Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 122




Toàn bộ triều Đại Nghiệp đã làm đến trình độ nào, mới có thể khiến bách tính hận đến nước này?

Ban Họa là người rất lười, lười suy nghĩ quá nhiều, cũng lười nghĩ âm mưu quỷ kế, nhưng trên chặn đường này, thật sự là quá thuận lợi, giống như đã có người sớm dẹp con đường phía trước, chỉ chờ bọn họ đến.

" Trong Thành Thái Châu có sắp xếp người của ta. " Trong phòng, Dung Hà cười nói với Ban Họa đang ghé vào thùng tắm: "Phu nhân cần ta đến hầu hạ tắm rửa không?"

"Giúp ta xoa vai đi. " Hai tay Ban Họa giang trên mép thùng, tóc đen thật dài ngâm trong thùng, hơi nước lượn lờ trong phòng, nhiệt độ cả phòng lên cao.

Dung Hà nhịn không được nhẹ nhàng cắn trên vai nàng, lưu lại màu hồng nhàn nhạt

"Chàng là chó à?" Ban Họa che chỗ bị cắn, đưa tay kéo Dung Hà ăn mặc chỉnh tề vào thùng tắm, nhìn bộ dáng toàn thân y ướt sũng chật vật, đưa tay vòng lấy cổ y: "Không phải muốn tắm cùng ta sao?"

Dung Hà thấy bộ ngực nàng trắng nõn trơn mềm, hô hấp trầm xuống: "Họa Họa, nghe nói rất nhiều rất nhiều năm trước, trên ngọn Sơn Thần có một yêu nữ, chỉ cần là người từng gặp nàng ta đều thần hồn điên đảo, nguyện ý vì nàng dâng đầu của mình lên..."

Đầu lưỡi xẹt qua tai Ban Họa: "Nàng có phải yêu nữ đó không?"

"Ta không phải, chàng hưởng qua rồi không lẽ còn không rõ ư?"

Ban Họa nhẹ giọng cười một tiếng, giống như màn dạo nhóm lửa trước ngực Dung Hà, làm nhiệt độ cơ thể hai người trong thùng tắm bốc cháy lên.

"Đỗ Cửu?" Triệu Trọng đến bên ngoài viện, tòa nhà này vốn là trụ sở của quan viên, nhưng vì quan viên kia thịt cá bách tính, đã bị dân chúng địa phương trói lại ném vào đại lao. Hắn thấy Đỗ Cửu canh giữ ngoài cửa lớn chủ viện, tò mò hỏi: "Lần này ta không nhìn thấy Vương Khúc tiên sinh?"

"Hiện tại chân hắn ta không đi được, tay không thể viết, mắt không nhìn thấy, sao có thể theo quân?" Đỗ Cửu không nói chuyện Vương Khúc làm, nhắc đến những chuyện này, sẽ chỉ làm chủ công không vui lần nữa.

Triệu Trọng nghe thấy Đỗ Cửu nói vậy, liền đoán được có thể là Vương Khúc phạm vào kiêng kị của chủ công, mới có thể rơi vào kết quả như vậy. Hắn nhìn thoáng qua xung quanh, phủi mông một cái ngồi xuống thềm đá: "Các ngươi đều đi theo bên cạnh chủ công từ lâu, ta vô ý nghe ngóng việc tư của chủ công, là do Phúc Nhạc Quận Chúa có chút duyên cũ cùng nhà chúng ta, chỉ cầu bình an thôi."

"Ta thấy ngươi hồ đồ rồi. " Đỗ Cửu đi đến bên cạnh hắn, học bộ dáng hắn ngồi xuống: "Quận Chúa chính là chủ công phu nhân, sống không được tốt sao?"


"Lão Đỗ, chúng ta cũng coi là giao tình nhiều năm rồi, những lời xã giao ngươi đừng nói với ta, ta cũng không thích nghe những lời này. " Triệu Trọng cười khổ: " Sâu xa giữa Triệu Gia chúng ta và Phúc Nhạc Quận Chúa, không phải ngươi không biết."

"Cũng vì biết, mới không muốn nhiều lời cùng ngươi. " Đỗ Cửu tức giận nói: "Chủ công có bao nhiêu coi trọng Quận Chúa, những năm này ngươi không ở Kinh Thành có thể không rõ, nhưng ta không rõ sao? Nếu ta là ngươi, sau này sẽ không dám nhắc tới chuyện sâu xa giữa nhà ngươi và Quận Chúa, chuyện có duyên không phận thì nhắc đến làm gì?"

"Không nhắc thì không nhắc, tình cảm giữa chủ công và Quận Chúa tốt ta liền yên tâm. " Tính tính Triệu Trọng tốt, nghe Đỗ Cửu nói như vậy, cũng không có chút không vui, ngược lại khoan hậu cười một tiếng: "Hai hài tử nhà chúng ta, sau mấy lần tiếp xúc với Quận Chúa, cả ngày một câu Quận Chúa nói hai câu Quận Chúa nói, thật không biết ai mới là phụ thân bọn chúng."

Đỗ Cửu xùy một tiếng, có chút tự đắc nói: "Đây thì tính là gì, bao nhiêu hài tử mập mạp to con trong Kinh Thành đến trước mặt Quận Chúa nhà chúng ta, đều quy củ hành lễ, hai tên tiểu tử nhà các ngươi nghe lời Quận Chúa, cũng không phải là chuyện lạ."

Nghe Đỗ Cửu một câu Quận Chúa nhà chúng ta hai câu Quận Chúa nhà chúng ta, Triệu Trọng có chút bật cười, rốt cục Đỗ Cửu là người của chủ công, hay là người của Phúc Nhạc Quận Chúa.

Nhưng nghe mưu sĩ khác nói, những năm này Đỗ Cửu trước mặt chủ công vẫn luôn đắc lực, ngay cả Phúc Nhạc Quận Chúa sau khi vào cửa, đối với hắn cũng đặc biệt thân cận. Đại khái đây chính là người đàng hoàng ắt có đường trung thực, Vương Khúc đầy bụng kinh luân, cũng không thiếu tâm kế mưu trí, cuối cùng địa vị lại không vững chắc bằng Đỗ Cửu.

"Phu thê cùng một thể, Quận Chúa chào đón tiểu tử nhà ngươi, không phải là chủ công cũng chào đón sao?" Đỗ Cửu dứt khoát nói ra nhiêu điều mình biết hơn: "Quận Chúa tinh thông mọi thứ kỵ xạ võ công, hai tiểu tử nhà ngươi nếu có thể học được một chiêu nửa thức, cũng đủ rồi."

Triệu Trọng giật mình kịp phản ứng, đây là Đỗ Cửu đang nói cho hắn biết, tình cảm giữa Hầu Gia và Quận Chúa tốt bao nhiêu. Một số mưu sĩ của chủ công, đều đang ước lượng thế lực sau lưng Phúc Nhạc Quận Chúa, còn đang suy nghĩ Ban gia có thể vì nguyên nhân Trưởng Công Chúa, nên không đồng ý chủ công đăng cơ. Không nghĩ tới Đỗ Cửu lại một câu nói toạc ra bản chất, phu thê vốn là một thể.

Lời này có thể không dùng được với người khác, nhưng chủ công lại khác, bên cạnh y không có người thân thân thiết, thân thiết nhất sợ chỉ có Phúc Nhạc Quận Chúa thôi.

Còn có gần đây chủ công lấy ra Hổ Phù tam quân, đây không phải Quận Chúa đưa cho thì còn ai? Nếu bọn họ sớm có Hổ Phù tam quân, làm gì ẩn nhẫn đến nay? Phúc Nhạc Quận Chúa đưa cho chủ công thứ quan trọng như vậy, bọn họ là những người ngoài làm sao có thể xem nhẹ phần tình nghĩa này?

Đại quân nghỉ ngơi ở Thái Châu bảy ngày, chuẩn bị đủ lương thảo xong, liền nghe triều đình điều động thảo phạt Dung đại quân, dự định một lần đánh diệt tất cả phản quân.

Nhân mã bên Dung Hà tổng cộng chỉ có mười lăm vạn, mà thảo phạt Dung đại quân nói là có ba mươi lăm vạn, rút ra trong đó, đại khái có chừng hai mươi vạn. Trận chiến này, chỉ sợ có chút gian nan.

Ban Họa hoài nghi miệng của mình có độc hay không, mấy ngày trước mới nói tạo phản giống trò đùa, nay đại quân triều đình áp tới. Nàng ngồi trên vị trí phụ tá, nghe xong tuyến binh báo cáo, hỏi nói: " Người cầm binh là ai?"

"Trường Thanh Vương đảm nhiệm đại nguyên soái binh mã, Thạch Tấn đảm nhiệm đại tướng quân binh mã. Trường Thanh Vương làm chính, Thạch Tấn làm phó."

"Lại là bọn họ?" Ban Họa có chút ngoài ý muốn: "Thạch Tấn không phải người của Thái Tử sao?"

" Tính mệnh già trẻ từ trên xuống dưới Thạch gia đều nằm trong tay bạo quân, Thạch Tấn có thể không nghe sao?" Ngân giáp tiểu tướng có mấy phần thưởng thức với Thạch Tấn, ác cảm trong lời nói với Tưởng Lạc càng đậm: "Hắn ta ỷ vào điểm này, mới dám để Thạch Tấn mang binh ra trận."

Ban Họa lắc đầu, đối với cảnh ngộ của Thạch gia không biết nên đồng tình hay là cảm khái.

Nở mày nở mặt nhiều năm như vậy, kết quả bị Tưởng Lạc giày vò như thế, thật sự là nhà không ra nhà, thần không ra thần, thậm chí ngay cả đường đường là công tử Tướng phủ, cũng phải làm chuyện trái lương tâm.

Dung Hà nhìn Ban Họa một cái: "Lại đi thám thính tin tức."

"Vâng."

Sau ba ngày, Dung Hà dẫn đầu đại quân tiến vào địa giới Vĩnh Châu, địa thế Vĩnh Châu không tính hiểm yếu, nhưng muốn đánh hạ Vĩnh Châu, nhất định phải vượt qua Thanh Sa Hà. Lúc đại quân Dung Hà chạy đến, cầu treo trên sông đã bị phá hư tấm gỗ.

Cách mặt sông rộng rãi yên bình, Dung Hà nhìn đại quân bên kia bờ sông, không nói một lời.

Một lúc lâu sau, một chiếc thuyền từ bên kia bờ sông đi qua, trên thuyền ngồi ba sứ giả, bọn họ ý đồ thuyết phục Dung Hà đầu hàng, đồng thời đưa ra rất nhiều chỗ tốt, một trong những điều kiện là khôi phục tước vị người Ban gia.

Đã tới mức độ này, Dung Hà sao có thể đầu hàng, y bình tĩnh nhìn ba sứ giả, hỏi ngược lại: "Ba vị đại nhân thấy bách tính thiên hạ có khổ không?"

Trên mặt ba vị sứ giả có chút không được tự nhiên, một người trong đó ôm quyền nói: "Thành An Hầu, thân là nhân thần*, vốn nên trung quân..."

*bề tôi


"Thân là mệnh quan triều đình, vốn nên yêu nước yêu dân, Dung mỗ bất tài, hành động lần này mặc dù có thể là bọ ngựa đấu xe, nhưng vẫn muốn cứu vạn dân trong nước sôi lửa bỏng. " Dung Hà đứng dậy nhìn ba người này: "Ba vị đại nhân trung thành Dung mỗ rất kính nể, nhưng vì bách tính thiên hạ, Dung mỗ nguyện ý mang tiếng xấu phản quốc bất trung trên lưng."

Sứ giả nghe lời này lại chỉ cảm thấy đỏ mặt, Thành An Hầu vốn là người khiêm tốn, nhân vật phong vân, hôm nay lại tới mức độ này, chẳng lẽ nguyên nhân chỉ vẻn vẹn là không đủ trung thành? Có lẽ chính bởi vì y là quân tử, cho nên không nhìn nổi dân chúng thiên hạ chịu cực khổ, không nhẫn nhịn được Đế Vương ngu ngốc.

Bọn họ không giống y, hôm nay tới làm thuyết khách, cũng là phụng mệnh làm việc, trong lòng họ rất rõ ràng, vốn không có cách thuyết phục Dung Hà.

"Hầu Gia cao thượng!" Một lão nhân râu tốc bạc trắng vái chào Dung Hà thật sâu: "Suy nghĩ trong lòng Hầu Gia chúng ta đã rõ, chúng ta trở sẽ bẩm báo cho nguyên soái."

Dung Hà đưa tay làm một tư thế xin mời.

Ba vị sứ giả đi ra khỏi, nhìn thấy khí thế quân Dung gia, lại nghĩ tới bộ dáng quân triều đình không có lòng chiến đấu chút nào, nhịn không được lắc đầu trong lòng, trừ phi Ban nguyên soái còn sống, thì quân triều đình không ngăn được phản quân tiến vào.

Thế nhưng hậu nhân của Ban Nguyên soái đã gả cho Dung Hà, ngay cả Hổ Phù tam quân đều giao vào tay y, thiên hạ này, cuối cùng sẽ họ gì, ai cũng không dám cam đoan.

Quân triều đình và quân Dung gia giằng co hai bên bờ Thanh Sa Hà ba ngày, cũng không có dự định lẫn động võ nhau. Ngày thứ tư, quân triều đình trên đài quan sát phát hiện, quân Dung gia vừa ca hát vừa nhảy múa, cứ như đang ăn tết.

Trong lòng hắn ta không hiểu, liền truyền báo tin tức này cho quan trên.

Rất nhanh tin tức này liền truyền đến trước mặt Trường Thanh Vương và Thạch Tấn.

" Chỉ là thủ đoạn mê hoặc người khác. " Trường Thanh Vương cười lạnh: "Dung Hà này, thích nhất mặt ngoài một mảnh yên tĩnh, bên trong gấp thành dạng gì còn không biết. Lương thảo của bọn họ có hạn, nếu muốn đánh tiêu hao với chúng ta thì bọn họ sẽ phải khóc."

Thạch Tấn nhìn phong thủy đồ, ánh mắt rơi vào huyện Thanh Tùng bên cạnh Vĩnh Châu không nói gì. Bên Huyện Thanh Tùng cũng có một chỗ có thể thông qua Thanh Sa Hà, chỉ là cầu treo kia nhỏ hơn ở Vĩnh Châu rất nhiều, đồng thời địa thế hai bên bờ sông chật hẹp, con đường khúc chiết khó đi, không có dân bản xứ quen thuộc đường xá dẫn đường, rất dễ rơi vào dòng sông nước chảy xiết, lấy tính tình Dung Hà cẩn thận, y sẽ không lựa chọn nơi như vậy.

Hắn và Trường Thanh Vương không có bao nhiêu giao tình, sau khi vào quân doanh, Trường Thanh Vương không muốn bị hắn phân quyền, cho nên khắp nơi phòng bị hắn, coi như hắn nói suy đoán của chính mình, Trường Thanh Vương cũng không tin tưởng hắn. Quả nhiên lúc hắn nói muốn dẫn binh đi trấn thủ huyện Thanh Tùng, bị Trường Thanh Vương quả quyết cự tuyệt.

"Nếu như ngươi dẫn một phần binh đi, quân Dung gia đột nhiên đánh tới, bên này phải làm sao?" Trường Thanh Vương chắc chắn nói: " Ta và Dung Hà lui tới nhiều năm, hắn là hạng người gì, ta cũng biết mấy phần, chắc chắn hắn đang đợi đến lúc chúng ta chủ động phân quân, thừa dịp ban đêm đánh lén."

Thạch Tấn cười khẩy trong lòng, một Hầu Gia có ý tạo phản trong lòng, tay cầm Hổ Phù tam quân, lại không để bất luận kẻ nào phát hiện, coi như thật cùng ngươi có mấy năm giao tình lui tới, ngươi làm sao cam đoan, đối phương không phải đang cùng ngươi lá mặt lá trái*?

*lật lọng, tráo trở, không trung thực.

Từ khi Ninh Vương đăng cơ, Trường Thanh Vương liền thăng từ Quận Vương thành Thân Vương, ai cũng không ngờ hắn ta cùng một bọn với Ninh Vương. Hiện tại Trường Thanh Vương trong Kinh Thành phong quang vô hạn, ai cũng không dám tuỳ tiện đắc tội. Trường Thanh Vương tự cho mình là nam nhân thông minh, hắn ta vừa tự phụ lại tự ngạo, không thích nhất là người khác nghi ngờ quyết định của mình.

Tính cách Thạch Tấn trầm ổn, làm chuyện gì cũng suy đoán tỉ mỉ, đồng thời không thích cố chấp khư khư, tính tình hai người họ cơ hồ hoàn toàn tương phản.

Chủ tướng bất hòa, bất lợi cho lòng quân, cho nên phần lớn thời gian của Thạch Tấn, cũng không bằng lòng tranh chấp cùngTrường Thanh Vương. Thậm chí nội tâm của hắn ôm một suy nghĩ kì lạ, cảm thấy dù thiên hạ này bị đẩy ngã, cũng không phải chuyện gì xấu.

Trường Thanh Vương đưa ra quyết định, có đôi khi rõ ràng hắn cảm thấy sai, lại lựa chọn thuận nước đẩy thuyền.

Quân Dung gia náo nhiệt bên bờ sông hai ngày sau, đêm ngày thứ ba bỗng nhiên đánh lén, ý đồ trải ván gỗ lên cầu, tấn công vào bờ bên kia, nhưng đã sớm chuẩn bị quân triều đình phát hiện, đành phải vội vàng lui về.

Trường Thanh Vương đứng trên tháp quan sát, nhìn bộ dáng quân Dung gia bị quân triều đình đánh cho đánh tơi bời chật vật chạy trốn, trên mặt lộ ra khoái ý. Là hắn ta biết Dung Hà quen làm bộ làm tịch, đây không phải là ngồi không yên đấy ư?

"Đại nguyên soái, chúng ta có phải nên đáng sang bờ bên kia không?"

"Không cần. " Trường Thanh Vương đắc ý cong môi: "Dung Hà ngóng trông chúng ta qua sông, hết lần này tới lần khác ta sẽ không để hắn như ý."

Đêm mấy ngày tiếp theo, quân Dung gia đều phái người ý đồ qua sông, nhưng mỗi lần đều thất bại. Thời gian dần qua quân triều đình phát hiện, quân Dung gia không còn tâm tư ca hát nhảy múa, thậm chí ngay cả khói bếp cũng dần dần ít.

Quân triều đình mơ có thể hồ khẳng định, lương thảo của phản quân không đủ.