"Cho người đi kiểm tra lại binh sĩ bị thương và tử trận, nên hậu táng thì hậu táng, nên cho phí trấn an thì cho, việc này nhớ kỹ phải để người đáng tin đi làm." Ban Họa nhớ tới trong quân doanh còn có chuyện nuốt riêng phí trợ cấp xảy ra, nói bổ sung: "Nếu ai dám làm chuyện đó, không cần bẩm báo chủ công, tự ta chặt đầu của hắn xuống!"
"Vâng!" Trong lòng Đỗ Cửu hơi động, vẻ mặt kích động: "Mong Tướng quân yên tâm, thuộc hạ nhất định làm thỏa đáng việc này."
Ban Họa thấy hắn tức giận bước ra ngoài thì nhịn không được thở dài, nữ hộ vệ sau lưng nàng lo lắng: "Quận Chúa, ngài có ổn không?"
Quận Chúa được nuông chiều từ bé, mặc dù đi theo lão Tướng quân học điều binh khiển tướng, nhưng đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước, khi đó Quận Chúa mới bao nhiêu lớn, làm sao chân chính được chứng kiến tàn khốc trên chiến trường? Hiện tại cả ngày ở cùng đám binh lính này, ăn không ngon mặc không đẹp, đồ trang sức tơ lụa không thể dùng, Quận Chúa nhà bọn họ chưa từng chịu khổ thế này?
"Ta không sao. " Ban Họa dựa vào ghế, nhắm mắt để nữ hộ vệ bóp vai cho mình: "Tưởng Lạc làm việc tàn bạo, nếu không lật đổ hắn ta, không chỉ bách tính thiên hạ ăn ngủ không yên, thậm chí tất cả mọi người trên dưới Ban gia cũng sống không nổi."
"Thế nhưng mà..." Nữ hộ vệ do dự một lát: "Cao điểu tận, lương cung tàn*, thuộc hạ lo lắng cô gia..."
*chim bay cao hết, cung tốt vất bỏ.
Nếu một ngày cô gia thật sự đăng cơ Hoàng đế, mặc dù chủ tử và cô gia là vợ chồng son, người trong mộng dễ đổi thay, lỡ như đến lúc đó cô gia kiêng kị huyết mạch Tưởng thị trên người chủ tử, thì nên làm thế nào cho phải?
"Coi như Dung Hà cạn tình với ta, nhưng ít nhất chàng sẽ là Hoàng Đế tốt, cộng với Ban gia đối đãi chàng không tệ, chàng tuyệt sẽ không làm khó người Ban gia." Ban Họa cười cười: "Về phần những thứ khác, lo lắng sớm như vậy cũng vô dụng. Đời người sống một lần, cũng nên nghĩ điều tốt, chứ đừng mỗi ngày sống không vui, vậy không tốt chút nào."
"Quận Chúa tâm tính tốt, nghĩ cũng thông. " Nữ hộ vệ bị lời Ban Họa nói chọc cười: "Ngài nói rất có lý, là lá gan thuộc hạ quá nhỏ."
"Dân gian có câu, không dám róc thịt của bản thân, sao có thể kéo mỹ nhân xuống ngựa." Ban Họa xinh đẹp giương đầu lên: "Ngươi nói có đúng hay không?"
"Không phải nguyên văn trong dân gian là không dám tự róc thịt, mới khiến Hoàng Đế..." Nữ hộ vệ biến sắc, cười khổ nói: " Quận Chúa, ngài lại trêu thuộc hạ, lời này thuộc hạ không dám nói."
"Có gì không dám nói, bây giờ không phải chúng ta đang làm đấy thôi?" Ban Họa hùng hồn nói: "Không sao, chúng ta nói chuyện đóng kín cửa, ai cũng không biết."
Nữ bọn hộ vệ nhao nhao nói vâng, dù Ban Họa nói gì, các nàng đều tin.
Huyện Thanh Tùng là một huyện nghèo dưới trướng Vĩnh Châu, huyện thành địa thế hiểm trở, chất đất không đủ phì nhiêu, cho nên nông sản cũng không phong phú, lúc thời tiết tốt, thu hoạch được một chút, miễn cưỡng có thể ăn no, nếu gặp năm thiên tai, thì phải thắt lưng mà sống, không cẩn thận chết đói, thì cũng có khả năng.
Ban Họa đến, cũng không khiến dân chúng địa phương cảm thấy tuyệt vọng, ngược lại khiến bọn họ thấy được hi vọng.
Những binh lính này không cướp bóc đốt giết, cũng không làm khó họ, có thể thấy được những phản quân này thật sự muốn giải cứu bách tính khỏi tình thế “nước lửa”, mới không thể không cầm vũ khí nổi dậy. Có người nghe ngóng Tướng Quân dẫn binh tuổi trẻ anh tuấn kia là ai, biết được là Tướng Quân lớn thứ hai trong quân, thậm chí có lão thái thái bắt đầu quan tâm vị tướng quân này có thành gia hay chưa.
Biết được đã thành thân, không ít gia đình vọng tộc trong huyện có chút thất vọng, nhưng vẫn qua lại thân thiết như cũ, hiến một chút lương thảo cho quân Dung gia. Ngay tại lúc này, vàng bạc không được hoan nghênh bằng lương thảo. Những vọng tộc này một là muốn lợi dụng, hai là lo lắng những phản quân này giả vờ giả vịt, duy trì tư thế không dám đắc tội, cho họ chỗ tốt.
Ban Họa nhận lấy lương thảo, ghi toàn bộ vào sổ, nói với mấy vọng tộc: " Nghĩa cử của các vị hương thân tại hạ đã ghi nhớ trong lòng, đợi đánh bại nịnh thần, chắc chắn cảm kích chư vị gấp bội."
"Tướng Quân nói quá lời, không dám không dám."
Những vọng tộc giàu có không ai dám xem lời nói này thành chuyện to tát, lúc Ban Họa tạm thời ở phủ đệ, chỉ coi mình dùng tiền mua an tâm.
Vừa đưa tiễn những người này, thì có binh sĩ báo lại, đại quân triều đình đã xuất hiện bên ngoài hai dặm.
"Cuối cùng cũng tới. " Ban Họa đứng người lên: "Chuẩn bị tiễn thủ."
"Vâng!"
Ban Họa cầm lấy mũ giáp để trên bàn, vội vàng đi lên cửa thành.
Tốc độ quân triều đình hành quân rất nhanh, Ban Họa đứng trên cửa thành, nhìn cờ bọn họ thêu chữ Thạch, nhịn không được nhướng mày, dẫn binh là Thạch Tấn.
"Tại hạ Thạch Tấn, nhận mệnh bệ hạ tới để chiêu hàng các vị, chỉ cần chư vị bỏ vũ khí đầu hàng, triều đình sẽ không truy cứu sai lầm của chư vị." Thạch Tấn cưỡi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn binh sĩ nâng cung trên cửa thành, binh lính sau lưng hắn nhao nhao giơ tấm chắn ngăn trước mặt hắn.
"Hay cho một Thạch Tướng quân trung can nghĩa đảm*. " Ban Họa lớn tiếng nói trên tường thành: " Bây giờ nước không ra nước, dân chúng lầm than, chúng ta không đành lòng để bách tính sống trong nước sôi lửa bỏng, cho dù bị lịch sử bêu danh, cũng tuyệt không lùi bước. Thạch Tướng quân trung tâm vì vua, một lòng làm việc vì triều đình, ngược lại đáng để sử quan tán thưởng một câu trung thành."
*Hết lòng trung thành.
Lời này nghe giống như đang khích lệ Thạch Tấn, nhưng từng từ đâm thẳng vào tim gan, sắc mặt Thạch Tấn trắng bệch, khi hắn thấy rõ người nói chuyện là ai, sắc mặt càng thảm đạm xám trắng.
"Thần bái kiến Phúc Nhạc Quận Chúa." Hắn chắp tay cung kính thi lễ về hướng đó: "Ngươi là Quận Chúa triều đình sắc phong, vì sao lại thông đồng làm bậy cùng phản quân?"
"Phong Ninh Đế bất nhân, giam lỏng bệ hạ và Thái Tử, ta thân là Quận Chúa bệ hạ sắc phong, làm sao có thể nhẫn tâm để bệ hạ và Thái Tử bị đối đãi như thế?" Ban Họa hùng hồn nói: "Nếu Phong Ninh Đế không chột dạ chút nào, vì sao không để chúng ta gặp mặt bệ hạ và Thái Tử? !"
Thạch Tấn làm sao không biết Ban Họa đang nói đúng sự thật, thế nhưng toàn bộ tính mệnh mấy trăm nhân khẩu Thạch gia chủ mạch và chi nhánh nắm trong tay Tưởng Lạc, hắn không thể không khuất phục.
Tướng sĩ hai bên không mở miệng nói chuyện, im ắng giằng co, thành tâm lý chiến tranh giữa hai chủ tướng. Sau đó Thạch Tấn thẹn trong lòng, thậm chí hắn không dám nhìn thẳng mặt Ban Họa.
"Quận Chúa, có hiểu lầm gì đó, ngài có thể về kinh rồi nói, bây giờ liên luỵ quá lớn, lòng bách tính bàng hoàng, ngài sao có thể nhẫn tâm?" Thạch Tấn gục đầu xuống nói: " Tại hạ đang ở vị trí này, hành sự, đắc tội."
Ban Họa cười lạnh, nàng dựng cung, một tiễn bắn gãy cờ triều đình, cất giọng nói: " Nếu các ngươi tiến thêm một bước, thì sẽ như lá cờ kia!"
"Tướng Quân, tài bắn cung thật giỏi." Đỗ Cửu tiếp nhận cung tiễn trong tay Ban Họa: "Thuộc hạ bội phục."
" Tiễn thuật của ta không được tốt lắm: " Ban Họa lắc đầu: "Không so được với tiễn thủ chân chính lên chiến trường."
Trong lòng Đỗ Cửu nghĩ, đây mà không tính là tốt, thế sao mới là tốt chứ?
" Tiễn thủ chuẩn bị!"
"Phóng!"
Dưới cổng thành tiếng hô "Giết" rung trời, quân triều đình bị đợt mưa tên thứ nhất bức ngừng về sau, liền thối lui đến ngoài trăm thước, thấy mưa tên rốt cục tạnh rồi, lại xông tới.
"Các huynh đệ, tên của họ không đủ, nhanh xông lên!"
Nhưng bọn họ còn chưa tới gần cửa thành, từng nồi từng nồi nước sôi, dầu nóng nóng hổi, bị giội xuống dưới, binh lính công thành đau đến kêu rên liên tục, không dám tới gần.
"Tướng Quân!" Phụ tá thối lui đến bên cạnh Thạch Tấn: "Đối thủ quá giảo hoạt, bọn họ vừa công thành không lâu, từ đâu tìm được nước nóng và dầu chứ?"
Thạch Tấn nhìn cục diện giằng co trước mắt, nghĩ tới một loại khả năng, đó chính là dân chúng trong tòa thành này giúp phản quân, cho nên bọn họ mới có thể có nhiều dầu và nước sôi như vậy. Hắn giơ tay nói: " Tạm dừng công kích, đừng hy sinh vô ích."
Ban Họa sớm có phòng bị, bọn họ hiện tại cố công, không chiếm được lợi ích gì.
"Vâng!"
"Tướng Quân, bọn họ rút lui."
Một binh sĩ ngạc nhiên chỉ dưới thành.
"Kế hoãn binh mà thôi. " Ban Họa híp híp mắt: "Hai canh giờ tiếp theo, quân triều đình tuyệt đối sẽ không đến nữa, các ngươi nghỉ ngơi ngay tại chỗ, giữ lại mấy người trông coi tường thành. Nhớ, binh khí không thể rời khỏi người!"
"Vâng!"
Ban Họa vịn tường thành, nhìn quân triều đình xa xa, ánh mắt yên tĩnh.
Nàng không biết vì sao Thạch Tấn lại đồng ý dẫn binh đến đây tiêu diệt phản quân, nhưng người này là người rất tỉnh táo, không ngờ trước đó Tướng Quân thủ thành huyện Thanh Tùng dễ bị chọc giận như vậy, cho nên nàng nhất định phải cẩn thận hơn.
Nếu như nàng là Thạch Tấn, sẽ chọn phương thức gì đến công thành đây?
"Thạch Tướng quân, làm sao bây giờ?"
Thạch Tấn nhìn thương binh bị nhấc trên cáng cứu thương, lắc đầu nói: "Trước tiên bôi thuốc cho binh sĩ bị thương."
"Tướng Quân, thuốc trị thương không đủ, không đủ dùng rồi."
"Tướng Quân, một ít binh khí có vấn đề, lên chiến trường chỉ sợ không thể sử dụng bình thường."
"Tướng Quân, triều đình phát lương thực đã thối rữa cho chúng ta, thuộc hạ lo lắng các tướng sĩ ăn vào, thân thể mọi người sẽ chịu không được."
Thạch Tấn càng nghe càng trầm mặc, những con sâu mọt của triều đình này, vừa muốn bọn họ giết địch trên chiến trường, vừa cho bọn họ ăn những thứ này, thật sự là đáng hận! Cho dù tính cách Thạch Tấn trầm ổn, cũng không nhịn được trầm mặt xuống, triều đình thế này, hoàng thất như vậy, vì sao hắn còn phải ủng hộ? !
"Tướng Quân? !"
Đầu bếp trong binh thấy sắc mặt Tướng Quân khó coi, cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói: " Ngài không sao chứ?"
Thạch Tấn lắc đầu: "Ngươi đi xem một chút những thứ nào có thể ăn, trước hết để mọi người đỡ đói, về phần những thứ khác... Ta lại nghĩ cách."
Đầu bếp trong binh thối lui ra khỏi doanh trướng, Thạch Tấn bất đắc dĩ ngồi trên ghế, lau trán thở dài một tiếng.
Lúc nửa đêm, binh sĩ trông coi lương thảo chợp mắt một cái, lúc mở mắt ra, vội vàng nhìn thoáng qua xung quanh, thấy không có đồng liêu nào chú ý tới mình, vội vàng lắc đầu, để mình thanh tỉnh hơn.
Lúc này, hắn ta thấy sau một doanh trướng nào đó đi ra một tên lính quèn, trong miệng nói nhỏ bị tiêu chảy gì đó, hắn ta nhớ tới buổi tối ăn chén cháo mùi nấm mốc, có chút đồng tình mà liếc nhìn tiểu binh này, thấy dáng vẻ hắn còn quá trẻ da mịn thịt mềm, trước kia chỉ sợ không lên chiến trường. Bọn họ là những lão binh cái gì chưa ăn qua, đừng nói cháo loãng mang mùi nấm mốc, ngay cả sợi cỏ vỏ cây, chuột núi thỏ rừng cũng nếm qua không ít.
Không bao lâu người tiểu binh kia dắt quần trở về, lúc đi qua bên cạnh hắn ta, còn nhỏ giọng nói: "Đại ca, ngài không cảm thấy bụng không thoải mái à?"
"Đây tính là gì, loại người tuổi trẻ như ngươi chính là không thấy qua việc đời. " Binh trông coi đối với người trẻ tuổi chợt suýt xoa, đột nhiên cảm thấy có chút mắc tiểu, liền nói với tiểu binh: "Ngươi giúp ta trông một tý, ta rất nhanh sẽ trở về."
"Đại ca, ta chưa từng trông coi, ngươi, ngươi nhanh lên đi." Người trẻ tuổi nhìn thoáng qua bốn phía, thấy mấy người lính trông coi, có vẻ hơi sợ hãi.
"Đều ra chiến trường, làm sao ngươi còn dài dòng như nữ nhân vậy?" Binh trông coi thấy hắn còn sợ tối, nhịn không được lắc đầu nói: " Ngươi đứng yên ở đây, ta lập tức quay lại."
Lúc quay người rời đi, hắn ta còn có chút đắc ý, những tân binh này thuộc dạng không mắng thì không biết chiến trường rất gian khổ.
Ban Họa ném bột phốt pho giấu trong người vào khố phòng, đợi nàng đứng xa mấy bước, liền đốt giấy ném vào.
"Ầm!" Bột phốt pho gặp lửa, liền cháy lên, bên cạnh có tên hộ vệ chú ý tới động tác của nàng, còn chưa kịp mở miệng, liền bị nàng che miệng lại đánh cho bất tỉnh, sau đó ném tới nơi cách kho lúa xa một tý.