Chương 17: Vũ Điệu Chết Chóc.
“Kẻ xâm nhập, phép chào hỏi tối thiểu của nhân loại mà ngươi cũng không học được hay sao? Đã như vậy ta phải dạy dỗ lại ngươi rồi!” Soul chầm chậm bước ra từ bụi cây gai góc, thân hình lực lưỡng của hắn hoàn toàn phô diễn dưới ánh trăng cùng những đóm lửa hồng đang cháy rực.
Một thân hình lực lưỡng, rắn chắc và hủy diệt!
Doanh Thiên tự hỏi nếu như mình bị cánh tay thô ráp kia bắt lấy liệu hắn có thể sống sót được quá 5s hay không.
Sưu!
Soul đột nhiên di chuyển với tốc độ cực nhanh, hắn vừa chớp mắt đã thấy bóng dáng của đối phương ở trước mặt của mình, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi h·ôi t·hối phát ra từ cái miệng đã ngấu nghiến hàng ngàn con mồi kia.
“Sao nào kẻ xâm nhập, đánh đấm hay cầu xin?” Âm thanh của Soul vang lên mang theo sự ngạo nghễ của một kẻ đầu đàn, hắn khoanh tay đứng trước người Doanh Thiên mà không hề có dấu hiệu phòng thủ.
Khinh thường, miệt thị!
“Có vẻ ngươi khá tự tin với lực lượng của mình đấy nhỉ, cùng thử xem nhé.” Doanh Thiên lúc này thoát ra khỏi lớp da khó chịu của con Lizardman, dáng người nhỏ bé của hắn đứng ở trước mặt Soul giống như một con khỉ nhỏ đang đứng trước mặt thủ lĩnh sơn lâm.
Luna âm thầm cầu nguyện, cô nhanh trí chạy về phía xa xa và quan sát cuộc chiến. Cô biết nếu như Doanh Thiên thắng cả hai người sẽ an toàn rời khỏi đây, không lí nào một kẻ đánh bại con Lizardman Chúa lại sợ hãi đám thằn lằn nhỏ bé cả. Nhưng nếu Doanh Thiên thua… kết quả của hai người đã được định đoạt sẵn, bị lũ thằn lằn cắn xé ngấu nghiến đến từng mảnh vụn cuối cùng.
Bành!
Doanh Thiên rốt cuộc động thủ, hắn không cầm con Dao Găm Độc mà dùng nấm đấm đánh vào trên ngực của Soul, âm thanh phát ra ồm ồm cực kỳ lực lưỡng.
-250!
“Chỉ như vậy thôi sao hỡi nhân loại nhỏ bé? Rốt cuộc ai cho ngươi lá gan xâm nhập lãnh thổ của ta mà không được sự cho phép?” Soul cười gằn một tiếng, ánh mắt tràn ngập chiến ý giờ phút này đã vơi đi rất nhiều, thay vào đó là sự thất vọng cùng khinh bỉ.
Bốp!
Cái đuôi của Soul với một tốc độ đáng kinh ngạc đánh tới, Doanh Thiên trong lòng đã có sự chuẩn bị nhưng quỹ đạo của chiếc đuôi khá chuẩn xác, tay trái truyền đến sự t·ê l·iệt không hề nhẹ.
-370.
[HP: 1930/2300.]
Chỉ với một cú đâm đuôi hời hợt đã lấy đi một phần mười lượng máu của Doanh Thiên khiến hắn có chút nghiêm túc, không dám thả lỏng dù chỉ một giây.
Giống hệt khi đối đầu với Xích Diệm Chi Chu, đối thủ hắn gặp không phải lũ cáo và hươu có thể so sánh được.
Đối phương lực lượng, đối phương có lợi thế và quan trọng hơn hết là đối phương biết suy nghĩ!
“Dũng sĩ…” Luna trong lòng lại càng nổi lên lo lắng, hai bàn tay nắm chặt vào nhau không biết phải làm gì.
Xoạt!
Nhất Kích Tất Sát.
Doanh Thiên biết bây giờ không phải lúc để nói nhảm, hắn rút con Dao Găm Độc từ trong túi đồ ra và sử dụng những kỹ năng vốn có của mình.
Con dao găm đâm vào trong khoảng không, hình bóng của Soul đâu còn ở trước mặt của hắn nữa mà hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn.
Sau lưng!
Doanh Thiên không chần chờ dù chỉ một giây, bước chân của hắn dùng hết sức bật về phía trước để né đi một trảo của Soul.
Xoạt!
Quần áo của Doanh Thiên lập tức bị xé nát bởi năm cái móng vuốt sắc bén, chỉ cần chậm một chút thôi có lẽ hắn sẽ gánh chịu tổn thương cực kỳ nghiêm trọng.
“Phản ứng nhanh nhẹn đấy.” Soul có một lời khen dành cho Doanh Thiên, và phần thưởng cho sự nhanh nhẹn đó là một thanh v·ũ k·hí được hắn lôi ra từ phía sau lưng của mình.
Một đôi loan đao bóng loáng, không biết làm từ nguyên liệu gì nhưng nhìn qua có vẻ cứng rắn. Thân đao màu đen tuyền, lưỡi đao bị khuyết một vài chỗ theo hình bán nguyệt, một cỗ hàn khí lạnh thấu xương khi hắn nhìn chằm chằm vào nó.
“Làm nóng người đủ rồi, chúng ta vào cuộc thôi.” Soul lên tiếng với một giọng bình tĩnh, dường như trận chiến này đối với gã chỉ là một bữa tiệc nhỏ hàng ngày mà thôi, không có bất kỳ lo lắng nào.
Trái lại Doanh Thiên cực kỳ nghiêm túc, thần kinh của hắn lúc này được kéo căng hơn bao giờ hết. Hắn rốt cuộc biết được con Lizardman Chúa trước mặt kinh khủng bao nhiêu và tại sao nhiệm vụ hộ tống Luna trở về lại đạt đến độ khó A!
[Thằn Lằn Chúa – Soul lv25.]
[HP: 12000.]
[Sát thương vật lý: 300.]
[Phòng ngự vật lý: 150.]
[Phòng ngự ma pháp: 120.]
[Kỹ năng: Cuồng Bạo, Cắt và Xắt, Vũ Điệu C·hết Chóc, Đuôi Thép!]
Một con thằn lằn với lượng HP có thể so sánh được với con trùm của phó bản – Xích Diệm Chi Chu.
Một con thằn lằn mà hắn không thể nhất kích tất sát, cũng không thể đánh lâu dài bởi vì chỉ cần hắn bất cẩn ngay sau đó sẽ là những cú đánh trúng đích liên tục được bồi vào.
“Nào, chiến thôi.” Soul gầm nhẹ, đôi chân liên tục di chuyển như một vũ công đang nhảy múa, đôi loan đao ở trong tay chém thẳng về hướng của đối phương.
Keng!
Dao Găm Độc của Doanh Thiên chặn lại được đòn t·ấn c·ông, nhưng có vẻ như lực lượng của hắn nhỉnh hơn Soul nên nhất thời con thằn lằn chúa cũng không thể nhúc nhích đôi loan đao.
“Ồ, vậy mà ngang nhau sao?” Soul có chút ngạc nhiên, một con người có thể đạt lực lượng ngang bằng với nó trong thời điểm hiện tại đúng là hiếm gặp. Ánh mắt hờ hững lập tức dâng lên chiến ý vô tận, trống ngực đập bình bịch như muốn nổ tung dưới lớp vảy dày.
Chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu.
Đây là âm thanh duy nhất mà Soul nghe và hiểu từ khi vẫn là một con thằn lằn tí hon, nó hiểu cách duy nhất để đứng trên chuỗi thức ăn là chiến đấu, chiến đấu đến c·hết với niềm kiêu hãnh của một chiến binh!
Keng…keng…keng.
Soul càng đánh càng hăng, thân hình lực lưỡng cao hơn hai mét nhưng những bước di chuyển của nó chính xác cùng tràn đầy kinh nghiệm.
Không giống như Doanh Thiên, về chỉ số hắn hoàn toàn có thể áp đảo con thằn lằn ở trước mặt. Nhưng về kinh nghiệm chiến đấu, về cách vận dụng kỹ năng một cách triệt để thì con thằn lằn chúa giống như một bậc thầy, một kẻ lão luyện đã được trui rèn qua hàng ngàn hàng vạn trận chiến khốc liệt.
Doanh Thiên lập tức rơi vào thế buộc phải phòng thủ, hắn liên tục dùng con dao găm của mình để cứng rắn chống lại những nhát chém cực hiểm đến từ đôi loan đao của đối phương, tuy rơi vào thế hạ phong nhưng đôi loan đao sắc bén kia vẫn chưa chạm được tới da thịt của hắn.
“Thú vị, thú vị. Một chiến binh, ngươi là một chiến binh đích thực.” Soul gầm lên trong sự hưng phấn, nó bắt đầu sử dụng những kỹ năng tối thượng của mình.
Vũ Điệu C·hết Chóc.
Không giống như vừa nãy, đôi chân của Soul chậm hơn vài nhịp nhưng những bước di chuyển lại chính xác hơn rất nhiều, cho dù không dùng loan đao thì thân hình của nó khi tiếp cận Doanh Thiên cũng có quá nhiều cơ hội để dứt điểm vào chỗ hiểm.
Cái tên giống như ý nghĩa, không màu mè, không hoa mỹ nhưng tính thực chiến cực kỳ cao. Soul đã dùng Vũ Điệu C·hết Chóc để chinh chiến với các sinh vật khác trong suốt quá khứ, và nó còn sống đã là một minh chứng cho việc nó… chưa từng thất bại trước đối thủ!
Phốc!
Phốc!
-268.
-297.
-310.
Liên tục là ba nhát chém chuẩn xác rơi vào trên thân thể của Doanh Thiên khiến hắn nhanh chóng lùi lại, từ trong túi đồ xuất ra thuốc hồi HP và bắt đầu sử dụng.
Soul đứng dưới ánh trăng, trên nền đất ẩm ướt và không khí tràn ngập mùi tanh hôi từ nước tiểu và phân của lũ thằn lằn. Hình bóng của nó giống như một chiến binh vĩ đại đang đứng trên ngai vàng và hưởng thụ sự chiến thắng, ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm.
Cắt và Xắt.
Không cho Doanh Thiên bất kỳ cơ hội thở dốc, nó tiếp tục tiếp cận đối thủ bằng đôi chân mạnh mẽ và tràn đầy cơ động của mình, đôi tay vắt chéo nhau bày ra tư thế chuẩn b·ị c·hém mạnh về một điểm. Một điểm này… chính là cơ thể của Doanh Thiên thậm chí là đầu lâu.
Soul đang tận hưởng trận chiến này, nó cảm thấy hưng phấn khi chiến thắng một đối thủ có lực lượng không kém gì mình, thậm chí nó còn nhìn thấy chiến thắng đang vẫy chào.
Nhưng không, cái nó nhìn thấy là nụ cười lạnh lùng của Doanh Thiên, một nụ cười trước đây nó đã từng sử dụng qua – sự khinh miệt.
Phốc!
Doanh Thiên không biết từ chỗ nào tung ra một nắm bùn ném về phía trước, thân thể dần dần hòa mình vào trong bóng đêm vô tận!
“Biến mất, không! Hắn ta vẫn ở quanh đây, ta có thể cảm nhận được sóng nhiệt đang di động.” Soul lau đi đám bùn dính ở trên mặt của mình, ánh mắt tìm kiếm xung quanh và cảm nhận.
Phốc!
“Ở đây.” Soul dùng loan đao đâm mạnh về phía sau của mình, nó nhếch miệng vì biết được đòn t·ấn c·ông đã trúng đích, cái đầu ngoảnh về phía sau để kiểm tra thành quả.
Nhưng Soul không hề ngờ tới rằng, thứ mà hắn đâm trúng chính là một trong hai bộ da của con Lizardman trước đây mà Doanh Thiên đã từng g·iết.
Bởi vì chôn dưới lớp bùn nên nhiệt độ trong lớp da đã giảm mạnh so với lúc ban đầu, sự di chuyển của sóng nhiệt chính là do lớp da của con Lizardman gây ra.
Còn Doanh Thiên ở đâu?
Hắn đang đứng trước mặt của Soul, cả hai cách nhau chưa đến một gang tay.
[Đâm Lén lv3: Gây 260% sát thương vật lý cho kẻ địch, kỹ năng chắc chắn chí mạng nếu đâm từ phía sau. Delay 10s, mỗi lần sử dụng mất 20MP.]
Phốc!
-1790.
[Bạn đã kích hoạt hiệu ứng Mù.]
-342.
-390.
[Bạn đã kích hoạt hiệu ứng Xuất Huyết.]
-367.
Do hiệu ứng Xuyên Giáp, những cú đâm trực diện như thế này lấy đi một lượng HP không nhỏ của Soul khiến nó cảm nhận được sự đau đớn.
Nhưng lượng HP của Soul khá nhiều, cho dù Doanh Thiên có thực hiện thêm những cú Đâm Lén thì vấn đề về thời gian sẽ là sự cản trở đối với hắn.
Soul cũng tự tin về lượng HP của mình, mặc dù bị Doanh Thiên đâm trúng nhưng nó không hề xuất hiện một chút bối rối nào, ngược lại nụ cười càng dữ tợn và tàn khốc hơn.
“Ngươi không g·iết…” Âm thanh của Soul trở nên khản đặc và hụt hơi khiến cho hắn rốt cuộc ý thức được Doanh Thiên đang làm gì, nó hét lên trong sự sợ hãi: “Không… không… không…”
Doanh Thiên vẫn không hề dừng lại, thanh dao găm ở trong tay hắn đang liên tục đâm về phía giữa ngực của con thằn lằn… bởi vì tim của bọn chúng nằm ở nơi này!
Phốc!
[Chúc mừng bạn lên Lv11.]