Chương 12: Sự thật kinh hoàng.
“Phải làm sao mới tốt đây.” Hắn thở dài trong mông lung, không giống như trong những cuốn tiểu thuyết mộng mơ tất cả mọi người có lẽ sẽ vui mừng và phấn khích, thậm chí họ còn sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được thứ sức mạnh thần bí và mạnh mẽ ấy.
Nhưng cũng có người không muốn… Doanh Thiên là một trong số đó.
Nói hắn cổ hủ cũng được, nói hắn ngu ngốc cũng được… nhưng ít nhất thế giới này, đất nước này còn gìn giữ được sự hòa bình.
Thử nghĩ mà xem, ai ai cũng sở hữu những năng lực thần bí mà mạnh mẽ ấy rồi thế giới này sẽ đi về đâu? Chiến tranh giành lãnh thổ lại một lần nữa nổ ra, thậm chí không chỉ khối đại lục này, đại dương bao la sâu thẳm và những vì sao trong dải ngân hà cũng sẽ bị con người lật tung đến từng chi tiết.
Và những người khổ nhất là ai?
Là trẻ em, là người già và bao gồm cả bố mẹ của Doanh Thiên. Một khi mọi người biết được sự thật này thì thế giới cũng bước sang một trang sách hoàn toàn mới, trang sách về sự hủy diệt và suy tàn.
“Mạnh lên là cách duy nhất!”
Không sai, Vĩnh Hằng Chi Môn chính là đường lui cuối cùng của nhân loại. Hắn không biết đằng sau nó ẩn giấu đi thứ gì nhưng hắn có thể chắc chắn rằng năng lực của đối phương còn khủng bố hơn cả những con trùm, khủng bố hơn cả những nhân vật trong tiểu thuyết.
Hít một hơi thật sâu, Doanh Thiên nhắm lại mắt của mình rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
…
Dưới một ống cống thành phố nào đó.
“Ke ke ke, nhân loại. Ta thề sẽ rút xương lột da các ngươi, cho các ngươi lên bàn tiệc để gặm nhấm y như cách mà các ngươi đối xử với chúng ta.” Một giọng nói tràn đầy căm hận cùng lạnh lẽo vang lên ở mỗi ngóc ngách trong lòng thành phố, thân hình tởm lợm và đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ đang không ngừng nhìn chằm chằm vào một người chuẩn bị qua đường.
Lộc cộc.
Ống cống bị một lực cực mạnh đẩy bật lên, không biết từ đâu có một cánh tay với tốc độ cực kỳ nhanh vươn ra ngoài từ thân hình tởm lợm kia bắt lấy người qua đường kéo xuống dưới.
Nương theo đó là âm thanh gào thét thảm thiết: “Đau quá, đau quá. Đừng nhai ta, đừng nhai ta…”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Doanh Thiên bị tỉnh giấc bởi chuông đồng hồ báo thức. Vệ sinh cá nhân xong hắn bắt đầu kiếm chút gì đó lót dạ rồi chạy ra đầu ngõ quán CAPSULE của ông chú và đăng nhập ‘trò chơi’.
Tên: Thiên Dạ Xoa.
Cấp: 9 (42%).
Chức nghiệp: Sát Thủ.
Lực lượng: 50.
Thể chất: 30.
Nhanh nhẹn: 21.
Chí mạng: 3%.
Tinh thần lực: 9.
HP: 600.
MP: 305.
Sát thương vật lý: 145.
Phòng ngự vật lý: 40.
Phòng ngự ma pháp: 29.
Tiềm năng: 0.
Điểm kỹ năng: 2.
[Nhất Kích Tất Sát lv5: Đối với địch nhân tạo thành 140% sát thương vật lý, có tỉ lệ nhất định khiến đối phương xuất huyết trong 15s. Thời gian chờ 1s, tiêu hao 4MP mỗi khi sử dụng.]
[Xuất huyết(hiệu ứng): mỗi giây khiến đối thủ mất đi 1% HP tối đa, hiệu ứng không thể giải trừ.]
[Đâm Lén lv1: Gây 180% sát thương vật lý cho kẻ địch, kỹ năng chắc chắn chí mạng nếu đâm từ phía sau. Delay 10s, mỗi lần sử dụng mất 20MP.]
[Tiềm Hành lv1: Tiến vào trạng thái Ẩn Thân trong 30s, tốc độ di chuyển + 30% chủ động công kích hoặc nhận sát thương sẽ thoát khỏi Ẩn Thân. Delay 90s, mỗi lần sử dụng mất 50MP.]
[Quen Tay Hay Việc(bị động): +25% tỉ lệ thành công khi cường hóa trang bị.]
[Cường Hóa lv3]
[Dung Hợp lv1]
[Trang bị: Mũ Da, Áo Da, Giày Da, Kiếm Răng Nhện.]
---
Nhìn bảng thuộc tính của mình, Doanh Thiên bắt đầu di chuyển đến NPC để nhận nhiệm vụ sau đó ra khỏi thành xoát quái.
[Nhiệm vụ: Tìm và tiêu diệt hang ổ của lũ vượn.]
[Giới thiệu: Có hơn năm mươi con vượn lông đỏ ẩn náu trong hang động gần đây, hãy tìm và tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.]
[Số lượng: 0/50.]
Doanh Thiên bắt đầu đi xa hơn để tìm kiếm lũ vượn, ban đầu hắn không có dự định làm nhiệm vụ mà chỉ farm quái để lên level nhưng có vẻ ý nghĩ này cần phải thay đổi.
Hang ổ của lũ vượn nằm ở ngay trên lối vào dãy núi Gras, cách Tân Thủ Thôn khá xa về hướng bắc.
“Biết vậy ta nên mua một con ngựa.” Doanh Thiên tự nhủ, hắn không chần chờ sử dụng Tiềm Hành để tiết kiệt thời gian.
Khi tới cửa hang, một mùi h·ôi t·hối khó chịu xộc thẳng vào mũi khiến cho Doanh Thiên lập tức lùi lại, đây chính là mùi nước tiểu cùng phân của lũ vượn dùng để đánh dấu hang ổ của mình.
Cho dù đạt đến lv9 và phải đối đầu với lũ vượn lv8 nhưng Doanh Thiên không dám một mạch xông vào, lũ vượn cực kỳ nguy hiểm so với bọn cáo và bầy hươu.
Lũ vượn di chuyển linh hoạt như con người, sử dụng v·ũ k·hí như con người và quan trọng hơn chỉ số của nó không kém gì một player như Doanh Thiên, thậm chí lượng HP còn nhỉnh hơn một chút.
[Vượn Lông Đỏ lv8.]
[HP: 880.]
[Tấn công: 70.]
[Phòng thủ: 35.]
Sau mười lăm phút, Doanh Thiên thu được một chút củi vụn và lá khô từ việc tìm kiếm xung quanh. Hắn ngồi xuống trước cửa hang bắt đầu đánh lửa, chẳng mấy chốc ngọn lửa bé li ti lan ra một cách nhanh chóng, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Thế lửa càng ngày càng lớn, Doanh Thiên lúc này phải chặt một vài cái cây cỡ trung để duy trì ngọn lửa, đảm bảo khói trắng xộc vào được hang ổ của lũ vượn.
Chưa hết, hắn còn đẩy một tảng đá to gần bằng cửa hang để chặn đường ra, chỉ chừa lại lối đi cho từng con vượn lông đỏ thoát ra ngoài.
Quả nhiên chưa cần đến năm phút, từ bên trong hang động mơ hồ phát ra tiếng kẹc kẹc cùng những bước chân gấp rút của lũ vượn.
Con vượn lông đỏ đầu tiên chạy ra với sự ngơ ngác, ánh mắt của nó đỏ hoe vì khói hun, miệng không ngừng phát ra tiếng kẹc kẹc giận dữ.
-180.
-175.
-179.
-221.
Đáp lại hắn là những nhát đâm đến từ phía sau của Doanh Thiên, lúc này hắn đã đứng ở trên cửa hang từ bao giờ, sẵn sàng bổ đao bất cứ con vượn nào dám thoát ra ngoài.
Phốc!
Một nhát chém cuối cùng rơi vào trên lưng của con vượn khiến nó ngã xuống hóa thành một đạo bạch quang, tiếp tục lại một con vượn khác từ trong hang động ngo ngoe muốn thoát ra ngoài.
“Hắc hắc, các ngươi ai cũng có phần.” Doanh Thiên cười cười nham hiểm, từ trong túi đồ móc ra mấy bình hồi MP sau đó điên cuồng bổ đao.
Âm thanh của hệ thống không ngừng vang lên mỗi khi Doanh Thiên g·iết c·hết một con vượn, thanh kinh nghiệm đang dần dần tăng trưởng, tiến độ nhiệm vụ cũng ngày một tốt hơn.
Rầm!
Đột nhiên một âm thanh chói tai vang lên, tảng đá bị Doanh Thiên đặt ở cửa hang bị lăn ra ngoài như có thứ gì khác lao vào, giữa tảng đá xuất hiện một vết nứt nhỏ cùng v·ết m·áu hơi mờ.
“Vượn Vương?” Doanh Thiên kinh ngạc, hắn không nghĩ rằng lũ vượn còn có một Vượn Vương, hơn nữa đến tận bây giờ mới xuất hiện.
Thân hình vạm vỡ ẩn sau bộ lông màu đỏ dũng mãnh, đôi tay lực lưỡng cứng rắn như đá cùng cái đuôi đang không ngừng phe phẩy phía sau.
Bồng…bồng.
“Kẹc… kẹc… kẹc.” Hai tay của Vượn Vương tự vỗ vào ngực của mình, âm thanh như tiếng trống dồn dập mỗi khi ra trận của một giống loài mạnh mẽ.
Doanh Thiên cũng không cam lòng yếu thế, bắt chước hành động của nó: “Éc éc éc.”
Vượn Vương: “???”
-150.
Tiên hạ thủ vi cường, Doanh Thiên lúc này xuất ra Nhất Kích Tất Sát đâm thẳng về hướng ngực của Vượn Vương, vạch ra một đường máu dài và hẹp.
Vượn Vương lúc này cũng lấy lại phản ứng, hai mắt của nó hiện lên vô số tơ máu tỏ vẻ giận dữ, thân hình vạm vỡ kia lao vùn vụt về phía đối thủ của mình.
-164.
Doanh Thiên không ngừng né tránh đòn t·ấn c·ông của con vượn đầu đàn, mỗi lần đối phương đấm ra một kích mạnh mẽ hắn liền cúi người xuống và trả đũa bằng cách rạch vào chân hoặc đùi.
-163.
-167.
Con vượn đầu đàn càng đánh càng hăng, nó như một cỗ máy chiến đấu chính hiệu, cho dù thân thể chịu đựng những v·ết t·hương chí mạng nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, cú đấm mạnh mẽ vô cùng.
Doanh Thiên cũng không có khả năng né tránh toàn bộ đòn công kích, nhưng hắn di chuyển cực kỳ linh hoạt dựa vào chỉ số nhanh nhẹn của mình, nhiều khi rơi vào đường cùng buộc hắn phải sử dụng Tiềm Hành để ẩn thân trong giây lát rồi phản kích.
-320.
[Giết c·hết Vượn Vương, nhận được 200 điểm kinh nghiệm.]
Lv9 (79%).
Nhìn thanh kinh nghiệm của mình vẫn tăng trưởng đều đều, Doanh Thiên trong lòng không khỏi vui vẻ.
Lv10 sắp đến.
Sách thiên phú a, lão tử tới rồi.
…