn, Lâm Phàm tận dụng lực đòn từ quyền tên áo đen, cả người liền co lại, chân giữ thế, vận dụng những kĩ năng đã thể dục từ kiếp trước, bung người bay ngược về phía sau, mặt hướng lên khoảng trời, máu từ miệng không ngừng bắn lên, tạo lên khung cảnh vô cùng tráng lệ, khung cảnh của một tên không s·ợ c·hết đã phải lãnh trọn một quyền đầy uy lực từ một tên nào đó.
Nương theo lực quyền cùng lực từ động tác những môn thể dục hắn tự phối, trọng lượng cơ thể, lớp không khí, những tác động vật lý xung quanh,….. Cả người Lâm Phàm bay thẳng về phía sau, đụng thẳng vào mặt tường của hang động, tạo thành vết lõm tương đối sâu, sống c·hết thế nào không ai biết được.
-“Lâm Phàm….” Mắt nhìn thấy Lâm Phàm b·ị đ·ánh bay, Mạc Ly không khỏi sốt ruột, hét lớn.
-“Các ngươi….”
Nhìn thấy tất cả đồng bạn của mình bị đám người lạ mặt đánh bại, kẻ b·ị t·hương, người sống c·hết không rõ, Mạc Ly liền trở nên tức giận, hai con ngươi tức thời liền hoá thành hai ngọn hoả diễm, cả cơ thể Mạc Ly thoáng chốc liền chìm mình bên trong ngọn hoả diễm từ đôi mắt, tay siết chặt kiếm, vung đường cung hướng thẳng về phía đám người áo đen, hoả diễm từ kiếm xuất khí v·a c·hạm với những thanh sắt lồng giam gây ra tiếng động không nhỏ.
-“Vô ích thôi, cho dù ngươi có cố gắng thế nào thì cũng sẽ không thay đổi được đâu…” Tên trận pháp sư nhìn thấy Mạc Ly ra sức chống cự, liền cười lạnh.
-“Té thôi.” Một tên trong số chúng liền đưa tay ra lệnh, cả đám người thoát chốc liền hoà mình vào màn đêm, cùng lồng giam trận pháp Mạc Ly biến mất không một dấu vết.
-“Chờ đã… Không được….” Lôi Vô Đạo đang bị trận pháp chế trụ, liền lớn giọng trong tuyệt vọng.
Đám người áo đen biến mất không được bao lâu, trận pháp chế trụ Lôi Vô Đạo liền biến mất, cả cơ thể hắn liền di chuyển trở lại bình thường, nhìn thấy mình đã được giải trừ, Lôi Vô Đạo liền chạy về phía Phương Thy Thy cùng Tần Minh kiểm tra tình hình. Mắt thấy hai người họ vẫn không sao, v·ết t·hương mặc dù chồng chất nhưng suy cho cùng, cũng chỉ là v·ết t·hương ngoài da, không gây thương tổn đến nội tạng, đặc biệt là Tần Minh, áo học viện trên người liền bị khoét một lỗ to ở giữa phần ngực, giữa ngực còn in hẳn lằn đỏ đang rướm máu.
-“Không sao chứ?” Lôi Vô Đạo liền hỏi thăm.
-“Không sao, có chút hơi ê ẩm, vấn đề hiện tại là chúng ta nên làm gì đây, cả bọn b·ị đ·ánh bại thì cũng không nói đi, đằng này Mạc Ly còn bị đám người không rõ mặt mũi bắt nữa, nếu để chuyện này lộ ra, chị của cô ấy chắc chắn sẽ lật tung cái thành phố này để truy tìm bọn chúng. Chúng ta chắc chắn sẽ không thể nào thoát khỏi sự tra hỏi từ đám người Tiên Vệ đâu.” Tần Minh vò đầu bức tóc liền nói.
-“Chuyện này lớn rồi đây, dám b·ắt c·óc nhị tiểu thư Mạc gia, Mạc gia cùng cao tầng học viện chắc chắn sẽ không bỏ qua.” Phương Thy Thy thở dài nói.
-“Đúng vậy, chính vì thế ba người chúng ta cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.” Lôi Vô Đạo gật đầu đáp.
-“Giải quyết? Giải quyết thế nào, đánh cũng đánh không lại thì làm gì được bây giờ, chúng ta chỉ có thể báo cáo tình hình bên trong cho đám người bên ngoài biết, để bọn họ tận lực cử tiếp viện đến hỗ trợ thôi.” Tần Minh cau mày nói.
-“Tôi không nghĩ vậy.”
-“Nếu không như vậy, thì theo cậu, chúng ta làm gì bây giờ?” Phương Thy Thy vội vàng hỏi.
-“Cậu ở đây, phát tín hiệu, cáo báo tình hình bên trong này cho những người bên ngoài, để họ cử tiếp viện đến hỗ trợ, tôi và Tần Minh sẽ tiếp tục đuổi theo bọn họ câu kéo thời gian.” Lôi Vô Đạo suy nghĩ liền nói.
-“Ơ cái thằng này… đã bảo là không đánh lại rồi cơ mà…” Tần Minh không khỏi tức giận liền nói.
-“Không cần phải đánh trực diện, chúng ta có thể dùng Khí, duy trì khoảng cách t·ấn c·ông cùng khoảng cách an toàn với bọn chúng để ra đòn, phối hợp cùng với trận pháp hỗ trợ từ Phương Thy Thy, chúng ta chắc hẳn có thể cầm cự, câu kéo thời gian được đến lúc đám người kia tới.”
-“…..”
-“Được rồi, không còn thời gian nữa đâu, Phương Thy Thy, nhờ cậu sử dụng trận pháp hỗ trợ gia tăng tốc độ, cùng sức mạnh của bọn tôi nhé, à tí nữa quên mất, Lâm Phàm còn ở đằng kia, nhờ cậu kiểm tra xem cậu ấy thế nào nữa, vạn sự trong cậy vào cậu cả.” Lôi Vô Đạo nhìn về phía Lâm Phàm b·ị đ·ánh bay, liền nói.
-“Được….”
---------------
-“Gần tới chưa?” Một tên áo đen liền nói.
-“Sắp tới rồi, dựa theo số liệu báo cáo, thì qua khỏi đoạn đường này, liền sẽ đến chỗ đó.” Người áo đen khác liền đáp.
-“Có phải ở chỗ đó không?”
-“Đúng nó rồi…. Tất cả mọi người dừng lại nghỉ ngơi, đừng lơ là, dù sao nơi này cũng rất tà dị, đến cả năm người chúng ta cũng không thể nào xác định rõ ràng đường đi, chỉ có thể đi theo trực giác.” Tên thủ lĩnh liền thở dài nói.
-“Thủ lĩnh, chuyến này có vẻ bộn tiền rồi, quá dễ.” Tên trận pháp sư đáp xuống đất liền cười nói.
-“Đúng vậy đúng vậy, quá dễ, không cảm thấy có chút độ khó nào, thật chán, nếu như thủ lĩnh không ngăn cản, nương lực khi ra đòn, thì giờ đám nhóc kia có mà lên bàn thờ cả rồi.” Tên áo đeo lưng đeo trường kiếm, liền nói.
-“Nhiệm vụ của chúng ta lần này là để b·ắt c·óc mục tiêu, không phải là để g·iết người, tên kia cũng có nói, chỉ khi nào cần thì hãy ra tay trừ khử, còn không thì hạn chế v·a c·hạm càng tốt. Được rồi, đừng nói nữa, tất cả mọi người nghỉ ngơi hồi phục sức, tiếp đến sẽ tăng tốc, rời khỏi nơi này.” Tên thủ lĩnh khoát tay trả lời.
Không biết thời gian trả qua bao lâu, tên thủ lĩnh bỗng nhiên đứng cả người dậy, hai mắt không ngừng ngưng tụ về phía màn đêm, tay liền đụng đoản đao sau lưng,cả người căng thẳng tột cùng. Những tên còn lại mắt nhìn thấy thủ lĩnh trở nên ngưng trọng đầy căng thẳng, liền cùng lúc đứng lên, ai nấy đều tập trung tinh thần, chuẩn bị chiến đấu bất kì lúc nào.
-“Khè……… khè………. khè……… khè…. Không ngờ là tại nơi này, lại có những món ngon đến như vậy, mặc dù không tính là ngon nhất, thế nhưng vẫn đủ để vừa miệng.” Âm thanh âm u, không phân rõ nam nữ, phát ra từ tận sâu màn đêm, khiến ai nấy không khỏi sởn gai óc.
-“Ai? Kẻ nào, mau ra đây…” Tên thủ lĩnh liền hét lớn nói.
-“Khẹc…. Khẹc…. Khẹc…. Ta sợ các ngươi khi nhìn thấy ta, các ngươi sẽ không thể nào đứng vững được….” Giọng nói âm u liên tục cười nói.
-“Hừ… giả thần giả quỷ…” Tên trận pháp sư hừ lạnh nói.
-“Đúng…. Ngươi nói đúng…. Ta chính là quỷ… Khẹc khẹc khẹc….”
Dứt lời từ trong màn đêm, đám khói đen liền không ngừng xuất hiện, tiến thẳng về phía năm người bọn hắn, đám khói đen dày đặc này thoáng chốc liền ngưng tụ lại thứ đồ vật to lớn. Thứ đồ vật này người không ra người, vật không ra vật, cả người khắp nơi đều mọc đầy con mắt, toàn thân được bao phủ bởi một lớp dịch nhờn cùng sương khói khiến người nhìn không khỏi buồn nôn khi thấy hình dạng của nó.
-“Đ-Đây là….” Một tên trong nhóm người áo đen nhìn thấy thứ đồ vật trước mắt, liền run sợ nói.
-“Quỷ vật cấp cao…. Tại sao nơi này lại có thứ này….” Tên thủ lĩnh nhìn thấy thế liền cắn răng nói.
Quỷ vật cấp cao, một thuật ngữ có thể xa lạ đối với những người dân bình thường, nhưng đối với các tu sĩ bọn hắn, bọn hắn biết rất rõ thứ trước mắt là gì. Quỷ vật cấp cao là danh từ dùng để gọi chung cho các sinh vật sau khi đã bị nhiễm ô uế từ yêu thú cùng máu của Nguyên Cổ Ma Tinh và những thứ khác, chính vì sự lai tạp quá nhiều như thế, thứ đồ vật đó liền bị biến dạng, không thể định hình được cơ thể nguyên đầu của mình, dẫn đến bị ô uế theo, và hoá thành quỷ vật cao cấp.