Chương 27: Xâm nhập Freljord.
Vùng Đất Băng Giá Freljord – hang ổ của những con Troll khổng lồ hơn cả lũ Orc và bộ da cứng rắn để có thể chịu đựng được nhiệt độ khắc nghiệt vào mùa đông.
Xì…xì…xì.
Xì…xì…xì.
Một mảnh lãnh thổ rộng lớn được bao phủ bởi tuyết trắng quanh năm, những cơn gió nhẹ quấn lấy tuyết trắng bay tán loạn trên không trung như đang nhảy múa, ngay cả bàn chân khổng lồ của lũ Troll được in sâu trên mặt tuyết cũng dần dần bị xóa nhòa.
“Chúng ta đến nơi rồi.” Tô Mặc dẫn đầu đoàn người tiến vào vùng đất băng giá, thân hình không nhịn được khẽ run rẩy vì cái lạnh thấu xương.
“Đi săn Troll để lấy da làm áo choàng nào các huynh đệ.” Tôn Đại Lực thì khá hơn một chút, chỉ số sức khỏe và thể chất của gã gần như mạnh nhất trong đám nên chỉ cảm thấy hơi buốt mà thôi.
“Các ngươi đi đi, ta và Mộ Linh tìm một hang động để nghỉ lại.” Lữ Vi Vi có đôi mắt rất đặc biệt, đôi mắt của cô màu vàng óng như hoàng kim, con ngươi tạo hình lục giác đều nhìn cực kỳ quỷ dị cùng uy nghiêm.
“Được!” Doanh Thiên từ chối cho ý kiến, hắn và Takuni cùng Nakano đảm nhiệm việc săn lũ Troll để lấy da, Tô Mặc thì đi xung quanh để tìm kiếm.
Vì sao Tô Mặc không đi săn lũ Troll ư? Bởi vì level của cậu ta bây là giờ 18. Việc bị con Xích Diệm Chi Chu đánh bại trong phó bản khiến cho tiến độ của bọn họ bị thụt lùi kha khá so với đa phần người chơi khác.
Tổ đội ba người ngay lập tức tiến về hướng bắc, vùng đất băng giá có nhiệt độ khắc nghiệt nên bọn họ không cưỡi ngựa mà dùng những chiếc giày gắn đế kim loại để di chuyển linh hoạt hơn trên mặt tuyết.
Khoảng chừng hơn mười phút, Doanh Thiên nhìn thấy một ngọn núi với cửa vào khổng lồ đen kịt được phủ đầy tuyết trắng, hai chiếc rìu đá treo ở hai bên tượng trưng cho hang ổ này vẫn còn sử dụng, những con Troll khác nếu xâm nhập tự lãnh lấy hậu quả.
Vùng đất băng giá rất lớn nên lũ Troll thường chia bè kết phái với nhau, thông thường sẽ có từ hai đến năm con Troll sống chung một hang ổ, tất nhiên những con Troll cái sẽ có chỗ ở riêng biệt.
“Dấu chân, mới, ra ngoài.” Takumi nói tiếng V không rõ lắm nhưng vẫn biểu đạt sắc bén những suy luận của mình.
Doanh Thiên cởi găng tay ra và sờ lên dấu chân của con quái vật khổng lồ kia… vẫn ấm, chứng tỏ con Troll vừa ra ngoài không bao lâu, đây là cơ hội của tổ ba người.
Một hang ổ bình thường sẽ có năm con Troll, nếu như ba người may mắn có thể gặp bọn chúng đi riêng lẻ, nhưng còn xui xẻo thì kết quả không cần nghĩ cũng biết.
“Đợi một chút, chúng ta không t·ấn c·ông vào hang ổ mà lần theo dấu chân của con Troll này.” Doanh Thiên ngăn lại Takumi đang định xách theo kiếm tiến công vào hang ổ, làm như vậy quá mức mạo hiểm.
Bọn hắn chưa biết rõ trong hang ổ có tất cả bao nhiêu con Troll, nhưng nếu lần theo dấu chân này thì chỉ có duy nhất một con đi ra ngoài, đây không phải an toàn hơn sao?
Cảm thấy ý nghĩ này cũng không tồi, tổ đội ba người lại lần theo dấu chân của con quái vật khổng lồ kia để lại in trên mặt tuyết.
Con Troll di chuyển khá xa so với hang ổ của mình, những vết chân ngày càng ấm và rõ ràng hơn khi chưa bị gió tuyết thổi bay.
Không biết lần theo bao xa, cuối cùng hình ảnh một con quái vật to lớn với bộ lông dày đặc và chiếc mũi to kệch cỡm đã xuất hiện trước mặt của bọn họ. Nó cao khoảng bảy mét, toàn thân được bao bọc bởi bộ da sần sùi màu nâu đất và lớp lông dày đặc để chống lại thời tiết khắc nghiệt tại nơi này.
Con Troll có vẻ vừa hoàn thành cuộc đi săn của mình, nó kéo lê t·hi t·hể của con quái vật xấu số trên mặt tuyết, bước chân hơi loạng choạng.
“Lên, lui?” Nakano lấy ra ‘người bạn’ của mình từ hông phải, ánh mắt của gã bắt đầu nghiêm túc hơn khi nhìn về phía con quái vật.
Takumi cũng nắm chặt thanh kiếm, hai người đều là class chiến sĩ nên rất giỏi trong việc áp sát và tung ra những kỹ năng để hạ gục đối thủ.
Nhưng Doanh Thiên không muốn như vậy, con Troll có kích thước quá lớn so với bọn hắn. Mặc dù chỉ số t·ấn c·ông của nó rất thấp nhưng lượng máu lại cao đến dọa người.
Hắn suy nghĩ một chút rồi quay lại đường cũ nơi con Troll đã đi qua khi săn mồi, hai vị kiếm sĩ cũng sững sờ đuổi theo với ánh mắt khó hiểu và tò mò.
“Nằm xuống, chúng ta sẽ phục kích nó ở đây.” Doanh Thiên chỉ chỉ vào trên mặt đất, nơi có dấu chân khổng lồ của con Troll.
…
Vù…vù…vù.
Vù…vù…vù.
Con Troll kéo lê t·hi t·hể trên mặt đất, hai chân của nó b·ị t·hương nên những bước di chuyển trở nên chậm chạp và nặng nề hơn.
“Chwit chwit.” Con Troll ánh mắt hiện lên sự nghi ngờ, bên cạnh những dấu chân khổng lồ mà gã để lại có thêm những đường trượt dài và hẹp, hoàn toàn không nhìn ra loài vật nào đang săn mồi gần đây.
“Chwit chwit.” Gã tự nói với bản thân chẳng có gì đáng ngại khi loài Troll – biểu tượng của vùng đất băng giá xuất hiện thì bất kỳ loài vật nào cũng phải nhường đường, kể cả lũ sói trắng và những con gấu tuyết khổng lồ.
Bịch!
Con Troll tiếp tục di chuyển trên mặt tuyết, có lẽ vì bàn chân b·ị t·hương nên gã lựa chọn dẫm vào những dấu chân còn chưa bị gió tuyết thổi bay, nhờ đó tránh đi những vật thể khác đâm vào.
Nhưng không, lần này thì nó đã nhầm.
Ba người Doanh Thiên nằm ở dưới dấu chân khổng lồ, phủ đầy tuyết trắng lập tức thoát khỏi ngụy trang vì bàn chân kia đã chuẩn bị dẫm xuống, v·ũ k·hí ở trong tay nhanh như cắt đâm về lòng bàn chân của con quái vật khổng lồ.
Lúc này ba người mới nhìn rõ v·ết t·hương ở lòng bàn chân của con Troll khiến nó di chuyển tập tễnh, những cái lỗ đang không ngừng rò rỉ ra máu tươi, mặc dù miệng v·ết t·hương đã se lại vì cái lạnh nhưng vẫn có thể thấy được nó sâu và dày đặc một cách đáng sợ.
Có lẽ con Troll đã chiến đấu với nhím băng – một loại quái vật sinh sống đơn lẻ và có kích thước chỉ bằng nửa con Troll trưởng thành, thích ăn những xác c·hết và ngủ đông khoảng ba phần tư thời gian của cuộc đời mình.
“Chwit chwit.” Con Troll gào lên một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba tên ‘nhỏ bé’ dám ra tay với mình.
Doanh Thiên chẳng hề bận tâm lắm, hắn tháo đôi giày được gắn đế kim loại ra và bắt đầu những bước di chuyển quen thuộc của mình, con dao găm được tẩm độc vừa rồi đã phát huy tác dụng.
Tấm da dày của Troll cùng bộ lông khiến cho chúng kháng cự được cái lạnh nhưng lại bất lực trước độc tính, cộng thêm việc con dao găm đâm thẳng vào miệng v·ết t·hương nên hiệu ứng đã được kích hoạt.
Con Troll to lớn cũng nhận thấy v·ết t·hương ở lòng bàn chân bắt đầu đau nhức trở lại, nó gào lên với vẻ tức giận và bàn tay thô kệch không ngừng khua khua để tóm lấy ba kẻ đã công kích mình.
Sưu.
Năm đạo kiếm quang hoành không mà tới chém thẳng vào cánh tay của con quái vật khổng lồ, người ra đòn không ai khác chính là Takumi.
Gã bắt đầu tham gia cuộc chiến với thanh katana sắc bén và lạnh lẽo, những đường kiếm trở nên dứt khoát, mạnh mẽ và hung hiểm hơn. Tựa như một con mãnh xà đang giơ nanh vuốt của mình về hướng đối thủ.
Nakato tất nhiên không đứng ngoài xem cuộc vui, ngoài việc đồng hành cùng mọi người đến vùng đất băng giá để thu thập những nguyên liệu quý giá thì gã còn một nhiệm vụ khác, chỉ là bây giờ không thể không ra sức.
Những đòn t·ấn c·ông từ tay Nakano mềm mại hơn Takumi rất nhiều nhưng vẫn mang lại tính hiệu quả cao, quỹ tích cực kỳ ảo diệu và khó nắm bắt.
Chẳng mấy chốc con quái vật to lớn đã bị hạ gục, ba người nhanh chóng lột lớp da của nó và kéo con nhím băng trở về trước khi trời tối.
…
Hang động mà Lữ Vi Vi và Mộ Linh tìm được nằm ở hướng bắc, nó khá rộng đủ cho hai mươi người cắm trại và ở lại. Phía bên trong hang động khá u ám nên hai nữ cũng không dám tiến đến mà chỉ rà soát ở bên ngoài và dựng chỗ ở.
“Huynh đệ, chuyến đi săn thế nào?” Tôn Đại Lực vừa nhóm lửa vừa hỏi, hai bàn tay chà sát vào thân gỗ và quay tròn giống như người nguyên thủy tạo ra lửa.
Tuy trong đội có pháp sư nhưng Đại Lực liên tục từ chối, cậu không muốn cuộc hành trình này quá mức dễ dàng, chơi game phải trải nghiệm tất cả mọi thứ mới cảm nhận được vui vẻ.
“Không tồi đâu, đêm nay chúng ta ăn nhím nướng.” Doanh Thiên cười cười đáp lại, khi hai người Takumi và Nakano kéo con nhím băng vào cả đám liền cảm thấy một cỗ mùi khó chịu xộc thẳng vào mũi, thậm chí có ý nghĩ chạy ra khỏi hang động.
“Hôi quá!” Mộc Linh là người đầu tiên chạy ra khỏi hang động, nhưng khi cảm nhận được cái lạnh buốt của những cơn gió tuyết thì cô không còn cách nào khác phải bịt mũi tiến vào bên trong.
Bây giờ là buổi tối, những cơn gió tuyết đã bắt đầu thổi với mật độ dày và to hơn ban ngày. Chính vì lý do đó ba người Doanh Thiên không kịp xử lý t·hi t·hể của con nhím băng mà kéo thẳng về hang động.
“Khà khà, nhím băng nướng. May mắn ở Chợ Đen ta đã mua một chút gia vị, để chút nữa ta làm đầu bếp.” Tôn Đại Lực quả thực suy tính cực kỳ kỹ lưỡng, cậu biết được chuyến hành trình sẽ không thể nào thiếu được những món ăn nên đã chuẩn bị sẵn.
Khoảng chừng ba mươi phút, con nhím băng đã được xử lý một cách gọn gàng, những mùi hôi đã bị thay thế bởi cái cay nồng của gia vị và một chút muối tiêu, sáu người bắt đầu dùng bữa.
[Đinh! Bạn đã ăn thịt Nhím Băng, chỉ số kháng lạnh tăng 15%. Tác dụng 1 ngày.]
[Hiệu ứng Lạnh Giá đã biến mất.]
Âm thanh của hệ thống vang lên quanh tai của mỗi người, khi tiến vào Freljord tất cả chỉ số nhanh nhẹn bị giảm nhẹ bởi cái lạnh, nhưng giờ đây thịt của những con nhím băng đã xua tan hiệu ứng đó và thêm được chút kháng lạnh. Đây là một dấu hiệu tuyệt vời đối với chuyến hành trình này, họ sẽ không phải lo lắng quá nhiều về chỉ số nhanh nhẹn khi chiến đấu cùng những đứa con của vùng đất băng giá nữa.
“Phải rồi, làm sao cậu tăng level nhanh chóng như vậy?” Tô Mặc đột nhiên lên tiếng, level trung bình của cả đội bây giờ là 17 – 18 nhưng của Doanh Thiên đã đạt đến 23, cách biệt 5 level không phải một con số nhỏ.
“Tôi sao? Tôi đã gặp một vài nhiệm vụ ẩn và may mắn hoàn thành nó.” Doanh Thiên thành thật trả lời, nhiệm vụ về Slayder hắn vẫn chưa có đầu mối nếu không nhờ vào chuỗi thưởng level bây giờ đã không phải 23 mà là 25.
“May mắn vậy, tôi còn chưa gặp một nhiệm vụ ẩn nào.” Tôn Đại Lực than thở, không chỉ riêng cậu mà hầu hết những người trong tổ đội chỉ nghe chứ chưa hề thấy qua nhiệm vụ ẩn.
Đám người đã nói chuyện rất nhiều, về những cuộc hành trình, về những phiêu lưu và trải nghiệm khác nhau, thậm chí về cả những thời gian khó khăn phải tranh giành một con quái vật với người chơi khác.
Chiếc Khiên và Quyền Trượng Doanh Thiên đã giao cho hai người một cách bí mật, cho dù Tô Mặc và Mộ Linh cùng trong tổ đội nhưng việc nhìn thấy những trang bị có chỉ số và hiệu ứng được nâng cấp vẫn sẽ không tránh khỏi lòng tham.
Bây giờ hầu hết các trang bị đều được người chơi giữ lại sử dụng, Khu Giao Dịch đã rất lâu không xuất hiện một trang bị phẩm chất cao chứ đừng nói +5.